Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 560: Tuyên Bố Của Tùng Gian Cốc
Biên: Đậu bắp
An Sửu Sửu chứng kiến quá trình Kiều Mỹ Kỳ vào phòng tiếp khách rồi sau đó đi ra với thái độ rối rắm, trong lòng cảm thấy tương đối hả hê. Mặt hàng chủ yếu của Kiều Mỹ Kỳ chính là Tuyết Dung Nham, nếu như cái bánh ga tô này bị mất đi thì khó có thể bình tĩnh là điều rất đỗi bình thường.
An Sửu Sửu đã từng điều tra kỹ càng, quá nửa lợi nhuận của toàn bộ thành Thính Lôi đến từ Tuyết Dung Nham, đây cũng chính là nguyên nhân An Sửu Sửu đích thân đến đây.
Tại sao thành Tân Quang đông người nhưng lại không mạnh? Xét cho cùng chính là bởi thiếu thốn. Cho dù tri thức tích lũy qua các thế hệ, hay là nghiên cứu nguyên văn, ví dụ như Trấn Thần Phong chẳng hạn, muốn đạt được chúng thì phải tiêu tốn một con số trên trời. Sự tích lũy của các thế gia rất hùng hậu, còn Tân Dân thì trên cơ bản chỉ là tầng lớp cấp thấp của Ngũ Hành Thiên, lấy đâu ra một chút tích lũy nào? Cho dù mấy người Úy Trì trưởng lão đã trở thành trưởng lão của Trưởng Lão Hội, nhưng vẫn không thể nào có uy tín sánh ngang với những trưởng lão lâu năm khác.
Một món lợi kếch sù như Tuyết Dung Nham, nếu như có thể được chia phần, tiềm lực thành Tân Quang sẽ lập tức bay vọt.
An Sửu Sửu có lòng tin, trong vài năm là có thể mang đến sự biến đổi về chất cho thành Tân Quang.
Không lâu sau, Ngải Huy cũng đi ra, gật đầu chào An Sửu Sửu trong đám đông trước tiên: "Sửu huynh đã phải đợi lâu!"
An Sửu Sửu không tỏ thái độ gì, chỉ vui vẻ hỏi: "Ngải huynh đã có quyết định?"
"À, đúng vậy!" Ngải Huy quay sang nói với những người khác: "Mọi người cũng đã đợi lâu, hại mọi người ăn chực nằm chờ ở nơi thâm sơn cùng cốc này lâu như vậy, thật sự là có lỗi. Nhưng bởi vì là việc có liên quan đến Tuyết Dung Nham cho nên đành phải thận trọng một chút. Hiện giờ ta có hai việc muốn tuyên bố."
Thần kinh tất cả mọi người đang có mặt đều căng lên, có kết quả rồi sao?
Đám người Văn Vĩnh Dân vội vàng bắt đầu ghi hình.
Ngải Huy đột ngột nói với An Sửu Sửu: "Sửu huynh, xin mời đứng bên cạnh ta!"
An Sửu Sửu nở nụ cười tự tin, đứng bên cạnh Ngải Huy. Mặc dù lão ta đã dự liệu trước nhất định sẽ đánh động được Ngải Huy, nhưng đến khi thời khắc này thật sự đến, lão ta vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh được. Vào thời kỳ bản thân mới bắt đầu tiếp nhận xây dựng thành Tân Quang, không một ai coi trọng lão ta, nhưng lão ta vẫn hoàn thành công việc đó một cách hoàn mỹ.
Lần hành động này sẽ tạo tiền đề vững chắc cho thành Tân Quang cất cánh.
Đồng thời, lão ta cũng sẽ nhất định vì lần mạo hiểm dấn thân này mà được toàn bộ thành Tân Quang ghi nhớ.
Lão ta tin tưởng tuyệt đối.
Bên cạnh lão ta, Ngải Huy thong thả lên tiếng.
"Rất nhiều những thảo luận về tháp pháo và Tuyết Dung Nham, ta đều chú ý tới. Mà Sử huynh không ngại đường xa vạn dặm đến đây bàn luận về việc này với ta. Thành Tân Quang là thành lớn, Sửu huynh nhìn xa trông rộng là điều ai cũng phải ghi nhận. Trong quá trình bàn luận với Sửu huynh, ta đã được lợi rất nhiều. Thật vui mừng vì mọi người đã công nhận thuật tháp pháo. Quyết tâm chống lại Thần Chi Huyết của Tùng Gian Cốc chưa bao giờ thay đổi. Từ khi còn ở thành Tùng Gian, chúng ta đã bắt đầu thực hiện việc này. Chúng ta ý thức được, hiện giờ chống lại Huyết tu là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta. Khí phách dũng cảm, không màng sống chết, có trách nhiệm, có năng lực hợp tác đồng đội còn quan trọng hơn một trận thắng đơn lẻ. Cho nên, hiện giờ ta tuyên bố..."
Dù An Sửu Sửu đã dùng lý trí ép mình phải kìm chế, nhưng vẫn không kìm được nhếch mép thành nụ cười phấn khích.
Chuyện lớn đã thành!
Thành Thiên Tâm.
Tiểu Lâm lật đống chiến báo được gửi về. Vài tờ đầu, động tác của gã rất nhanh, mắt chỉ nhìn lướt qua. Bỗng nhiên, bàn tay gã đình chỉ động tác, đôi mắt chợt biến thành lạnh lẽo. Gương mặt bình thường không có gì đáng chú ý, đột nhiên trở nên tàn ác. Lúc này, Tiểu Lâm dường đã biến thành một người khác, khí chất trở nên tàn ác, giống như một con rắn độc đang rình mồi trong bóng tối.
Y rút từ trong đống chiến báo ra vài tờ, nhét vào trong ngực áo, rồi lại một lần nữa biến trở lại thành một người bình thường không có gì nổi bật giữa đám đông.
Ra khỏi phòng, sau vài lần rẽ ngang rẽ dọc, y đã ra đến ngoài đường.
Trên đường chỉ có lác đác vài người qua lại, thành Thiên Tâm đã không còn cảnh phồn hoa như ngày xưa từ lâu. Kể từ đêm đàn áp máu tanh, thành Thiên Tâm đã xuống dốc rất nhiều. Phu nhân chăm lo việc nước, không thích hành vi phô trương lãng phí, ham muốn vô độ. Đến nay, hành vi của những thế gia lâu đời đã được kìm chế hơn rất nhiều.
Nhưng mọi người vẫn chỉ trích phu nhân rất nhiều. Trong số đó, được bán tán rộng rãi nhất, có ảnh hưởng lớn nhất, không một lời chỉ trích của người nào vượt qua được Nhạc Bất Lãnh. Mặc dù Nhạc Bất Lãnh bề ngoài nói tới ba bộ trung ương, nhưng bên trong chẳng phải ám chỉ phu nhân hay sao?
Tiểu Lâm thừa hiểu điểm mấu chốt nằm ở đâu.
Cho tới bây giờ, dù nắm quyền chủ đạo nhưng phu nhân vẫn chưa một lần chính thức giành thắng lợi, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến mọi người thiếu tín nhiệm đối với bà ta. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, phu nhân dường như chỉ dồn tinh thần vào đấu đá nội bộ, mà không phải chống lại Huyết tu. Hơn nữa, phu nhân khăng khăng thực hiện kế hoạch Đại Sư Chi Quang mà đến giờ vẫn chưa thấy thành quả đâu, khiến mọi người vẫn luôn hoài nghi về sự thành công của kế hoạch này.
Thậm chí ngay cả bên trong thành Thiên Tâm, Tiểu Lâm cũng không chỉ một lần nghe thấy có người phàn nàn, nếu như dùng vật tư tiêu tốn vào Đại Sư Chi Quang để chế tạo Trấn Thần Phong, vậy thì không biết đã có thêm bao nhiêu Trấn Thần Phong nữa, có lẽ thế cục đã không bất ổn đến thế. Chí ít ra, nếu có thêm vài Trấn Thần Phong, phòng tuyến Bắc Hải cũng sẽ không bị phá hủy dễ dàng như vậy.
Tiểu Lâm biết rõ sự việc không chỉ đơn giản như vậy, nhưng gã vẫn không động não xem mình sẽ phải làm gì.
Lời lão đại nói với gã ngày hôm đó đến giờ vẫn là chí lý. Bọn gã chỉ là một thanh đao, lúc nào dùng đến, dùng như thế nào, đó chẳng phải phải là điều bọn gã cần suy nghĩ, hoàn thành công việc do cấp trên sai sử là được.
Hiện giờ gã đang đi hoàn thành công việc do cấp trên sai sử.
Xuyên qua vài quảng trường, gã đi vào cửa một Thông tin xã. Gã quen thuộc như đi vào chính nhà mình.
Người đưa tin đang chế tạo quả đậu lưu ảnh ngước nhìn lên, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ căm ghét khó có thể phát hiện ra, nhưng y ngay lập tức đã nở nụ cười tươi như hoa: "Đại nhân, có chuyện gì cứ gọi tiểu nhân qua là được, làm sao có thể bắt ngài tốn thời gian đích thân đến đây thế này."
Thẩm Kim tầm 50 tuổi, có vẻ ngoài trung hậu, nhưng vẫn toát ra vài phần khí chất của con buôn.
Mặc dù vẻ chán ghét trong ánh mắt của đối phương được che dấu vô cùng kín đáo, nhưng bằng đôi mắt của một kẻ giỏi nhìn mặt mà bắt hình dong như Tiểu Lâm, có thể nói nhìn là thấy ngay. Nhưng gã không thấy có vấn đề gì cả, đối phương thích hay không thích thì có liên quan gì tới gã? Chỉ cần làm tốt việc cần làm là được.
Gã rút chiến báo trong ngực áo ra, đặt lên trên mặt bàn, thản nhiên nói: "Không sao, ngươi xem cái này một chút!"
Thẩm Kim cầm lấy chiến báo, vừa nhìn dòng chữ đầu tiên thái độ đã hơi biến đổi.
Tiểu Lâm hờ hững nói: "Biết ghi hình như thế nào chưa?"
Thẩm Kim hơi cà lăm hỏi: "Mong đại nhân chỉ điểm!"
Tiểu Lâm không hề vòng vo, nói thẳng tuột: "Nhiều Chiến bộ cùng thất bại, thậm chí còn thất bại thảm hại trong tình huống sử dụng tháp pháo như vậy, nguyên nhân mấu chốt là dù họ có lợi thế tháp pháo, nhưng lại thiếu Tuyết Dung Nham, chỉ có thể dùng hỏa dịch cấp thấp gom nhặt được, khiến cho tháp pháo không phát huy được oai lực."
Thái độ Thẩm Kim lại một lần nữa biến đổi. Y đương nhiên biết rõ nói như vậy có nghĩa là như thế nào.
Nhận ra nét nghi ngờ trong đôi mắt Thẩm Kim, Tiểu Lâm thản nhiên nói: "Yên tâm, rất nhiều người sẽ cùng lên tiếng ủng hộ ngươi!"
Thẩm Kim thừa hiểu việc này không thể từ chối, vậy là dứt khoát nói: "Có nên gióng trống khua chiêng loan tin Trưởng Lão Hội có thể dùng một số tiền lớn để mua phương pháp chế Tuyết Dung Nham từ Tùng Gian Cốc? Để tránh cho các chiến bộ lên tiền tuyến tham gia chiến đấu chỉ vì thiếu Tuyết Dung Nham mà hi sinh vô ích."
Nhìn y bằng ánh mắt tán thưởng, Tiểu Lâm đang định mở miệng thì đột nhiên có người xông vào: "Lão Trầm, lão Trầm, tin tức nóng hổi! Tin tức nóng hổi!"
Thẩm Kim tái mặt, còn chưa kịp ngăn cản thì người đó đã xông vào trong phòng.
Vào bên trong thông tin xã, người đó mới phát hiện bên trong còn có khách. Người đó không quen biết Tiểu Lâm, thành ra hơi ngượng ngập: "Lão Trầm, ngươi có khách hả, thật ngại quá, đợi lát nữa quay lại tìm ngươi."
Tiểu Lâm đột ngột hỏi: "TIn tức nóng hổi gì thế?"
Người đó cứ nghĩ Tiểu Lâm là bạn bè của Thẩm Kim, vội vàng nói: "Tuyệt đối là một tin tức nóng hổi chấn động! Vừa ra khỏi cửa buổi sáng hôm nay ta đã mua được, sợ tới mức gần chết... "
Tiểu Lâm cắt ngang lời người đó với gương mặt vô cảm: "Nói vào điểm chính!"
Người đó hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó đã hưng phấn trở lại: "Tùng Gian Cốc tuyên bố hai tin tức quan trọng, ta đã nói với ngươi, khi ta nhìn thấy..."
Tiểu Lâm nghe thấy ba từ "Tùng Gian Cốc", trong lòng máy động, thân hình nhoáng lên rồi lập tức hiện ra trước mặt người đó: "Quả đậu lưu ảnh, lấy ra!"
Tiểu Lâm đột nhiên thể hiện ra thực lực lẫn khí thế, lập tức áp chế tinh thần đối phương khiến người đó vô thức đưa quả đậu lưu ảnh ra.
Tiểu Lâm vừa cầm lấy, thân hình đã trở lại vị trí cũ, gã bóp nát quả đậu lưu ảnh.
Ngải Huy quấn đầy băng từ đầu đến chân, đeo Tinh phiến màu đỏ giống như một cương thi mắt đỏ, có vẻ buồn cười khôn tả. Nhưng Tiểu Lâm lại biết người đàn ông thần bí này đáng sợ đến cỡ nào! Ngải Huy thực sự thuộc về loại người hung ác.
Nhưng đến khi gã nhìn thấy một người béo tròn đứng bên cạnh Ngải Huy, đồng tử đột nhiên co rút lại.
An Sửu Sửu!
Thành chủ thành Tân Quang, được mệnh danh là "Sửu Tượng"* An Sửu Sửu. Phong cách làm việc của An Sửu Sửu tỏ ra chắc chắn chu đáo, đôn hậu, cộng thêm hình thể béo mập, cho nên mới bị người dân thành Tân Quang thân mật gọi là Sửu Tượng.
*phật di lặc
Tùng Gian Cốc bắt tay với thành Tân Quang!
Tiểu Lâm lập tức cảm giác thấy mình bị sét đánh trúng. Đây là kết quả phu nhân không mong muốn nhìn thấy nhất. Gã gần như có thể dự đoán trước được, lão đại sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ đến cỡ nào của phu nhân.
"Rất nhiều những thảo luận về tháp pháo và Tuyết Dung Nham, ta đều chú ý tới..."
"Hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là chống lại Huyết tu. Chúng ta ý thức được, hiện giờ chống lại Huyết tu là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta. Khí phách dũng cảm, không màng sống chết, có trách nhiệm, có năng lực hợp tác đồng đội còn quan trọng hơn một trận thắng đơn lẻ."
Hả? Tiểu Lâm chợt sửng sốt.
"Cho nên, hiện giờ ta đứng ra tuyên bố hai việc. Thứ nhất, Lôi Đình Chi Kiếm sắp gia nhập chiến trường, kề vai chiến đấu với Trọng Vân Chi Thương. Thứ hai, để có thể chống lại Huyết tu hiệu quả, tìm kiếm đồng đội cùng chung chí hướng, chúng ta quyết định công khai chia sẻ tháp pháo và Tuyết Dung Nham. Chúng ta sắp xây dựng một liên minh tháp pháo hoàn toàn mới. Đối với đồng minh trong liên minh, chúng ta sẽ cung cấp Tuyết Dung Nham miễn phí, cùng hưởng thành quả nghiên cứu về phương diện tháp pháo của chúng ta. Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản. Thứ nhất, phải là chiến bộ trường kỳ chiến đấu ở nơi tiền tuyến. Chúng ta cho rằng, chiến bộ nơi tiền tuyến cần Tuyết Dung Nham hơn nhiều so với chiến bộ ở hậu phương. Thứ hai, cần thông qua sự khảo sát của chúng ta, phải được rèn luyện chiến thuật hàng ngày đầy đủ và ý chí chiến đấu vững vàng..."
Bên trong ảo ảnh, An Sửu Sửu đứng bên cạnh Ngải Huy với nét mặt cứng đờ, nụ cười mủm mỉm tự tin đã biến mất không còn bóng dáng, gương mặt bắt đầu trở nên tái nhợt.
Lúc này Tiểu Lâm bỗng nhiên rất muốn phá ra cười, An Sửu Sửu bị chơi xỏ!
Nhưng chẳng bao lâu sau, gã đã không cười nổi được nữa.
Gã nhìn chằm chằm vào tên cương thi mắt đỏ trong hình ảnh. Gã chỉ muốn xông tới lột sạch lớp băng quấn kín mít bên ngoài ra để xem xem ở bên trong là một gương mặt mưu mô đến mức độ nào, dã tâm đến mức độ nào.
Bọn gã đã bàn tính đến rất nhiều biện pháp đối phó mà Ngải Huy có khả năng đưa ra, nhưng số trong đó không có biện pháp này.
Dã tâm đáng sợ tới mức độ nào mới chọn biện pháp này?
Chẳng lẽ hắn cho rằng, chỉ dựa Tuyết Dung Nham là có thể lại khiến tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của hắn?
Tiểu Lâm nhếch mép thành một nụ cười gằn.
Thật sự quá ngây thơ!