The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326: Ai Là Vua Lục Chiến? (đoạn Kết)
ũ Văn Phân Phương cau mày lại hỏi: “Đi làm gì đó?”
Giọng nàng không lớn, lại êm êm, tựa hồ chẳng có chút sức lực nào. Nhưng thân hình cao lớn của trung tướng Mã Lý Phu cứ như bị sét đánh, đứng khựng lại, rồi quay người lại, làm lễ theo phản xạ có điều kiện, thần tình mang theo sự sợ hãi hô lên: “Quan tư lệnh quân đoàn!”
Vũ Văn Phân Phương thong thả nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi muốn đi làm cái gì?”
Trung tướng Mã Lý Phu sắc mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đi tập kết bộ đội khác, rồi lại tìm quân Lam Vũ liều một phen, tôi...”
Vũ Văn Phân Phương nhìn kỹ bản đồ ở trên bàn, cũng không biết là suy nghĩ vấn đề gì, hờ hững lạnh nhạt nói: “Ngươi liều với ai? Ngươi liều cái gì? Ngươi lấy cái gì ra mà liều?”
Trung tướng Mã Lý Phu nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi, tôi còn hai liên đội kỵ binh nữa, tôi...”
Vũ Văn Phân Phương hờ hững liếc hắn một cái, rồi lạnh lùng nói: “Ngươi đứng tại đây cho ta.”
Trung tướng Mã Lý Phu ngẩn ra, nhưng lập tức đáp lại: “Vâng!” Rồi đứng nghiêm không chút nhúc nhích.
Vũ Văn Phân Phương cau mày lại, đi vòng quanh Mã Lý Phu hai vòng, nhưng lại không nói với hắn, mà nói với Bách Kết Liệt: “Bọn chúng là đơn vị bộ đội nào của quân Lam Vũ? Vì sao có thể xuất hiện ở nơi này? Ai có thể trả lời cho ta không?”
Thiếu tướng Bách Kết Liệt cẩn thận đáp: “Hẳn là hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ.”
Vũ Văn Phân Phương sắc mặt không đổi nói: “Mục đích bọn chúng tới nơi này là gì?”
Thiếu tướng Bách Kết Liệt á khẩu không trả lời được.
Thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc tham mưu trưởng đáp: “Có lẽ là liên quan tới việc thập tứ công của Đường Xuyên tới địa khu Mỹ Ni Tư. Có lẽ, thập tứ công chúa chính đang bị vây khốn ở bên trong, chỉ có thập tứ công chúa, mới có quan hệ với quân Lam Vũ.”
Vũ Văn Phân Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Vậy thì đúng rồi, Dương Túc Phong phái người tới đón dâu đây mà.”
Nụ cười của nàng rất rực rỡ, rực rỡ giống như hoa xuân đua nở vậy, nhưng mỗi người đều biết rằng, khi nàng lộ ra nụ cười rực rỡ nhất, thì có người sắp xui xẻo rồi.
Quả nhiên, Vũ Văn Phân Phương dần dần thu lại nụ cười rực rỡ của mình, chậm rãi nói: “Sư đoàn kỵ binh thứ 18 chuẩn bị tham chiến.”
Thiếu tướng Mạc Nại Cơ đi theo bên cạnh nàng đáp vang: “Vâng!”
Sắc mặt của trung tướng Mã Lý Phu tức thì trở nên trắng bệnh.
Câu nói nói của Vũ Văn Phân Phương không nghi ngờ gì đã tước đi quyết âm báo thủ rửa hận của hắn, nhưng điều hắn có thể làm hiện giờ, chỉ là đứng thật thẳng ở đó, cho tới khi Vũ Văn Phân Phương giải phóng cho mình. Nhưng, tới tận khi rời đi, Vũ Văn Phân Phương cũng không hạ lệnh cho hắn tự do, cho nên hắn chỉ đành đứng ở đó, mặc cho mấy nghìn quan binh bộ hạ nhìn mình, hắn cũng chỉ đành đứng đó.
Hai ngày sau trung tướng Mã Lý Phu mới được giải trừ mệnh lệnh phạt đứng, nhưng thân thể đã suy yếu nghiêm trọng, phải đưa vào y viện chữa trị, còn chức sư đoàn trưởng sư đoàn kỵ binh thứ 19 nước Mã Toa, đã có người mới thay thế, từ nay hắn biến mất trong hàng ngũ quân đội nước Mã Toa.
