There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiết Dữ 2
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 998 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 8 - Chương 55: Lang Sói Tới
úa mạch kết bông Nặng trĩu trịt Mây màu đen Mưa xuống hẻm núi Một đôi mắt cười xinh xinh Vóc dáng đó Ta sao chẳng yêu nàng.
Khẽ ngâm nga bài sơn ca, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương rất muốn gặp cô nương mỹ lệ ngày xưa, chỉ đáng tiếc thảm cảnh trước mắt làm lòng hắn đau sớn.
Thanh Đường vốn không cần thống khổ thế này, năm nào hạn hán chỉ cần di chuyển tới bên Hoàng Hà, Đại Thông hà hoặc là lên cao nguyên là được, năm ngoái cũng hạn hán, mọi người làm như thế, tuy thu hoạch giảm sút, nhưng không lo cái ăn.
Nhưng đại quân Một Tàng Ngoa Bàng men theo Hoàng Hà mà tới, Đồng Chiên lệnh bộ tộc di chuyển vào sâu trong thảo nguyên, rời xa Hoàng Hà, bọn họ đã phải nếm trải hậu quả thảm thương.
Thanh Đường là vùng đất trời ban, tây nối với trời xanh, đông kề Hoàng Hà, quanh năm nước mưa tắm tưới, là thiên đường của bò dê chiến mã, giờ nó không chỉ gặp thiên tai, còn mang sài lang tới.
Một Tàng Ngoa Bàng là con sói đói, còn Vân Tranh là con sói khác nấp trong bụi cỏ chảy nước dãi.
Nói tới Vân Tranh, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương nhớ tới thiếu niên đen nhẻm với hàm răng trắng lóa, cười ấm lòng người, là thiếu niên khiến người ta quý mến, vậy mà chỉ vài năm từ thư sinh trói gà không chặt, thành ác nhân hiếm thấy trên đời.
Nghĩ tới đó Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, trở nên bực bội, năm xưa mình còn đem ôn ngọc đẹp nhất trong nhà tặng cho y, khi chia tay ôm nhau, Vân Tranh còn hứa sau này nếu lên chiến trường sẽ tha chết cho mình, mình chỉ cười, không ngờ giờ y có cơ hội thực hiện lời hứa.
Nước đã được đào ra, cái hố sâu tới một trượng, chiến mã khát khô cổ lập tức chạy tới tham lam uống nước, chim chóc cũng xà xuống, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương thấy mình chỉ cần vươn tay ra một cái là bắt được con chim đuôi khoang kia, nhưng lúc này chẳng ai có tâm tình làm việc đó.
Mấy kỵ binh từ phía đường chân trời phóng tới, chiến mã thở phì phì, kỵ sĩ quần ướt sũng, không phải vì đái dầm, mà là mồ hôi của người và ngựa tạo thành.
- Người Tống mất Tần Vương Xuyên rồi, nhưng bọn chúng đặt bẫy ở đó, giết chết Ngỗi Minh Thủ Toàn. Một kỵ sĩ nhận ra Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, vội vàng nhảy xuống ngựa báo cáo:
Đây là tin mừng lớn, hai con sói đó đều bị thương, chắc chắn người hưởng lợi là bọn họ rồi, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương ném cho kỵ sĩ túi nước quý giá còn lại của mình, hỏi vội: - Người Tống không kháng cự được nên rút lui, hay là cố ý rút lui? Ngươi nghe ai báo tin hay là tận mắt nhìn thấy?
Kỵ sĩ uống một ngụm nước, thở lấy hơi nói: - Là thất bại bỏ chạy, ta ở trên núi nhìn rất rõ người Tống không chống cự được nữa rồi, bọn chúng mà không chạy thì chỉ cần một đợt tấn công nữa là bị người Tây Hạ giết sạch, không ngờ bọn chúng chạy rồi còn có kẻ cảm tự ở lại đốt thuốc nổ chôn sẵn, giết chết Ngỗi Minh Thủ Toàn, thuốc nổ của bọn chúng rất kinh khủng, cái cây trên núi ta nấp cũng suýt nữa bị đổ, mất một ngày tai ta mới nghe lại được, ánh lửa vọt tới tận trời...
Quỷ Chương kích động chà tay, kỵ sĩ đó là thám tử của Mạt Nhĩ Thủy Ba tộc, tộc này canh giữ hẻm Hổ Khiêu là cánh cửa từ Tống tiến thẳng vào thảo nguyên, nên chuyên môn đào tạo thám tử, những thám tử này được mệnh danh ưng nhãn, không chỉ tinh mắt mà rất giỏi quan sát tình thế chiến trường, hắn không thể nhìn sai: - Trương Trắc bị Vân Tranh giết rồi, Ngỗi Minh Thủ Toàn cũng trúng bẫy chết, giờ tới lúc chúng ta phản công, cho Một Tàng Ngoa Bàng biết, đất đai Thanh Đường không cho phép kẻ khác tùy tiện chà đạp.
Hạt Dược đỏ nước lên mặt, lắc đầu một cách sảng khoái: - Tất nhiên là thế, nhưng võ sĩ Thanh Đường chưa bao giờ bị xỉ nhục như vậy, ta vốn muốn hỏi thủ lĩnh, vì sao lại để Một Tàng Ngoa Bàng vào Thanh Đường, chúng ta có thể đánh bại hắn bên bờ Hoàng Hà, khi lão thủ lĩnh còn sống, chúng ta đã làm thế cơ mà. Ngoài kia có rất nhiều người nói, chẳng lẽ Đồng Chiên lên làm thủ lĩnh lại trở thành nhát gan? Suốt ngày bò lên bụng nữ nhân, không lên được chiến mã nữa?
Quỳ Chương nổi giận quát: - Ngươi nói linh tinh gì thế, thời gian qua thủ lĩnh không có lấy một giấc ngủ ngon, tân nương của tộc Phá Mông La Giác tới nay vẫn là xử nữ, mở cửa thành là quyết định của mọi người, sao có thể đẩy hết trách nhiệm cho thủ lĩnh.
Kỵ sĩ không sợ đá bãi cỏ khô héo dưới chân: - Từ khi lão thủ lĩnh chết, thiên tai cũng đổ xuống Thanh Đường, thảo nguyên chưa bao giờ khô hạn, nay thành vùng đất tử vong, ngươi nhìn những thi thể gia súc mà chưa hiểu à? Đó là do thủ lĩnh gây ra, hắn giết người thân khiến thiên thần nổi giận, giáng thiên tai xuống thảo nguyên.
Quỷ Chương vươn cánh tay lực lưỡng bóp cổ kỵ sĩ đó, nhấc bổng lên, giọng lạnh băng: - Nếu ta còn nghe thấy ngươi nói những lời thối tha này, ta bẻ cổ ngươi.
Mấy tên ưng nhãn khác tuốt đao xông tới, nhưng từ sau lưng Đồng Chiên có một người câm nhảy ra gầm gừ, cả đám chùn chân chỉ biết đứng chửi bới, đòi Quỷ Chương thả người.
Thân thể kỵ sĩ kia không ngừng quẫy đạp, nhưng không chạm tới Quỷ Chương, khi sắp chết, Quỷ Chương mới ném hắn xuống đất: - Một mũi tên đơn lẻ sẽ dễ dàng bị bẻ gãy, chẳng lẽ ngươi không hiểu? Nếu Mạt Nhĩ Thủy Ba tộc các ngươi rời đại gia đình Thanh Đường, các ngươi sẽ không sống nổi.
- Năm nay tuy bị hạn, nhưng chỉ cần mùa xuân đến, chỉ cần một trận mưa xuân, mặt đất sẽ lại mọc đầy cỏ tươi, hiến cho bò dê, khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần vượt qua được, Thanh Đường vẫn hưng thịnh.
Kỵ sĩ ho khù khụ, nhảy lên chiến mã, quất roi dẫn bộ hạ phóng đi, không thèm nói một lời.
Quỷ Chương mắt dõi theo bóng dáng đám mắt ưng, lo lắng không thôi, lần này hắn tuần thị Thanh Đường, nghe thấy không ít luận điệu tương tự, nếu không đánh bại Một Tàng Ngoa Bàng, e Thanh Đường có nội loạn mất.
Một người khoác da sói trên người lão đảo đi giữa những rặng núi, Lý Thanh không biết mình đã đi bao lâu, chỉ nhớ bữa ăn lần trước của mình đã là ba ngày rồi, ở vùng núi không người mênh mông này, hắn không tìm thấy được nhiều hoa quả, may có ít côn trùng béo tốt, tuy mùi vị quai quái, nhưng nếu không có chúng, hắn đã chết rồi.
Khi một người khao khát sống mãnh liệt, thân thể sẽ phát ra sức mạnh tới cả thiên địa cũng phải kinh sợ, nếu chẳng phải hông bị trúng một đòn mạnh, lúc này Lý Thanh đã về được Tần Vương Xuyên.
Thương thế quá nặng, đi được vài dặm đã choáng váng, dù là thế, hắn vẫn tìm được một bụi cây chui vào, sau đó yên tâm để mình hôn mê.
Hôn mê là một loại tín hiệu nghỉ ngơi mà cơ thể phát ra, Lý Thanh chinh chiến nhiều năm, rất hiểu lợi ích của hôn mê, giấc ngủ sâu đó giúp thân thể phục hồi nhanh hơn, nhưng bất lợi là mình mất đinh năng lực tự vệ.
Khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong nước, miệng khát vô cùng, chẳng nghĩ gì, mơ mơ hồ hồ muốn cúi đầu xuống uống, bị một cánh tay giữ lấy.
- Mẹ nó, lão tử vừa mới tắm rửa cho ngươi sạch sẽ, ngươi uống nước bẩn, lão tử khi mổ bụng lại tốn công rửa lần nữa, ngoan ngoãn nhận số mệnh đi.
Lý Thanh giật mình tỉnh lại ngay tức thì, nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong một cái chum, bên cạnh còn có ba nam nhân bị trói dưới đất, đều đã bị lột trần truồng.
- Khỏi cầu xin, Tần Châu đã biến thành chiến trường rồi, không còn đường sống nữa, tên cẩu quan Vân Tranh mặc kệ bách tính sống chết, bọn lão tử đành tự kiếm cái ăn, ai bảo trông ngươi còn béo tốt, nếu ngươi thấy oan, xuống gặp Diêm vương cứ đổ tội cho Vân Tranh.
Tráng hán tay cầm dao xách Lý Thanh từ trong chum ra, dùng cái móc treo lợn đeo vào vai Lý Thanh, kéo hắn tới cái giá gỗ, chuẩn bị giết thịt.
HẾT!
Trí Tuệ Đại Tống Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2