Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326: Ai Là Vua Lục Chiến? (thượng) (phần 3)
iệp Phong Vũ cố làm ra vẻ nhẹ nhàng đáp: “Không sao cả, chúng thần sẽ hộ tống công chúa bình an rời khỏi đây.”
Thập tứ công chúa sắc mặt không đổi, khe khẽ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không phải là ta muốn đi, ta chỉ hi vọng, vạn nhất chúng ta chiến bại, ngươi phải chạy tới giết ta trước khi người nước Mã Toa đến, ta không muốn rơi vào trong tay người nước Mã Toa, ta cũng không có dũng khí tự sát, chỉ đành xin người giúp đỡ thôi…”
Tiết Bối Nhĩ và Điệp Phong Vũ tức thì đều ngạc nhiên.
Không ai ngờ rằng thập tứ công chúa có thể dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra những lời quyết tuyệt như vậy.
Điệp Phong Vũ vội vàng nói: “Sẽ không đâu, chúng ta sẽ bình an tới được địa khu Mỹ Ni Tư…”
Thập tứ công chúa vẫn chậm rãi lắc đầu, âm diệu vẫn rất bình tĩnh, thong thả nói: “Địa khu Mỹ Ni Tư chẳng khác biệt mấy với nơi này… ta đi đây, không gây trở ngại cho các ngươi chỉ huy tác chiến, ta sẽ tới trên ngọn đồi phía cực bắc. Tới lúc cần thiết, các ngươi có thể tới nơi đó tìm ta.”
Điệp Phong Vũ bước lên trước một bước, nghẹn giọng nói: “Thần…”
Thập tứ công chúa chầm chậm xoay người lại, điềm tĩnh nhìn thật sâu vào Điệp Phong Vũ, giọng nói bình tĩnh mang theo chút ngữ khí cầu khẩn nói: “Ngươi phải nhận lời với ta, ngươi không thể để ta sống yên bình, thì hãy để ta được chết yên bình…”
Đôi mắt Tiết Bối Nhĩ đỏ au, tựa hồ có nước mắt sắp tràn ra, thình lình xoay người. Sải bước rời khỏi sở chỉ huy, gầm lên ở bên ngoài: “Các huynh đệ, đi theo ta! Chúng ta liều mạng với người nước Mã Toa!”
Ánh mặt Điệp Phong Vũ cũng u ám, lập tức quyết đoán nói: “Được, thần nhận lời công chúa, nếu như cũng ta chiến bại, thần sẽ tự tay giết chết công chúa, sẽ không để công chúa rơi vào trong tay người nước Mã Toa. Công chúa yên tâm, thần sẽ tháp tùng người lên đường, đưa người đi tới tận cùng, sẽ không để người cô đơn trên đường.”
Thập tứ công chúa buồn bã nói: “Cám ơn.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách chậm rãi bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Công chúa, người sẽ bình yên tới được địa khu Mỹ Ni Tư thôi, thực đó, thần không lừa người đâu, Phong lĩnh đã sắp xếp hết thảy rồi…”
Thập tứ công chúa nói: “Ta biết y có thể an bài mọi thứ ở địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng nơi này chính là nội địa đế quốc.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách hơi trầm ngâm một lát rồi không nói tiếp nữa, đầu hơi cúi xuống.
Thập tứ công chúa xoay người rời đi, lão thái giám cũng theo sát đằng sau.
Mễ Nhặc Tư Lương Cách khẽ buông một tiếng thở dài, cũng theo ở phía sau.
Đôi mắt Điệp Phong Vũ ửng đỏ, siết chặt bội kiếm của mình đi ra ngoài sở chỉ huy, lớn tiếng ra lệnh: “An bài công chúa tới khách sạn trên núi ở phía bắc nghỉ ngơi, tất cả Thanh Nhan Phi Ưng, tới hết xung quanh khách sạn trên núi bố trí phòng ngự…”
Khi nàng phát ra mệnh lệnh, tiếng hô hào chém giết ở bên ngoài đã vang lên gấp gáp, tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng gầm vang phẫn nộ, tiếng gào thét đau đớn thảm thiết, tiếng rên rỉ tuyệt vọng trước khi chết, các loại âm thanh đan xen vào nhau hơn nữa càng ngày càng tới gần. Gió lạnh không ngừng thổi qua bầu trời Bảo Ứng phủ, sắc trời càng ngày càng u ám, thậm chí còn lác đác mấy bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống, cả Bảo Ưng phủ đều nằm trong từng cơn gió lạnh giận dữ thét gào, làm người ta không rét mà run.