Chiến mã của sư đoàn kỵ binh thứ 18 bắt đầu hí vang, đống đổ nát Bảo Ứng phủ vừa mới yên tĩnh, lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ cũng không thể nghỉ ngơi tiếp nữa, đi ra bên ngoài, sắc mặc có chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nhìn đằng xa một cái, giọng nói hơi run lên: “Con mẹ nó, không ngờ lại là thiết giáp cung kỵ! Hôm nay làm sao lại có thể nhiều kỵ binh nước Mã Toa như thế?”
Thiết giáp cung kỵ!
Không ít quan quân quân đội đế quốc Đường Xuyên khi nghe thấy cái tên này, thì thân thể đều không kìm được khẽ run lên.
Cái tên thiết giáp cung kỵ, đối với bọn họ mà nói, thực sự là quá đáng sợ.
Nước Mã Toa có hơn mười vạn kỵ binh giáp trụ, nhưng thiết giáp cung kỵ lại chỉ có chưa tới ba vạn tên.
Bên trong kỵ binh của bất kỳ một quốc gia nào, kỵ binh sử dụng cung tiễn đều rất ít, so với trường mâu mà nói, yêu cầu của cung tiễn thực sự là quá cao. Yêu cầu với tố chất con người đã cao, yêu cầu với kỵ thuật điều khiển ngựa cũng cao, trừ cực ít dân tộc du mục có lượng lớn cung kỵ thủ ra, thì những quốc gia khác nếu như chỉ dựa vào huấn luyện ra mà nói, thì rất khó mà bồi dưỡng được số đông kỵ xạ thủ, cho dù là dân tộc du mục lấy cung tiễn là vũ khí chính, thì số lượng cung kỵ thủ cũng vĩnh viễn không sánh được với kỵ binh cầm thương. Điều này được quyết định bởi sự khác biệt trình độ huấn luyện giữa hai bên, huấn luyện một kỵ xạ thủ cần thời gian và chi phí hoàn toàn đủ để huấn luyện ba hoặc là năm kỵ binh dùng thương.
Ví dụ như người Tây Mông trên cao nguyên Huyết Sắc của đại lục Y Vân, xưa nay nổi tiếng nhờ kỵ xạ, nhưng bọn họ cũng có lượng lớn kỵ binh cầm thương, chỉ có người tinh nhuệ nhất mới có thể trở thành kỵ xạ thủ, đại bộ phận là kỵ binh cầm thương. Đối với đông đảo quốc gia cực thiếu dân tộc du mục ở đại lục Y Lan, huấn luyện kỵ xạ thủ là một công việc không tìm ra được, chỉ có kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa binh cường mã tráng mới có thời gian và tinh lực đi huấn luyện cung kỵ thủ tinh nhuệ.
Bất quá khi cung kỵ thủ được huấn luyện ra, hình thành nên sức chiến đấu, thì tác dụng của nó đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi. Tính cơ động tốc độ cao của kỵ binh, phối hợp với sức sát thương tầm xa của cung tiễn, cung kỵ thủ quả thực là binh chủng hoàn mỹ nhất trên thế giới này. Cho dù đối diện với tòa thành vững chắc nhất cũng vô kế khả thi, thì cung kỵ thủ cũng có thể thể hiện thực lực của mình. Khi xưa quân viễn chinh đế quốc Đường Xuyên đóng ở Minh Na Tư Đặc Lai, đã có một bộ phận tương đối chết dưới mũi tên của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa.
Tri Thu chậm rãi hạ kính viễn vọng xuống, bình thản nói: “Vũ Văn Phân Phương tới rồi.”
Sắc mặt thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ càng thêm nhợt nhạt.
Sắc mặt Điệp Phong Vũ hiển nhiên cũng không tốt lắm.
Tới ngay cả thập tứ công chúa, nghe thấy Vũ Văn Phân Phương ở ngay đối diện bản thân, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Người có tên, cây có bóng. Nếu như nói quan viên triều đình đế quốc Đường Xuyên có mặt ở đây không sợ cái tên Vũ Văn Phân Phương thì đó là lừa gạt. Từ khi chiến tranh bùng phát cho tới nay, Vũ Văn Phân Phương dẫn quân công thành chiếm đất, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại, đã là cái tên thay thế cho thắng lợi, nếu như nói thiết giáp cung kỵ còn có biện pháp có thể kháng cự, như vậy cái tên Vũ Văn Phân Phương thì lại căn bản không thể kháng cự được, trừ phi Nhạc Thần Châu tái thế.
Ở nước Lạc Na, Vũ Văn Phân Phương hạ lệnh đồ sát hơn mười vạn tù binh Đường Xuyên, giành được cho bản thân danh hiệu nữ mã đầu. Sau khi tiến vào lãnh thổ đế quốc, lại hạ lệnh đem toàn bộ tù binh quân đội đế quốc Đường Xuyên chuyển tới Xích Luyện giáo ở Ngân Xuyên đạo làm lao động khổ sai, tổng số trên năm mươi vạn người, hơn nữa còn có xu thế không ngừng gia tăng, nàng đối xử với tù binh quân địch, chẳng khác nào đối xử với súc vật.
Có người từng hỏi vì sao nàng lại phải đồ sát tù binh chiến tranh ở Lạc Na, nàng đáp là vì khi đó thiếu thốn lương thực, mà lương thực dự trữ trong kho của vương quốc Lạc Na cho tới bây giờ còn chưa dùng hết.
Tri Thu trầm tĩnh nói: “Chỉ có cô ta tự mình tới hiện trường, mới có thể điều binh khiển tưởng nhanh như vậy... Bất quá, huynh đệ của chúng tôi cũng sắp tới rồi.”
Tiết Bối Nhĩ hồ nghi nói: “Các ngươi… các ngươi còn có bộ đội tăng viện?”
Tri Thu cười nhạt, nói có chút uy nghiêm: “Ngươi cho rằng chúng ta thực sự cuồng vọng tự đại tới mức dựa vào mấy chục con người là có thể đánh bại Vũ Văn Phân Phương sao? Ngươi lầm rồi, Phong lĩnh thường dạy chúng ta, tuyệt đối không được làm những chuyện thiếu thực tế… ừm, bọn họ tới rồi.”
Cùng với phương hướng Tri Thu chỉ, ở phía đông bắc của Bảo Ứng phủ, truyền tới tiếng súng kịch liệt, quân đội nước Mã Toa phụ trách thủ vệ ở nơi đó xuất hiện hỗn loạn nghiêm trọng, một số binh sĩ bắt đầu rút về phía sau. Cùng với nhịp bước rút lui của bọn chúng, đại đội hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ võ trang toàn bộ xuất hiện ở nơi đó, mũi tiên phong mau chóng tới được khách sạn trên núi.
Vũ Văn Phân Phương vừa mới chuẩn bị rời khỏi tiền tuyến cũng nhạy bén cảm giác được từng hồi súng nổ mãnh liệt đó có chỗ không tầm thường, vội vàng hạ lệnh điều tra tình hình. Kết quả tình huống mau chóng được phản ánh lên, bộ đội quân Lam Vũ có sáu bảy trăm người thành công vượt qua tuyến phong tỏa của quân đội nước Mã Toa, tiến vào khách sạn trên núi, tụ hợp cùng với quân Lam Vũ ở nơi đó.
“Tiền tuyến làm cái gì thế? Người ta nói tới là tới sao? Phụ trách ở phương hướng đó rốt cuộc là bộ đội nào?” Thượng tướng Lai Bố Đặc có chút tức giận nói, quân đội nước Mã Toa hôm nay liên tục gặp bất lợi, làm người ta khó mà chịu nổi.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt nhỏ giọng nói: “Là sư đoàn 31.”
Lai Nhân Bố Đặc lúc này mới hơi chút bớt giận, không nói gì nữa. Sư đoàn 31 mặc dù thuộc quân đoàn tác chiến của Vũ Văn Phân Phương, nhưng dù sao cũng là bộ hạ của Dạ Sơn Tôn, ông ta cũng không tiện xử lý, nhiều nhất cũng chỉ có thể sau khi trở về thông báo cho quân bộ, bất quá vì một chuyện như thế này tựa hồ cũng nói khó mà xuôi được, hơn nữa như thế có vẻ không nể mặt Dạ Sơn Tôn.
Vũ Văn Phân Phương bình thản nói: “Lấy lệnh bài công chúa của ta, trừ bỏ chức vụ của sư đoàn trưởng sư đoàn 31, do phó sư đoàn trưởng thay thế.”
Lai Nhân Bố Đặc ngẩn ra, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Sư đoàn trưởng sư đoàn 31 là đường huynh của người…”
Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng nói: “Ta không có huynh đệ tỷ muội.”
Lai Nhân Bố Đặc chỉ đành nhận lấy lệnh bài, sai người đi chấp hành mệnh lệnh.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt thầm thở phào một hơi, may mắn Vũ Văn Phân Phương không truy cứu trách nhiệm của mình, nếu không khẳng định là phải ăn đủ rồi.
Vũ Văn Phân Phương trầm tĩnh nói: “Phái người đi điều tra, đơn vị quân Lam Vũ vừa mới tới kia có phiên hiệu là gì.”
Thiếu tướng Bách Kết Liệt tuân lệnh xoay người rời đi.
Hắn rất nhanh điều tra được, đơn vị quân đội vừa rồi vượt qua phòng tuyến của sư đoàn bộ binh số 31 quân đội nước Mã Toa, chính là một tiểu đoàn của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, tiểu đoàn trưởng tên là A Ba Đốn, tổng binh lực ước chừng có bảy trăm người, mang theo vô số vũ khí hạng nặng như Bách Kích pháo. Các quan binh của sư đoàn 31 bị hỏa lực của Bách Kích pháo bắn cho chết lặng, có hai liên đội trưởng và bốn đại đội trưởng mất mạng dưới hỏa pháo, sức chiến đấu tức thì hạ xuống thành con số không, làm quân Lam Vũ dễ dàng đột phá phòng tuyến.
“Ái chà chà, con mẹ nó chứ! Chúng ta chờ mòn cả con mắt, cuối cùng cũng thấy được ngươi tới rồi!” Tri Thu kêu lên một cách khoa trương, cùng đám người A Ba Đốn nhiệt tình ôm lấy nhau, kết quả là A Ba Đốn sức lực rất lớn, gần như ôm cho hắn thở không ra hơi. Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra, A Ba Đốn vốn có ngoại hiệu là Lỗ Trí Thâm, mình ôm lấy hắn, chẳng phải là thuần túy muốn chết hay sao?
Khó khăn lắm mới tránh ra được, Tri Thu thở hồng hộc nói: “Được rồi, được rồi, ngươi tới là ta yên tâm rồi, nơi này giao cho ngươi đấy.”
Giọng A Ba Đốn ồm ồm như sấm vậy, nói mà cứ như là gầm lên: “Không có ngon lành như vậy đâu, này, đây là điện lệnh của Phong lĩnh, bảo ta nghe ngươi chỉ huy, có nhìn rõ chưa hả? Không sai chứ?”
Tri Thu thần sắc cổ quái nói: “Hả? chẳng lẽ Phong lĩnh muốn cấp cho ta một cái quân hàm thiếu tướng? Để ta chỉ huy một vị trung tá đánh trận?”
A Ba Đốn dùng sức vỗ lên vai hắn, gần như làm cho xương cốt của hắn bị đánh nát, cười sang sảng nói: “Truyền thống tốt đẹp của quân ta ngươi lại chẳng phải là không biết, người dùng tay dùng chân dùng dao dùng thương nhiều lắm rồi, dùng nắm đấm cũng có thể, nhưng chẳng có ai muốn dùng đến não, ta cũng như vậy đấy. À, còn nữa, đây là mật mã liên lạc với không quân, bọn họ hẳn là cũng sắp tới rồi.”
Tri Thu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nửa tin nửa ngờ nói: “Không quân cũng tới rồi sao? Không phải chứ?” A Ba Đốn thản nhiên như không: “Sao mà không thể? Bọn Trầm Tường Vân đã xuất phát từ mấy hôm trước rồi, ăn uống rơi vãi đều ở trên phi dĩnh hết, cũng chẳng lấy đồ ra mà chứa, đi tới đâu kéo tới đó, làm cho người trên Linh Đình Dương kêu gào có quái vật xuất hiện, con quái vật này còn biết thả phân người, quá thần kỳ rồi.”
Tri Thu càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng nhìn không được phá lên cười, lâu lắm mới tỉnh ngộ ra công chúa có chút xấu hổ đứng ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn đủ loại động tác thô lỗ của A Ba Đốn, vội vàng giới thiệu A Ba Đốn cho thập tứ công chúa biết.
Thập tứ công chúa điềm tĩnh mỉm cười, thăm hỏi A Ba Đốn, nụ cười của nàng tự nhiên mà khéo léo, giống như một chủ nhân hiếu khách nhiệt tình, đang chào hỏi khách tới từ phương xa, tỏ ra cao quý mà không cao ngạo, làm đám người A Ba Đốn rất có hảo cảm.
A Ba Đốn quay mình tách khỏi thập tứ công chúa, lén lút hỏi Tri Thu: “Cái cô nàng yểu điệu này luốn bầu bạn với các ngươi đánh trận đấy à?”
Tri Thu đáp: “Đúng thế! Kỳ quái lắm à?”
Mặt A Ba Đốn méo xẹo nói: “Không phải kỳ quái, nhưng ngươi không thấy quân Lam Vũ bọn ta, nữ nhân biết đánh trận hơi nhiều một chút à?”
Tri Thu tỉnh ngộ lại, cười đáp: “Không phải như thế, công chúa không biết đánh trận, chỉ biết ở bên cạnh nhìn chúng ta đánh trận, lặng lẽ trợ giúp chúng ta.”
A Ba Đốn lúc này mới yên tâm trở lại, muốn ôm lấy Tri Thu, nhưng bị Tri Thu linh hoạt trốn được, hắn chỉ đành thở hắt ra nói: “Như vậy thì tốt, là một nữ nhân bình thường, nếu cô ta cũng thích trực tiếp lên chiến trường, thì nam nhân chúng ta còn làm ăn cái chó gì nữa!”
Tri Thu lắc đầu liên tục: “Yên tâm yên tâm, điều này ngươi có thể thoải mái yên tâm, công chúa sẽ không giành chén cơm của ngươi đâu.”
Một tiểu đoàn tăng cường của hải quân lục chiến đội do A Ba Đốn suất lĩnh cuối cùng cũng tới được trước khi thiết giáp cung kỵ tấn công Bảo Ứng phủ, tức thì làm cho quân đội Đường Xuyên còn sót lại tăng thêm lòng tin cực lớn, hơn nữa A Ba Đốn cũng mang theo một số vũ khí dự bị, phân cho binh sĩ quan đội Đường Xuyên được tuyển chọn ra, để bọn họ hiệp trợ tác chiến.
Không biết có phải là biết trước là Điệp Phong Vũ sẽ tới hay không, Dương Túc Phong chỉ định A Ba Đốn tự tay đưa cho nàng một khẩu súng lục Mạt Lai Đức và hai băng đan, kết quá là mồm miệng A Ba Đốn quá kém, thiếu chút nữa làm Điệp Phong Vũ cho rằng Dương Túc Phong muốn nàng tự sát, tức thì mặt hoa biến sắc, may mắn là có Tri Thu ở bên cạnh giải thích, Điệp Phong Vũ mới bán tin bán nghi, nhưng Tri Thu không hiểu vì sao Dương Túc Phong muốn đặc biệt đưa cho Điệp Phong Vũ một khẩu súng lục Mạt Lạt Đức, chỉ thành hàm hồ cho qua.
o O o
Tiếng tù và trầm thấp lại một lần nữa vang lên.
Thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa chuẩn bị xuất động rồi.
Quân Lam Vũ phản kích cũng sắp bắt đầu.
Lặng im nhìn những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tích lũy lực lượng, A Ba Đốn lạnh lùng quát lên: “Phong lĩnh nói với chúng ta, chỉ có người Mã Toa chết rồi mới là người Mã Toa tốt nhất! Nhưng ta còn muốn thêm vào một câu, chúng ta chẳng những phải dùng súng bắn nát động đám lợn giống Mã Toa, còn phải dùng lưỡi lê rạch bụng chúng ta, móc ruột của bọn chúng làm xà cạp, ép mỡ của bọn chúng bôi trơn cho đại pháo của chúng ta.”
Hơi dừng lại một chút, A Ba Đốn quát lên: “Dùng súng ống của chúng ta nói cho người Mã Toa biết, bất kể là trên hải dương hay là trên lục địa, hải quân lục chiến đội chúng ta mới là vương giả chân chính! Chúng ta, mới chính là vua lục chiến!”
Bảy trăm chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đồng thanh hô lên: “Chúng ta mới là vua lục chiến!”
Thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa từ đằng xa chầm chậm di động, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang vọng, làm lòng người run rẩy.
Thế nhưng, tựa hồ có âm thanh cổ quái gì đó che lấp tiếng vó ngựa của thiết giáp cung kỵ, loại âm thanh này tới từ trên trời, từ bầu trời xa xôi, làm người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rất nhiều người ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ở giữa tầng không, dưới ánh thái dương, có ba cái bóng khổng lổ xuất hiện.”
Tri Thu giơ súng Mauser lên, không kiềm chế được gầm lên: “Các anh em! Không quân của chúng ta tới rồi!”
Không quân tới rồi!
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu