The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 591-892.
hương 591: Nữ nhân ngốc
Hoàng thái hậu trở về phòng, trong lòng cứ lo được lo mất, vừa hi vọng Đường Kính Chi sẽ tới, lại thấy y tới không biết phải đối diện chuyện sắp xảy ra thế nào, đang ngồi trước gương để cung nữ tâm phúc chải tóc thì thì Đường Kính Chi đẩy sầm cửa một cái chạy vào.
Nhìn bộ dạng cấp bách của Đường Kính Chi, cung nữ kia phì cười, che miệng lui ngay ra ngoài.
Hoàng thái hậu quẫn bách sẵng giọng:
- Sau lưng không có hổ đuổi, chạy nhanh thế để lại gì?
Đường Kính Chi cười hăng hắc, mắt nhìn hau háu vào cơ thể nóng bỏng của Hoàng thái hậu:
- Đằng sau không có hổ, nhưng đại mỹ nhân nàng quá mê người đang đợi, ta tới muộn sợ làm giai nhân đợi lâu sẽ buồn.
Nói xong nhào tới.
- Á..
Hoàng thái hậu bị những lời lớn gan của Đường Kính Chi làm mặt đỏ lựng, thấy y nhào tới ôm mình, la hoảng, vội né sang một bên, Đường Kính Chi ôm vào khoảng trống.
Thấy y thiếu chút nữa va đầu vào gương, trông rất thảm hại, Hoàng thái hậu cười khúc khích, Đường Kính Chi thẹn qua hóa giận, sắn tay áo lên, từng bước ép tới. (.
Hoàng thái hậu chỉ cảm thấy tim đập thình thình như trống trận, lui từng bước một, cho tới khi lưng chạm vào tường:
- Chàng, chàng đừng qua đây.
Chẳng hiểu sao nàng thấy có chút sợ hãi.
Đường Kính Chi tất nhiên không dừng bước, đứng trước mặt Hoàng thái hậu, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hoàng thái hậu không dám đối diện với ánh mắt rực lửa của y, có điều vừa quay đầu đi, bị Đường Kính Chi ôm đầu quay lại.
Lúc này Đường Kính Chi thở nặng nhọc, cứ như vừa chạy mấy chục dặm, hơi thở nam nhân phả lên mặt nàng, khiến tim Hoàng thái hậu đập dữ dội, bất giác cũng thở gấp, xấu hổ hạ mí mắt xuống.
- Hoàng thái hậu, cho ta nhé!
Không nam nhân nào kháng cự nổi động tác nhỏ mà đầy hàm ý đó, Đường Kính Chi nói:
- Ừ, ưm ưm...
Hoàng thái hậu vừa mới đáp lời thì cái cánh môi hồng bị y lấp kín, nàng nhiệt tình đáp lại, nụ hôn ấy của hai người như núi lửa phun trào, nóng cháy không gì cản được.
Hai chiếc miệng mải miến quấn lấy nhau, hai chiếc lưỡi tham gia trò chơi không biết chán, còn tay Đường Kính Chi đầy nhiệt tình vuốt dọc thân hình căng tràn nhựa sống, một tay chiếm cứ đồi ngực nảy nở mềm mại, một siết chặt eo nàng giữ hai người khỏi ngã..
Hoàng thái hậu chưa bao giờ nghĩ tới, được một nam nhân cường tráng ôm trong lòng, tư vị lại ngất ngây như thế, bốn cánh môi xoắn xuýt lấy nhau mấy khắc liền, nàng đã thấy có chút không chống đỡ được nữa, hơi thở trở nên khó khăn.
- Á đừng xé, cởi chỗ kia … ư …
Hoàng thái hậu nhắc nhở tên thô lỗ đang xé áo nàng, nhưng cũng như lần trước, nàng chẳng thể nói hết lời, cổ áo bị toạc xuống, lộ ra vai thơm cùng bầu vú như mỡ đặc,sáng bóng trắng nõn, mềm mại non mềm, chắc nịch ưỡn thẳng bật ra như nôn nóng thoát khỏi mọi sự chói buộc đã lâu, núm vú màu nâu sậm bóng lưỡng như trái nho vừa lộ diện lập tức nó thì cảm thấy một luồng hơi ấm bao bọc, một chiếc lưỡi khéo léo quấn lấy, mút mạnh..,
Toàn thân run lên từng chập theo những cắn nhay của y, nàng cảm thấy hơi đau nhưng đồng thời một khoái cảm như thủy triều từ sâu trong lòng trào lên.
- Á …
Cuối cùng, Hoàng thái hậu không kìm chế nổi, phát ra tiếng rên lớn khoái lạc, phảng phất như con mãnh thú giam cầm trong cái lồng nhỏ bé bao năm, đột nhiên thoát khỏi lồng, phòng đi, tiếp theo đó là khoái cảm và điên cuồng không cách nào đè nén được nữa.
Nàng bị ném thô bạo xuống giường, yếm lót, quần lót, từng món một đồ một trên người nàng không cánh mà bay, thân thể mịn màng nõn nà, chẳng hề có dấu hiệu lão hỏa. Đường Kính Chi phủ người lên, điên cuồng bắt đầu cuộc chinh phạt thân thể thơm tho ấy, đầu lưỡi từ trán cao, trượt xuống chiếc miệng nhỏ đầy tính khiêu khích, không quên chiếc cổ thiên nga, rồi tiếp tục ngậm lấy nụ hoa anh đào đã săn cứng, kiêu ngạo nhô lên dưới đối tay xoa nắn của hắn…
Hoàng thái hậu khuôn mặt nóng bỏng, hơi thở cũng nóng bỏng, sóng mắt ướt át mông lung như biển khơi, chiếc lưỡi kia hôn tới bụng nàng, gai ốc trên người nàng sởn lên, nàng nhắm mắt lại đón đợi xâm phạm mạnh mẽ nhất, nhưng đợi mãi không thấy Đường Kính Chi không có động tác nào nữa, làm Hoàng thái hậu dần tỉnh táo lại, cảm thấy một bàn tay vuốt nhẹ nhẹ ở bụng, liền hiểu ra:
- Đừng nhìn, xấu lắm.
- Nàng sao lại ngốc như thế, sao lại ngốc như thế...
Đường Kính Chi nhìn vết xẹo màu trắng dưới rốn, thật dài, ánh mắt thất thần, hôm đó nếu cứu binh tới chậm một lảm bẩm:
- Phải, thiếp ngốc, thiếp vốn là nữ nhân ngốc mà.
Hoàng thái hậu ngồi dậy, ôm lấy cổ Đường Kính Chi, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:
- Có điều người ta nguyện ý.
Vốn hai người vừa rồi chỉ có lửa dục bốc cháy, nhưng lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều có thêm một phần cảm động, làm tình yêu thăng hoa.
Hồi lâu sau, Hoàng thái hậu cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ Đường Kính Chi, không muốn y tự trách mình nữa, lấy dũng khí nói nhỏ:
- Tiểu oan gia, người ta muốn rồi.
…..
- Có thích không?
Đường Kính Chi chăm chú nhìn khuôn mặt gần như thoát lực của Hoàng thái hậu, ráng hồng sau cao trào chưa phai, đôi mắt nói lên sự thỏa mãn cao độ độ của nàng.
- Tiểu tướng công, chàng quá xấu xa..
Đôi cánh nõn nà của Hoàng thái hậu, như hai cái vòng ngọc, quấn lấy cổ của nam nhân đã chiếm đoạt trai tim lẫn linh hồn nàng, đôi mắt đen lóng lánh nhìn khuôn mặt nho nhã mà kiên nghị của tiểu tướng công, như muốn nuốt cả người y vào trong bụng.
Đường Kính Chi đúng là rất xấu xa.
Cuộc giao hoan đó, với hai người mà nói, đều cực kỳ khoan khoái, có thể nói là hoàn mỹ.
Tất cả đều thuận theo tự nhiên, hai người chìm đắm trong sự bùng phát nguyên thủy nhất của con người, tất cả mọi thứ trên đời đều xa cách, chỉ còn loại sự khoan khoái tột cùng.
Nhưng lần đầu y còn quy củ, đến lần thứ hai đã yêu cầu nàng làm tư thế cực kỳ xấu hổ, nàng không chịu còn gọi xưng “vi thần” gọi nàng là “Hoàng thái hậu” để khiêu khích nàng.
Nàng hiểu Kế công công nói đúng, thân phận của nàng là sức hút chí mạng với Đường Kính Chi.
Nên nàng mới nói y xấu xa.
Vừa xong đã là lần thứ ba rồi, nhưng ánh mắt y vẫn hau háu nhìn nàng, như muốn nuốt nàng vào bụng mới thỏa lòng.
- Nàng nhận ra cũng muộn rồi.
Đường Kính Chi cúi xuống ngậm lấy vành tai Hoàng thái hậu mút mạnh, khiến thân thể nàng run lên, thất kinh:
- Sao vẫn còn …
- Cho nàng biết thế nào là nam nhân chân chính.
Đêm hôm đó rất dài.
~o0o
~ Buổi sáng tảo triều, hoàng đế nghe các đại thần tấu báo chính sự xong, liền thương lượng do ai lãnh binh đi bắt Phúc Thọ vương.
Nghe hoàng đế hỏi, ngự sự ngôn quan người nào người nấy lên tiếng phẫn nộ chính nghĩa, chửi bới Phúc Thọ vương đại nghịch bất đạo, tội thập ác không gì không có.
Nếu là trước kia hoàng đế không muốn nghe lời nhàm tai này, nhưng giờ tâm thái hắn thay đổi rồi, nhìn những người ở dưới có chút cảm giác như chỉ đám hề vậy, hắn mới là chúa tể hết thảy, nên mặt bọn họ phát chán chê tiếp tục hỏi lại câu vừa nãy.
- Bẩm hoàng thượng, lão thần cho rằng Lữ tướng quân anh dũng thiện chiến, chỉ huy chính xác, có thể đảm nhận trọng trách này.
Hạ các lão thường ngày quan hệ thân thiết với Lữ Phương, liền tiến cử:
Nói thế nào thì Phúc Thọ vương một châu còn chưa đánh hạ xong, binh lực kém xa triều đình, trước kia trong kinh phức tạp còn cố kỵ, hiện chỉ cần tướng soái không phạm sai lầm quá lớn, bắt Phúc Thọ vương về kinh trị tội chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cho nên với võ tướng mà nói, đây là cơ hội tội để kiến công lập nghiệp.
Trình các lão lại có giao tình với Vương lão tướng quân, tất nhiên tiến cử ái tử của cố hữu:
- Hoàng thượng, thần cho rằng Lữ tướng quân nên ở lại kinh sư trấn thủ, còn Vương tướng quân từng đánh tận vào trong hoang nguyên A Nhĩ Kim, kiêu dũng vô song, là nhân tuyển hàng đầu.
- Không nên, hai vị tướng quân đó uy vọng cao nên ở lại kinh trấn chỉnh lại các đại doanh cấm quân còn chưa hoàn toàn ổn định, Đặng tướng quân cẩn trọng đa mưu mới là người nên ủy thác.
Chương 592: Hoàng đế tới rồi.
Cứ người này tiến cử một người thì người khác không chịu thua kém đứng ra tiến cử, nếu không phải con cháu trong họ tộc cũng là môn sinh cố cựu, tới lúc này vẫn không quên tranh đoạt công tích, hoàng đế mặt lạnh tanh, nhìn đám quần thần tranh cãi đỏ mặt tía tai, không thèm xen vào.
Cãi nhau nửa ngày trời, đại thần trong triều chia làm hai phe, một ủng hộ Vương Tích, một ủng hộ Lữ Phương.
Hoàng đế sớm có quyết định, cho nên đợi bọn họ cãi nhau mệt, dần im lặng, trực tiếp hạ lệnh Vương Tích làm thống soái dẹp loạn, ban thượng phương bảo kiếm, tiết chế binh quyền ba châu, nếu kẻ nào không nghe, tiền trảm hậu tấu.
Ngoài ra lệnh Trịnh Thắng xuất binh phối hợp, lệnh thủ bị Kiên Thành là Trịnh Kiếm Thu vào trong quân, nhậm chức tham tướng, cùng tới Hải Châu dẹp loạn.
Hôm qua Đường Kính Chi và Hoàng thái hậu tình nồng ý đượm, hận không thể hòa tan đối phương vào cơ thể mình, triền miên ân ái, sáng hôm sau trời sáng hẳn mới tỉnh dậy.
Hoàng thái hậu đã lâu lắm rồi không hưởng thụ nam nữ hoan ái, tỉnh dậy vẫn toàn thân uể oải, chẳng muốn rời giường.
Đường Kính Chi gọi hạ nhân đem thức ăn vào tận phòng, tự mình đón cho Hoàng thái hậu, hai người chàng chàng thiếp thiếp, nô đùa cười nói, hạnh phúc vô cùng.
Bữa sáng đó ăn gần tới trưa mà chưa xong, nếu chẳng phải có một thái giám tới truyền chỉ, có lẽ Đường Kính Chi chẳng rời phòng.
- Tiểu tướng công, hoàng thượng bảo chàng làm gì thế?
Đợi Đường Kính Chi tiếp chỉ xong về phòng, Hoàng thái hậu vẫn tóc buông xõa, lười nhác nằm trên giường hỏi, nàng không tin hoàng đế làm khó Đường Kính Chi, ít nhất khi nàng còn sống, hoàng đế sẽ không làm thế.
Nghe Hoàng thái hậu gọi mình là tiểu tướng công, lại còn nhắc tới hoàng đế, trong lòng Đường Kính Chi ngùn ngụt cháy lên ngọn lửa dục tà ác, nữ nhân đêm qua rên rỉ dưới người y là mẹ ruột của đương kim hoàng đế.
Hoàng thái hậu thấy y không đáp, chỉ dùng đôi mắt háo sắc nhìn mình khắp lượt, cuống lên xua tay:
- Không được, tiểu tướng công, tha cho người ta đi.
Đường Kính Chi cũng đâu phải người sắt, đêm qua đại chiến ba trăm hồi, y cũng cần thời gian phục hồi, ngày tháng còn dài, cố quá tổn hại tới sức khỏe, ngồi xuống giường ôm hoàng thái hậu vào lòng: truyện copy từ
- Hoàng thượng hạ lệnh Vương tướng quân suất lĩnh mười vạn cấm quân đi bắt Phúc Thọ vương, ta cũng đi theo, còn nói muốn ta vận dụng tạc đạn trên chiến trường.
Hoàng thái hậu gật đầu:
- Vậy chàng phải chú tâm đấy, kinh thành chỉ vừa mới ổn định trở lại, chuyện này chỉ được thắng, không được bại, hơn nữa càng nhanh càng tốt.
Đường Kính Chi đương nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó.
Lúc này vương triều lắm chuyện rối ren, phản tặc phát động binh biến liên hồi, khiến uy tín của hoàng đế giảm mạnh, lúc này dẹp phản quân chưa nói thất bại, chỉ cần để lâu khó tránh khỏi có thêm kẻ khác nổi lòng dạ bất chính.
Cho nên phải dùng thế gió mạnh quét lá, dẹp yên Hải Châu, thể hiện thực lực trong tay hoàng đế, mới có thể kiến các đại lão đứng đầu các châu ngoan ngoãn.
Chỉ một điều duy nhất Đường Kính Chi không yên tâm hoàng đế còn muốn diệt trừ luôn cả Trịnh Thắng, trao đổi với Hoàng thái hậu một hồi, y viết tấu, sai người dâng lên.
Ngay từ lúc Phúc Thọ vương tạo phản, hộ bộ đã bắt đầu chuẩn bị lương thảo, khôi giáp, binh khí cho nên chỉ cần ba ngày, bộ đội tiên phong đã nhổ trại tiến về Hải Châu.
Hoàng đế muốn Đường Kính Chi ở lại hậu quân nghiên cứu chế tạo tạc đạn, cho nên sẽ đi muộn hơn mấy ngày.
Trong mấy ngày đó Đường Kính Chi làm việc ở ti quân khí, sai người đi mua những vật liệu cần thiết, những chuyện này lệnh phải tiến hành kín đáo, hơn nữa y còn cố y mua thêm nhiều loại vật phẩm khác để đánh lạc hướng.
Hôm đó trời gần tối, Đường Kính Chi đi về qua xưởng thêu hội họp với Nhu Nhi và Uyển Nhi, tới cửa phủ thấy canh gác nghiêm ngặt hơn bình thường rất nhiều, đang thắc mắt thì thấy một bóng người quen thuộc.
Tiêu công công mỉm cười đi tới:
- Đường bá gia, sao muộn thế này rồi mới về?
- Ha ha, mấy ngày qua ti quân khí hơi nhiều việc một chút.
Đường Kính Chi đi tới một bước, khách khí chào hỏi:
- Lâu rồi không gặp, gần đây Tiêu công công vẫn khỏe chứ?
- Bình thường, bình thường.
Tiêu Kiến miệng nói bình thường, nhưng nụ cười trên miệng không sao dấu nổi, đương nhiên vì sau khi hoàng đế ngầm xử lý Tề Đức Thịnh, đã đưa hắn lên làm chỉ huy sứ nội xưởng.
Nhưng cũng đừng nhìn hắn mừng giận ra mặt mà nghĩ Tiêu Kiến là người đơn giản, đó là chỗ hắn lợi hại hơn người khác, để người ta chú ý nhược điểm không thật của bản thân.
Đường Kính Chi chúc mừng một câu rồi hỏi:
- Tiêu công công tìm ta có chuyện gì thế?
- Điều này, không phải cha gia tìm ngài, mà là...
Nói tới đó Tiêu Kiến chắp tay hướng về phía hoàng cung.
Đường Kính Chi lòng cả kinh, trán toát mồ hôi, không ngờ hoàng đế tới rồi.
- Ba gia, mau vào đi, hoàng thượng chỉ ột mình Mộc công công theo thôi. Bá gia chuyện Hoàng thái hậu không phải lỗi của ngài, lúc đó thực sự ngài làm hết sức rồi, ai ngờ được, ta biết lòng ngài chắc chắn có ấm ức, nhưng lúc này nên kìm lại, cẩn thận đừng làm hoàng thượng giận nữa.
Tiêu Kiến hiển nhiên không biết thực tình, tưởng hoàng đế tới tìm Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi biết hắn muốn tốt ình, ậm ừ rồi đi nhanh vào, ba vị di nương vừa lo sợ vừa buồn cười, ai bảo tướng công các nàng làm chuyện hoang đường nhất trên đời, du dỗ mẹ người ta giờ còn tìm tới cửa rồi.
Nhưng ba nàng cũng không sợ lắm, có hoàng thái hậu ở đây, hoàng thượng hẳn không làm gì tướng công, Uyển Nhi lườm tướng công ý nói chàng đi xử lý hậu quả đi, một cái rồi kéo hai vị tỷ muội về phòng mình đợi.
Đường Kính Chi hít sâu mấy hơi, lấy tinh thần đi về tiểu viện của Hoàng thái hậu, từ xa đã thấy Mộc cong công chắp tay sau lưng đứng đờ ra như cái cây chết.
Nghe tiếng bước chân, Mộc công công nhướng mày, mắt mở ra một khe nhỏ, thấy Đường Kính Chi tới, không nói gì cả, khép mắt lại.
- Mộc công công, hoàng thượng ở bên trong à?
Đường Kính Chi tới gần hỏi nhỏ:
Mộc công công khẽ gật đầu:
- Ngài đợi ở đây, hoàng thượng truyền hẵng vào.
"Tốt nhất là đừng truyền!" Đường Kính Chi thấp thỏm nhìn một cái vào trong tiểu viện, đứng im không nhúc nhích.
Mấy ngày qua được mưa móc thấm nhuần, Hoàng thái hậu mặt sáng bức sức sống thanh xuân, làn da vốn trắng như tuyết lại càng thêm tươi mới, cứ như trở về thời thiếu nữa, đẹp khiến người ta nín thở.
Đêm qua Đường Kính Chi lại tới phòng nàng, bày đủ mọi trò khiến người ta nghĩ tới đã thẹn chín người, nhưng phải thừa nhận mọi thứ đều mới mẻ kích thích khiến nàng mơ mơ màng màng làm theo lời y mà chẳng hay, dày vò tới nửa đêm mới yên giấc, cả ngày uể oải chẳng muốn đi đâu, thấy mặt trời khuất bóng, đoán tiểu tướng công sắp về mặt lại ửng hồng, bảo cung nữ kia thay ình một bộ váy áo thật đẹp, không ngờ tóc chưa kịp vấn lên thì hoàng đế lặng lẽ đi vào.
Cung nữ kia giật bắn mình, run rẩy quỳ xuống không nói được một lời, hoàng đế chỉ xua tay vảo nàng lui ra.
Hoàng thái hậu thì đứng dậy quay người lại, nhìn khuôn mặt ngày càng trở nên chững chạc kiên nghị, nhất thời không biết phải nói gì.
Hoàng đế vốn còn lo Hoàng thái hậu rời cung phải sống cuộc sống ẩn ẩn nấp nấp, che dấu thân phận sẽ không được vui, nhưng thấy lúc này Hoàng thái hậu mặt mày rạng ngời, so với trong cung còn kiều diễm hơn ba phần thì biết mình quá lo rồi, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút chua xót.
Trước khi xuất cung, hoàng đế vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Thế là hai mẹ con cách nhau vài bước, im lặng nhìn nhau.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân