Số lần đọc/download: 5869 / 40
Cập nhật: 2015-11-18 09:49:50 +0700
Chương 560: Chân Tướng Và Huyết Thư
T
iếng quát này như sấm nổ giữa trời quang, làm Đường Nhữ Tiếp ngã ngay ra đất, hắn dập đầu lạy Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn huynh, ta có lỗi với huynh.
Rồi tát mình một cái:
- Ta có lỗi với huynh.
Chuyển tay kia tát cái nữa, sau đó cứ một tiếng xin lỗi lại tát một cái, không bao lâu tát mặt mình sưng lên như cái đầu lợn.
Thẩm Mặc cầm chén trà, mặt lạnh tanh nhìn Đường Nhữ Tiếp quỳ ở đó tát vào mặt mình, mặc dù mặt trên gia hỏa đó đã sưng vù lên, nhưng y vẫn không quát dừng, bởi vì có giết chết hắn cũng không hả giận.
Từ khi bị hại ngầm ở thi Hương, thiếu chút nữa thân bại danh liệt, Thẩm Mặc bắt đầu bí mật điều tra kẻ nào khởi sướng sau lưng. Đương nhiên, năng lực của y có hạn, điều tra thực sự phải dựa vào Bắc trấn phủ ti của Lục Bỉnh để làm.
Sau khi tiếp nhận được nhiệm vụ, Bắc trấn phủ ti trước tiên tra khảo mấy tên khảo sinh gian lận, từ trong lời khai của bọn chúng, phát hiện ra mua được đề thi từ trong một hiệu sách chuyên bán tài liệu thi cử.
Vì thời đại đó con người ta cuồng khoa cử, nên hiệu sách như vậy trải khắp toàn thành, mỗi khi tới kỳ thi, liền xuất hiện rất nhiều loại sách tham khảo như "danh sư dự đoán" hoặc là "trạng nguyên đoán đề".
Cùng với việc kinh doanh chân chính, những hiệu sách đó còn làm những việc không thể lộ ra ngoài, ví dụ như bán công cụ gian lận, mới người thi hộ cho khảo sinh, thậm chí liên hệ với khảo sinh, binh sĩ trong trường thi...
Binh sĩ giám khảo thì có thể nhận ra người mang ám hiệu để coi lỏng hơn, khảo quan dựa vào ám hiệu trong bài thi để chọn khảo sinh được đỗ.
Khoa cử đã có nghìn năm, tương ứng là gian lận cũng phát triển thành nghề nghiệp có phân công hợp tác rõ ràng.
Nhưng khảo sinh gian lận này, gần như đều là khách quen của hiệu sách, từng rộng rãi tiêu tiền, mua vô số các sách dự đoán, hi vọng may mắn đỗ đạt. Trong lần mua tài liệu thi cử cuối cùng, bọn chúng được dẫn vào phòng kín, do lão bản đích thân giới thiệu, có dự đoán đáng tin cậy nhất trước khi thi, ba trăm lượng một bản, đảm bảo trúng hết.
Chúng ta đã nói rồi, người đọc sách đại đa số gia cảnh dư dả, có thể bỏ ra 300 lượng bạc này rất là nhiều, nhưng con mọt sách không phải là kẻ ngốc, không thể bằng vào lời nói gió bay mà ngoan ngoãn bỏ ra một khoản tiền lớn.
Nhưng lão bản hiệu sách đã có chuẩn bị, không ngờ đưa ra thư đảm bảo, những khảo sinh kia cầm lấy xem, chỉ thấy bên trên đã viểt rất rõ ràng:" Hôm nay nhận 300 lượng bạc, lấy giấy này làm chứng, sau này nếu như không được thỏa nguyện, có thể mang thư tới lấy tiền về.." Bên dưới còn có con ấn của cửa hiệu, xem ra là không có vấn đề gì.
Đám khảo sinh thầm nghĩ:" Cái cửa hiệu này có lâu đời rồi, không thể vì chút bạc mà dọn tiệm bỏ chạy." Liền đều bỏ tiền mua tài liệu, còn uy hiếp lão bản:" Chẳng may đây là hàng giả lừa người, tới khi đó ta tới nhà tính sổ, đừng trách không nể mặt."
Lão bản vỗ ngực nói:" Nh ta làm cái nghề này trăm năm rồi, sai sót thì có, nhưng tín nghĩa thì chưa bao giờ tổn hại chút nào! Ngài cứ yên tâm, đây là hàng thật giá thật."
Vì thế đám khảo sinh mua đề thi, mời người làm sẵn bài, sau đó mang vào trường thi, nhưng bị tinh thần trách nhiệm cao độ của Thẩm Mặc và con mắt ưng của Chu Cửu bắt ngay tại chỗ.
Mục tiêu khóa chặt hiệu sách kia, nhưng lại không thể trực tiếp bắt người, vì Gia Tĩnh sớm đã hạ lệnh, âm thầm điều tra, không thể làm lộ. Nhưng chẳng thể làm khó được Cẩm Y Vệ lịch sử lâu đời. Không thể không cảm thán năng lực không chế kinh thành khủng khiếp của bọn họ, thực là tới mức làm người ta sởn gai ốc.
Bọn họ có thể là hàng xóm lâu năm của ngươi, có thể là nô bộc già một lòng trung thành của ngươi, bọn họ không đâu không có, không đâu không xâm nhập được, bọn họ làm ngươi không thể đề phòng, không thể nhận ra.
Rất nhanh những đường dây ngầm báo lên, những tin tức đề thi kia có được từ phủ Bình An hầu và Thái Bình hầu.
Ai ai cũng biết Bình An hầu và Thái Bình hầu là bạn chơi đùa hợp cạ với Nghiêm Thế Phiên, cả ba tên thân thiết tới mới dùng chung một nữ nhân rồi. Chuyện này điều tra với lễ bộ cũng đã có kết quả, Ngô Sơn thừa nhận, là mình đem đề thi cấp cho Nghiêm Thế Phiên. Liên hệ hai đằng tựa hồ có thể kết án... Là Nghiêm Thế Phiên đưa cho Bình An hầu và Thái Bình hầu, sau đó hai người kia tiết lộ cho hiệu sách.
Nhưng Lục Bỉnh nhãn quang sắc bén, đồng thời hiểu rõ đương sự, ông ta không tin Nghiêm Thế Phiên vì chút tiền mà gây ra họa lớn như vậy. Cho nên ông ta lấy cớ mời hai vị hầu gia đi săn, lừa bọn họ ra ngoài thành, dọa dẫm một phen liền biết chân tướng sự việc.
Thì ra đúng là do hai người đó làm, trước kỳ thi vài ngày, bọn chúng nhận được thư của Nghiêm Thế Phiên, nói đã có đề thi hương năm nay, mời mới hai tên đó tiêu thụ hộ, đem tiền thu được gửi vào tài khoản chỉ định trong "hối thông liên" v..v..v..
Hai tên đó xem thư, thấy phía sau quả nhiên là ba đề thi, thầm nghĩ "cơ hội phát tài tới rồi." Đám con cháu công thần ỷ và công lao tổ tiên, xưa nay hành hành ngang ngược, làm việc không suy nghĩ hậu quả, liền đem đề thi phát tán đi, cuối cùng dẫn tới vụ án trường thi kia.
Lục Bỉnh có được phong thư và bản đề thi bị lộ nguyên thủy kia, xem kỹ bức thư một lượt, ông ta liền xác định, không phải do Nghiêm Thế Phiên viết. Mặc dù bút tích thì không sai biệt gì, nhưng Nghiêm Thế Phiên xưa nay luôn gọi thằng tên người ta. Tuyệt đối không xưng là huynh gì gì đó. Cho dù là viết thư cũng vậy, cuồng ngạo vô cùng, còn bức thư này thì chua không thể tả, hiển nhiên là có kẻ ngụy tạo chữ viết của Nghiêm Thế Phiên.
Nghiêm Thế Phiên chẳng phải là danh gia thư pháp gì, nên chẳng có thư họa lưu truyền ở trên đời, cho nên Lục Bỉnh đoán, có thể quen thuộc chữ viết của hắn, đồng thời mô phỏng lưu loát như vậy, chắc chắn là người bên cạnh, hơn nữa địa vị không thấp.
Thế là Cẩm Y Vệ hùng mạnh lại lần nữa phát động, mau chóng có được bút tích của những người bên cạnh Nghiêm Thế Phiên, do chuyên gia giám định trong nghề phân biết, kết quả làm Lục Bỉnh thất vọng. Bức thư giả kia không phải do những người bên cạnh Nghiêm Thế Phiên viết.
Mang theo hi vọng cuối cùng, ông ta mở rộng phạm vi ra thành cả những người từng thân cận bên cạnh Nghiêm Thế Phiên, tìm kiếm bút tích của bọn họ tiếp tục phân biệt.
Lần này cuối cùng cũng có kết quả, mấy chuyên gia giám định đều nhất trí, kẻ ngụy tạo thư tín của Nghiêm Thế Phiên chính là Đường Nhữ Tiếp, thế giao với Nghiêm gia, hiện giờ là thị giảng của Cảnh vương phủ.
Vụ án có đột phá trọng đại, chỉ cần thuận theo manh mối Đường Nhữ Tiếp điều tra, tin rằng cách chân tướng không xa nữa. Nhưng Lục Bỉnh ngừng điều tra, thu quân hết cả về... Vì chẳng may tra ra Cảnh vương thì ông ta cưỡi ngựa khó xuống rồi.
Hiện giờ Dụ vương không con thừa tự, hoàng tôn duy nhất của Gia Tĩnh đế là con trai của Cảnh vương, chỉ cần cục diện này không thay đổi, Cảnh vương sẽ vững như núi thái sơn. Vì hoàng đế không thể lựa chọn kẻ kế thừa không có hậu đại, lặp lại bi kịch của Chính Đức đế, cho nên sợ là Cảnh vương làm việc gì quá đáng, chỉ cần không muốn thí quân soán ngôi. Gia Tĩnh đế tuyệt đối không đụng vào hắn.
Lục Bỉnh thì phải nghĩ cho tương lai, một khi chọc việc này ra là hoàn toàn đắc đội với Cảnh vương rồi, chẳng may tương lai Cảnh vương leo lên bảo tọa thật thì Lục gia gặp thảm họa.. Cho nên ông ta không muốn tra nữa.
Đại đô đốc hạ lệnh một cái, vụ án tức thì lâm vào đình trệ. Thẩm Mặc hết sức quan tâm tới việc này, tới phủ hỏi thăm kết quả, Lục Bỉnh không giấu diếm y, có sao nói hết ra, còn áy náy bảo:
- Chuyện này liên quan tới hoàng gia, đám thần tử chúng ta không tiện tra nữa, huynh đệ thông cảm cho lão ca ca nhé.
Lục Bỉnh biết Thẩm Mặc rất đáng tin, cho nên không sợ y không giữ được mồm mép.
Có được kết quả này, Thẩm Mặc uất ức khỏi phải nói, cho nên suốt ngày y ở nhà, không còn hứng thú đi làm nữa. Cảm giác bị người ta chơi bẩn mà không thể báo thù này thực sự dày vò y.
Sau đó y được bổ nhiệm làm tế tửu quốc tử giám, tiếp theo đó lại tham gia đình thôi. Kỳ thực trước đình thôi, y chẳng có chút hi vọng nào vào lá phiếu của mình. Ở trường hợp thực lực quyết định tiếng nói đó, một tế tửu nho nhỏ như y căn bản không có quyền phát ngôn.
Nhưng sự việc mau chóng đảo chiều, Nghiêm đảng không làm theo kịch bản mà Từ đang viết sẵn, làm cho Từ các lão trở tay không kịp, thế trận đại loạn.
Trong hỗn loạn đó, Thẩm Mặc kẻ bị bỏ xó lợi dụng cơ hội trời ban, trong chớp mắt đưa quyết định, liên tục ra hiệu cho Từ Giai, cuối cùng có được cơ hội lên tiếng, đẩy Đường Nhữ Tiếp lên chiếc ghế tuần phủ Tô Tùng.
Hành động hết sức khó lường đó khiến cho toàn triều xôn xao, quan viên thì thầm bàn tán đủ kiểu, có người nói y lấy lòng Cảnh vương, có người nói y làm thế là tiến hiền tài cho nước, có người nói y chẳng hiểu cái gì. Chỉ là không ai đoán được, sau khi tìm được tử huyệt của Đường Nhữ Tiếp, Thẩm Mặc tiến cử chỉ là một cái tượng gỗ mà thôi.
o O o
Trong thư phòng của Thẩm Mặc.
Đường Như Tiếp tát tới tê tay, đành dừng lại:
- Thẩm huynh đệ, ở chuyện này ta cũng bất đắc dĩ mà thôi, đều là người bên trên ép ta làm, nếu ta không đồng ý, bọn họ sẽ giết ta.
- Không cần kéo kẻ khác vào.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Oan có đầu nợ có chủ, món nợ của bọn chúng ta tính sau, giờ ta tính sổ một mình ngươi.
Đường Nhữ Tiếp suy nghĩ rồi mặt như đưa đám nói:
- Thẩm huynh đệ, nói thật với huynh, những chuyện này đều do vương gia chúng tôi sai làm, nếu huynh muốn truy cứu chuyện này, tất nhiên sẽ liên quan tới vương gia của chúng tôi, huynh đã nghĩ tới hậu quả chưa.
- Ta chẳng làm gì được vương gia của ngươi.
Thẩm Mặc thấy hắn vẫn còn ôm hi vọng hão huyền, nói:
- Nhưng dồn ngươi vào chỗ chết thì quá dư sức.
Nói rồi vỗ lên chồng hồ sơ dầy:
- Đừng tưởng rằng bệ hạ không nỡ xử lý Cảnh vương là ngay cả ngươi cũng không thể đụng vào, chỉ sợ bệ hạ hận chết cái tên ác đồ dạy con trai người đi vào đường xấu. Còn Cảnh vương điện hạ thân ái của ngươi cũng sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người ngươi, để ngươi làm con dê thế tội cho hắn.
Đường Nhữ Tiếp biết với tính khí của Cảnh Vương sẽ vứt bỏ mình không chút do dự, chỗ dựa cuối cùng trong lòng đã đổ sụp, hắn ngã lăn ra đất, lại khấu đầu với Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, xin ngài tha mạng.
- Đem chuyện từ đầu tới cuối khai ra.
Thẩm Mặc chậm rãi nói:
- Xem xem tới giờ ngươi còn dám nói dối nữa hay thôi.
- Ta nào dám chứ?
Đường Nhữ Tiếp liền đem chân tướng sự việc nói ra tuổt tuồn tuột...
Kẻ khơi lên chuyện này đúng là Cảnh vương, phía trên đã nói rồi, thời gian qua Cảnh vương lo lâu nóng nảy, nội tiết mất cân đối, lại thấy Thẩm Mặc mà mình vời không được đi quy thuận Dụ vương, hắn càng giận không để đâu cho hết.
Mà dưới bàn tay lèo lái của Thẩm Mặc, cuộc sống của Dụ vương càng ngày càng tốt, những chướng ngại vật hắn tạo ra bị Thẩm Mặc dẹp đi hết, hơn nữa lại còn nghe nói họ Thẩm kia muốn tìm Thần y Lý Thời Trân trị bệnh cho Dụ vương.
Sau khi có được tin tức này, Cảnh vương thực sự đứng ngồi không yên, hắn không thể nhìn Dụ vương tiếp tục sống khoan khoái, càng không thể để Thẩm Mặc tìm được Lý Thời Trân. Cho nên liền tìm Viên Vĩ, thương lượng với ông ta làm cách nào diệt trừ Thẩm Mặc, cho Dụ vương một đả kích nặng nề.
Viên Vĩ đâu phải trẻ con ba tuổi, biến chuyện này chẳng tầm thường, không nhận lời ngay mà chỉ nói quay về suy nghĩ, kiếm một biện pháp toàn vẹn. Vốn chuyện này hi vọng mong manh, nhưng đúng lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh --- Ông ta phát hiện ra bị mật của lễ bộ thượng thư Ngô Sơn.
Điều này chẳng có gì lạ, bởi vì ông ta ở lễ bộ lâu năm, còn Ngô Sơn thì mới từ bộ khác chuyển tới, cho nên muốn giấu ông ta làm việc gì đó là gần như không thể.
Ngày hôm ấy Ngô Sơn lề mề mãi không chịu đi làm về, len lén tới phòng cơ yếu, mở đề thi phong ấn chép lại, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay. Ai ngờ có một thư lại có việc quay về, nhìn thấy tại chỗ, đồng thời nói cho Viên Vĩ.
Viên Vĩ mừng húm, vốn tưởng báo cho nội các, hạ bệ Viên Vĩ để mình lên thay, nhưng nghĩ lại, tố cáo cấp trên chẳng phải là chuyện vinh quang gì. Chỉ e mình lỗ mãng tố cáo, chỉ hại người chẳng lợi mình, vậy thì thật vô nghĩa.
Cho nên ông ta không lộ ra, quay trở về nhà suy nghĩ suốt một đêm... Ông ta biết, Ngô Sơn trộm đề tuồn ra ngoài, tám phần là do Nghiêm Thế Phiên sai phái, dùng để ban phát ân tình hoặc bồi dưỡng thân tín, bản thân có thể dùng chuyện này để lập kế hoạch.
Sau nhiều lần cân nhắc, ông ta cuối cùng lập ra kế che trời vượt biển, kế trong kế. Liền lợi dụng thân phận người đứng thứ hai trong lễ bộ, cũng lén xem đề thi, giao cho Đường Nhữ Tiếp quen thuộc bút tích của Nghiêm Thế Phiên, lệnh hắn giả giọng điệu của Nghiêm Thế Phiên viết thư cho Bình An hầu và Thái Bình hầu, sai bọn chúng lan truyền đề thi đi, bán cho càng nhiều người biết các tốt.
Nếu như ngày hôm đó Thẩm Mặc không phát hiện ra bí mật, thì trong khảo quan cũng có thuộc hạ của hắn, sẽ vờ tuần thị trường thi, tìm ra khảo sinh mua đề, đem sự việc tung hê lên, tạo ra đại án.
Mục đích ông ta làm như thế, trừ thỏa mãn yêu cầu báo thù Thẩm Mặc của Cảnh vương, nhằm đả kích Dụ vương. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là để Nghiêm đảng và Từ đảng vì chuyện này mà đánh nhau!
Ông ta là lãnh tụ Cảnh vương đảng, hợp tác với Nghiêm đảng, nhưng không phụ thuộc vào Nghiêm đảng, là thế lực thứ ba, độc lập giữa hai thế lực lớn. Ông ta và Cảnh vương đảng muốn mau chóng quật khởi thì con đường nhanh nhất, duy nhất là làm ngư ông đắc lợi khi Nghiêm đảng và Từ đảng quấn lấy nhau đấu đá tưng bừng.
Cho dù hai thế lực kia không lưỡng bại câu thương, nhưng nhìn nhau như đại địch là đủ cho ông ta ở giữa có cơ hội lợi dụng.
Tuyệt nhất là trách nhiệm đổ hết lên người Nghiêm Thế Phiên và Ngô Sơn, còn ông ta thì thanh bạch, không bị hoài nghi chút nào... Ông ta thậm chí còn cho rằng, tới ngay Nghiêm Thế Phiên chỉ đành tự nhận xui xẻo, mà không hề hay biết gì.
Nhưng vị đại tài tử chí cao tài thấp này hiển nhiên là coi thường đối thủ như lang như hổ kia. Thẩm Mặc hoàn toàn không biết mình trúng gian kế, song bằng trí tuệ và sự tỉnh tóa hơn người, đem đại án có thể phát sinh trấn áp xuống, đồng thời vào cung được hoàng đế thông cảm, từ đó ung dung thoát thân, không hề tổn hại mảy may.
Mà Nghiêm Thế Phiên cũng lập tức nhận ra có kẻ chơi bẩn sau lưng, nhưng bị Gia Tĩnh và Từ Giai làm cho tối tăm mặt mũi, lo thân chưa xong, nên tạm thời không phát hiện ra ông ta. Lại còn vì cần gấp viện binh, đem chức lễ bộ thượng thư mà Viên Vĩ vẫn hằng khao khát dâng lên, khiến ông ta cao hứng một hồi.
Ngu xuẩn hơn nữa, ông ta đánh giá thấp năng lực của Cẩm Y vệ và Lục Bỉnh một cách nghiêm trọng. Viên Vĩ cho rằng đây là một âm mưu hoàn mỹ không tì vết, Lục Bỉnh lại thấy nghi vấn khắp nơi, sơ hở tùm lum, liền đem chân tướng hiện nguyên hình.
Đường Nhữ Tiếp quỳ trên mặt đất, mặt hiện vẻ đau đớn tột độ nói:
- Thẩm đại nhân, Cảnh vương gia và Viên Vĩ là một hạng người, nếu ta không nhe theo bọn họ, bọn họ sẽ dồn ta vào chỗ chết. Khi ấy ta hèn nhát, nhất thời hồ đồ, mới phạm lỗi lầm như thế với đại nhân. Ngài hãy tha thứ cho ta, ta sẽ sửa chữa điều không phải trước kia...
Tới đó cắn răng nói nhỏ:
- Trung thành với Dụ vương điện hạ! Vĩnh viễn nghe đại nhân chỉ huy...
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, đột nhiên hiểu ra, Thẩm Mặc nắm được tội chứng của mình mà không lên tiếng, lại còn đẩy mình lên làm tuần phủ Tô Tùng, chẳng phải vì muốn làm thái thượng hoàng của Tô Tùng sao?
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Cuối cùng ngươi tỉnh ra rồi đấy." Liền trầm giọng nói:
- Lời nói gió bay, ta dựa vào cái gì để tin ngươi?
- Ta có thể lập viết giấy làm chứng.
Đường Nhữ Tiếp bò dậy, tới trước bàn cầm bút để viết. Nhưng bị Thẩm Mặc cắt ngang:
- Trung thành với Dụ vương gia là đương nhiên, nhưng phải nghe Cao Củng đại nhân chỉ huy chứ không phải ta.
Y nói không đúng với lòng:
- Chuyện này có liên quan gì tới ta chứ?
- À, à... Ta hiểu rồi.
Đường Nhữ Tiếp gật đầu, lúc sau viết ra hàng chữ:" Ta, Đường Nhữ Tiếp người Lan Khê, vĩnh viễn trung thành với Dụ vương điện hạ, tiếp nhận chỉ huy lãnh đạo của Cao Củng đại nhân". Sau đó là ký tên đóng dấu.
- Thêm dấu tay nữa, như thế chính thức hơn một chút.
Đường Nhữ Tiếp nhìn ngó nhưng không tìm thấy mực sơn lăn tay, liền nhìn Thẩm Mặc rất tội nghiệp.
Thẩm Mặc làm động tác cắt ngón tay, hắn chỉ đành cắn răng cứa ngón cái, ấn dấu máu lên trên đó, dùng hai tay đưa cho Thẩm Mặc kiểm tra.
Thẩm Mặc nhìn qua, lắc đầu:
- Chưa đủ thành tâm.
Nói xong vứt tờ giấy sang một bên, lấy tờ giấy trắng khác:
- Tiện thể có máu rồi, vậy thì viết một bức huyết thư đi.
Nghe Thẩm Mặc nói vậy, Đường Nhữ Tiếp nhìn ngón tay vừa mới ngừng chạy máu, khóe miệng co giật, nhưng không còn cách nào, đành cắn thêm vết thương nữa, đùng là thương tích chồng chất, đau hơn lần đầu nhiều.
Đường Nhữ Tiếp vừa định dùng ngón tay run rẩy viết chữ, lại nghe Thẩm Mặc nói:
- Viết cho ngay ngắn vào, đừng có xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không ai mà tin là trạng nguyên viết.
Đường Nhữ Tiếp chỉ còn cách gật đầu, lấy ngón tay làm bút lông, viết từng nét chữ một. Ai đã viết huyết thư đều biết, rắc rối lớn nhất "bút" sẽ khô mực...
Hơn nữa càng là nam nhân trưởng thành, "mực" khô càng nhanh, cho nên Đường Nhữ Tiếp phải chịu đau khổ thêm mấy lượt nữa. Hắn chưa viết được hai chữ thì "mực đã khô" rồi, vạch đi vạch lại trên giấy chỉ có mấy vệt hồng nhàn nhạt. Sợ viết không tốt phải bỏ, đành dừng "bút", kiếm thêm ít "mực".
Nhưng nhìn thấy ngón tay cái "máu thịt lẫn lộn", hắn không nỡ lòng nào cắn nữa, tránh thương tích thêm sâu. Đành... Đổi sang ngón tay khác, cắn ngón chỏ, viết được ba chữ, lại hết mực, lại phải cắn tiếp, cứ như thế, cắn nát chín đầu ngón tay mới viết xong được huyết thư tỏ lòng trung thành.
Thẩm Mặc nhìn thấy ngón tay cái bên trái của hắn vẫn y nguyên, nghĩ một lúc lại nói:
- Còn chưa viết ngày tháng.
Đường Nhữ Tiếp thiếu chút nữa té xỉu, có điệu hiện giờ hắn chỉ có còn đường mặc cho người ta giết mổ nữa thôi, cho nên cắn ngón tay duy nhất còn nguyên, viết "ngày mùng một tháng mười năm Tân Dậu".
Tới đây hắn mới biết Thẩm Mặc muốn mình chịu phen đau khổ "mười đầu ngón tay nối liền với tim"...
Hiện giờ hắn mất máu quá nhiều, má cũng sưng vù, đáng thương không sao kể diết. Thẩm Mặc không phải thích hành hạ người khác, chỉ vì thiếu chút nữa bị hắn hại chết, thực sự đầy một bụng oán khí không chỗ phát tiết. Nếu đổi lại là Từ Vị, khả năng đã xác đao đi tìm họ Đường xin tiết rồi, nhưng Thẩm Mặc chỉ hành hạ hắn một phen...
Tất nhiên là vì Đường Nhữ Tiếp còn có chỗ dùng, nếu không chưa biết Thẩm Mặc đã chừng đã làm hắn biết mất rồi.
Có điều hiện giờ chỉ đành dừng tại đây, Thẩm Mặc chừng như còn chưa hả giận nói:
- Tư Tề huynh, nếu không cho huynh bài học này, lần sau khả năng mươi đầu ngón tay cũng không giữ được nữa.
Y nói rất nhẹ, nhưng Đường Nhữ Tập lại kinh hoàng tột độ, ú a u ớ nói:
- Ta, nhớ, nhớ mãi rồi.
- Ha ha ha, vậy thì tốt.
Thẩm Mặc chỉ vào ghế đối diện:
- Ngồi đi.
Đường Nhữ Tiếp như được lệnh ân xá, đặt nửa bên mông lên ghế.
Thẩm Mặc lại nói:
- Thời gian dài như vậy rồi chưa được một ngụm trà, khát lắm phải không?
Đường Nhữ Tiếp vội lắc đầu:
- Không khát.
Thẩm Mặc đưa một ngón tay ra:
- Sau này chúng ta quan hệ với nhau, điều đầu tiên là phải thẳng thắn chân thành.
- Khát, cổ họng như muốn bốc khói rồi.
Đường Nhữ Tiếp nở nụ cười khó coi hơn cả khóc:
- Có điều không muốn gây thêm phiền phức cho đại nhân.
Thẩm Mặc lắc đầu cười, đứng dậy rót cho Đường Nhữ Tiếp một chén trà, nhìn hắn uống vào rồi mới nói:
- Tư Tề huynh, huynh cứ thử hỏi lòng xem, nếu như đổi lại là ta hai huynh như thế, huynh còn có thể tốt với ta như thế không?
Đường Nhữ Tiếp nổi hết da gà, nhưng không thể không thừa nhận:
- Nếu như đổi lại là ta, nhất định sẽ không tha thứ.
Thẩm Mặc vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Nhớ kỹ bài học lần này, chúng ta còn có thể chung sống hòa bình, cùng thăng quan phát tài.
Lại vỗ vai hắn một cái thật mạnh:
- Nói ra ta cũng ghen tỵ với huynh thật đấy.. Rõ ràng là huynh đắc tội với ta, ta lại kéo huynh ra khỏi lò lửa, mang huynh rời xa nguy hiểm, đưa tới thiên đường... À thiên đường nhân gian, còn cho huynh tương lai sán lạn:
Y vừa nói vừa lắc đầu than:
- Chẳng lẽ đây chính là đạo nhân từ mà Nho gia chúng ta thường nói hay sao?
Cho dù Đường Nhữ Tiếp lòng đầy sợ hãi cũng bị y làm cho phì cười, nhưng vội nghiêm mặc nói:
- Đại nhân có phong thái Khổng phu tử, là tấm gương cho chúng tôi.
Thẩm Mặc cười phá lên:
- Kha kha kha, ta nói đùa đấy, huynh đừng coi là thật.
- Hả... Ồ..
Đường Nhữ Tiếp cúi đầu xuống:
- Tạ hạ ngu dốt.
- Có điều.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Mấy câu phía trước của ta là thật đấy, huynh còn tiếp tục như thế, Cảnh vương ngã nhào, kiếp này của huynh cũng đi tới hồi kết.
Cây gậy và củ cả rốt, xưa nay luôn luôn là lựa chọn không thể tốt hơn để thu phục lòng người, mặc dù lần này vung gậy hơi mạnh, còn cà rốt không ngon cho lắm.
Đườn Nhữ Tiếp mặc dù không ngừng gật đầu, nhưng trong mặt lộ ra vẻ không tán đồng, xem ra cho tới bây giờ, hắn vẫn tin chắc Cảnh vương tất thắng.
- Không tin chứ gì? Nói thật đi.
- Dụ vương không có hậu đại.
Đường Nhữ Tiếp nói thật lòng, nhưng lại thấy Thẩm Mặc giơ tay lên, vội vàng ôm đầu, nói rất tội nghiệp oan ức:
- Tại đại nhân bảo ta nói thật cơ mà.
Song Thẩm Mặc chỉ nhặt lấy sợi tóc rụng trên vai hắn vứt đi, nhìn Đường Nhữ Tiếp từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói:
- Nhìn khuôn mặt này này, như cái bánh bao vậy, lại còn mười ngón tay như củ cải thế này, đi ra ngoài còn gặp ai được nữa?
Đường Nhữ Tiếp mặt mày đau khổ:
- Ta chẳng còn mặt mũi gặp ai người nữa...
- Không sao, không sao.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Trong nhà ta có một vị thần y, huynh chắc là biết hả?
- Đại nhân nói tới Lý thái y?
Đường Nhữ Tiếp gật đầu:
- Đương nhiên là đã nghe nói tới, vương gia chúng tôi... À không Cảnh vương còn viết tên ông ấy lên hình nhân, một ngày đâm ba lần cơ.
- Còn cả cái trò này à?
Thẩm Mặc toát mồ hôi:
- Vì sao hắn lại nguyền rủa Lý thái y?
- Còn chẳng phải vì ông ta trị bệnh cho Dụ vương.. À không cho vương gia chúng ta sao? Thực ai mọi người ai cũng biết, chỉ cần Dụ vương gia sinh một nhi tử, thế cục lập tức đảo chiều.
- Người biết cũng không ít nhỉ.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Đi tìm ông ta đi, xem xem ông ta có thể giúp được huynh không, thuận tiện giúp ta hỏi xem, bệnh của Dụ vương bao giờ thì khỏi.
- Vâng.
Đường Nhữ Tiếp đứng dậy, tự có vệ sĩ dẫn hắn đi tìm Lý Thời Trân.
Thẩm Mặc đóng cửa lại, quay người về, chỉ thấy sau bàn lớn có một người, đang một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm tờ giấy của Đường Nhữ Tiếp xem.
Thẩm Mặc hiển nhiên biết sự tồn tại của hắn, nên không tỏ ra ngạc nhiên chút nào:
- Văn Trường huynh, lần sau làm ơn phát ra tiếng động một chút được không? Đừng có lượn đi lượn lại như quỷ hồn thế.
uan-truong-quan-cu-nhat-pham-tg-tam-gioi-dai