Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Q.5 - Chương 3: Núi Thần Khải
Ở lại Hoa Lạc Sơn một lát, Tiêu Lãng mới tỉnh táo lại. Hắn không quản việc này có kết quả cuối cùng thế nào. Hiện nay mình không thể để lộ ra chút thần sắc la nào, bằng không Tiêu Thanh Y có năng lực nhận biết nhạy cảm như vậy, chắc hẳn có thể nhìn thấu tâm sự của mình.
Trở lại Tiêu Đế Thành, thần sắc Tiêu Lãng đã trở về bình thường. Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Hồng Đậu, Nhã phu nhân đều đang chờ hắn. Ban đầu, Tiêu Lãng chuẩn bị dẫn tất cả bọn họ cùng đi, thuận tiện cho các nàng xem qua phong thổ Thiên Châu. Đương nhiên trong lòng Tiêu Lãng có chút không yên lòng, rất sợ dư nghiệt Ma Tiêu Hắc Lân Phủ chưa từ bỏ ý định trả thù.
Trà Mộc không có cách nào đi được. Tiêu Lãng bảo Mộc Tinh Dã an bài cho hắn mười cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, ngày đêm liên tục bảo vệ. Nói vậy cho dù có người ám sát cũng tương đối khó khăn. Hơn nữa ám sát Trà Mộc ngoại trừ làm tức giận Tiêu Lãng ra, cũng không được lợi gì khác. Kẻ địch hẳn là không đến nỗi ngu xuẩn như vậy.
Một nhóm người lập tức khởi hành. Giờ phút này, bản thân Tiêu Lãng là phủ chủ Thần Hồn Phủ, có quyền lực có lệnh bài truyền tống Địa phẩm, có thể truyền tống vô hạn. Chỉ có điều Tiêu Lãng cũng không liên tục chạy đi. Mỗi lần truyền tống gần mấy trăm nghìn phủ vực, hắn sẽ tìm một thành trì nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới tiếp tục đi. Thực lực Liễu Nhã quá thấp. Cho dù Tiêu Lãng đã cho nàng không ít huyền thạch để nàng nâng cao, nhưng chung quy phải có một quá trình.
Đoàn người nhìn từ bề ngoài thật ra rất thoải mái giống như du sơn ngoạn thủy. Tiêu Lãng thả lỏng tâm tình, chôn sâu những lo lắng ở trong lòng, cùng mọi người sống thoải mái, khiến Hồng Đậu và Liễu Nhã vui vẻ không thôi.
Đặc biệt là Liễu Nhã. Sau khi đi tới Thiên Châu Hồng Đậu đối với nàng giống như tỷ muội, Tiêu Lãng đối với nàng càng không cần phải nói. Còn nữa, Tiêu Lãng vẫn chưa tổ chức đại hôn với Hồng Đậu, hàng đêm đều cùng nàng ôm nhau ngủ, để nàng giống như đã biến thành tiểu cô nương vừa nói lời yêu thương, mỗi ngày đều cảm giác hạnh phúc hòa tan. Đương nhiên mỗi đêm nàng sẽ ra sức lấy lòng Tiêu Lãng, khiến hắn tận hưởng thân thể mềm mại tuyệt mỹ mà tất cả nam tử trong Dược Vương Thành đều muốn đùa bỡn.
Tuy rằng tốc độ đi cũng không nhanh, nhưng sau nửa tháng, bọn họ cũng đã tới Thần Khải phủ.
Vừa truyền tống đến Thần Khải phủ, Tiêu Lãng liền phát hiện có điểm không đúng. Mà sắc mặt Tiểu Đao đột nhiên trở nên trầm lắng. Ngay cả ba người Hồng Đậu cũng cảm giác được điểm không ổn.
Toàn bộ trong Thần Khải Thành tiêu điều xơ xác. Lần trước, Tiêu Lãng đến Thần Khải Thành cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy. Trong thành trì bất kể là quân Thần Khải hay võ giả bình thường, thậm chí là người đi đường trên mặt đều lộ vẻ ngưng trọng. Dường như trong thành đã xảy ra chuyện lớn.
- Tham kiến thiếu phủ chủ, tham kiến Lãng công tử, các vị tiểu thư!
Quân hộ vệ ở bên ngoài truyền tống trận đã sớm nhận ra Tiểu Đao và Tiêu Lãng, cung kính hành lễ. Tiểu Đao lại lạnh lùng khoát tay áo, lập tức trầm giọng nói:
- Quái vật phía nam lại bắt đầu tiến công sao?
Đội trưởng hộ vệ gật đầu, trầm trọng nói:
- Hồi bẩm thiếu phủ chủ, đêm trước quái vật lại từ phía đông nam đổ bộ. Tộc trưởng và phủ chủ dẫn người đi tới đó. Một toà thành trì đã bị công phá. Trong thành có mấy chục vạn người... Không một người nào may mắn thoát khỏi!
- Sao?
Trong mắt Tiêu Lãng lóe lên hào quang. Hắn nhớ trước đây đã từng nghe qua một tin đồn, có người nói những năm qua Thần Khải phủ vẫn gặp phải đại nạn, rất có thể có nguy cơ diệt phủ. Ban đầu hắn vẫn không để ý. Hiờ phút này nghe thấy tin tức này hắn mới giật mình tỉnh lại.
Chỉ có điều trong lòng hắn vẫn cực kỳ nghi hoặc. Gia tộc Thần Khải là đại gia tộc đệ nhị Thiên Châu. Mộc Sơn Quỷ còn có phòng ngự đệ nhất thiên hạ, thực lực cường đại như vậy, còn có dạng quái vật gì có thể tạo thành nguy hiểm diệt phủ đối với Thần Khải phủ?
Nếu như quái vật kia có thể diệt Thần Khải phủ, đây không phải là Thiên Châu đều bị diệt sao? Vì sao Thiên Đế Chí Tôn Thiên Châu không liên thủ trấn áp quái vật?
Còn nữa, rốt cuộc là quái vật kiểu gì khiến ngay cả Mộc Sơn Quỷ cũng phải bó tay bó chân?
- Gia gia đang ở núi Thần Khải sao?
Tiểu Đao không giải thích nhiều, hỏi dò một tiếng. Sau khi nhận được lời khẳng định của đội trưởng hộ vệ, hắn lập tức chạy về phía nam thành. Tiêu Lãng cũng không khách khí, một tay dẫn theo Liễu Nhã và mấy người Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y một đường phóng theo Tiểu Đao về phía nam của thành.
Sau khi bọn họ trực tiếp ra khỏi cửa thành phía nam, lập tức có thể nhìn thấy một ngọn núi không tính là cao lớn. Tiểu Đao dẫn đầu, mọi người lao thẳng đến ngọn núi.
Từ phía xa, Tiêu Lãng đã nhìn thấy trên đỉnh núi có một trang viên lớn. Hiển nhiên nơi này là đại bản doanh của gia tộc Thần Khải.
Tiêu Lãng cũng không bay được, nhưng năng lực nhảy cao rất biến thái. Cho dù hắn dẫn theo Liễu Nhã, tốc độ lại còn nhanh hơn so với Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y bay. Hắn giống như một con thú lớn nhanh nhẹn một đường nhảy bắn lên trên, rất nhanh đã tới đỉnh núi.
- Tiểu Đao, có khách đường xa đến, cũng không sớm thông báo, hoảng loạn như vậy, còn ra thể thống gì?
Một võ giả trung niên cao lớn, trên người mặc chiến giáp màu xanh lam dẫn theo mấy người nhanh chóng từ trong trang viên bay ra ngoài. Người đó dùng giọng nói mang theo sự trách cứ khiển trách Tiểu Đao vài câu, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu Lãng và đám người Tiêu Thanh Y khách khí nói:
- Tại hạ Mộc Tinh Hà, là phụ thân của Tiểu Đao, hoan nghênh chư vị đến Thần Khải Thành!
Tiêu Lãng vội vàng cùng Liễu Nhã, Hồng Đậu hành lễ vãn bối. Tiêu Thanh Y lại hành lễ ngang hàng. Mọi người hàn huyên một hồi, sau đó sắc mặt Mộc Tinh Hà bình tĩnh, hoàn toàn không có chút khác lạ nào dẫn mọi người đi vào núi Thần Khải trang.
Sơn trang rất lớn. Bên trong khắp nơi đều là bầu không khí trang nghiêm, cảnh sắc rất đẹp. Khắp nơi đều lộ rõ nội tình của đại thế gia vạn năm. Tiêu Lãng không có tâm tình quan sát cảnh sắc. Sắc mặt Tiểu Đao vẫn rất âm trầm. Chỉ vì vướng Mộc Tinh Hà nên hắn không dám hỏi quá nhiều.
- Cô cô Thanh Y, tỷ tỷ Hồng Đậu, vị này là tỷ tỷ Liễu Nhã đúng không? Chào mọi người!
Ở phía trước một lầu các, Tiêu Lãng lại gặp Mộc Tiểu Yêu. Nàng uyển chuyển trong y phục màu vàng, trên mặt vẫn mang một tấm khăn lụa màu vàng, che đi dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Trên người lộ ra khí chất không dính khói bụi trần gian.
Mộc Tiểu Yêu cũng không nhìn Tiêu Lãng, chỉ hơi hành lễ, sau đó dẫn ba người Tiêu Thanh Y đi tới một lầu các khác. Tiêu Lãng và Tiểu Đao đi theo Mộc Tinh Hà tiến vào bên trong một đại sảnh.
- Mộc gia gia!
Mộc Sơn Quỷ ngồi ở chủ vị phòng khách. Hai bên còn có mười mấy cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai bên trái là hai cường giả Thiên Đế. Chờ Mộc Tinh Hà giới thiệu Tiêu Lãng với từng người, lúc này Tiêu Lãng mới thầm giật mình. Những người ngồi nơi này toàn bộ đều là trực hệ của Mộc Gia.
Nói cách khác... Mộc Gia có bốn Thiên Đế.
Thiên Châu cũng không ít cường giả Thiên Đế, cũng có phủ vực có rất nhiều Thiên Đế. Thần Khải phủ có mười mấy cường giả Thiên Đế phụ thuộc. Thiên Đế Lạc Diệp và lão già điên Âu Dương Gia đều có thể gián tiếp khống chế mười mấy Thiên Đế. Nhưng một gia tộc có hai tên Thiên Đế lại vô cùng ít ỏi. Ba người lại càng hiếm như lông phượng và sừng lân. Trong gia tộc Thần Khải lại có tới bốn Thiên Đế. Đại gia tộc đệ nhị Thiên Châu quả nhiên có nội tình cường đại.
Rất rõ ràng, nhân vật lớn trong gia tộc Thần Khải tập trung lại, cũng không phải cố ý đến đây nghênh đón Tiêu Lãng. Hẳn là bọn họ đang tổ chức họp tộc, ứng phó với đại nạn của Thần Khải phủ.
Tiêu Lãng tất nhiên không có tư cách tham gia vào cuộc họp tộc của Thần Khải phủ. Mộc Sơn Quỷ và hắn hàn huyên vài câu, sau đó sai Tiểu Đao dẫn hắn đi hậu viện nghỉ ngơi trước.
Dọc đường đi, Tiêu Lãng và Tiểu Đao nhanh chóng giao lưu một hồi, mới hiểu được mọi chuyện. Sắc mặt của hắn cũng trở nên ngưng trọng. Lần này Thần Khải phủ gặp phải tai nạn thực sự có tính chất huỷ diệt. Nếu như không nghĩ ra biện pháp phá giải, sợ là chưa đầy mấy chục năm nữa, phủ vực lớn nhất phía nam Thiên Châu sẽ chỉ còn trên danh nghĩa.