Khi Điệp Phong Vũ tới được cửa khách sạn trên núi, thì thập tứ công chúa đang khoác áo choàng lông cừu, lặng lẽ đứng ở trên bậc thềm trước cửa, nhìn Bảo Ứng Phủ bị chìm vào trong cuộc kịch chiến hỗn loạn ở dưới núi, nhìn thảm cánh màu đỏ và màu vàng quấn lấy nhau ở phía dưới. Đồng phục của quân trung ương quân đội đế quốc Đường Xuyên chính là màu vỏ quất, còn đồng phục của bộ binh quân đội nước Mã Toa chính là màu vàng nhạt, dưới bối cảnh Bảo Ứng Phủ tan hoang đổ nát bóng tối âm trầm, trông rõ ràng vô cùng.
Nhưng thấy Bảo Ứng phủ phía dưới, dòng người màu vàng nhạt đang từ bốn phương tám hướng áp tới trung tâm của thành thị, tường thành của Bảo Ứng Phủ sớm đã bị phá hủy hoàn toàn trong những trận chiến đấu trước đó rồi, căn bản không kịp tu sửa. Bởi thế quân đội nước Mã Toa mau chóng phá hủy phòng ngự ở tường thành, thâm nhập vào bên trong những con phố. Hạng mục chiến diễn ra vô cùng kịch liệt và gian khổ, đại bộ phận công trình đã bị hủy trong thoáng chốc ở chiến hỏa hai tháng trước, một số tòa nhà còn sót lại trở thành tiêu điểm tranh đoạt hiện giờ.
Quân đội đế quốc Đường Xuyên và quân đội nước Mã Toa tranh đoạt chính là những công trình còn có thể lợi dụng này, thật may, Bảo Ứng Phủ trải qua cuộc chiến giằng co qua qua lại lại cơ bản đã không còn cư dân nữa. Quân đội đế quốc Đường Xuyên có thể đem mỗi căn phòng và mỗi một công trình kiến trúc đều biến thành công sự phòng ngự, cho dù đánh sập hoàn toàn cũng chẳng hề tiếc.
Trong bóng đao ánh kiếm, mỗi một phút đều có người gục xuống, người gục xuống dĩ nhiên đã cùng đất đai của Bảo Ứng phủ vĩnh viễn gắn chặt lấy nhau, nhưng người giết chết hắn cũng chẳng kịp reo hò thắng lợi đã bị người khác giết chết mất rồi. Cũng trở thành một bộ phận của đống hoang tàn đổ nát mà không ai hay biết, chỉ có cờ hoàng kim sư tử hoặc là cờ song long hí châu bị xé rách, đang không ngừng tung bay trong gió lạnh.
Trang bị chủ yếu của quân đội nước Mã Toa vẫn còn là loan đao và cung tiễn, một số tên còn trang bị loại vũ khí hạng nặng như lưỡi búa. Nước Mã Toa xưa này đều vô cùng coi trọng kỵ binh giáp trụ, đối với bộ binh thì tỏ ra có chút không quan tâm lắm, nhưng cho dù là như thế, bộ binh của nước Mã Toa vẫn tương đối tinh nhuệ, trong chiến tranh và huấn luyện thời gian dài, đối với việc sử dụng loan đao và cung tiễn thì bọn chúng đã tới mức lô hỏa thuần thanh rồi. Những tên binh sĩ nước Mã Toa cầm lưỡi búa kia thì càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của bộ binh, tràn đầy sức sát thương và sức uy hiếp cực lớn. Trường thương có sắc bén hơn nữa ở trước mặt lưỡi búa, cho dù có rèn bằng sắt chăng nữa, cũng bị một nhát búa chém đứt, rất nhiều binh sĩ của đế quốc Đường Xuyên chính bị chém nát cả người lẫn vũ khi trong lúc đánh nhau giáp lá cà.
Trang bị của quân đội đế quốc Đường Xuyên thì phần nhiều sử dụng súng rãnh xoắn, đây là một loại vũ khí dùng trong lúc cấp thiết, mặc dù có thể rút ngắn thời gian huấn luyện một cách hữu hiệu, nhưng đối với hạng mục chiến mà nói, lại chẳng phải là lựa chọn tốt nhất, cách bắn tam đoạn trứ danh của súng rãnh xoắn không thể triển khai hữu hiệu ở loại địa hình này, chỉ có thể dựa vào từng quân lính phân tán đơn độc tác chiến, uy lực của súng rãnh xoắn không được phát huy trọn vẹn, sức chiến đấu của quân đội giảm sút rất nhiều.
