Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 324: Bộ Thủ (hạ) (phần 3)
rong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách hiểu rõ, tất cả những biểu hiện này của Đường Tư đều có duyên cớ từ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đã nhiều lần làm hắn xấu mặt, nên đương nhiên hắn ghi hận trong lòng, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng chẳng thèm tử tế với hắn y như vậy, cứng rắn đáp trả mỗi một lời nói của hắn, trong lòng cũng đang cười lạnh, ông ta căn bản không biết Đường Tư tới lúc này rồi còn có lý do gì miệt thị quân Lam Vũ nữa.
Đường Tư nói với Mễ Nặc Tư Lương Cách, hoàng đế Đường Minh sẽ đơn độc hội diện với ông ta sau khi buổi triều sớm kết thúc.
Mễ Nặc Tư Lương Cách mặt không chút tình cảm chấp thuận.
Buổi triều sớm của đế quốc Đường Xuyên diễn ra rất sớm, thường thường lúc trời vừa mới sáng thì đã tiến hành rồi. Hiển nhiên, điều này bất kể là đối với bản thân hoàng đế hay là đối với các đại thần tới tham dự hội triều mà nói đều là chuyện vô cùng thống khổ. Trước khi máy truyền hình xuất hiện, thì giải trí ban đêm của con người cơ bản đều liên quan tới nữ nhân, hơn nữa mỗi một người có tư cách tham dự triều hội, đều có vô số nữ nhân ở bên cạnh. Nếu bắt bọn họ mỗi ngày sáng sớm từ trên bụng nữ nhân bò xuống, xông pha gió lạnh buốt xương thậm chí là mưa gió chạy tới hoàng cung, tham gia một cuộc triều hội không hề có ý nghĩa gì, thực sự là một chuyện thống khổ không nói lên lời.
Thế nhưng, kỳ quái một điều là, mặc dù cả quân lẫn thần đều cảm thấy hội triều vô cùng thống khổ, nhưng lại không một ai đưa ra đề nghị đổi thời gian. Đế quốc Đường Xuyên khai quốc hơn ba trăm năm, chỉ có hoàng đế không thượng triều, chứ thời gian hội triều thì chưa từng thay đổi. Dương Túc Phong có một lần từng nói đùa rằng, nếu như mà hắn làm hoàng đế, nhất định sẽ đem thời gian hội triều đổi thành buổi tối, để mọi người ăn no uống say rồi mới mở hội, mở bao nhiêu lâu cũng được, hoàng đế còn không cần lo cơm nước, nhiều nhất chỉ phải mời một bữa ăn lót dạ mà thôi.
Mặc dù Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng cảm thấy phải dậy sớm là một chuyện rất đau khổ, bất quá vì thể hiện sự tôn trọng bề ngoài của quân Lam Vũ đối với triều đình, cho nên vẫn dậy rất sớm. Bất quá khi ông ta dậy, phát hiện ra đám tham mưu Tri Thu vai mang nhiệm vụ quân sự bí mật đã không thấy đâu nữa rồi, bọn họ mỗi một ngày đều dậy từ khi trời còn tối mù, dùng khả năng lớn nhất thu thập tình báo liên quan tới phương diện quân sự của đế quốc Đường Xuyên.
Trời mới tờ mờ sáng, ở bên ngoài cửa chính của Vị Ương cung, đã tập trung mấy vị đại thần chờ đợi, trong đó bao gồm cả nhóm chính vụ đại thần Minh Sơn Quế và thị lang bộ quân vụ Thượng Quan Lâm. Trừ Minh Sơn Quế ra bọn họ đều đang cúi đầu nhỏ giọng thì thầm với nhau, đại khái là đang phỏng đoán xem nội dung hôm nay phải nghị luận là điều gì. Đường Minh không phải là một vị hoàng đế lười biếng, nhưng cũng không thích lãng phí thời gian vô ích ở trên buổi hội triều, hội triều không có nội dung thì ông ta thà không mở. Lần hội triều trước đó hẳn là đã nửa tháng trước rồi, vấn đề thương thảo có liên quan tới việc tổ kiến lại quân đội Đường Xuyên, hiển nhiên triều hội hôm nay cũng phải thảo luận một số sự tình thực tế, bất quá mỗi một người có mặt ở đây đều không thu được chút phong thanh nào, cho nên không có cách nào chuẩn bị trước.
Có mấy quan viên tinh mắt nhìn thấy sự xuất hiện của Mễ Nặc Tư Lương Cách đều cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng tựa hồ lại hiểu ra được vài phần, rất nhanh Mễ Nặc Tư Lương Cách lại bắt đầu nghe thấy có người nhắc tới cái tên Dương Túc Phong và thập tứ công chúa, tựa hồ bọn họ đang phỏng đoán, buổi hội triều hôm nay có khả năng thảo luận tới chuyện liên quan thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư.
