Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 507: Mượn Gió Bẻ Măng
C
âu nói này của Dương Phàm là câu nói cuối cùng mà cả đời này của Ngải Nghiệt nghe được, Dương Phàm đã nói dứt câu, liền buông cánh tay đang nắm chặt lấy cổ bàn tay của Ngải Nghiệt buông xuống.
Nét mặt của Ngải Nghiệt từ đỏ bừng giờ trở nên tối sầm lại, hai chân vẫn chưa chạm đất, ngực đã bị một chưởng lớn như cái bát đánh đến đổ sụp xuống đất, bật thành một tiếng “phù” hết sức nặng nề, cả thân người cứ như một tên người rơm bật tung ra ngoài, khiến cho những cánh cửa hết sức rắn chắc trong sân bên cạnh và sân chính bị vỡ vụn cả ra.
Lớp ván của hai cánh cửa bị thân mình của Ngải Nghiệt đụng phải tạo thành một tiếng “~~Oang~~” làm nứt ra, mãnh vỡ văng ra loạn xạ, trong đêm khuya yên ắng, tiếng động đó khiến người nghe phải không khỏi giật mình.
- Mẹ kiếp! Làm cái quái quỷ gì vậy?
Hai kẻ xấu vừa mới đột nhập đến hậu viên đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn phát ra từ phía sau của mình, không khỏi tức tối dừng chân lại, khẽ buông lời nguyền rủa. Bọn chúng hết cách đánh lén nữa rồi, hai cái bóng người màu trắng đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn chúng ngay sau tiếng nổ kia, đó là hai người mặc hai bộ áo bào màu trắng.
- Các ngươi là ai?
Hai võ sĩ Bạch Man phẫn nộ quát.
Hai tên tặc vừa nhận thấy hành tung mình đã bị bại lộ, cũng không tiếp tục bỏ trốn, từ đầu đến cuối bọn chúng cứ nghĩ rằng những kẻ bên trong căn nhà này tất cả đều là những tay buôn bình thường, trong tay tuy có đao nhưng cũng không khiến họ bất ngờ. Nơi đây dân phong dũng mãnh, nhà nào mà không có vài thanh đao kiếm? Không chỉ có đao, mà hơn thế gần như mỗi người đều có luyện qua vài chiêu võ lá cải, thật ra cũng trông mong khí lực có thể mạnh hơn một chút, nhưng bọn họ không hẳn có phẩm chất luyện võ.
Một tên tiến lên trước vài bước, lẫm liệt mà nói:
- Đừng sợ, lão tử cầu tài không sợ chết, trong nhà các ngươi có món đồ gì đáng giá đều mang cả ra đây, chỉ cần biết điều, ta sẽ tha chết cho.
Hai võ sĩ Bạch Man vừa kinh ngạc vừa tức giận, một người quát:
- Ngươi quả đúng là to gan mà, dám cả gan đến đây để vơ vét tiền tài!
Tên tặc kia ngửa mặt lên trời cười đắc chí, cười lạnh nói:
- Bị nhà ngươi đoán trúng rồi, Liễu Hạ ta đây được mệnh danh là Liễu to gan mà!
- Muốn chết!
Võ sĩ Bạch Man giận giữ quát lên một tiếng, uất giận nắm chắc thanh đao trong tay, liền kêu “Ô” lên một tiếng rồi nhắm vào tên Liễu to gan kia mà bổ tới.
Lưỡi đao dài hẹp, trong đêm khuya không rõ cho lắm, võ sĩ Bạch Man đã đoán được hắn có thể tránh được một đao vốn chỉ là một hư chiêu, bởi thế mà không dùng hết sức lực. Không ngờ một đao y t đánh xuống xuống, Liễu to gan chẳng hề tránh né, hét lên một tiếng “Giết”, một đầu người lăn xuống mặt đất.
Một dòng máu nóng phun ra phát thánh tiếng “Phù” khiến tên võ sĩ Bạch Man giật mình hoảng sợ, không khỏi thất thanh nói:
- Cái tên nhãi ranh này lá gan của nhà ngươi quả thật là rất lớn!
Cái tử thi không đấu đứng thẳng đứng ở ngay đó, nhìn thấy máu phun như mưa, không ai chú ý đến một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của hắn ta ở phía trước nơi máu đang phun xuống, việc đã rồi liền lui trở về.
Kẻ tặc xông vào nhà của Trần gia gặp phải đủ kiểu phiền toái khác nhau, cứ như ông trời đã lỡ sinh ra một tên trộm ngu đần đến vậy. Trong cuộc hỗn chiến có kẻ một đao bổ phải người của phe mình, có kẻ đánh phải cái thắt lưng đến tụt cả quần, đang ngẩn ra, thanh đao nhọn của đối phương liền đâm phải lồng ngực của mình rồi. Có kẻ lại đột nhiên người ngã nhào một phát xuống đất, tự mang đầu của mình dâng xuống dưới đao cho đối phương….
Liễu Quân Phan thấy vậy hoảng sợ bỏ chạy mà gào thét:
- Có ma! Có ma…..
Liễu Quân Phan cứ như bị trúng tà, trèo tường nhảy ra khỏi Trần gia, mất hồn mất vía chạy dọc theo phố dài hướng ra xa cứ như có âm hồn đang không ngớt đuổi theo từ phía sau. Tư Mã Bất Nghi mang theo một tên thủ hạ đứng bên ngoài canh chừng Tư Mã ngạc nhiên mà nói:
- Tiểu Liễu làm sao vậy?
Dương Phàm âm thầm động tay chân sau lưng, nên không quá để tâm tới tên có lá gan cực nhỏ này. Đợi khi Liễu Quân Phan gào lên bỏ chạy, hắn mới nhận ra giọng nói của người này.
Dương Phàm có lòng đuổi theo, nhưng vào lúc này những người của Trần gia đều đã tỉnh dậy cả rồi, ánh đèn lồng rọi sáng như ban ngày, Huân Nhi tiểu thư nắm lấy chuôi đao của nàng, trong lòng hừng hực mà nghĩ phải tìm cho ra tên tặc để chém giết, vài võ sĩ Bạch Man đi theo sát sau lưng nàng một cách gắt gao. Dương Phàm e sợ bản thân bị bại lộ, đành lặng lẽ biến mất.
Bên trong đại viện của Trần gia không còn người sống sót nữa. Những võ sĩ Bạch Man đều là thị vệ thân cận của thủ lĩnh, tất cả những vũ khí đang có hiện giờ đều là những thanh Uất đao hơn nữa còn được bôi kịch độc “kiến huyết phong hầu” (ý là thấy máu đóng yết hầu: chết), hơn nữa lại có Dương Phàm âm thầm động thủ, nên đám tặc mặc dù không bị trọng thương thì cũng đi đời nhà ma rồi.
Đến nỗi trong đó có kẻ ngực bị sụt nát, có kẻ bị vặn gãy cổ, trong phút chốc không thể tìm ra kẻ chủ mưu, mỗi kẻ trông thấy đều cho rằng tất cả đều do có kẻ nào đó đã hạ thủ trong lúc hỗn chiến đang diễn ra.
Huân Nhi nắm chặt vỏ bảo đao, hăm hở đi lòng vòng khắp sân trước, sân sau, sân phải, sân trái cả buổi trời, ngay đến một kẻ nàng cũng không tìm thấy. Trong lúc nàng đang cảm thấy xui xẻo, một tiếng két ngay từ phía sau, của phòng mở ra.
Dương Phàm sống lưng trần, mặc một chiếc quần mũi bê, tóc tai bù xù mà đi ra, vừa dụi dụi mắt đang lim dim buồn ngủ, vừa ngáp nói:
- Xảy ra chuyện gì thế, sao lại ồn ào đến vậy?
Huân Nhi liếc mắt nhìn hắn trừng trừng, giọng sang sảng phẫn nộ nói:
- Đúng là đồ đầu heo!
Chẳng còn kẻ nào sống sót, thế nên không cách nào làm rõ lai lịch của những tên đó, vì thế Huân lão rất tức giận. Đêm hôm khuya khoắt, giọng nói cực lớn của lão vang lên từ bên trong đại viện của Trần gia, rống to đến rỗi cả con đường đều có thể nghe thấy:
- Lại có thể có kẻ dám vuốt cả râu hùm! Đêm hôm khuya khoắt lại dám sờ lên đầu của lão! Lão đây đã ngủ say…
Trần Đại Vũ vội vàng giải thích:
- Huân lão, người đừng giận dữ, nói không chừng bọn chúng nhằm về ta mà đến.
Giọng của Huân lão lại càng cao hơn:
- Nhằm về ngươi mà đến? Lão Hán thật sự còn không biết bọn chúng nhằm vào ai mà đến nữa. Đại Vũ ơi, ngươi từ trước đến giờ vẫn chuyên tâm làm ăn buôn bán chứ? Tại Châu Thành này tuy nói rằng có hơi rối loạn đôi chút, nhưng những chuyện cường đạo đột nhập nhà dân như thế cũng không thường hay gặp phải! Ngươi đã kết oán với bọn kẻ thù nào vậy?
Trần Đại Vũ liên tục cười gượng, hạ giọng xuống mà nói rằng:
- Từ trước đến giờ Đại Vũ luôn làm ăn rất có quy tắc. Huân lão, người nhỏ tiếng một chút đi, chớ có gây ầm ĩ đến hàng xóm xung quanh.
Giọng Huân lão hán càng to hơn:
- Có ồn thì cũng đã ồn rồi, lão hán ta đây suýt chút nữa thì bị chúng lấy đầu rồi, lại còn không dám hô to hai cái cổ họng không đáng phải chịu thiệt thòi này nữa hay sao? Ngày mai khi trời vừa sáng ta sẽ đi tìm La Thư Đạo, tên tiểu tử này càng ngày càng chẳng ra gì nữa rồi, Châu Thành ở đây đều bị hắn thống trị trở thành một ổ cường đạo cả rồi.
Huân Nhi cô nương ở một bên thở dài:
- Đáng tiếc là cường đạo quá ít, ta lại không thể kịp đến kịp để động thủ.
Huân lão hán tức giận mà hướng về cô con gái quát tháo:
- Ai bảo con phải động thủ, đường đường là một cô nương, lại mang theo cây đao chạy tới chạy lui, sau này còn có thể gR đi được nữa sao? Lần sau không dẫn con theo nữa.
Huân Nhi cô nương rất đỗi bất mãn, phản bác nói:
- Vậy chỉ cần nghe thấy tiếng động là con phải núp đi hay sao? Huân gia của chúng ta bất kể nam nữ, nhưng từ trước đến nay chưa hề có một kẻ nhút nhát, đây chẳng phải là do chính cha đã đích thân nói ra đó hay sao.
Huân lão hán lên tiếng phê phán trị an Châu thành một cách công khai, nhanh chóng trở thành tranh cãi nhu giữa hai cha con với nhau. Trần Đại Vũ ở một bên chạy vòng vòng loạn chuyển, miệng khô lưỡi đắng mà khuyên giải, cơn tức giận của cả hai cha con đều rất lớn, chẳng ai xem ai ra gì cả. Sau cùng vẫn là Tuyết Liên cô nương phải ra mặt, cha chồng và dì nhỏ tương lai cũng vì nể mặt của nàng, trận tranh cãi này mới chịu lắng xuống.
Dương Phàm ở trong phòng nói với hai tỷ muội bọn họ:
- Không có chuyện gì cả, chỉ là vài tên tiểu tặc đui mù định mò vào cửa để trộm đồ thôi, không liên quan đến chúng ta, các cháu cứ yên tâm mà ngủ đi.
***
Hôm sau trời mới vừa rạng sáng, Huân lão hán đã nổi giận đùng đùng kéo bảy tám cái thi thể đến nha môn của phủ đô đốc để cáo trạng. Trần Đại Vũ đã khuyên lão dùng xong bữa sáng rồi hãy đi, Huân lão hán chỉ nói đúng một câu:
- Cứ để cái tên họ La đó phải nuôi cơm, không trả lại công đạo cho lão hán, thì ngày nào lão cũng sẽ đến nhà hắn để ăn cơm.
Rồi liền vênh váo mà bước đi.
Qua hơn một canh giờ, một đám quan binh đã kéo đến Trần gia, con gái của Huân kỳ và tất cả những người trên dưới của Trần Gia tất cả đều bị “mời” đi. Huân lão hán như bị đâm vào một nhát, cả đại gia đình đều đến nhà của La Thư Đạo để “ăn cơm”. Trong lúc nhất thời Trần gia trở nên vắng vẻ, những vị khách trọ của Dương Phàm lại trở thành những vị chủ nhân duy nhất là Trần gia.
Phủ đô đốc được xem là một khu kiến trúc khổng lồ nhất được tọa lạc bên trong tòa thành nhỏ này, một số kiểu cơ cấu tổ chức thật ra đã sớm vượt qua cơ cấu tổ chức của đô đốc, giống như một tòa vương phủ, tuy nhiên các đô đốc, đô đốc thế tập tại Châu Thành này vốn dĩ cũng đều là thổ Hoàng đế tại địa phương, trên cơ cấu tổ chức đã vượt lên tất thảy, triều đình cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, thờ ơ, mới khiến bọn họ trở nên như thế.
Bên trong khu kiến trúc khổng lồ của phủ đô đốc, ở gần sân thứ ba chính là phòng khách, tuy nhiên khâm sai là khách quý, được La Thư Đạo sắp xếp sẵn ở bên trong Tấn lạc viện thứ năm, đó chính lạc viện mà chính La Thư Đạo ở. Khoảng chừng hai phòng khách của Tấn lạc viện thứ ba bình thương đều bỏ không ở đấy, hiện giờ phòng khách bên phải đều đã chật cứng người.
Bên trong phòng khách ở bên phải, Huân lão hán đang nhảy cẫng lên mà mắng chửi người, một chấm nhỏ nước bột văng lên trên mặt của La Thư Đạo. La đô đốc học tập phương pháp “gắng chịu nhục” của Lâu Sư Đức, không hề nhúc nhích, mặc cho “những giọt mưa phùn” đang bay lã chã trên mặt của y.
- La Thư Đạo, ngươi có bản lĩnh lắm! Khi cha ngươi còn sống, cũng phải gọi lão hán ta đây một tiếng đại ca, bây giờ ngươi lại dám giam lão hán ta lại, nhà ngươi quả là càng ngày càng có triển vọng rồi đó! Cái tên nhãi nhép nhà ngươi, có bản lĩnh cứ việc giết chết lão, 42 đứa con của lão, không san bằng đất Châu thành của nhà ngươi, mang nhà ngươi băm thành trăm mảnh ta thề không làm người…
La Thư Đạo miệng không ngừng cười khổ, nói:
- Ông lão à, ta nào dám bắt người kia chứ, người cũng thấy đó, đây là nhà giam sao? Ta đã tiếp đãi người như khách quý rồi đấy thay. Ông lão à, tiểu chất là vãn bối của người, nhưng cũng là một viên quan của triều đình, vị khâm sai đó chỉ cần hét lên một tiếng, tiểu chât một chút cũng không dám làm trái với mệnh lệnh.
La Thư Đạo a chắp tay nói:
- Ông lão ơi, xin người bớt giận. Tiểu chất đứng giữa thật sự rất khó xử.
Huân Kỳ vừa nghe là tên khâm sai kia ở giữa tác quái, lại càng giận đến tím cả mặt, nói:
- Thì ra là hắn! Tên trộm này giỏi lắm, chuyện bé xé ra to, muốn ăn hối lộ không thành, liền định sắp xếp lão hán ta đây có đúng không, ta đi lấy mạng của hắn!
- Đừng đừng đừng, ông lão ơi, người đừng chuốc thêm phiền toái cho tiểu chất nữa có được không. Hôm ấy nếu không phải là người phất tay áo ra đi, có chuyện gì là không thể thương lượng? Phải, hắn rõ quá tham lam, tự mình có thể trả tiền ngay tại chỗ mà, lão già như người cứ cố tình ương bướng…
Huân kỳ trợn mắt nói:
- Nói thế chẳng phải ngược lại lại trách ta rồi sao?
La Thư Đạo vội nói:
- Dĩ nhiên không trách người, tuy nhiên…
La Thư Đạo kéo lão vứt sang một bên, hạ thấp giọng mà nói rằng:
- Ông lão ơi, những tên do triều đình phái xuống, dĩ nhiên phải có triều đình làm hậu thuẫn, tiểu chất hiểu rõ năng lực của người, nhưng năng lức của người liệu có thể mạnh hơn triều đình được sao? Chuyện này thực sự sẽ bị làm ầm lên, làm dấy lên khói lửa bốn phương khắp Kiếm Nam đạo này, những kẻ xui xẻo há chẳng phải là chúng ta rồi sao, há chẳng phải đã làm liên lụy đến bách tính của Kiến Nam đạo của chúng ta rồi sao?
Huân Kỳ vừa định mở miệng nói, La Thư Đạo lại cướp lời nói:
- Không sai, hắn làm như vậy, là có chút khinh người quá đáng. Tiểu chất đã mang địa vị của người ở Kiếm Nam để nói với hắn, Hoàng ngự sử sau kh nghe xong cũng có kiến nghị đôi chút, thay vào đó từ cuộc giải hòa của tiểu chất, chỉ cần Huân lão hán người đây chịu nhún nhường là được, chẳng phải hắn chỉ muốn tiền thôi sao, chỉ cần chi cho hắn là được rồi.