They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 923 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5869 / 40
Cập nhật: 2015-11-18 09:49:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 596: Sinh Tử Chi Gian
rong số cửu biên thì xung yếu nhất là Tuyên Phủ. Nơi đây sơn xuyên tranh chấp, địa hiểm mà hẹp.
Tiếng vó ngựa gấp gáp từ bên kia núi truyền tới, tiếp theo, hơn mười kỵ mã bay qua đỉnh núi. Từ xa xa nhìn lại có thể thấy được thành quách của Tuyên Phủ cao to.
- Đoạn cuối cùng rồi! Xông lên!
Thẩm Mặc nhìn thái dương treo cao phía chân trời, roi ngựa trực chỉ Tuyên Phủ:
- Trực tiếp vào thành!
Liền dẫn đầu từ trên sườn núi phi ngựa thẳng xuống dưới, đoàn ngựa gào thét cùng chạy theo, một lần nữa bao bọc y ở chính giữa.
Cách thành trì càng ngày càng gần, tường thành càng ngày càng cao.
Đột nhiên, mấy cây vũ tiễn từ đầu tường bắn ra, mấy kỵ binh đi trước ghìm mạnh dây cương, móng ngựa trước giương lên, khó khăn lắm tránh khỏi mấy mũi tên đó. Ngựa theo phía sau cũng ghìm lại dây cương. Đội ngũ bỗng nhiên ngừng lại.
- Dưới thành người phương nào! - Giáo úy trên thành cao giọng hỏi.
Thẩm Mặc thấy rõ còn ban ngày nhưng cửa thành đóng chặt, trong lòng không khỏi trầm xuống, thầm nghĩ: 'Xem ra đã động thủ rồi!' liền lên tiếng nói:
- Chúng ta là người của tiểu các lão, mệnh lệnh lúc trước truyền không đúng. Mau mở cửa thành, nếu lầm đại sự Dương Thuận nhất định phải chết!
Thủ quân buổi sáng nhận được mệnh lệnh của quan trên, ngày hôm nay trong thành muốn bắt phản tặc, không thể thả một người chạy thoát, nên lúc này mới ban ngày mà đóng cửa cửa thành, hiện tại vừa nghe người bên ngoài khẩu khí lớn như vậy, lại thấy họ quân dung chỉnh tề, vả lại cưỡi là dịch mã, không khỏi do dự. Một bách hộ thủ thành nói:
- Xin thượng sai đợi một chút, đại soái nhà ta đang giám trảm, qua buổi trưa canh ba sẽ mở cửa thành.
Thẩm Mặc vừa nghe lập tức gấp đến độ cổ họng bốc khói, lớn tiếng quát lên:
- Ta tới chính là vì việc này! Tiểu các lão nói người đó không thể giết! Bằng không thì hoàng thượng sẽ lấy tính mạng của Dương Thuận!
Y vừa dọa, bách hộ thủ thành liền sợ hãi nói:
- Vậy để ta đi vào bẩm báo!
- Ngươi nói mà không có bằng chứng, bẩm báo cái rắm!
Thẩm Mặc chửi ầm lên:
- Nhanh mà cửa ra, lão tử đi gặp Dương Thuận, hắn nhất định sẽ không trách cứ các ngươi!
- Vậy nếu trách cứ thì sao? - Bách hộ đã triệt để dao động rồi.
- Tất cả trách nhiệm do ta gánh chịu! - Thẩm Mặc nói như đinh đóng cột: - Mở cửa!
Bên trong thành, đầu phố Thập Tự, hỗn loạn đã đến tình trạng gay cấn, bách tính và binh sĩ đã bắt đầu xô xát, tràng diện cực kỳ hỗn loạn.
Lộ Giai nắm chặt pháo hiệu trong tay, chỉ cần đầu của Thẩm Luyện vừa rơi xuống, hắn liền lập tức nã pháo, phái đại đội binh sĩ tiến vào bắt người!
Hai thanh quỷ đầu đại đao sáng loáng giơ lên, đao phủ quát lớn:
- Quỷ dữ tới rồi!
Liền muốn giơ tay chém xuống, chợt thấy một người như quỷ mị xông lên đài hành hình.
Đao phủ thủ phụ trách thủ vệ vừa muốn giết tất bất luận tội, lại thấy người này mặc phi ngư phục, eo dắt Tú Xuân đao, nghiêm nghị không được xâm phạm, hoàn toàn không dám động thủ.
Tất cả mọi người bị một màn bất thình lình làm sợ ngây người, toàn trường thoáng chốc an tĩnh lại.
Lộ Giai thấy rõ người nọ, không khỏi cả giận nói:
- Niên thiên hộ, ngươi muốn cướp pháp trường sao?
Người đến chính là Niên Vĩnh Khang, hắn lớn tiếng nói:
- Tình báo mới nhất của Cẩm Y Vệ, án này có điểm đáng ngờ rất nhiều, hoàng thượng mệnh lệnh tạm hoãn hành hình, trở lại phúc thẩm!
Tức thì đưa tới dưới đài vang lên tiếng hoan hô 'vạn tuế' như sấm.
Lộ Giai lập tức tái mặt, đảo mắt rồi lại cảm thấy không có khả năng:
- Nói mà không có bằng chứng, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?
- Ai nói ta không có chứng cứ! - Niên Vĩnh Khang cười lạnh nói.
- Vậy ngươi lấy ra đây.
Lộ Giai lộp bộp một tiếng trong lòng, giơ lên công văn của Hình bộ trên bàn:
- Chỉ cần ngươi có thể lớn hơn nó, ta sẽ nghe lời ngươi!
- Thời gian chưa đến. - Niên Vĩnh Khang nói: - Hiện tại không thể cho ngươi xem.
- Quả nhiên là ăn nói bừa bãi.
Lộ Giai như trút được gánh nặng nói:
- Ngươi đã cầm không ra chứng cứ, vậy cứ án theo công văn của Hình bộ đi!
Rồi vung tay lên nói:
- Hành hình!
- Chậm đã!
Niên Vĩnh Khang chỉ tay vào đồng hồ nước giữa sân:
- Buổi trưa canh ba còn chưa đến, ngươi lại vội vã giết người, chẳng lẽ có mưu đồ gì mờ ám?
- Ngươi nói bậy, không thấy có điêu dân làm loạn hả? - Lộ Giai chỉ vào dưới đài nói.
- Nào có loạn dân, sao ta không thấy.
Niên Vĩnh Khang hừ một tiếng nói:
- Đợi đến buổi trưa canh ba, ta sẽ cho ngươi xem chứng cớ!
- Hừ! Ta sẽ chờ xem ngươi bó tay thế nào! - Lộ Giai nói: - Dù sao còn chưa đến một khắc, đợi thì đợi!
Tràng diện thoáng an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung lên đồng hồ nước -- mực nước từ từ nhỏ xuống đáy bình qua lỗ nhỏ, mực nước trong bình giảm xuống, lộ ra càng lúc càng nhiều vạch, cũng đại biểu cho khi điểm đỏ của buổi trưa canh ba xuất hiện, đó là lúc giết người, không thể bỏ qua!
Tràng diện an tĩnh cực kỳ, hơn 2000 người tụ cùng một chỗ, có thể nghe được cả tiếng tí tách của đồng hồ nước. Lộ Giai cảm thấy hết sức khó tin. Nhưng mà, tiếng tí tách đó càng lúc càng dày, càng lúc càng vang, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn sang con đường phía đông, chỉ thấy hơn mười người ngựa cuốn theo cát bụi, từ đầu phố vọt qua đây.
- Không ổn, bị lừa rồi! - Lộ Giai giẫm chân hét lớn: - Hành hình!
- Ai dám! - Niên thiên hộ rút ra Tú Xuân đao sáng như tuyết, chỉ vào đám đao phủ: - Ai động sẽ giết kẻ đó!
Đám đao phủ cả đều nhìn sang lão đầu mục, lão đầu mục thấp giọng nói:
- Chờ một chút đi.
Đám đao phủ này cũng không thuộc về quan phủ biên chế, mà là thừa kế hoặc là thầy trò tương truyền, cho nên lão sư phó vừa nói vậy họ đều bất động.
- Đao phủ thủ lên!
Lộ Giai thẹn quá thành giận nói:
- Ai dám ngăn trở, giết tất bất luận tội!
Lại hạ lệnh với binh lĩnh ở xa:
- Ngăn cản bọn họ lại!
Dưới đài lại trở nên rối loạn, binh sĩ và bách tính xô xát với nhau, đã đến bên bờ không khống chế được rồi.
- Hoàng thượng có lệnh, đao hạ lưu nhân!
Đội kỵ sĩ cùng nhau lên tiếng hô lớn:
- Chỉ dụ đến, Dương Thuận Lộ Giai tiếp chỉ!
Thân binh của phủ tổng đốc vốn muốn tiến lên ngăn cản, vừa nghe nói thế thì tất cả chạy hết sang một bên đứng.
Đoàn người vốn hỗn loạn như thủy triều lại như kỳ tích nhượng lại một con đường, để cho đoàn ngựa rầm rập chạy qua, vọt tới trước đài hành hình.
Thẩm Mặc bảo đám vệ sĩ vây quanh người tránh ra, cấp thiết nhìn lên trên đài hành hình, liếc mắt thấy được Thẩm Luyện bị trói quỳ dưới đất, ăn mặc chế phục, đầu tết tóc quả lê, cắm hoa giấy màu hồng...
Thấy được thảm trạng của sư phụ như vậy, trong lòng Thẩm Mặc vô cùng khó chịu. Y nhìn ông một cái thật sâu rồi chuyển ánh mắt lên người giám trảm quan. Niên Vĩnh Khang thì thừa dịp tất cả mọi người ngây người, hắn kéo cha con Thẩm Luyện đến trước người để bảo vệ.
Biết chuyện này thất bại rồi, Lộ Giai tái mặt, trong lòng mắng tên thủ thành làm ăn cái gì không biết! sao lại để cho những người này chạy vào.
Hắn đang ngây ra thì một kỵ sĩ râu quai nón tiến lên nói:
- Dương Thuận Lộ Giai ở đâu, Đô Sát viện tả Thiêm đô ngự sử Thẩm Mặc phụng chỉ đến đây, còn không mau tới nghe chỉ dụ!
Lộ Giai ngây ngô quỳ xuống, Dương Thuận ở bên kia cũng lảo đảo xuống lầu đi qua. Hai tên sóng vai quỳ xuống.
Thẩm Mặc xuống ngựa, từ từ đi tới trước mặt hai người, tuyên thủ chiếu của Gia Tĩnh hoàng đế rồi mới nhìn hai người họ nói:
- Nhị vị đại nhân kiểm tra chút đi.
Lộ Giai và Dương Thuận nơm nớp lo sợ tiếp nhận thủ chiếu, chỉ thấy là vải gấm do loại tơ tằm thượng hạng dệt thành. Bốn góc phía trên còn thêu tường vân thụy hạc hết sức tráng lệ, lại nhìn chữ viết phía trên tiên phong đạo cốt, phiêu dật phi thường. Dương Thuận đã thấy qua chữ viết của hoàng thượng. Hắn vừa lau mồ hôi vừa gật đầu nói:
- Chính là bút tích của hoàng thượng.
Thẩm Mặc lấy lại, bỏ vào trong người rồi nói:
- Nhị vị đại nhân đứng lên đi, hôm nay không phải là lúc giết người, nên bảo mọi người giải tán hết đi.
- À, được được...
Dương Thuận đứng lên nói:
- Giải tán, giải tán hết đi.
Thế là thân binh thu đội, quần chúng vây xem cũng giải tán. Cha con Thẩm Luyện thì được vệ đội của Thẩm Mặc chăm sóc.
Mắt thấy bỗng chốc gà bay trứng vỡ. Dương Thuận và Lộ Giai khó tránh hoảng loạn thất thố, cuối cùng vẫn là người sau phục hồi tinh thần lại trước, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thẩm đại nhân thì ra là đồng liêu của Đô Sát viện, chúng ta cũng tính là thân cận...
Dương Thuận nghe vậy, lập tức nói tiếp:
- Thì ra là người một nhà a, quả thật rất thân cận, như vậy đi, mọi người đến quý phủ của ta để đón gió tẩy trần cho Thẩm đại nhân!
Lộ Giai gật đầu cười nói:
- Đúng vậy.
Thẩm Mặc lại cự tuyệt nói:
- Thẩm vấn phạm nhân quan trọng hơn, thỉnh cầu đại soái đưa mấy yêu nhân Bạch Liên giáo đến dịch quán, hạ quan cũng tiện bề tra hỏi.
- Chuyên nghiệp, thật chuyên nghiệp!
Dương Thuận cười nói:
- Người đương nhiên có thể cho đại nhân, nhưng tới Tuyên Phủ còn ở dịch quán, không phải là không nể mặt bản soái rồi sao?
Rồi vỗ ngực nói:
- Cứ ở phủ tổng đốc của huynh đệ đi, cam đoan Thẩm lão đệ thoả mãn!
Trên gương mặt xớn xác đầy vẻ chân thành, khiến người bất giác tâm sinh thân cận.
Thẩm Mặc sao lại vào phủ tổng đốc ở, rồi nơi chốn chịu hắn giám thị? Cho nên y vẫn kiên trì ở dịch quán, nhưng đáp ứng buổi tối sẽ đến tham dự yến hội, lúc đấy mới làm cho Dương Thuận hạ đài. Song phương liền ước định buổi tối gặp lại. Dương Thuận và Lộ Giai lên kiệu hồi phủ đi dẫn phạm nhân đến. Thẩm Mặc thì ngồi vào một cỗ kiệu khác đã chuẩn vị cho y, đi về hướng dịch quán.
Ngồi vào bên trong kiệu, Thẩm Mặc dỡ xuống mặt nạ, lộ ra vẻ mặt uể oải và đau đớn, hai chân như đổ chì, còn như bị bàn là ủi qua. Thẩm Mặc đưa tay sờ sờ bắp đùi, cho dù cách một lớp vải nhưng vẫn cảm giác đau nhức từng đợt, khiến y nhịn không được khẽ hít hà, không có dũng khí kiểm tra tiếp nữa.
Tam Xích biết tình huống của đại nhân nên cỗ kiệu vào dịch quán, trước tiên bảo kiệu phu lánh đi, mới xốc lên mành kiệu, thân thiết hỏi:
- Đại nhân, không sao chứ.
Thẩm Mặc lắc đầu, muốn hạ kiệu nhưng hai chân như nhũn ra, đứng lên không được. Tam Xích vội vã đỡ lấy dìu y xuống kiệu.
Thẩm Mặc đứng ổn định trên mặt đất rồi, chậm rãi ưỡn thẳng lưng, chợt thấy Cẩm Y Vệ Thiên hộ đang quỳ một gối trước mặt, y không khỏi mỉm cười nói:
- Ngươi là Niên thiên hộ phải không?
- Vâng, Cẩm Y Vệ Tuyên Đại Thiên hộ Niên Vĩnh Khang, bái kiến lão thúc tổ!
Niên Vĩnh Khang đó liền cung kính hành lễ với Thẩm Mặc -- hắn vẫn núp ở trong thành, mật thiết quan tâm đến pháp trường và Đông Thành môn, cũng không dám tùy tiện hành động, mãi đến khi biết được Thẩm Mặc gạt mở cửa thành, hắn mới trước một bước chạy lên đài hành hình, cứu được hai cha con Thẩm Luyện dưới lưỡi đao, có thể nói đã lập công đầu.
- Ha ha, mau mau mời đứng lên.
Thẩm Mặc làm động tác đỡ hắn dậy:
- Là ta nên kính Niên thiên hộ mới phải, nếu không có Niên thiên hộ, chắc ta phải hối hận cả đời rồi.
- Ty chức thật cảm động lây. - Niên Vĩnh Khang đứng dậy nghiêm mặt nói.
- Đúng vậy...
Thẩm Mặc nở nụ cười với hắn, thở phào một hơi:
- Cuối cùng cũng không chậm.
Rồi hỏi hắn:
- Sư phụ và sư đệ ta hiện tại ở nơi nào?
- Ở bên trong phòng. - Niên Vĩnh Khang nói: - Tắm trước xả xui rồi mới tính tiếp.
- Niên huynh đệ chu đáo thật đó. - Thẩm Mặc vươn ngón cái, mỉm cười nói với hắn: - Vậy chúng ta vào phòng ngồi đợi trước đi.
Tam Xích đi qua đỡ y, từ từ đi vào phòng.
Niên Vĩnh Khang nhìn bộ dạng khập khiễng của Thẩm Mặc, nhỏ giọng hỏi:
- Có phải do ngồi ngựa bị cọ sát không.
- Không có khả năng khác. - Thẩm Mặc cười khổ: - Mấy năm nay cả ngày ngồi kiệu, nên càng không chịu nổi khổ.
Niên Vĩnh Khang lý giải cười nói:
- Ty chức có một loại thuốc tê chuyên trị cái này, hiệu quả rất tốt, nếu như lão thúc tổ không ngại...
- Đương nhiên không ngại, không quản là trung y hay là mông y, có thể trị bệnh thì chính là hảo y rồi.
Thẩm Mặc lại nói đùa:
- Nhưng có chuyện ta rất chú ý...
- Lão thúc tổ mời nói. - Niên Vĩnh Khang sợ hãi nói: - Ty chức nhất định sửa đổi!
- Ta chú ý cách xưng hô của ngươi đối với ta, cái gì lão thúc tổ? ta có già như thế không? kêu huynh đệ là được rồi. - Thẩm Mặc cười mắng.
- Nhưng, cái đó tuyệt đối không dám. - Niên Vĩnh Khang sợ hãi nói: - Nếu như lão thúc tổ không muốn, thì ty chức sẽ gọi đại nhân vậy.
- Cũng được. - Thẩm Mặc vào phòng rồi nói: - Ta không ngồi được, phải lên giường thôi. Một khắc ta cũng không chịu được.
Niên Vĩnh Khang gật đầu, xoay người đóng cửa lại.
Tam Xích liền dìu Thẩm Mặc vào phòng ngủ bên trong, trải đệm chăn rồi Thẩm Mặc nằm đổ lên đó, đoạn y bảo Tam Xích:
- Mau xem giúp ta, coi bị thương thành cái dạng gì rồi.
- Chờ một chút đã. - Niên Vĩnh Khang nói: - Mới vừa đốt bếp lò thôi, trong phòng còn chưa ấm.
- Cũng được, vậy trò chuyện trước đi." - Thẩm Mặc gật đầu nói.
Tam Xích kê hai cái gối đầu, cộng thêm đệm giường để Thẩm Mặc có thể nằm thoải mái.
Niên Vĩnh Khang ở bên cạnh nói:
- Không biết tiếp theo đại nhân sẽ dự định làm sao, có yêu cầu gì cần ty chức phối hợp thì đại nhân cứ việc nói.
- Thực không muốn giấu diếm, ta không phải là khâm sai duy nhất.
Thẩm Mặc nói:
- Lần này hoàng thượng đã hạ quyết tâm rất lớn, Binh bộ, Hình bộ, Đô Sát viện, còn có Cẩm Y Vệ các ngươi cũng phái người tới, ta chỉ là một người đại biểu cho Đô Sát viện, ba lộ thần tiên kia trễ nhất ba ngày nữa cũng tới rồi.
- Ý của đại nhân là... - Niên Vĩnh Khang nhỏ nhẹ nói: - Muốn lợi dụng đủ vài ba ngày này?
- Không sai!
Thẩm Mặc đưa ánh mắt tán dương nhìn hắn:
- Mấy ngày này rất đáng quý.
Rồi nhíu mày nói:
- Nhưng mà... chỉ sợ tín sứ của Nghiêm Thế Phiên cũng sắp đến rồi.
- Cái này không khó. - Niên Vĩnh Khang gật đầu nói: - Ty chức sẽ truyền lệnh xuống, bảo các huynh đệ chặn lại tín sứ đó!
- Vậy thì tốt quá! - Thẩm Mặc vỗ tay cười nói, lại bất giác đạp mạnh chân, y bị đau đến méo miệng.
- Mau xem cho đại nhân đi. - Niên Vĩnh Khang nói: - Trong phòng rất ấm rồi. - Rồi đứng dậy nói: - Ty chức sẽ đi truyền lệnh xuống dưới.
- Vậy ta thất lễ rồi.
Thẩm Mặc mỉm cười với hắn. Đợi Niên Vĩnh Khang đi rồi liền cởi ra dây lưng, muốn cởi quần, ai ngờ mới vừa kéo xuống thì toát mồ hôi, đau đến không còn hơi sức. Y bảo Tam Xích:
- Giúp ta.
Tam Xích dè dặt giúp Thẩm Mặc cởi quần ngoài, đến khi cởi quần đùi, dù có cẩn thận đến mấy thì y cũng bị đau đến tái cả mặt, ngươi run lên -- thì ra phía trong bắp đùi đã dính sát với quần đùi, trừ phi da tróc thịt bong, bằng không sẽ không thể cởi quần ra được.
Tam Xích đành phải cắt rách ống quần, chỉ để lại bộ vị trong bắp đùi, -- mới phát hiện bên trong quần đùi trắng tinh đã bị nhuộm đỏ lòm. Sau đó hắn lại cẩn thận bỏ đi quần đùi, liền thấy da thịt trong bắp đùi đã kết vảy với phần da bị trầy, loang lổ một màu đỏ lòm.
Tam Xích hít một hơi khí lạnh, không khỏi vò đầu nói:
- Vậy phải làm sao đây?
- Để ta.
Niên Vĩnh Khang trở lại cầm theo hai cánh bình sứ. Hắn nói với Tam Xích:
- Việc này ta tương đối có kinh nghiệm.
Từ trong bình hắn đổ ra một chén nước ấm, dùng một bàn chải lông mềm chấm nước, rồi nhẹ nhàng cọ rửa lên vết thương, chẳng mấy chốc vải đã bị thấm cho mềm, sau đó nhẹ nhàng lột nó xuống.
Tam Xích đứng coi không khỏi cười nói:
- Quả nhiên người biết thì không khó.
Lại nghe Niên Vĩnh Khang nói:
- Giúp ta giữ chặt lại đại nhân.
- Đau lắm hả? - Tam Xích lo lắng nói.
- Phải dùng nước muối rửa vết thương. - Niên Vĩnh Khang lắc lắc một cái bình.
- Không cần đè, ta chịu được. - Vẻ kiên quyết hiện lên trên mặt Thẩm Mặc, y thầm mặc niệm một loạt tên gọi của các nhân vật anh hùng, rồi cắn răng nói: - Làm đi!
- Đại nhân quả thật đã khiến ty chức có cái nhìn khác về quan văn rồi. - Niên Vĩnh Khang tán thán không ngớt.
Ai ngờ sau một khắc, tiếng la í ới vang lên thảm thiết truyền khắp toàn bộ dịch trạm, làm cho bọn thị vệ mới vừa ngủ thoáng cái trở nên cảnh giác, đợi đến khi nghe tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, hình như còn rất hưởng thụ, họ mới thả lỏng trở lại.
Niên Vĩnh Khang khử trùng vết thương cho Thẩm Mặc xong, lại bôi lên thứ thuốc tê màu đen, sau đó dùng vải bông trắng băng bó, lau mồ hôi trán rồi hắn hỏi:
- Đại nhân cảm giác thế nào?
- Ặc... - Sắc mặt Thẩm Mặc xanh mét, môi run run nói: - Thoải mái hơn nhiều, rất mát lạnh.
- Thuốc này rất quý đấy, vết thương bởi đao thương bổng, bách trị bách linh!
Niên Vĩnh Khang cũng thở phào một hơi:
- Vết thương của đại nhân nhìn kinh quá, dù sao cũng chỉ trầy da, tĩnh dưỡng một hai ngày là ổn thôi.
- Làm gì có phúc khí đó? - Thẩm Mặc cười khổ nói: - Đêm nay còn phải đến phủ tổng đốc dự tiệc nữa chứ.
- Nghỉ một ngày không được hả? - Tam Xích lên tiếng nói: - Ngày mai những người đó còn chưa đến mà.
- Không được.
Thẩm Mặc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Phải thừa dịp hai người họ còn chưa hết kinh hồn mà công phá tâm phòng bị của họ, bằng không thì ngủ một giấc dậy sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn nhiều, với ta thì kéo dài thời gian sẽ không có lợi.Duy Linh
Quan Cư Nhất Phẩm Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư Quan Cư Nhất Phẩm