Bắt đầu từ cuối năm trước, chuyện liên quan tới thập tứ công chúa và Dương Túc Phong đã được bàn tán xôn xao, không ai là không biết, không ai là không hay, nhưng sự mắc mớ quanh co ở bên trong đó thì không một ai biết được. Đế quốc lúc thì nói là đi, khi lại nói là không đi, làm cho bách tính của cả đế quốc cũng theo đó đoàn bừa đoán bậy, chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng những người có mặt ở đây đều biết tình hình bên trong, thập tứ công chúa không đi tới địa khu Mỹ Ni Tư kỳ thực chỉ là một danh nghĩa, quân Lam Vũ không tới nội địa đế quốc, có chịu cung cấp vật tư mà đế quốc cần hay không mới là quan trọng nhất.
Minh Sơn Quế chủ động tới chào hỏi Mễ Nặc Tư Lương Cách.
Trong số tất cả quan viên cao cấp của đế quốc Đường Xuyên, người duy nhất mà Mễ Nặc Tư Lương Cách có hảo cảm chính là Minh Sơn Quế. Trong mắt của ông ta, Minh Sơn Quế là con người tinh minh tài cao, hơn nữa tác phong khiêm tốn, ông ta đúng là có năng lực công tác, có tài hoa, hơn nữa quan điểm chính trị cũng không quá mức cổ hủ, biết căn cứ vào tình hình thực tế mà đưa ra phán đoán hợp lý. Bất quá, hảo cảm không đại biểu cho Mễ Nặc Tư Lương Cách cho rằng Minh Sơn Quế có khả năng đầu kháo quân Lam Vũ, hay là nói cách khác là có hi vọng lôi kéo ông ta.
Trên thực tế thì đây dứt khoát là chuyện không có khả năng, Minh Sơn Quế chẳng những sẽ không đầu kháo quân Lam Vũ hơn nữa có thể vĩnh viên trở thành kẻ địch khó đối phó nhất của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ từ trên xuống dưới, bao gồm cả Dương Túc Phong xưa nay chưa từng nghĩ tới việc lôi kéo Minh Sơn Quế, trong trực giác của Dương Túc Phong, Minh Sơn Quế dứt khoát sẽ theo đế quốc Đường Xuyên chôn vùi sâu bên trong đống đổ nát của lịch sử.
Nếu như chẳng phải vì Đường Minh hèn yếu vô dụng, còn cả đế quốc Đường Xuyên thiếu thốn suy nhược lâu ngày, ngày càng đi xuống, thì Minh Sơn Quế sớm đã bóp chết quân Lam Vũ từ trong nôi, cho dù là hiện giờ, điều Minh Sơn Quế suy nghĩ, cũng tuyệt đối không phải là đầu kháo quân Lam Vũ, mà là làm sao hạn chế và làm suy yếu quân Lam vũ, áp chế quân Lam Vũ tăng trưởng thực lực, khi tạm thời không có cách nào hạn chế và làm giảm bớt thực lực thì suy tính làm sao để tăng cường ảnh hưởng với quân Lam Vũ, làm sao để tăng cường khống chế, làm sao để lợi dụng quân Lam Vũ để giành lấy lợi ích cho đế quốc. Ông ta cực lực chủ trương chuyện thập tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, thậm chí không tiếc đem thập tứ công chúa gả cho Dương Túc Phong, không gì khác ngoài mục đích này.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng vờ vờ vịt vịt, trả lời theo lệ mỗi một câu nói của Minh Sơn Quế, quan viên ở bên cạnh đều quan sát sát sao động tĩnh của hai người, làm cho cửa cung của Vị Ương cung đã mở ra rồi cũng không muốn đi vào, bọn họ đương nhiên hi vọng có thể từ Mễ Nặc Tư Lương Cách biết được nhiều tin tức và hành động liên quan tới quân Lam Vũ hơn, cho dù trên báo chí đem quân Lam Vũ chửi cho một xu cũng không đáng, nhưng là quan viên cao tầng, bọn họ dĩ nhiên là biết rất rõ, hiện giờ có thể cứu được tình thế nguy khốn của đế quốc cũng chỉ có quân Lam Vũ thôi.
Trên bữa tiệc sinh nhật của thập tứ công chúa, Dương Túc Phong đã hứa, quân Lam Vũ sẽ xuất binh tới nội địa đế quốc Đường Xuyên vào năm sau, đối kháng trực tiếp với quân đội nước Mã Toa, nhưng lời hứa dù sao cũng chỉ là lời hứa, có thể thực hiện hay không còn chưa biết được, hơn nữa năm sau là thời gian dài như thế nào, đế quốc Đường Xuyên có thể chống đỡ cho tới năm sau hay không cũng là một điều chưa biết. Chỉ có quân Lam Vũ đã thực sự bước chân lên đất đai nội địa đế quốc Đường Xuyên thì đế quốc Đường Xuyên mới có hi vọng.
Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy từ đằng xa có tiếng vó ngựa cấp bách vang lên. Mọi người còn cho rằng nơi đó có quân tình khẩn cấp gì đó đưa tới, đều bất giác quay đầu lại nhìn, đồng thời trong lòng cũng trầm hẳn xuống, ở trong quá khứ, mỗi lần tiền tuyến đưa tin tức tới đều chẳng có cái nào tốt đẹp, nếu như chẳng phải là địa phương nào đó bị mất, thì là đơn vị quân đội nào đó hoàn toàn tan rã, hoặc là vị tướng quân nào đó bất hạnh chết trận rồi.
Nhưng lần này mọi người phát hiện ra, tiếng vó ngựa không phải là từ tiền tuyến tới, trong lúc không chú tâm, mọi người nhìn thấy rõ ràng một kỵ sĩ đỏ như lửa, toàn thân trên dưới đều bao phủ trong khôi giáp như ngọn lửa, cưỡi trên một con chiến mã cũng đỏ rực, đang phi nhanh tới, đánh thức vô số giấc mộng đẹp của cư dân thành Ni Lạc Thần. Đợi tới gần rồi mọi người mới nhìn rõ, kỵ sĩ này không ngờ lại là nữ, mà lại còn chính là Điệp Phong Vũ.
Nhưng nhìn thấy Điệp Phong Vũ khuôn mặt sương giá, thúc ngựa như bay, trong chớp mắt đã tới trước mặt mọi người, mọi người đều hồ nghi nhìn nàng, không biết rốt cuộc là nàng muốn làm gì. Chỉ nhìn thấy nàng ghìm cương ngựa, con chiến mã màu đỏ rực lập tức dựng cao vó trước lên lên, hí dài vang dội khắp cả kinh thành. Trong lúc sét đánh không kịp bưng tai, Điệp Phong Vũ đã giơ tay lên, một chiếc roi màu đen vung ra, chớp mắt đã bốp một tiếng, quất lên người Mễ Nặc Tư Lương Cách.
Có lẽ là do động tác của nàng quá đột ngột, hoặc là thế của cây roi này thực sự quá nhanh, tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Thượng Quan Lâm xuất thân là võ tướng đều không kịp phản ứng. Ngược lại binh sĩ quân cấm vệ canh giữ cửa cung mau chóng phản ứng, bốn quan quân cấp thấp của quân cấm vệ rút bội đao ra, từ bên cạnh tức tốc chạy tới, bao vây chặt lấy Điệp Phong Vũ, nhưng sau khi nhìn rõ quân hàm của Điệp Phong Vũ, lại tỏ ra hoang mang lúng túng, không biết phải xử lý ra làm sao.
Bọn bọ đều là quan quân cấp thiếu úy, mà Điệp Phong Vũ lại là trung tướng.
Trong tiếng thét kinh ngạc của mọi người, Mễ Nặc Tư Lương Cách còn chưa phát giác đã xảy ra chuyện gì, một lúc lau sau ông ta mới cảm thấy sau lưng đau rát, giống như thân thể bị bổ thành hai nửa từ giữa vậy, ông ta hoang mang quay người lại, nhìn Điệp Phong Vũ mà không hiểu ra làm sao.
Hắc Long tiên trong tay Điệp Phong Vũ xoạt một tiếng, lại một lần nữa giơ lên, đem một tờ báo hất lên cho Mễ Nặc Tư Lương Cách, rít giọng thét lên: “Nói với Dương Túc Phong, y còn dám đăng loại văn chương như thế này nữa, ta sẽ cho y chết không chỗ chôn thây.”
Xoạt một tiếng, tờ báo bị xé tan tành trên không trung, theo gió bay đi, rơi vào trong tay những người khác nhau.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cầm lên xem, thì ra là một trang báo đầu rách nát của ( Nhật báo quân Lam Vũ) tin tức đăng tải bên trên đó đều là tin thắng lợi của quân Lam Vũ ở địa khu Lỗ Ni Lợi Á. Dương Túc Phong tuyên bố, địa khu Lỗ Ni Lợi Á chính thức nạp vào dưới quyền quản lý của phủ địa đô đốc địa khu Mỹ La, trở thành địa khu thứ ba dưới quyền khống chế của quân Lam Vũ, do công tước Ai Đức Lôi, công tước Mễ Lạc, công tước Phân Lãng chủ trì chính phủ lâm thời. Có được sự thừa nhận của Dương Túc Phong, bọn họ sẽ cải cách toàn bộ khu vực hành chính chính trị của địa khu Lỗ Ni Lợi Á. Đồng thời các chính sách liên quan tới pháp điển của quân Lam Vũ cũng được thi hành toàn diện trên địa khu Lỗ Ni Lợi Á, đầu tiên là bắt đầu từ công nghiệp thuốc lá, lượng lớn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ bắt đầu gia nhập đội ngũ quân Lam Vũ, nhất là hải quân lục chiến đội…
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu