Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 521: Khỉ La
S
ở Hoan đương nhiên thấy được Mị Nương và nữ tử Tây Lương tranh chấp, cũng không có tâm tư quản nhiều, nhìn phía trước lại là cồn cát, hắn thật sự không dám khẳng định rốt cuộc còn bao lâu mới có thể rời khỏi sa mạc.
Hắn cứu sống nữ tử Tây Lương kia, vốn tưởng rằng nữ tử Tây Lương kia có thể quen thuộc địa hình sa mạc, nếu có nàng dẫn đường, rất có thể sẽ sớm ngày thoát khỏi sa mạc, nhưng hy vọng giờ phút này đã tan biến.
Hắn biết được, vẫn đi về phía bắc, đương nhiên sẽ có một ngày rời khỏi sa mạc, nhưng hắn cảm thấy con đường mình đi cũng không phải đường nhanh nhất.
Sở Hoan nhớ mang máng, lúc lạc đà khách dẫn đường, tuy rằng cũng có cồn cát, nhưng đều là cồn cát nhỏ, rất dễ đi qua, ngẫu nhiên gặp phải gò cao cũng không thấy nhiều lắm.
Chỉ là hiện giờ mình đi đường, mười cồn cát ít nhất có tám cái là gò cao, thời gian vượt qua một gò cao hao phí thể lực nhiều hơn mấy lần so với vượt qua cồn cát nhỏ, nếu vẫn tiếp tục đi như vậy, hắn biết mười ngày tám tháng cũng chưa hẳn có thể rời khỏi sa mạc.
Mặc dù có máu ưng, thịt ưng chống đỡ thể lực, nhưng Sở Hoan đã ý thức được đây cũng không phải biện pháp tuyệt đối không sai sót, ít nhất từ qua tới hôm nay hắn chưa nhìn thấy một con chim ưng, một khi sau này không thể tiếp tục tìm được thịt ưng, chắc chắn không thể kiên trì nữa, hơn nữa cho dù có thịt ưng, tuy rằng có thể bổ sung thể lực nhất thời, nhưng cũng không thể thật sự hoàn toàn khôi phục thể lực, Sở Hoan cảm thấy thân thể mình ngày càng nặng nề, hắn thật sự không dám khẳng định có thể ráng chịu rời khỏi sa mạc hay không.
Mị Nương tới bên người Sở Hoan, thấy vẻ mặt Sở Hoan hơi ngưng trọng, còn tưởng là vì mình vừa ra tay với nữ tử Tây Lương, dịu dàng nói:
- Ta chỉ là dạy dỗ nàng quy củ, là nàng ra tay trước đó.
Sở Hoan bị giọng nói của nàng chặt đứt suy nghĩ, hỏi:
- Có phải thương thế của ngươi đã tốt lắm hay không? Đường sau này, có thể tự đi không?
- Không được.
Mị Nương đặt mông ngồi xuống đất, nâng chân trái của mình lên:
- Hoan ca, chân người ta còn chưa khỏi, lại bắt đầu đau, ôi…!
Nàng cúi đầu, ra vẻ đau đớn, nhưng ánh mắt lại liếc trộm Sở Hoan.
Đã qua nhiều ngày, nàng xưng hô Sở Hoan quả thật có thể nói là đủ loại, cái gì Sở đại nhân, đại nhân tốt, Sở Hoan, ca ca tốt, đệ đệ tốt, Hoan ca, Sở Hoan đã nghe mãi thành quen, tùy ý nàng gọi bậy.
Thấy Mị Nương lại giả vờ giả vị, Sở Hoan cũng không để ý tới, đứng dậy thản nhiên nói:
- Đi thôi!
Hắn cũng không cõng Mị Nương, mà cất bước tiến về phía trước.
Mị Nương nóng nảy, hai cánh tay nhỏ bé chống lên mặt cát, kêu lên:
- Này, ngươi không quan tâm ta nữa sao?
Thấy Sở Hoan không để ý tới, Mị Nương không có biện pháp, đành đứng dậy, tuy rằng đùi nàng còn chút đau đớn, nhưng cũng đã không đáng lo, lúc đi đường xương cốt mơ hồ đau đớn, cũng đã có thể tự mình đi đường.
Lúc đầu Sở Hoan hiển nhiên cũng biết Mị Nương đi không nhanh, tốc độ cũng không nhanh, Mị Nương ở phía sau cũng có thể theo kịp, đi vài dặm đường, cũng không thấy nữ tử Tây Lương kia theo tới.
Mị Nương đương nhiên không quan tâm, Sở Hoan cũng không có lòng dạ nào, hắn đã cứu sống nàng kia, trên người mình đã không có nước, chỉ còn lại nửa con chim ưng, cũng không thể quan tâm sự sống chết của nàng kia.
Sa mạc vô tình, muốn sống sót, cũng không dễ dàng.
Sau khi trời tối, hai người mới nghỉ tạm dưới một cồn cát, lại là bầu trời lốm đốm sao, nửa con chim ưng cuối cùng, Sở Hoan đương nhiên không tùy tiện ăn, nằm trên mặt cát nghỉ tạm. Mị Nương đang muốn tới gần, chợt thấy được trên đồi cát xuất hiện một bóng người, lập tức cau mày liễu, dùng tay lắc Sở Hoan. Sở Hoan quay đầu lại, Mị Nương chỉ trên cồn cát, thấp giọng nói:
- Da mặt dầy kia theo kịp rồi!
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy được nữ tử Tây Lương kia không ngờ theo tới.
Sau khi nữ tử Tây Lương này chôn cất thi thể đồng bạn, lại đi theo dấu chân hai người lưu lại trên mặt cát.
Mị Nương thấy nàng tới gần, cười nói:
- Ơ, tiểu muội muội, không bỏ được chúng ta sao?
Nữ tử Tây Lương phẫn nộ liếc Mị Nương, cũng không để ý tới nàng, nói với Sở Hoan:
- Ngươi… ngươi đã cứu ta, ta còn chưa cảm ơn ngươi…!
Nữ tử Tây Lương không xấu hổ giống như nữ tử Trung Nguyên, xưa nay có gì nói đó, chẳng qua lúc này nữ tử Tây Lương vẫn lộ ra vẻ xấu hổ.
- Ngươi thật muốn cảm ơn hắn, thì không nên đi theo chúng ta, trở thành vướng bận.
Mị Nương thở dài:
- Thật ra lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi có vài phần khí phách, không thể tưởng được cuối cùng vẫn tìm một lý do đi theo.
Nữ tử Tây Lương cầm chuôi đao, Mị Nương trêu chọc nói:
- Thế nào, lại muốn ra tay sao?
Sở Hoan cũng hỏi:
- Ngươi lạc đường tại sa mạc thế nào?
Lúc này nữ tử Tây Lương mới tới gần Sở Hoan, Mị Nương ở bên trái Sở Hoan, nữ tử Tây Lương ở bên phải, ngồi xuống cách Sở Hoan không tới hai thước, nói:
- Ta… chúng ta bị người đuổi giết.
- Đuổi giết?
Sở Hoan nhíu mày.
Nữ tử Tây Lương nói:
- Có một đám ác nhân, vẫn đuổi theo ta và Mộ A Y, chúng ta… chúng ta trốn vào trong sa mạc, thật vất vả mới bỏ lại chúng, nhưng…!
Nàng không tiếp tục nói hết, vẻ mặt ảm đạm.
Mị Nương đánh giá nữ tử Tây Lương vài lần, nói:
- Ta thấy trên người ngươi cũng không có gì đáng giá, họ đương nhiên không phải vì tiền…!
Đôi mắt quyến rũ vừa chuyển, nàng cười nói:
- Chẳng lẽ đám người kia thấy dáng người ngươi đẹp, cho nên muốn cướp sắc?
Nữ tử Tây Lương cả giận nói:
- Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi đừng xen mồm!
- Ơ, lại tức giận.
Mị Nương cười tủm tỉm tới gần Sở Hoan, hai cánh tay bỗng nhiên khoác lên tay Sở Hoan, kéo cánh tay sát trước ngực mình. Sở Hoan muốn kéo tay về, lại bị Mị Nương ôm chặt, không cho hắn giãy ra, bộ dáng thân mật, nhìn nữ tử Tây Lương kia, giọng nói quyến rũ nói:
- Đây là nam nhân nhà ta, ngươi nói chuyện với nam nhân của ta, ta dựa vào cái gì không thể xen mồm?
Nữ tử Tây Lương cho rằng hai người này quả nhiên là một đôi, lập tức hơi nghẹn lời, Sở Hoan đã hỏi:
- Ngươi tên gì vậy?
Nữ tử Tây Lương do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Khỉ La!
- Khỉ La, ngươi tiến vào sa mạc mấy ngày rồi?
Sở Hoan hỏi:
- Ngươi tiến vào sa mạc từ Tây Lương bên kia, đến chỗ ngươi té xỉu, nhớ rõ đi bao nhiêu ngày không?
Nữ tử Tây Lương Khỉ La ngẫm nghĩ một chút, mới mờ mịt nói:
- Chúng ta vào sa mạc, lúc đầu đám ác nhân kia còn đuổi theo, chúng ta tránh né trong sa mạc, cũng không biết thế nào càng chạy càng xa, sau đó muốn đi về, đã không biết phương hướng... Lương thực và nước của chúng ta đều dùng hết, sau khi nằm xuống, cũng không biết qua bao lâu.
Sở Hoan nói:
- Tối đa các ngươi cũng chỉ té xỉu ngày hôm qua.
Hắn có thể nhìn ra thân thể Khỉ La coi như rắn chắc, cho dù té xỉu, có lẽ miễn cưỡng sống qua một buổi tối, nhưng tuyệt đối không thể sống qua hai đêm, tính ra như vậy, sớm nhất Khỉ La té xỉu trong sa mạc vào ngày hôm qua.
- Ta nhớ được trong sa mạc cũng khoảng sáu bảy ngày rồi.
Sở Hoan khẽ gật đầu, lúc này mới nói:
- Nếu thật sự như thế, chúng ta đi về phía bắc, trong sáu bảy ngày có thể rời khỏi sa mạc rồi.
Trong lòng hắn dâng lên hy vọng, chỉ cần may mắn một chút, có thể giết được vài con chim ưng, có lẽ thật sự có thể chống đỡ rời khỏi sa mạc.
Khỉ La lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi sao lại lạc đường trong sa mạc?
Nàng đương nhiên biết, Mị Nương nói đi giết người Tây Lương, đương nhiên là nói xằng nói bậy.
Sở Hoan còn chưa nói chuyện, Mị Nương đã nói:
- Ngươi cần biết nhiều như vậy làm cái gì?
Nàng ôm cánh tay Sở Hoan, thân thể dán lên người Sở Hoan, quyến rũ nói:
- Hoan ca, chúng ta nghỉ tạm, người ta rất buồn ngủ!
Sở Hoan nói với Khỉ La:
- Sớm nghỉ tạm đi.
Hắn quả thật hơi mệt mỏi, giơ tay đẩy Mị Nương ra nghiêng người nằm xuống đưa lưng về phía Mị Nương, Mị Nương cười hì hì nằm xuống phía sau Sở Hoan, vươn tay ôm lấy Sở Hoan. Sở Hoan nhìn thấy Khỉ La ở bên, lúc này cũng không quá rét lạnh, giơ tay đẩy tay Mị Nương ra. Sau khi Mị Nương bị đẩy ra, lập tức lại ôm, liên tục như thế, Sở Hoan cũng mặc kệ nàng.
Khỉ La hiển nheien cũng hơi mệt mỏi, nằm xuống đưa lưng về phía Sở Hoan, khoảng cách không tính quá xa, lưng cong tuyệt vời hiển lộ không thể nghi ngờ, đặc biệt chiếc mông hơi vểnh lên kia, lớn hơn Mị Nương không ít, bị váy thuộc da bọc lấy, tròn tròn tràn đầy cảm xúc.
Khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, Mị Nương đột nhiên vươn người, cặp môi thơm sát bên tai Sở Hoan, bàn tay nhỏ nhắn lắc lắc vai Sở Hoan. Sở Hoan nhắm mắt cũng không mở, chỉ thản nhiên hỏi:
- Cái gì vậy?
Mị Nương thấp giọng nói:
- Hỏi ngươi một câu!
- Cái gì?
Môi thơm của Mị Nương dán bên tai Sở Hoan, Sở Hoan thậm chí có thể cảm giác được môi của nàng đã chạm vào tai mình:
- Ngươi thích nàng hay là thích ta?
Sở Hoan cảm thấy nhàm chán, không để ý tới, Mị Nương cũng không thôi, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi cảm thấy thân hình của nàng tốt, hay là thân hình của ta tốt?
Sở Hoan cảm thấy đôi khi nữ nhân thật sự không thể hiểu được, hiện giờ lạc trong sa mạc, đã là người trong hiểm cảnh, nói không chừng qua hai ngày sẽ chết trong sa mạc, các nàng vẫn nghĩ tới những chuyện vớ vẩn này.
Thấy Sở Hoan không nói lời nào, Mị Nương cắn môi đỏ mọng, hừ một tiếng nói:
- Ngươi thích nàng đúng không?
Nàng thở dài yếu ớt:
- Làm khó người ta mối tình thắm thiết với ngươi, ngươi thấy nữ nhân khác, lập tức không để người ta trong lòng, ngươi nói, ngươi thích nàng chỗ nào? Ta kém nàng ra sao? Có phải ngươi cảm thấy cái gì lớn đều tốt hay không?
Sở Hoan nghe nàng nói ngày càng rõ, ho khan hai tiếng, nhắc nhở nàng không nói xằng bậy nữa. Mị Nương bĩu môi, nằm xuống xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Sở Hoan, giống như vở chồng giận dỗi. sau một lúc thấy Sở Hoan không có động tĩnh, nàng liền nhếch mông đụng vào mông Sở Hoan, Sở Hoan chuyển qua bên cạnh một chút, Mị Nương lại ghé tới gần, lại dùng mông muốn đụng vào.
Sở Hoan quả thật mệt mỏi, hồ ly tinh này quấy rầy mãi, không khỏi xoay người sang chỗ khách, nhìn thấy đường cong tuyệt vời của Mị Nương, muốn thấp giọng trách cứ vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, thấy Mị Nương không nói gì nữa, liền không để ý tới.
Sau một lúc lâu, boongxn hiên thấy khuôn mặt hơi nóng, mở to mắt, thấy Mị Nương đã xoay người lại, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, hơi nóng trên mặt là do Nị Nương hô hấp.
Lúc này Mị Nương mở to đôi mắt ngập nước, như cười như không nhìn Sở Hoan, khuôn mặt diễm lệ kia gần trong gang tấc. Sở Hoan hơi xấu hổ, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì!
Đôi mắt Mị Nương nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan, quyến rũ nói:
- Ca ca tốt, Mị Nương hỏi ngươi một chuyện, ngươi thành thật trả lời ta được không?
Mị nhãn của nàng mang theo vẻ câu hồn, Sở Hoan nhắm mắt lại hàm hồ ừ một tiếng, liền nghe được Mị Nương nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi đã từng chạm vào nữ nhân hay chưa?
Sở Hoan ngẩn ra, không thể tưởng được Mị Nương lại hỏi điều này, cũng không mở mắt hỏi ngược lại:
- Vậy đã có nam nhân chạm qua ngươi hay chưa?
Thốt ra lời này, hắn lại cảm thấy thật sự nhàm chán.
Mị Nương cười hì hì nói:
- Ngươi đoán xem?
Sở Hoan không để ý tới nàng, Mị Nương thấy hắn không nói lời nào, giơ tay đẩy bộ ngực hắn, nói:
- Này, nói chuyện với ngươi đó, ta ngủ không được, trò chuyện với ta đi.
Dường như Sở Hoan đã ngủ, cũng không để ý tới, nhưng hồ ly tinh này ở bên cạnh khiêu khích, tâm thần Sở Hoan có kiên định nữa nhưng cũng không ngừng nhộn nhạo.
Trên thực tế Sở Hoan đương nhiên không phải Liễu Hạ Huệ, hắn đang tuổi tinh lực tràn đầy, mỗi đêm đều ôm Mị Nương sưởi ấm, nếu nói không có một chút động tâm, ngay cả quỷ cũng không tin.
Đừng nói báu vật yêu mị tới tận xương như vậy, ngay cả nữ tử bình thường, cũng khiến lòng người gợn sóng.
Nhưng thân trong khốn cảnh, sống chết chưa rõ, Sở Hoan không có quá nhiều tinh lực muốn những chuyện nam nữn ày, hơn nữa mối khi Mị Nương khiêu khích, Sở Hoan lại nhớ tới lập trường của hai người.
Sở Hoan dẫn theo Mị Nương, thứ nhất là vì quả thật không đành lòng để một nữ tử lại trong sa mạc để nàng tự sống tự chết, thú hai cũng bởi vì có đồng bạn bên người, không đến mức khiến tinh thần của hắn cô độc sụp đổ, quan trọng nhất là Hắc Giao Hầu bị cướp, có Hồng Xà Hầu này trong tay, sau này cũng tiện giải thích, nếu nhất thời kích động, thật sự phát sinh thứ gì với Mị Nương, chuyện đó sẽ thay đổi phức tạp hơn nhiều lắm, thậm chí khiến Sở Hoan có một loại cảm giác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Sở Hoan sẽ không cho mình là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân.
Cho nên mỗi khi tâm thần nhộn nhạo, hắn vẫn cố gắng khống chế mình, không để mình kích động tránh cho sau này không thể thu dọn.
Thấy Sở Hoan lại giả bộ ngủ, Mị Nương dỗi xoay người lại đưa lưng về phía Sở Hoan, sau lưng gần sát bên Sở Hoan, bờ mông vểnh lên chọc vào bụng Sở Hoan.
Mông của nàng vừa tròn vừa mềm, lại rất rắn chắc, Sở Hoan cũng không động đậy, tùy ý nàng nhúc nhích.
Vốn tưởng rằng qua một hồi hồ ly tinh này sẽ thành thật lại, không biết sau một lúc lâu, Sở Hoan cảm thấy một bàn tay bỗng nhiên sờ qua bụng mình. Sở Hoan mở to mắt, lưng Mị Nương dối diện mình, một tay lại vươn qua thăm dò, đang di chuyển trên bụng mình, tốc độ rất chậm. Sở Hoan không biết nàng muốn làm gì, lại cảm thấy bàn tay của Mị Nương bỗng nhiên chuyển xuống phía dưới, tìm được chỗ kia của mình. Hắn thậm chí có thể cảm thấy được, bàn tay nhỏ nhắn của Mị Nương dường như đã run rẩy lên.
Sở Hoan đang muốn giơ tay đẩy tay nàng ra, lại không đề phòng Mị Nương đột nhiên tìm tòi phía dưới, không ngờ cách quần áo nắm lấy thứ kia của mình, tay đang run rẩy, nhưng nắm cũng rất chặt. Sở Hoan căn bản không kịp ngăn cản, dưới kinh ngạc lại cảm thấy cả người giống như điện giật, có một loại khoái cảm nói không ra lời lan khắp toàn thân.