Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương 564: Tà Vương Ra Tay.
N
ghe nói Dương Khai và đám thủ hạ của hắn đều ở lại, Dương Uy thần sắc không khỏi có chút động, thoáng suy nghĩ chút nói:
- Lão Cửu không chết dễ dàng như vậy. Hắn nếu như đã chọn lựa ở lại, khẳng định đã có an bài...Ta cảm thấy chúng ta nên cùng hắn đành động, không nên tùy tiện trở về Trung Đô như vậy.
Diệp Tân Nhu khinh miệt cười, tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên cảm thấy Dương Uy quá mức nhát gan.
Khang Trảm cười nói:
- Đại thiếu, bảy vị cao thủ đứng đầu của Bát đại gia đã chặn những kẻ kia, tạo cơ hội nên chúng ta thừa dịp nhanh chóng quay lại Trung Đô mới phải.
Dương Uy lắc đầu:
- Nếu bọn họ có thể đánh bại những kẻ đó, chúng ta cho dù ở lại cũng không có nguy hiểm, nếu ngược lại thì dù chúng ta có đi...Chỉ sợ cũng...
Nghe vậy Diệp Tân Nhu, Khang Trảm và Cao Nhượng Phong thần sắc đại biến.
Lời nói của Dương Uy nói trúng điều bọn họ lo sợ, không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại bọn họ tự hỏi dù trốn tránh liệu có thoát được không hay giống như lời Dương Uy đã nói,trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bất an sợ hãi.
- Không đến mức ấy đi...
Khang Trảm cười gượng,
- Chúng ta bên này có bảy người đấy.
- Đúng vậy a.
Cao Nhượng Phong cũng gật đầu, bảy vị cao thủ đứng đầu đấu với ba người chẳng lẽ không được? Cho dù thật sự là tài nghệ không bằng người, kéo dài chút thời gian cho chúng ta trở lại Trung Đô chắc cũng đủ đấy...
Đúng lúc này, vài vị huyết tùy tùng của Dương Uy và Dương Chiếu đột nhiên đồng thời gầm lên:
- Hai vị công tử cẩn thận!
Khi nói, phi thân đến thủ hộ bên cạnh hai người, bày ra tư thế thủ hộ phòng ngự.
Đại đội nhân mã bỗng nhiên dừng lại, tất cả Thần Du Cảnh cao thủ đều lộ vẻ kiêng kị, dừng ở phía trước.
Ở phía trước, có hai đạo thân ảnh lăng không đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống quan sát mọi người.
Hai người đều không thấy rõ dung mạo, một người trong đó được bao vây bởi cổ khí tức lục sắc, người còn lại bao vậy bởi khí tức hắc sắc, chỉ lộ ra duy nhất cặp mắt sấm nhân, ánh sáng khiến người ta như bị đoạt phách khiến cho không ai dám nhìn thẳng.
-Khặc khặc...Khặc khặc..Khặ-x-xxxx..
Người bị khí tức lục sắc vây quanh cười âm trầm quái dị vài tiếng, dường như đang nhìn Dương Uy tán thưởng nói:
- Đám người các ngươi không ngờ có người thấy rõ được thế cục, xem ra cũng không hoàn toàn là người hồ đồ. Không tệ, bảy người của Bát đại gia vô pháp ngăn cản ba vị cao thủ thánh địa ta đấy, chỉ qua một lúc nữa, toàn bộ bọn họ sẽ chết ở đó rồi.
- Các ngươi cũng phải chết!
Người bị hắc khí vây quanh mở miệng nói, thanh âm khàn khà như ở sâu bên trong địa ngục truyền đến, làm cho người ta sởn tóc gáy.
- Nói láo!
Diệp Tân Nhu quát lên một tiếng,
- Các ngươi là ai?
Một trận cười to vang lên, tên bị khí tức lục sắc vây quanh quay đầu nhìn đồng bọn nói:
- Quỷ Vương, rõ ràng còn có người không biết hai chúng ta, chẳng lẽ là nhân tài mới xuất hiện của Bát đại gia? Ngay cả thân phận chúng ta đều không biết, xem ra bát đại gia quả thật đã xuống dốc rồi.
- Hừ, Bát đại gia? Đây chỉ là danh hiệu bọn hắn tự xưng mà thôi, không tính!
Tên bị gọi là Quỷ Vương kia hừ lạnh, ung dung nói:
- Độc Vương, luận thủ đoạn sát nhân, ta và ngươi đều có ưu khuyết, không bằng so đấu ngay tại chỗ này một lần, thế nào?
- So đấu như thế nào?
- Nơi này có không ít người, vậy xem chúng ta ai giết được nhiều hơn.
- Rất hay, đề nghị này hợp khẩu vị của ta.
Bảy tám trăm người, nhát thời ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt.
Qua một chút thời gian, Diệp Tân Nhu mới thất thanh kêu lên:
- Âm minh Quỷ Vương, Tuyệt Diệt độc Vương?
Hai người vừa nói chuyện với nhau, đã tự nói rõ thân phận, nếu Diệp Tân Nhu còn không rõ ràng, vậy thật quá ngu ngốc rồi.
Thương Vân Tà Địa, hai trong số sáu đại Tà Vương, khiến vô số người nghe tên đã sợ mất mật.
Đồn rằng, sáu đại Tà Vương đều hiếu sát thành tính, là người tà ác tàn bạo, mà trong đó Âm minh Quỷ Vương và Tuyệt Diệt độc Vương đứng đầu.
Bởi vì công pháp hai người tu luyện thích hợp tàn sát đại quy mô.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hai nhân vật khủng bố như vậy, bất kể là ai cũng không khỏi lạnh lẽo thấu xương, cả người run rẩy.
- Tất cả tản ra mau!
Bên trong bốn vị Huyết tùy tùng có người bỗng nhiên giận giữ hét. Nếu là địch nhân khác còn có thể tập trung sức chiến đâu tranh thủ một đường sinh cơ.
Nhưng đối mặt là Quỷ Vương và độc Vương thì nhân số không là vấn đề, tụ tập một chỗ chỉ thuận lợi cho bọn họ thi triển thu đoạn của mình dễ dàng hơn thôi.
Tiếng rống giận dữ truyền ra, không có người kịp phản ứng, mặc dù thất gia liên quân đều là cường giả, cũng đều thất thần trong nháy mắt.
Đêm qua đối mặt với Dương Khai phủ, bọn họ dũng mãnh vô cùng, giờ đối mặt với hai vị Tà Vương lại bỏ qua thời gian trì hoãn tốt nhất để phòng ngự.
- Chạy đi đâu?
Quỷ Vương cười quái dị, trong cơ thể hiện ra lần lượt từng cái mặt người đáng sợ dữ tợn, những người này giãy dụa dường như là muốn thoát khỏi trói buộc, làm cho lòng người kinh hãi, tâm thần thất thủ.
Những người đó gào khóc, rất nhanh liền xông ra ngoài, thân thể giống như hư vô quái dị vô cùng, một đầu xông vào trong đám người, tàn sát bừa bãi.
Vô số u hồn mặt người, cảnh tượng như quần ma loạn vũ hiện ra trước tầm mắt mọi người.
Những nơi u hồn đi qua, nổi lên từng đợt âm phong rét lạnh ập tới, làm cho người ta tay chân lạnh lẽo.
Quỷ Vương dường như hưng phấn, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng cười “oa oa”, càng làm cho người ta tay chân luống cuống.
Có võ giả phản ứng mau lẹ, thi triển vũ kỹ công kích mặt u hồn, nhưng vũ kĩ xuyên thấu qua u hồn, không tạo được bất kỳ tổn thương nào, ngược lại võ giả bị u hồn đánh trúng, trong phút chốc hai tròng mắt mất đi thần thái, thần sắc trở lên dữ tợn đáng sợ, không do dự hướng đồng bọn hạ độc thủ.
-Dùng thần hồn kỹ công kích!
Có cường giả rất nhanh phản ứng kịp, liên tưởng đến lời đồn đã nghe, vội vàng cao giọng nhắc nhở.
Quỷ Vương từ trong người phóng xuất ra u hồn mặt người, công kích bình thường và vũ kỹ, căn bản không thể tổn thương tới chúng được.
Duy có thần hồn kỹ, mới có thể ngăn cản bước tiến của chúng.
Nhưng giữa sân, Thần Du Cảnh cao thủ đại khái chiếm không đến một phần ba nhân số, trong số võ giả Thần Du Cảnh này phóng xuất thần hồn kỹ, cũng mạnh yếu có khác biệt
Lợi dụng điểm này, quả thật có thể ngăn cản u hồn mặt quỷ thời gian một cái chớp mắt, thực lực kém chút, căn bản vô lực chống đỡ.
Trong nháy mắt liền có hơn một trăm người trúng chiêu.
Hơn một trăm người này dường như hết thảy mất đi ý chí bản thân, sau khi bị u hồn mặt người phụ thể, giống như tẩu hỏa nhập ma, lục thân bất nhận, toàn thân bùng nổ lực lượng, đánh về người bên cạnh.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu bắn ra, trong phút chốc, chỗ này giống như là Tu La luyện ngục vậy.
-Khặc Khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxx...
Quỷ Vương càn rỡ cười lớn, thậm chí tay còn không động, liền tạo thành cục diện như vậy, mạnh mẽ đến cực điểm, thực lực có thể nhìn thấy chút ít.
Trong cơ thể Độc Vương bỗng tràn ra một khí tực lục sắc, cỗ khí tức này lan tràn cực nhanh lấy một tốc độ không tưởng khếch tán.
Rất nhanh, lục sắc độc vụ liền bao phủ một mảnh phạm vi lớn.
Đám vĩ giả bị độc vụ bao phủ đều kêu thảm ngã xuống, hóa thành một vững máu, thi cốt vô tồn.
- Cẩn thận, đấy là kịch độc!
Có người kinh hô lên, tuy nhiên đã muộn, độc Vương vừa xuất thủ liền có mười người mất mạng, trong đó có cả Thần Du Cảnh võ giả.
Ở trong độc vụ có rất ít người có thể sống sót, chỉ có Thần Du Cảnh thất trọng hoặc bát trọng võ giả mới có thoát khỏi vận mệnh hóa thành vững máu.
Dù là bọn họ cũng tái mặt, cả người chân nguyên đại động, gian khổ vận công ngăn cản, căn bản không rảnh tay để phản công.
Những võ giả bị u hồn mặt người khống chế ý chí đến bên cạnh bọn họ, tùy tay vẫn một cái khiến Thần Du Cảnh thất trọng, bát trọng cao thủ lập tức đánh thành bột mịn.
Hai đại Tà Vương liên thủ xuất kích làm bảy tám trăm võ giả vô lực đối kháng, tạo lên thảm cảnh giết chóc bi thảm.
Hơn nữa nhìn bộ dáng bọn hắn dường như còn dư lực, chỉ thuận tay tấn công mà thôi.
-Bá huyết cuồng thuật!
Bốn vị Dương gia Huyết tùy tùng đồng thời thi triển cấm kỵ thuật, che chở Dương Uy và Dương Chiểu tả xung hữu đột, ý đồ tìm kiếm một đường sinh cơ.
Diệp Tân Nhu si ngốc, kinh ngạc ngồi trên lưng đạp vân câu, trên mặt một mảnh mê man hoảng sợ, mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ả không ngờ, Tà Vương của Thương Vân Tà Địa thủ đoạn kinh người như thế.
Khang Trảm, Cao Nhượng Phong cũng si ngốc.
Hai người là xuất thân công tử dòng chính Bát đại gia, tương lai là người thừa kế của Khang gia, Cao gia, cho tới nay, bọn họ sinh hoạt không cần lo lắng cơm áo gạo tiền, tiền đồ bằng phẳng, lần này tham gia Đoạt đích chi chiến đã trải qua không ít đau khổ hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ cảm thấy vô lực như lúc này.
Đánh với Dương Khai, ít nhất cũng còn giảng chút đạo lý, còn đối với hai đại Tà Vương tất cả đều vô dụng.
-Tiểu thư!
-Công tử!
Diệp gia, Khang gia, Cao gia cường giả đều la lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ba người, đỡ bọn họ xuống khỏi đạp vân câu, học theo Dương gia huyết tùy tùng, chạy trốn tìm sinh lộ.
Động tác của bọn hắn làm cho âm minh Quỷ Vương và tuyệt diệt độc Vương chú ý.
- Độc Vương, mấy người trẻ tuổi kia, địa vị không tầm thường a.
Quỷ Vương âm trầm cười.
- Chỉ sợ là dòng chính của Bát đại gia tộc.
Độc Vương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn quanh những người đó, bỗng nhiên vung tay lên.
Vô số đạo năng lượng vô hình công kích xuất ra, ở trong mảnh luyện ngục huyết hải,tinh chuẩn vô cùng đánh trúng tất cả hộ vệ cao thủ của dòng chính bát đại gia.
Dương gia bốn vị Huyết tùy tùng kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt nhất tề trở lên trắng bệch, dưới chân không ngừng vẫn kiên định thủ hộ Dương Uy và Dương Chiếu.
Nhưng người của Diệp gia, Khang gia và Cao gia nháy mắt hóa thành vững máu, gục xuống không dậy nổi.
-Lại đây!
Dưới một chiêu của Độc Vương, đám người Diệp Tân Nhu cảm giác bị một cỗ lực lượng vô hình trói chặt, không tự chủ được liền bay đến bên người độc Vương.
Ba người run rẩy, như chim trong trời đông gia rét không chỗ trú, hoảng sợ đến cực điểm nhìn chằm chằm hai người độc Vương và Quỷ Vương trước mặt.
-Các ngươi là dòng chính của bát đại gia hả?
Độc Vương dò hỏi.
Ba người ngây ra như phỗng, cả người run rẩy, không ai trả lời. > Dường như ở bên trong đám người này, mặc dù Thương Vân Tà Địa có đánh tới cũng không thể tổn thương bọn họ.
Ở bên trong đội ngũ, Dương Chiếu và Dương Uy cưỡi hai con Thất đạp vân câu,sóng vai đi trước.
- Lão Cửu đâu rồi?
Dương Uy không phát hiện bóng dáng Dương Khai trong đám người, không khỏi mở miệng hỏi.
- Tiểu công tử khinh thường đi cùng chúng ta, cùng người trong phủ hắn ở lại.
Diệp Tân Nhu bĩu môi cười lạnh đáp:
- Hắn tự tìm đường chết, ta cũng không có biện pháp.
Dương Chiến thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Tân Nhu, trên mặt một vẻ lãnh đạm.