Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 622: Va Chạm Mềm Mại
T
rần Tiểu Cửu trong lòng cả kinh, tim loạn nhảy đập thình thịch, viên ngói trong tay, thiếu chút nữa đã rớt xuống dưới kêu vang!
Hắn quét ánh mắt về phía đôi mắt trong như nước của Hỗ Tam nương, thầm nghĩ: đây là lời tâm huyết của mẹ nuôi sao? Nếu là ngay trước mặt ta, nói với ta như vậy, mới có thể làm ta thỏa ý.
Mà Chu lão phu nhân sở dĩ sinh ra bệnh nặng như vậy, thủ phạm cũng chính là Trần Tiểu Cửu mặc một thân y phục sĩ tử cũ rách kia!
Bởi vì trong lòng bà rất rõ ràng, bộ y phục sĩ tử này chính là Hỗ Tam nương vì Chu Hoa mà làm ra, một bộ quần áo đoan chính, bao hàm tình cảm nồng nàn của Chu Hoa và Hỗ Tam nương.
Lúc Trần Tiểu Cửu mặc bộ y phục sĩ tử này ở trước mặt bà, phảng phất như bóng dáng ngọc thụ lâm phong của Chu Hoa đang quanh quẩn ở trong đầu của bà, trong chốc lát, trong đầu lại hiện ra hình ảnh hồ ly tinh Hỗ Tam nương kia quyến rũ thướt tha đang cùng Chu Hoa nháy mắt cười nói.
Thực tại này khiến trong tư tưởng bà hiện ra ảo giác!
Mặc dù bà rất đau lòng, nhưng lại không thể không thừa nhận, Chu Hoa rõ ràng là thích Hỗ Tam nương hơn bà.
Nhiều năm không cam lòng, phẫn hận, còn có sợ hãi, nay thấy Trần Tiểu Cửu mặc y phục sĩ tử tự nhiên, phóng khoáng thong dong hiện ra ở trước mặt bà, khiến lòng của bà sinh ra sự mất cân bằng thật lớn.
Khí lực ngoài cứng trong mềm già nua, không chịu nổi đả kích lớn này đã ầm ầm sụp đổ.
Hơn nữa, bà còn mơ hồ đoán được, ả hồ ly tinh kia tuyệt đối sẽ không buông tha cho bà thoải mái như vậy, y phục sĩ tử xuất hiện, chỉ là khúc dạo đầu nho nhỏ.
Hết thảy đều như bà sở liệu, giữa lúc nào đang dày vò đau đớn, rốt cục hồ ly tinh này đã đến và giáng một đòn sấm sét.
Lúc đầu bà vốn đã có sẵn chủ ý, cho dù mình có mất cái mạng già cũng phải nói ra ác khí, làm Hỗ Tam nương phải phẫn hận mà giết bà!
Nhưng Hỗ Tam nương cũng không có ý tứ giết bà cho hả giận, càng khiến bà khó hiểu.
Lúc Hỗ Tam nương nói ra, chính nàng đem một mảnh tương tư chuyển dời qua Trần Tiểu Cửu, trong lòng cuồn cuộn sóng lớn, sắc mặt trở nên đen thui, đôi mắt vốn tràn trề ý chí chiến đấu trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều.
Những ý định đanh đá ngang ngược đã biến mất vô ảnh vô tung.
Bà liền há to mồm ra mà thở hổn hển, những tâm tình về Hoa ca sớm đã trôi qua, mối lương duyên bất hạnh khiến trong lòng bà như có muôn vàn con kiến lướt qua.
Tuy bà cảm giác được đang bị Hỗ Tam nương trêu chọc, lại không có biện pháp thoát ra, chỉ có thể cứng rắn hứng chịu cảnh hoa tàn ít bướm.
Trái lại Hỗ Tam nương tuy rằng đã trung niên, lại vẫn quyến rũ như cũ, châu viên ngọc nhuận. Năm tháng dù trôi qua cũng không có mang đi hơi thở thanh xuân của nàng, ngược lại còn tăng thêm sự thành thục hấp dẫn. Ánh mắt quyến rũ kia khác nào làn thu thủy, hai má nàng trắng nõn, cái cổ mịn màng như phấn, dường như muốn chảy ra nước.
Mà chính bà lại chịu đựng gió táp mưa sa, năm tháng không buông tha đã để lại những dấu tích khô héo trên mình bà!
Ông trời! Sao không công bằng như vậy?
Chu lão phu nhân cảm thấy cuộc đời của mình thật sự là thất bại. Trước ngực đau đớn, thở hổn hển một ngụm khí thô, mới hỏi ngược lại:
- Nhất định là ngươi câu dẫn Trần Tiểu Cửu có phải không? Ta chỉ biết ngươi cùng hắn quan hệ bất chính, ta đã đuổi hắn rời khỏi Chu gia, chính là không có một chút sai lầm.
- Ai nói là ta câu dẫn hắn?
Hỗ Tam nương trợn mắt to, nhìn thẳng vào Chu lão phu nhân, nàng không nghĩ tới Chu lão phu nhân tuy rằng không sợ chết, lại rất để ý đến chuyện này, nàng liền có ý định dùng chuyện này để đả kích Chu lão phu nhân.
Liền ra vẻ phong tình vuốt vuốt mái tóc!
Ưỡn thẳng thân thể mềm mại, eo nhỏ lún sâu, bờ mông tròn trịa vểnh lên cao, dưới ánh nến mông lung lộ ra dáng vẻ mê người.
Nàng cười quyến rũ một tiếng, rút tiền nói:
- Ngươi còn có chút không phục sao? Ngươi xem ta, tuy rằng tuổi tác hơi lớn một chút, nếu là cùng với tiểu cô nương so sánh với, lại tràn trề hương vị thành thục, tuyệt không ngây ngô, hương vị ngọt ngào hợp khẩu vị như thế, Trần Tiểu Cửu là nam nhân huyết khí phương cương, còn cần phải xuất ra thủ đoạn câu dẫn hắn sao?
Trần Tiểu Cửu lại ngồi xổm phía trên bĩu môi: tam nương quả là sắc bén, dáng người, gương mặt, thật là quyến rũ mình!
- Ngươi... Ngươi quả nhiên là cái hồ ly tinh...
Chu lão phu nhân hổn hển, sắc mặt càng trở nên trắng bệch hơn.
Hỗ Tam nương cũng không buông tha, yêu kiều nói:
- Hơn nữa, ta nghe phong phanh con gái yêu của ngươi không ngờ cũng thích Trần Tiểu Cửu, hừ... Năm đó ngươi mãnh liệt hống hách đoạt Hoa ca trong tay ta, hiện tại nhân quả tuần hoàn, ta sẽ từ trong tay con gái yêu của ngươi, đem Trần Tiểu Cửu cướp về, cho con gái yêu của ngươi cũng thống khổ nửa đời như ta!
- Nhân quả tuần hoàn? Ha ha... Hay cho câu nhân quả tuần hoàn!
Chu lão phu nhân cảm xúc đột nhiên không khống chế được, liền kịch liệt ho khan, điên cuồng cười to:
- Một ngày nào đó, ngươi sẽ vì những gì đã làm hôm nay mà hối hận cả đời!
Bà nói một hơi không có thở được liền ngã xuống đầu giường.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng liền ngồn ngang trăm mối: Chu lão thái bà tuy rằng làm người ta chán ghét cực độ, nhưng dù sao vẫn là mẫu thân của Mị nhi, mình có nên thăm hỏi một chút hay không?
Lão thái bà này, cũng không thật sự thối tha như vậy!
Do dự một lúc đã thấy Hỗ Tam nương đang kiểm tra hơi thở của Chu lão phu nhân, nàng lẩm bẩm:
- Ta nghĩ là ngươi tức chết rồi chứ, thật là tiện nghi cho ngươi, hoá ra ngươi chỉ có hơi thở không điều mà hôn mê bất tỉnh. Chu lão bà, ngươi chờ đó, ta về sau sẽ thường đến gặp ngươi, cho ngươi luôn gặp ác mộng...
Nàng thở ra một hơi, thổi tắt ánh nến, xoay người theo chỗ cửa sổ, nhảy đi ra ngoài, bước đi giữa đêm trăng!
Trần Tiểu Cửu như thế nào có thể để Hỗ Tam nương xa chạy cao bay được, liền gấp rút phóng theo, thân hình như con dơi, lặng yên không một tiếng động theo ở phía sau. Mấy ngày nay, công lực hắn đã tiến bộ rất nhiều, đi lại không hề gây ra tiếng động, Hỗ Tam nương đầy bụng tâm sự, lại khó mà phát hiện.
Đến sau vườn hoa, nàng mới mơ hồ cảm giác được phía sau có bóng người đang đi theo nàng, hơn nữa người này thân pháp rất cao minh, không phải là hạng người dễ đối phó.
Nàng mặc dù giữa đêm khuya không thấy rõ thân hình của người kia, nhưng dựa vào tiếng bước chân lại có thể kết luận phương vị và khoảng cách của người này.
Nàng liền giảm tốc độ, chuẩn bị động tác để công kích, đợi bóng đen kia đến gần!
Ba mươi bước...
Hai mươi bước...
Mười bước...
Suy tính kỹ lưỡng, nàng liền đột ngột lăng không về phía sau!
Trong tay hàn quang chợt lóe, một thanh chủy thủ sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng, hướng vào ngực của người áo đen kia đâm tới.
Một nhát đâm này, hết sức bất ngờ!
Trần Tiểu Cửu gặp nguy cơ, lại không thể xuất thủ làm Hỗ Tam nương bị thương, hắn liền né sang bên trái tránh thoát, sau đó cánh tay liền vung ra, một tay bắt lấy tay nàng, tay kia lại ôm vòng eo của nàng.
Hỗ Tam nương liền thấy xấu hổ, thân thể của mình có thể nào nhận thức sự khinh bạc này. Thằng nhãi này, không ngờ lại là một đại sắc lang, muốn chiếm tiện nghi của mình.
Nàng liền vận khởi nội tức vào tay kia, hướng trên ngực của Trần Tiểu Cửu mà đánh tới, thật sự là muốn một chưởng này phải lấy đi tính mệnh của sắc lang này.
Trần Tiểu Cửu miễn cưỡng nghiêng mình, thấp giọng kêu cứu mạng:
- Mẹ nuôi, là ta...
Hỗ Tam nương nghe tiếng Tiểu Cửu liền ngẩn người ra, thanh âm quen thuộc như thế, đúng là của tên tiểu hỗn đản đã tra tấn linh hồn của nàng, cẩn thận nhìn kỹ, quần áo trên người hắn không ngờ cũng là bộ y phục sĩ tử, trong tay vội vàng thu về lực đạo.
Nhưng nội lực dùng quá lớn, vẫn có một chút khí lực đánh vào ngực phải của Trần Tiểu Cửu.
"Ân..."
Trần Tiểu Cửu bả vai buốt lên, liền buông lỏng vòng eo Hỗ Tam nương ra, khe khẽ kêu lên:
- Đau quá!
Thân mình hắn liền nằm xuống.
Hỗ Tam nương đương nhiên không để cho tiểu hỗn đản này rơi xuống, cánh tay thon mềm lướt qua thắt lưng hắn, ôm vào trong lòng, dưới chân liền lướt đi, thân hình như một trận gió nhẹ, đã núp mình sau một tòa giả sơn.
Trần Tiểu Cửu rốt cục cũng toại nguyện rúc vào lòng của Hỗ tam nương!
Vòng eo mềm mại không xương, tha thiết bên người hắn, mùi nhuyễn ngọc ôn hương xông vào mũi làm hắn run rẩy kịch liệt, thở ra một hơi thở nóng bỏng.
Bỗng nhiên lại phát hiện bàn tay gã nhân lúc hoảng loạn, đã đặt trên ngực của Tam nương, tuy rằng cách một lớp quần áo, vẫn truyền đến cẩm giác mềm mại, làm người ta phải hoảng hốt tim đập mạnh và loạn nhịp.
Ngẩng đầu dừng ở đôi mắt quyến rũ của Tam nương, lại phát hiện ánh mắt Tam nương tựa như làn thu thủy, hoảng loạn, thất thố. Nàng đang nhìn khăn trùm đầu của mình, mùi thơm từng trận, hơi thở Như Lan, mơ hồ mang theo dáng vẻ ngượng ngùng, khiến Trần Tiểu Cửu trong lòng sinh ra cảm giác như say như mê.
- Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?
Hỗ Tam nương không đợi Trần Tiểu Cửu trả lời, liền giơ tay cởi nút thắt trên áo của Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm, không chút e dè kéo áo ra, lộ ra bộ ngực bóng loáng của Tiểu Cửu.
- Ngươi xem ngươi! Vụng trộm theo dõi ta làm gì? Ta nếu nhất thời lỡ tay, thì biết phải làm sao? Ngọc nhi sẽ oán giận ta cả đời?
Hỗ Tam nương nhìn chỗ sưng đỏ trên ngực hắn, có chút đau lòng, ánh mắt tràn đầy thương xót, dường như đối với hành vi mới vừa rồi của mình mà ân hận không yên, bàn tay nhỏ bé nhẹ mở, sờ nắn trên ngực hắn, dịu dàng nói:
- Còn đau không?
- Ai u...
Trần Tiểu Cửu theo bản năng rụt về phía sau một chút, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong, liên tục lắc đầu nói:
- Không đau, không đau, thấy mẹ nuôi, cái gì cũng không đau!
- Ba hoa!
Hỗ Tam nương u oán liếc hắn một cái, môi đào khẽ chu lại hướng về chỗ sưng đỏ kia thổi một hơi, dịu dàng nói:
- Như vậy có đỡ nhiều không?
Đôi môi hồng tươi kia hơi nhếch lên, mềm mại giống như một khối mật đường, tản ra hương vị ngọt ngào, làm cho người ta không kìm chỉ muốn gắt gao bao lấy, lại muốn hôn muốn cắn một miếng.
Trần Tiểu Cửu đôi mắt nóng bừng như xuất hiện một ngọn lửa đói khát, yết hầu liền khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, âm thầm nghĩ: mẹ nuôi như thế nào sức quyến rũ lớn như vậy, nhất cử nhất động, thực làm cho người mê hồn!
- Nhìn cái gì vậy? Không thấy qua sao?
Hỗ Tam nương dường như cũng phát hiện Tiểu Cửu khác thường, khóe miệng giận dữ, bỗng nhiên lại cảm thấy, lời nói vừa rồi của mình, dường như cũng có chút kỳ dị, như thế nào lại có chút ít hương vị liếc mắt đưa tình?
Đáng chết... Đây không phải là điều mà mẹ nuôi nên nói sao!
Nàng càng suy nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt bỗng xuất hiện áng mây đỏ nóng bỏng, đôi mắt nhấp nháy, nhìn chăm chú vào Tiểu Cửu đang ngơ ngẩn kia, ánh mắt dịu dàng kia khiến trong lòng nàng yếu ớt đi.
Ai! Ta rốt cuộc là làm sao vậy?