Số lần đọc/download: 16979 / 166
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Ba - Lờithú Tội
C
ô Petra Pronsippe về tới khu phố sang trọng Zehrenbuốc, lái chiếc xe chạy qua đại lộ Schneitroder và cố làm ra vẻ tươi tỉnh.
Ông chủ của cô đòi hỏi như vậy.
Bá tước Albert von Frinkweiler là một lão 88 tuổi nhưng còn rất khỏe mạnh. Ông là một người bẳn tính, càng về già tính tình càng khó chịu. Mọi người e ngại ông ta, có điều còn lâu mới dám phê phán sức làm việc của ông. Vốn xuất thân từ một kỹ sư chế tạo máy, mà sở trường là kỹ thuật ôtô, bá tước Finkweiler gần như là một ông hoàng trong lãnh vực này. Hàng ngày ông vẫn làm việc trên 10 tiếng đồng hồ. Ông là chủ sở hữu của 7 chiếc ôtô vô cùng đắt giá từ cổ điển đến hiện đại, từ to đến nhỏ.
Ngôi nhà biệt thự lộng lẫy của bá tước mang chẵn chòi con số 100. Trong khuôn viên chứa 7 chiếc xe hơi mà người đời thèm khát. Suốt ngày ông lão ở đây hí hoáy với những chiếc ôtô của mình.
Cách đây một trăm năm, dòng họ nhà ông cũng dùng nơi này để những chiếc xe ngựa mang gia huy quý tộc. Giờ đây, những chiếc ôtô của ông đứng oai vệ trên mảnh đất có lịch sử lâu đời.
Mới mấy hôm trước, ông đã bán đi chiếc xe thể thao màu ánh bạc Zagato. Chiếc xe mà bá tước thường đùa là “con chó nòi Bulterier” yêu dấu của mình.
Khi Petra quành xe vào thì nhà xưởng vẫn để ngỏ. Cô dừng lại trước của và bước xuống đem theo chiếc túi mua hàng. Cô cảm thấy ông chủ đang nhìn cô chằm chằm. Ông già khoái các cô còn trẻ nhưng ông thích họ phải tươi cười. Ông hỏi to:
- Thế nào, cô đã về rồi đấy à?
Petra quay lại nở nụ cười:
- Ông có uống trà bây giờ không ạ?
- Có. Cô làm cho tôi tách trà Ấn Độ và nhớ để ngấm sau sáu phút mới được bỏ kem và đường phèn đấy nhé.
- Vâng. Ông sẽ có tách trà như ý.
Petra thong thả xuống bếp. Cô cất túi hàng, rửa tay và vội vã pha trà. Mười phút sau, cô bưng khay trà lên. Từ nhà chính, nơi ông chủ ở tới nhà xe có một con đường hai bên lắp kính. Nhà xưởng có nhiều phòng, trang bị nhiều thiết bị kỹ thuật.
Petra gõ cửa phòng vẽ kỹ thuật một cách vô ích vì không ai trả lời. Ngược lại cô nghe văng vẳng tiếng người ở phòng kế bên. Chết thật, vậy là ông chủ đang tiếp khách ư?
Petra để bộ khay trà lên một cái bàn và chạy hộc tốc về nhà bếp. Một phút sau, cô trở lại với cái tách thứ hai và hối hả bước vô phòng vẽ kỹ thuật. Lạy Chúa, khay trà đã biến mất còn phòng bên cạnh vẫn xì xầm tiếng người. Có nên gõ cửa không nhỉ?
- “Thưa các ngài đại diện công lý, vì không tin tưởng ở luật sư nên hôm nay tôi sẽ tự thú tội lỗi mình trước máy ghi âm…
Lúc này Petra hiểu rằng trong phòng chỉ có mình bá tước. Vì ông thấy khay nước trà nên ông tưởng cô quản gia đã quay về nhà bếp. Tin chắc là chỉ có một mình, ông bá tước cao giọng nói thật mạch lạc rõ ràng.
TimPetra đập thình thịch. Cô nghe tiếng máy ghi âm bên trong chạy rè rè. Chúa ơi, mình đang nghe trộm bí mật của ông chủ, nhưng xét cho cùng cũng không sao. Có nghe trộm mới biết thiên hạ có gì bí mật chớ.
- “Như mọi người đã biết, tôi chỉ có một thằng con trai tên là Claus Albrecht. Nó là một thằng thợ săn chúa tể, một ác thần của muông thú. Khi còn sống, con trai tôi đã giết chết 8 con sư tử và 34 con ngựa vằn châu Phi, chưa kể săn trộm được cả voi, loài thú cần được bảo vệ. Nó còn tuyệt vời đến mức lúc gia nhập làng đua xe ôtô là biến thành người hùng tức khắc. Nếu không kẹt một chút dị tật ở đầu gối tôi dám cá nó sẽ giựt giải quán quân đua xe thế giới. Có lẽ tôi là người có lỗi vì khuyết tật này của nó. Lẽ ra tôi không nên chờ đến năm 60 tuổi rồi mới làm cha, ở cái tuổi đó người ta mỏi gối chùn chân và truyền cả sự yếu ớt sang con cái.
Ông bá tước dừng lại chiêu một hớp trà rồi nói tiếp:
- “Nói chung Claus Albrecht là niềm an ủi duy nhất của tôi lúc gần đất xa trời. Tôi cứ tưởng rằng đời nó mãi êm đềm cho đến khi nó kết giao với thằng tiến sĩ Fabian Emrod. Khốn nạn, cả hai thằng cùng một sở thích chung mới chết, chúng gần như điên cuồng khi phóng xe với tốc độ cao. Claus Albrech chơi với thằng Emrod chẳng qua chỉ vì mê chiếc xe đua của thằng này. Thằng tiến sĩ lúc đó không có một xu dính túi, nhưng nó lại chế tạo ra một chiếc xe đua. Chiếc xe hệt một quái thai kỹ thuật được lắp ghép từ 6 cái xe phế thải. Thằng Emrod gọi cái quái thai ấy là SÓNG GẦM”.
Bá tước ngoáy cốc trà, tiếng thìa khua leng keng.
- “SÓNG GẦM là cái thớ gì chứ, tôi đã xem xét máy móc của nó và thất vọng biết chừng nào. Rõ ràng là Emrod lợi dụng ba mớ tiểu xảo để cưa cưa đục đục cố tạo ra một chiếc xe đua mang hình dáng một tên lửa tầm trung nhưng thất bại thảm hại. Tôi đã cố gắng giải thích thứ phát minh lố bịch ấy cho Claus Albrecht nhưng thằng con trời gầm đó đâu có chịu nghe tôi. Nó cứ chết mê chết mệt mã ngoài của chiếc SÓNG GẦM và đêm đêm lại mượn chiếc xe đua thổ tả của thằng Emrod phóng như bay trên xa lộ. Cuối cùng thì điều bất hạnh khủng khiếp đã xảy ra, khi tốc độ xe lên đến 223 cây số giờ như các chuyên gia sau này ước tính, ba bánh của chiếc SÓNG GẦM sút ra, chiếc xe biến thành một đống sắt tan nát và người cuối cùng của dòng họ Finkweiler đã chết thê thảm.”
Petra áp người vào cánh cửa bàng hoàng. Cô đã được nghe sơ sơ về chuyện này nhưng mãi đến hôm nay mới biết được biết mọi chi tiết sống động. Thực kinh khủng.
Ông bá tước dừng lại giây lát, Petra nghe tiếng ông khóc nức nở. Nhưng những ngụm trà đã làm ông bình tĩnh lại. Ông già tiếp tục đọc lời tự thú trước máy ghi âm:
- “Tất cả mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ Emrod. Sự cẩu thả tương đương với tội ác. Một tình bạn tốt đẹp không bao giờ lợi dụng nhau, rõ ràng Emrod đã lợi dụng con trai tôi làm người lái thử cho phát minh tồi tệ của y, và hậu quả là một cái chết đã được báo trước. Y có thể ung dung thoát khỏi sự trừng phạt của tòa án bởi vì xét trên danh nghĩ thì y đâu mắc tội gì, nhưng y sẽ phải chịu cực hình kiểu khác. Nhân danh một người cha, tôi quyết xử tội y.”
Khi phát ngôn đến chữ cuối cùng, ông bá tước nghẹn lời và ho sù sụ. Tuy nhiên chất dược thảo của tách trà Ấn Độ đã đem lại nghị lực cho ông. Ông gào lên:
- “Kẻ nào gieo nhân thì gặt quả, gieo cái gì sẽ gặt cái đó. Thằng tiến sĩ oắt con Emrod mê ôtô ư? Được thôi, nó đang muốn nghiên cứu một chiếc xe SÓNG GẦM mới sau khi chiếc cũ đã nổ tan xác à? Càng tốt. Tôi biết nó rất “máu” chiếc Aston Zagato mà tôi đang làm chủ. Chắc chắn nó thèm phi trên chiếc xe đó với tốc độ 240 cây số giờ, nhất là kể từ khi nó kế thừa toàn bộ gia tài dòng họ sau tai nạn máy bay. Mày thừa tiền hả Emrod, ha ha ha, tao sẽ bán cho mày chiếc xe đua Zagato ấy, bán rẻ, nhưng gói thuốc nổ dynamit tao cấy vào trong cốp xe thì không rẻ đâu. Cái hộp nhựa màu đỏ bí mật ấy sẽ nổ tung khi… ha ha ha, mày sẽ tử thê lương như thằng con tao ngày trước.”
Petra đứng ngoài cửa run như thằn lằn đứt đuôi. Cô không ngờ ông chủ của mình lại thâm độc đến thế. Trời ạ, ai đời giấu bom trong xe hơi rồi bán cho khách…
Ông bá tước vẫn tiếp tục:
- “Quả bom đó sẽ không nổ liền. Tôi vẫn dành cho y một cơ hội sống. Thằng con tôi banh xác vì tốc độ cao thì Emrod cũng sẽ lãnh đủ như vậy. Bình thường quả bom sẽ nằm im như một đứa trẻ sơ sinh nếu Emrod đủ lý trí chạy chiếc Zagato dưới 200 cây số. Nhưng kể từ 201 cây số giờ trở đi là quả bom sẽ phát nổ. Chiếc ôtô cực xịn sẽ biến thành một quả cầu lửa đốt mày thành ngọn đuốc, Emrod ạ. Màải biết nghệ thuật già bom của tao không kém bọn bác học. Tao bảo đảm mày cháy thiêu như thuở con trai tao đi đời nhà ma vì chiếc SÓNG GẦM của mày. Ha ha ha, lần này mày sẽ nếm mùi BOM GẦM trên chiếc ôtô mà mày mơ ước.”
Bá tước cười như điên như khùng rồi im bặt. Petra nghe thấy ông ta chửi rủa gì đó vô cái máy ghi âm. Cô nghe tiếng được tiếng mất:
- Mẹ kiếp… băng hết từ lâu mà mình chẳng hay..., thôi thì ngày mai nói lại vậy…
Ông lão quý tộc lải nhải xong là xồng xộc ra cửa khiến Petra hoảng hốt. Cô chạy một mạch xuống nhà bếp.
* *
Tứ quái đã cân nhắc kỹ. Tarzan kết luận:
- Chúng ta đã thống nhất ý kiến với nhau rồi nhé, tụi mình sẽ trực tiếp đến gặp cô Petra báo tin gã thám tử Priske buộc không được tố cáo cô và để Gaby, Karl có dịp làm quen.
Tứ quái phóng xe dọc theo đại lộ Schneitroder, nhưng chuyến đi không mấy trôi chảy.
Tròn Vo hai lần làm rơi mấy thỏi pin.
Lần thứ hai, sau khi phải bò như một con cún vào gầm xe buýt vừa phanh gấp để nhặt pin, nó toát mồ hôi ròng ròng:
- Cha mẹ ơi, mất tiêu một cục. Tao nhớ mua tới bốn cục cơ mà. A đây rồi, nó vẫn nằm trong túi quần tao.
Đường đến cư xá quý tộc toàn những ngôi biệt thự đẹp mê hồn. Đám quái tha hồ t hít khí trời tinh khiết khi lướt chầm chậm qua những khu vườn có hồ phun nước.
Máy Tính thông báo:
- Chúng ta đang qua nhà số 98, chỉ còn một nhà nữa là đến.
Trước mặt Tứ quái là biệt thự số 100. Căn nhà rộng như một trang trại, trách gì cô Petra lo mất việc cũng phải, một nữ phạm nhân đang bị tù treo mà được làm cho nhà giàu đâu phải là chuyện dễ.
Cổng để mở, sẵn đà, Tarzan phóng xe tọt vô luôn trong sân. Hắn chỉ dừng lại khi tới sát một chiếc ôtô con.
Cánh cửa trái ngôi biệt thự cổ bỗng mở, từ bên trong một ông lão mặc bộ y phục dân tộc, tóc trắng xóa bước ra hất hàm:
- Đi lộn đường rồi, sắp nhỏ. Quành lại đi.
Tarzan nghĩ thầm, đây hẳn là ông bá tước. Hắn nói:
- Thưa cụ, chúng cháu xin gặp cô Petra Fronsippe.
- Vậy hả, cô ta là quản gia của tôi.
- Nghĩa là chúng cháu được gặp bá tước Finkweiler. Chúng cháu là Gaby, Karl, Willi và Tarzan ạ.
Ông lão hỏi:
- Tìm cô Fronsippe có việc gì?
Tarzan hơi nao núng. Hắn chưa biết đối phới ông già sắt đá này ra sao thì Petra xuất hiện. Cô mỉm cười gượng gạo:
- Chào các cháu. À, thưa ông bá tước, các cháu đây muốn gặp riêng tôi.
Ông bá tước gật đầu có vẻ bực bội và quay lưng vô nhà sập cửa cấp lỳ. Tarzan kinh ngạc:
- Tại sao một gia chủ thuộc tầng lớp quý tộc như bá tước Frinkweiler lại xử sự như vậy cô Petra?
Cô quản gia bối rối:
- Ông chủ của tôi vừa gặp chuyện bực mình.
- Thế thì liên quan gì đến tụi cháu ạ?
- Bỏ qua đi các em, chúng ta ghé phòng tôi uống trà đã.
Phái đoàn vừa ngồi yên vị là Tarzan đã phát biểu ngay:
- Cô thoát nạn rồi cô Petra ạ. Lão thám tử sẽ không tố cáo cô nữa. Tụi cháu đã phát hiện những bảng giá dán khắp nơi trong cửa hàng. Có lẽ chính gã thám tử ấy dán cũng nên.
Tarzan thuật lại chi tiết cho cô quản gia nghe. Hắn kết luận:
- Tóm lại mọi chuyện thế là ổn cả.
Tròn Vo ré lên:
- Chẳng có gì ổn cả. Bây giờ tao chỉ còn mỗi một cục pin.
- Trời hỡi, mày lại quăng ở đâu nữa hả?
- Quăng hồi nào. Vì nó tao xém bị xe buýt cán chết, tao phải thủ kỹ trong túi chớ.
Tarzan ngao ngán:
- Chuyện pin piếc tính sau. Lạy Chúa, mày có chịu yên cho tao nói chuyện với cô Petra hay không đấy?
Hắn quay sang người nữ quản gia, gật đầu:
- Cô hãy quên chuyện cũ đi, sẽ không ai nhớ đến chuyện đó đâu. Hơn nữa bệnh của cô đã được chữa khỏi rồi mà.
- Ừ…ừm, tôi tin ở các cháu, nếu không ngày hôm nay tôi đã trở thành con mồi của gã thám tử rồi. Nhưng Chúa ơi, sao mà hôm nay có lắm chuyện thế.
Gaby hỏi:
- Ông bá tước không bằng lòng cho cô tiếp tụi cháu phải không?
- Không phải vậy…
Mặt Petra càng lúc càng căng thẳng khiến Tứ quái cũng chộn rộn theo. Tarzan thăm dò nhẹ nhàng:
- Cô hãy kể ra đi. Nói như hồi gặp tụi cháu ở cửa hàng đó. Chắc chuyện bực mình của ông bá tước có liên quan đến cô phải không?
Petra thở nặng nhọc:
- Các cháu ạ, tôi chẳng muốn kể cho các cháu nghe chút nào. Bởi đây là chuyện chết của một con người, mà ông chủ của tôi đứng vai trò đạo diễn. Kinh khủng lắm, cầu trời cho lời kể của ổng chỉ là lời bịa đặt của một ông già lẩm cẩm, nếu không thì những điều ghê gớm sẽ xảy ra. Chao ôi, chẳng lẽ tôi phải chịu mất chỗ làm hay sao… làm sao tôi nỡ phản bội ông bá tước, ông cụ đã cư xử với tôi rất tốt…
Tarzan chằm chằm nhìn cô quản gia:
- Lão chủ của cô định mưu sát ai ư? Cô làm tụi cháu hồi hộp quá.
Tarzan chỉ nói đùa vì không ai có thể nghĩ lão già không còn ra người này lại có thể giết người.
Không ngờ hắn lại bắn trúng mục tiêu.
- Ông bá tước đã điên hoàn toàn… Thật vô tình mà tôi nghe được lời thú tội của ổng.
Petra kể lại toàn bộ những điều nghe lén được.
Tứ quái không còn tin vào tai mình nữa. Tarzan hỏi:
- Cô bảo ông lão có chiếc Zagato à?
- Đúng, ổng có một chiếc xe đó.
- Và trong đó không còn băng ghi âm nữa.
- Khi kể xong ông ta mới biết là không còn băng.
- Tại sao ồng phải nói những điều đó vào băng ghi âm nhỉ?
Petra kể tiếp:
- Có lần cô tình cờ thấy trong tủ sắt của ông chủ một chồng băng cassette. Ổng coi đó là di chúc của mình. Cuộc độc thoại vừa rồi cũng vậy, ông cụ coi đó như một phần bổ sung vô biên niên sử của đời mình. Người ta chỉ được nghe khi ông cụ mất. Bây giờ các cháu tính sao?
Tarzan nhún vai:
- Tụi cháu chỉ còn có nước ghé chỗ tiến sĩ Emrod. Qua tiết lọ của bá tước, rõ ràng chiếc Zagato hiện nằm trong tay vị tiến sĩ này. Cứu người là trên hết, cô ạ.
- Nhưng các cháu sẽ đụng chất nổ…
- Khỏi lo, cô Petra. Cháu và Karl nắm vững lý thuyết về các loại bom, mìn. Tối thiểu tụi cháu cũng biết vô hiệu hoá nó hoặc làm nó câm nín. Vấn đề là phải quan sát bên trong cốp xe của chiếc Zagato.
- Cầu Chúa phù hộ các cháu.
- Và cho cô nữa. À, cô có thông tin vào về ông tiến sĩ không cô Petra?
Petra bóp trán. Những lời nguyền rủa của ông chủ lởn vởn trong đầu cô.
- Theo như cô vài lần nghe ông bá tước nói thì có thể tóm tắt thế này: Emrod là một nhân vật giàu đột ngột thừa hưởng gia tài toàn bộ dòng họ bị chết trong một tai nạn máy bay. Ông ấy chưa bao giờ đến đây sau khi cậu chủ qua đời.
- Cháu chỉ cần địa chỉ rod.
Cô Petra gật đầu.
* *
HồLurchenwann là một trong những hồ thơ mộng nhất của ngoại ô thành phố. Cả một vùng mênh mang sông nước nằm giữa khi đồi núi phía đông nam. Chu vi hồ khoảng 4 km, thuộc vào loại có diện tích trung bình.
Từ khu ký túc xá của trường nội trú, nếu sử dụng ống nhòm, học sinh có thể thấy hồ Lurchenwann loáng thoáng sau chiếc thắt lưng xanh rừng rậm tuyệt đẹp.
Phía bờ bắc hồ, có bốn trang trại mọc lên. Ba trang trại hầu như san sát nhau với diện tích mỗi nơi chừng ngàn mét vuông. Ngoài ra còn có hai nhà nghỉ nhỏ và một chiếc ôtô không bánh dùng làm nơi ở. Trang trại thứ tư nằm sâu trong vịnh, gần cái động ngầm dưới lòng hồ. Chủ nhân của trang trại rộng tới 12.000 mét vuông này là tiến sĩ Fabian Emrod.
Emrod là một nhà trí thức lớn trước khi là một chuyên gia sưu tầm ôtô cổ. Vì thế ông đã cho kiến trúc nơi ở của mình thành một quần thể kiến trúc hấp dẫn pha nông thôn lẫn thành thị. Bản thân ngôi nhà ở khá dài, hình chữ L có cả hồ bơi riêng, rồi một sân golf mini, một sân chơi Kegel điền dã, cạnh đó là một đãy gara chữa những chiếc ôtô cổ khác nhau do ông sưu tập được.
Khác hẳn với nhiều nhà sưu tầm kiếm con buôn xe hơi thực dụng khác, tiến sĩ Emrod có kiểu mê xe đời xưa khá kỳ dị: bình sinh ông vốn dị ứng với súc vật lẫn con người nên mọi nỗi đam mê đều trút vào kỹ thuật xe hơi cổ, cho dù chiếc xe cổ ấy có khi chỉ là một đống sắt vụn, ông cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mua v
Buổi chiều hôm đó bên hồ Lurchenwann không còn một bóng người.
Ông bà Meier, chủ nhân ngôi nhà nghỉ đầu tiên đi vào phố mua sắm.
Ông bà Petrolowski, chủ ngôi nhà nghỉ thứ hai đi nghỉ mãi tận Mallorca.
Hoạ sĩ Dieter Klumpe, ở trong chiếc xe không bánh đang điều trị tại bịnh viện vì rắn cắn.
Chủ nhân của trang trại lớn nhất, ông Emrod, cũng phóng chiếc BMW 507 xưa cũ màu đỏ trị giá 250.000 mark đến thị trấn Prinsen cách đó cỡ 190 cây số. Có một chuyên gia sưu tầm xe cổ ở Prinsen kẹt tiền định bán cho ông chiếc Porsche 356 A 1500 với giá 80.000 mark. Rẻ chán.
Ông cho xe chạy nhanh hơn, Chứ sao, dù gì chiều nay cũng phải về vì “con chó nòi cưng” Zagato vừa tậu của lão bá tước đáng ghét đang đợi chủ săn sóc trong gara.
Thế là coi như hồ Lurchenwann đã vốn vắng vẻ lại càng thêm heo hút.
Nhà ông Emrod có lắp hệ thống báo động, nhà để xe thì không. Nhưng cổng gara là cổng sắt chạy trên hệ thống bánh xe, ngoài ra có khoá chắc chắn bằng một sợi dây xích to tướng.
Trời lúc này đã chạng vạng tối. Pit Wratzka lái chiếc xe vận tải khổng lồ dành chở gỗ. Ngồi kề gã là thám tử Priske. Gã mặc áo gió, che kính râm, gã cho rằng ăn mặc như thế mới đúng mẽ thám tử.
Chiếxe tải lăn bánh từ từ trên con đường dẫn tới hồ Lurchenwann. Trên đường hầu như không một bóng người. Xa xa trên cánh đồng thấp thoáng bóng một chiếc xe máy kéo. Trời thu xanh ngắt nhưng không thấy bóng chim én chao lượn. Có lẽ chúng đã bay về phương Nam để trú đông.
Wratzke lẩm bẩm:
- Lái ba loại container này nặng khiếp lên được. Tôi chỉ thích đi cái môtô của tôi thôi.
- Mày có bằng lái xe tải nặng không Pit?
- Làm quái gì có.
- Trời hỡi, lỡ mày cho tao bay xuống hồ thì sao?
- Yên chí đi. Thằng em này còn có thể lái được cả máy bay vận tải ấy chớ. Miễn là thiên hạ chỉ cho biết đâu là ga, đâu là cái thắng, hề hề hề. Đàn anh phải hiểu rằng chủ hãng vận tải Sidel nể tôi lắm mới cho mướn chiếc xế dài ngoằng này đấy nhé.
Lão thám tử thở dài.
Wratzke cao chưa tới 1m60 nhưng cứ tự cho rằng mình xấp xỉ 1m70, người trông hơi kỳ dị. Đầu tròn ung ủng, lông mày rậm rì, dài vươn ra trông chẳng khác gì khỉ đột. Cổ to bằng đầu, gân guốc trông như bắp đùi cầu thủ bóng đá, gã có đôi vai rất to, bộ ngực vạm vỡ không nhét vừa bất cứ chiếc áo may sẵn nào. Từ sáng, Wratzke đã hì hục với chiếc xe tải. Gã dán bóng mờ đè lên địa chỉ của hãng chuyển nhà Sidel và tráo biển số giả ăn cắp ở xe đòn đám ma vào.
Lúc đó cả hai tên đều trông thấy một người mặc quần áo da, đội mũ bảo hiểm đang phóng xe mô tô tớ
Wratzke dừng xe lại. Cái đầu liền cổ của gã gục gặc. Gã lưu manh thứ ba đã cởi mũ bảo hiểm ra hấp háy mắt cười. Còn phải hỏi, trong giới lục lâm, nghe đến cặp bài trung Pit Wratzke, Siegbert đứa du đãng nào cũng rợn tóc gáy.
SiegbertSchnodel quơ quơ cái mũ.
- Chào, tôi đến kịp chớ?
Siegbert tóc vàng, lông mày rậm, mắt xanh biếc, mặt đầy sẹo vốn xuất thân từ võ đài quyền Anh hạng… ruồi. Gã đấu 29 trận thì 27 trận bị nốc ao đành phải từ giã nghiệp đi làm bao cát cho thiên hạ đấm để chuyển qua làm sát thủ cho sếp Priske kiếm tiền. Gã là một người tàn bạo, vô lương tâm, chính vì thế mà Priske đã rủ gã cùng tham gia phi vụ này.
Gã thám tử hỏi:
- Tình hình thế nào mày?
- Ôkê. Tôi đã quần một vòng quanh đây rồi. Mọi người đi vắng cả, trên đường cũng chẳng có ma nào.
- Tốt, tiếp tục quan sát nghe.
Gã thám tử cảm thấy vướng víu khó chịu vì đôi vai to đùng của Wratzke. Gã này lùn xùn so với tay lái xe tải nên phải kê thêm hai cái gối lên ngồi mới nhìn thấy được mặt đường. Nhưng cũng chính vì thế gã luôn luôn phải nhổm người dậy mỗi khi cần đạp phanh hoặc nhấn côn.
Chiếc xe tải khổng lồ do Wratzke lái lại chạy tiếp về phía bờ hồ. Gã cho xe chạy theo con đường nhỏ và dừng ngay trước cổng nhà tiến sĩ Emrod. đã chực sẵn ở đó, tên này mở toang hai cánh cổng và giơ tay điệu bộ như thể gã là cảnh sát giao thông.
Đường đi vào biệt thự rộng rãi. Wratzke cho xe chạy lùi, gã điều khiển xe khá thành thạo. Gã tắt máy và cả hai nhảy ra khỏi xe.
Schnodel khom người nghía cổng dẫn vào nhà để xe. Gã cười hô hố.
- Hí hí, thằng cha Emrod giăng tới ba lớp dây xích. Bộ nó tưởng barê kỹ kiểu đó là mấy chiếc xế hộp cổ lỗ sĩ còn hoài trong gara chắc?
Wratzke không cười. Gã chồm lên cabin xe tải lấy cái kìm cộng lực dài tương đương thân thể của gã. Gã quát:
- Mày xê ra để tao cắt xích cho.
Những sợi dây xích bị cắt ngọt như trái cây. Priske xoa hai tay vào nhau, gã đẫm mồ hôi vì lo lắng và hồi hộp. Chiếc Zagato này cầm chắc cho tụi gã 2 triệu đồng tiền mặt, gã sướng muốn phát điên.
Schnodel mở cổng. Trời ạ, trong dãy nhà xưởng kiêm gara có tới chục ôtô nằm xếp dãy. Chiếc xe nào cũng mang mác quý tộc và giá cả cỡ bạc triệu, Wratzke không nén được sự trầm trồ.
- Cứ như là một bảo tàng xế hộp, đàn anh nhỉ?
- Ừ, tao chỉ muốn thổi chúng bay sạch vào túi. Kỳ sau vậy, lần này tụi mình đành thu hoạch chiếc Zagato thôi.
Ba thằng lôi tiếp trong cabin ra cuộn dây tời và kê hai thanh sắt to bản để kéo chiếc Zagato lên khoang xe tải. Gã thám tử trèo vô buồng lái chiếc Zagato. Tuy không được tiện nghi dễ chịu như mấy cái xe đờới nhưng dù sao ngồi lên cái xe này người ta cũng có thể sướng điên lên được.
Schnodel cùng Wratzke tới “con chó nòi” Bulerier lên thùng xe tải. Chiếc xe con vừa khít thùng xe. Cả hai gã phải chui và cabin xe tải mới ra ngoài được còn Priske bị kẹt ngồi lại trong xe Zagato vì không mở được cửa ra.