Thế nhưng, khác biệt về mặt vũ khí của đôi bên chẳng phải là nhân tố mang tính quyết định.
Nhân tố mấu chốt quyết định thắng bại chiến đấu vẫn là con người.
Tố chất binh lính của hai bên không cần so sánh nữa, vì căn bản là không ở cùng một đẳng cấp. Quan binh quân đội đế quốc Đường Xuyên hiện giờ chiến đấu ở Bảo Ứng phủ đại bộ phận là tân binh mới bổ xung, tuyệt đại đa số còn binh lính còn chưa quá nửa năm binh nghiệp. Bọn họ thiếu hụt thời gian huấn luyện và khí tài huấn luyện nghiêm trọng, kinh nghiệm chiến trường càng không đủ, đối với tình hình chiến đấu phức tạp căn bản không hiểu phải ứng phó như thế nào, chỉ có thể dựa vào lòng yêu nước và nhiệt huyết vốn không nhiều để kích thích duy trì tác chiến.
Ngược hẳn lại, binh sĩ quân đội nước Mã Toa ít nhất cũng là binh lính kỳ cựu trên một năm, thậm chí tuyệt đại đa số đều là lính kỳ cựu đã trải qua nhiều cuộc huyết chiến có trên hai năm. Trong những trận chiến ở quá khứ, bọn chúng đã tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa khí thế mạnh mẽ, rất có khí khái coi khinh thiên hạ. Báo chí nước Mã Toa cũng không chút che dấu thổi phồng quân đội của mình là vua lục chiến trên đại lục Y Lan, khí thế che lấp cả Xích Diễm bộ binh đoàn và kiếm sĩ Thập Tự Quân của nước Y Lan, nhưng rất kỳ lạ là tựa hồ nước Y Lan cũng ngầm thừa nhận sự thực này.
Sự chênh lệnh về tố chất binh linh này rất nhanh phản ánh trên chiến đấu, quân đội nước Mã Toa chiếm cứ được thế thượng phong hoàn toàn.
Bất quá cho dù là như thế, quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng chẳng chịu dễ dàng từ bỏ kháng cự, các tân binh của quân đội Đường Xuyên căn bản đều đã nắm vững yếu lĩnh xạ kích tam đoạn thức của súng rãnh xoắn. Bọn họ ở dưới hoàn cảnh gian khổ nhất, cũng kiên trì liên tục sử dụng xạ kích tam đoạn thức, còn có một số binh sĩ hiểu cách xạ kích bí mật như thế nào, dưới làn đạn của súng rãnh xoắn, binh sĩ nước Mã Toa xông tới lũ lượt bị bắn hạ.
Thế nhưng, dưới cung tiễn dày đặc của binh sĩ nước Mã Toa, binh sĩ đế quốc Đường Xuyên thương vong cũng không ít. Binh sĩ nước Mã Toa từng trải chiến trận, bọn chúng càng biết phải khéo léo lợi dụng mỗi một ưu thế trên chiến trường như thế nào để bản thân tránh khỏi hi sinh, đồng thời ban cho đối phương sát thương lớn nhất. Những binh sĩ tinh nhuệ của bọn chúng tay nắm chắc lưỡi búa, loại vũ khí hạng nặng đấy, khéo léo lợi dụng đống đổ nát áp sát binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên sau đó thình lình nhào vào, đại khai sát giới, dưới loại tình huống như thế, quân đội Đường Xuyên chỉ có nước bị đồ sát.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ mặc dù cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng thủy chung vẫn không hạ mệnh lệnh rút lui, chiến đấu đã đánh tới mức này rồi, quân đội Đường Xuyên hoàn toàn là dùng máu thịt của mình để ngăn cản kẻ địch từng bước áp sát, dùng nhiệt huyết cảm xúc mãnh liệt của bọn họ để trì hoãn tốc độ tiến công của kẻ địch, sau đó mong chờ có kỳ tích xuất hiện.
Nhưng kỳ thích không thể vô duyên vô cớ xuất hiện.
“Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Điệp Phong Vũ nhỏ giọng ra lệnh cho phó quan của mình.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu