Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 537-539
hương 537: Chợt nge tin nhà.
Đường Kính Chi căn dặn xong xuôi, Hồ An và Lý Cường lui ra làm việc, Ngọc Nhi đang đứng bên cửa sổ, chợt đi tới ghé tai Đường Kính Chi thì thầm:
- Tướng công, Đường Uy ở ngoài để lại ám hiệu, chúng ta có đi gặp hắn không?
- Đi.
Đường Kính Chi đoán Đường Uy biết tin y gặp phải thích khách nên tới xác định y vẫn bình yên.
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi rời khách sạn, không cho người nội xưởng theo cùng, Lý Cường không yên tâm, nhưng y nói có chuyện riêng dứt khoát không cho theo, đành căn dặn y phải hết sức cẩn thận.
Ra đường, theo ám hiệu để lại của Đường Uy, xác định không ai theo dõi, mới tới điểm hẹn.
Đó là một cái ngõ đường ngang lối tắt rất phức tạp, hai người bọn họ vừa đứng lại một lúc thì Đường Uy từ ngõ đối diện đội nói rộng vành đi tới, nhìn Đường Kính Chi hết một lượt rồi kích động quỳ xuống:
- Nhị gia thực sự không sao, nô tài lo hết hồn.
Hôm qua cả đêm hắn không ngủ ngon.
- Xem đi, ta không sao, một chút thương tích cũng không có.
Đường Kính Chi giang rộng tay cười ha hả:
- Ngươi gặp ta hẳn còn chuyện khác nữa?
- Nhị gia trước khi đi chẳng phải đã gửi một bức thư về Lạc thành sao? Ở nhà đã viết thư trả lời rồi.
Đường Uy nói xong lấy từ trong lòng ra hai bức thư.
Đường Kính Chi gần như giật lấy phong thư, thấy ngoại trừ thư của Đường lão thái quân, còn có thư của Lâm Úc Hương, kích động vô cùng.
Cứ tưởng Lâm Úc Hương sẽ không viết thư hồi âm riêng ình cơ.
Cố dằn lòng không mở thư của Lâm Úc Hương, Đường Kính Chi mở thư của Đường lão thái quân trước, nội dung bên trong nói cho y biết bà đã triều hồi Bàng Lộc, an bài chuyện cứu trợ nạn dân, sau đó đàm phán với Giả Nam Sơn việc mua quyền kinh doanh ở Lưu Châu.
Rồi nói chuyện khai hoang cơ bản đã hoàn tất, kênh đào đã hoàn thành, còn dặn dò y ở bên ngoài phải chú ý sức khỏe, và những chuyện lặt vặt tương tự.
Đọc xong thư, biết Đường lão thái quân đã làm ổn thỏa chuyện mình căn dặn, Đường Kính Chi yên tâm hẳn.
Tới khi viết tấu cho Hoàng thái hậu, sẽ đem những chuyện thêm vào để nàng vui, liếc nhìn Ngọc Nhi một cái, sau đó nhích người sang một bên, Đường Kính Chi mới cẩn thận mở thư của Lâm Úc Hương ra.
Vốn Đường Kính Chi miết thấy phong thư rất dầy, còn tường là có cả thư của đám Chu Quế Phương nữa, nhưng mở ra rồi mới biết toàn bộ do Lâm Úc Hương viết.
" Phu nhân được phong làm Trung Nghĩa bá, thiếp thân hay tin rất mừng, chuyện này đã lan truyền trong phủ, hẳn không bao lâu nữa toàn bộ người dân Lạc Thành đều biết." đọc truyện mới nhất tại.
Đầu thư là bày tỏ niềm vui của một nữ nhân khi tướng công của mình thăng tiến, hơn nữa thoáng mang chút tự hào về tướng công của mình, nếu không Lâm Úc Hương chẳng bận tâm tới chuyện người dân Lạc Thành có biết tin y được ban tước hay không.
Giữa bức thư kể về những chuyện nhỏ Lâm Úc Hương gặp hàng ngày, như hôm nay mặc y phục gì, buổi tối Tri Đông búi tóc ra sao, hôm trời mưa, ngày trời nắng, rồi nàng tự xuống bếp làm thức ăn mà nàng thích, kết quả bị lão thái quân biết được trách phạt một phen.
Chỉ toàn là những chuyện rất bình thường nhưng Đường Kính Chi đọc không biết chán, như cảm thấy mình được quay về Lạc thành, bất giác trong lòng dâng lên nhớ nhà da diết.
Lật đến trang thứ hai sống mũi đã cay xè.
Ngọc Nhi đứng ở bên cạnh, thấy Đường Kính Chi cầm thư đọc không chớp mắt mà nàng thì lại không biết nhiều chữ lắm, hỏi nhỏ Đường Uy, mới biết là thư do Lâm Úc Hương viết cho Đường Kính Chi.
Mũi hừ một cái, nàng quay ngoắt đầu đi khỏi phải nhìn chỉ tổ tức.
Lật tới trang cuối cùng, Đường Kính Chi từ nhớ nhung chuyển sang sung sướng, vì những câu chữ đó không nói rõ, nhưng cho thấy Lâm Úc Hương rất nhớ y.
Thế là miệng y cười hết cỡ.
Đường Kính Chi vốn định chia sẻ niềm vui với Ngọc Nhi, nhưng Ngọc Nhi thấy y tới gần đẩy y ra, sau đó bỏ đi một quãng xa, không thèm để ý.
Đụng đầu vào tường, Đường Kính Chi ngượng mặt lắm, nhưng y vẫn cười toét miệng.
Đọc mấy dòng cuối Đường Kính Chi lòng trùng xuống.
Lâm Úc Hương không ngờ muốn y trở về nhà lúc nàng sinh con, nói nếu không nàng sẽ rất sợ hãi, viết thêm cả ngày hai người thành phu thê thực sự, mùng ba tháng 11.
Đêm hôm đó ngoài Lâm Úc Hương, y còn động phòng cùng Chu Quế Phương, nàng không nhắc, y cũng ghi nhớ trong lòng.
Ở xã hội lạc hậu này, nữ nhân sinh con là chuyện vô cùng nguy hiểm, liên quan rất lớn tới tố chất tâm lý và sức khỏe của nữ nhân.
Nếu như sức khỏe không tốt, không có sức mà dặn, nếu tố chất tâm lý không tốt, lòng sẽ hoảng loạn, không phối hợp được với bà đỡ, lúc dùng sức không thể dùng, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nụ cười không còn nữa, Đường Kính Chi không sao bình tĩnh lại được, lo lắng đi lại vòng tròng.
Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương tới nay đã mang thai hơn ba tháng, chỉ còn chưa đầy sáu tháng nữa là tới kỳ sinh nở.
Từ kinh thành tới Lạc Thành ước chừng hai mươi ngày, vậy y chỉ có thể ở ngoài năm tháng.
Còn may việc bàn bạc kinh doanh đã giao cho Dư gia và Phương gia, tình hình hiện tời mà nói, thời gian có vẻ còn khá là dư dả.
Đường Kính Chi đi vài vòng tâm tình dần bình tĩnh lại, thực ra y cũng muốn về nhà ở bên cạnh thê tử lắm chứ, để thi con ra đời, có thể cảm thụ được niềm vui làm cha, nhưng hiện giờ thế cục triều đình phức tạp như thế, y lo hoàng đế và hoàng thái hậu sẽ không cho y nghỉ phép.
- Tướng công, trong thư của Nhị nãi nãi có chuyện gì không hay à?
Ngọc Nhi vốn không muốn nhắc tới Lâm Úc Hương, nhưng thấy Đường Kính Chi đang cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyện sang lo lắng nóng ruột, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trong bụng Lâm Úc Hương đang có em bé, chẳng lẽ có chuyện gì? Ngọc Nhi đột nhiên lòng thắt lại.
Đường Kính Chi lắc đầu nói:
- Không sao cả, chỉ là Úc Hương nói một mình sinh con rất sợ, muốn ta trở về Lạc thành với nàng trong ngày sinh
Ngọc Nhi thở phào:
- Nhiệm vụ hoàng thái hậu giao cho chúng ta sắp làm thành rồi, đợi về tới kinh thành chúng ta xin nghỉ phép là được.
- Đâu có đơn giản như thế.
Đường Kính Chi cười méo miệng, chẳng giải thích nhiều, quay sang Đường Uy hỏi:
- Đã có thư tới vậy con Hải Đông Thanh đang ở chỗ ngươi hả?
- Vâng ạ, nó đang nghỉ trong một khách sạn của Đường gia.
- Vậy lát nữa ta gửi một bản tấu lên kinh dùng tới nó, sau đó đưa cấm quân trong phủ chuyển cho hoàng thái hậu.
Không còn việc gì nữa, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi quay về tiểu viện khách sạn, bắt đầu viết tấu chương xin hoàng đế ban chỉ, cho y quyền lực truy quét Bồ Đề giáo, viết tới đó liền nhắc tới chuyện gặp thích khách, không muốn Hoàng thái hậu lo, nên y chỉ viết sơ qua.
Cuối cùng là y nhắc tới việc cùng Hầu Quang Diệu và Trình Uy hợp kế bắt Quý Trường Phong kể ra thật kỹ, đồng thời giải thích rõ thiệt hơn với Hoàng thái hậu, tuy đây là kế sách hãm hại quan viên triều đình, nhưng là biện pháp tốt đễ giữ chức cho Hầu Quang Diệu, đồng thời đả kích thế lực của Thuận vương.
Y cho rằng chuyện có lợi như thế, Hoàng thái hậu sẽ không phản đối.
Đợi viết xong tấu chương, Đường Kính Chi giao cho Ngọc Nhi chuyển cho Đường Uy, tới khi nàng trở về thì có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, những xưởng vệ bị thương nhẹ đều rút cương đao ra chắn trước cửa tiểu viện.
Một lúc sau thấy mười mấy nha dịch đao cương đao chạy tới, người đi đầu trên áo còn dính vết máu, thấy phía này cảnh giác như vậy, vội dừng lại nói:
- Thuộc hạ là tổng bộ đầu Quan Đại Hải của lục phiến môn Nguyên Tuyền thành, Quý Trường Phong và toàn bộ số thuộc hạ đã bị bắt, Hầu đại nhân sai thuộc hạ tới mời Trung Nghĩa bá tới đại lao thương lượng.
Chương 538: Đại lao Nguyên Tuyền thành.
Một nha dịch vào bẩm báo, Đường Kính Chi lúc này mới đi ra, quan sát vết máu trên người Quan Đại Hải, hỏi:
- Chẳng lẽ Hầu đại nhân ra lệnh bắt, Quý Trường Phong còn dám phản kháng?
Quan Đại Hải quỳ xuống đáp:
- Bẩm Trung Nghĩa Bá, tên Quý Trường Phong đó to gan lớn mật, chẳng những ngang nhiên phản kháng, còn ỷ vào thân thủ inh, giết hơn mười bộ khoái. Có điều hắn cũng bị thương không nhẹ, hai mươi thân binh của hắn bị giết chết hết.
Đường Kính Chi thấy thần sắc người này bình thường, không giống nói dối, liền bảo hắn đi trước dẫn đường.
Hơn mười xưởng vệ chỉ để lại một người canh phòng tên Mặt Rỗ, số còn lại toàn bộ theo Đường Kính Chi tới đại lao.
Đại lao tất nhiên nằm ở gần phủ nha, còn cách rất xa đã nhìn thấy Hầu Quang Diệu đứng trước cửa nói chuyện với một quan viên, nghe thấy có tiếng vó ngựa quay sang nhìn, thấy Đường Kính Chi tới, phẩy tay bảo quan viên kia đi làm việc.
- Hầu đại nhân, tên Quý Trường Phong hiện đang trong đại lao rồi phải không?
Còn chưa xuống ngựa Đường Kính Chi đã hỏi:
Hầu Quang Diệu hơi khom lưng đi tới đáp:
- Đúng ạ, lúc này hạ quan đã sai nha dịch dùng hình, họ Quý đó dám giết không ít nha dịch, bằng hữu của bọn họ nhất định sẽ không nương tay.
- Chỉ cần không chết là được.
Đường Kính Chi xuống ngựa vẫy tay gọi Hồ An và Lý Cường tới:
- Các ngươi mang chứng cứ sưu tầm được đi thẩm vấn hắn, nhất định phải khiến hắn khai nhận đã tham dự hành thích ta và Trình đại nhân.
- Vâng.
Hồ An và Lý Cương đều ôm một chồng văn kiện cao, xem ra Quý Trường Phong này "tiền án tiền sự" không phải nhỏ.
- Xin nhờ vào các vị.
Hầu Quang Diệu khách khí nói với hai người Hồ An, dù ông ta là tri châu cũng không dám lên mặt với người nội xưởng, quay sang hỏi:
- Trung Nghĩa bá, chúng ta cũng vào chứ?
Đường Kính Chi chẳng thiện cảm gì với lao ngục, có điều trước kia y chưa từng gặp Quý Trường Phong, thế nào cũng phải đi nhận biết một chút, liền gật đầu, sau đó theo ngục tốt vào đại lao.
Vừa bước qua cửa, ánh sáng kém hẳn, sộc vào mặt là mùi ẩm mốc hôi thối, làm Đường Kính Chi lợm giọng, y từng vào hầm ngục ở Đường phủ, nơi đó cũng kinh khủng chẳng kém gì, người nhát gan căn bản không dám vào.
Đi được chừng mười mấy bước thì nghe thấy tiếng chan chát, rồi tiếng kêu gào, van xin. Đường Kính Chi lắc đầu, vứt bỏ chút không thoải mái trong lòng, bước nhanh hơn.
Lao ngục của Nguyên Tuyền thành cực lớn, nếu như nhốt đầy phạm nhân, có thể nhốt được ba nghìn người, đến ngay cả đại lao Ni Lạc Thần cũng chẳng to đến thế, đấy là do di chứng lịch sử để lại khi nơi này luôn là trung tâm tranh đoạt của những kẻ nuôi mộng bá quyền từ phương nam, tình hình phức tạp.
Từ Ni Lạc Thần xuống phía nam bị núi Phượng Hoàng Sơn chắn ngang, nên quân phương nam muốn đánh lên hoặc phải vòng qua Tịnh châu phía đông hoặc Hùng châu phía tây.
Đi gần tới cuối đại lại, ngục tốt dừng trước một cánh cửa sắt nói:
- Bẩm hai vị đại nhân, Quý Trường Phong bị giam giữ trong này.
- Á á á...
Một tiếng thét đau đớn cực kỳ thảm thiết truyền tới từ sau cánh cửa sắt làm Đường Kính Chi lạnh sống lưng, cửa sắt mở ra chỉ thấy bên trong có lò lửa cháy bập bùng, chiếu cả gian phòng thành màu vàng nhợt nhạt, từng món đồ tra tấn nhuốm máu khiến người ta rợn người.
- Trung Nghĩa bá, kẻ này chính là Quý Trường Phong.
Hầu Quang Diệu đi vào trước, chỉ vào một người trung niên cực kỳ khôi ngô, cơ bắp phát triển nói:
Đường Kính Chi gật đầu, lòng thầm thấy đáng tiếc, bằng vào vóc dáng của Quý Trường Phong có thể nhìn ra là một tên mãnh tướng hiếm có trên sa trường.
Lúc này Quý Trường Phong bị ngục tốt dùng xích sắt nặng nề cuộc vào giá tra tấn, toàn thân chi chít vết roi, nghe thấy giọng Hầu Quang Diệu, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt mang lửa giận tàn bào xoáy vào mặt Hầu Quang Diệu:
- Họ Hầu kia, ngươi to gan lắm, dám tự tiện bắt ta! Đợi chuyện này truyền tới kinh thành, cái đầu ngươi sẽ chuyển nhà.
Hầu Quang Diệu hừ một tiếng, chẳng sợ đôi mắt giết người của Quý Trường Phong:
- Chết tới nơi còn nói những lời mơ mộng! Ngươi tưởng rằng bước vào đại lao này còn lành lặn ra ngoài được nữa sao? Hoàng thượng ư? Hoàng thượng vì một tên gian nịnh quy thuận Thuận vương mà lấy đầu ta à? Đúng là nực cười.
- Con bà ngươi đánh rắm thối lắm, ai quy thuận Thuận Vương chứ?
Quý Trường Phong mắt trợn trừng trừng:
Hầu Quang Diệu không đáp mà chỉ Đường Kính Chi:
- Ngươi biết vị này là ai chứ?
Quý Trường Phong tuy thương tích đầy mình, nhưng tinh thần rõ ràng rất dư dả, ngần ngử lúc nói:
- Vị này hẳn là Trung Nghĩa bá?
- Nếu như ngươi đã nhận ra đó là Trung Nghĩa bá thì hẳn ũng biết ngài ấy mang theo không ít xưởng vệ, phụng khẩu dụ của hoàng thượng, quản lý oàn bộ nội xưởng Tịnh Châu và ba châu phương đông.
Hai chữ nội xưởng làm Quý Trường Phong biến sắc, rồi hắn rống lên:
- Thế thì sao nào? Trung Nghĩa bá, ngài là cánh tay trái phải của hoàng thượng, chẳng lẽ trơ mắt nhìn họ Hầu xúc phạm luật pháp triều đinh? Mạt tướng là giáo úy ngũ phẩm từng thủ vệ bắc biên, giết vô số kẻ địch, lập công vì nước, há có thể do một viên quan địa phương nói muốn bắt là bắt.
Vương triều Minh Hà phân tách văn võ, nếu không có thánh chỉ, quan viên địa phương không có quyền bắt tướng lĩnh, dù là quân sĩ bình thường phạm tội, quan viên địa phương cũng không thể tự ý bắt giữ thẩm vấn, bắt được phải giải tới quân doanh, xử lý theo phép quân.
Còn Quý Trường Phong là tướng ngũ phẩm, dù cấp trên của hắn là Trình Uy cũng không có quyền bắt.
Hầu Quang Diệu dám bắt người là có chuẩn bị trước rồi:
- Hừ bản quan không có quyền bắt ngươi, nhưng có một người có thể quang minh chính đại bắt ngươi.
- Ai?
Quý Trường Phong không phục, hai con mắt trâu mở lớn:
Hầu Quang Diệu cười nhạt:
- Chẳng phải vị đó đứng trước mặt ngươi đấy sao?
Quý Trường Phong cười rộ:
- Trung Nghĩa bá ư? Dù y là bá tước thì cũng chỉ có thân phận cao hơn ta một chút mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt ta?
Đường Kính Chi không nghĩ Hầu Quang Diệu giở thủ đoạn, đem chuyện bắt Quý Trường Phong tính lên người mình, có điều lời đã nói, hơn nữa bọn họ là đồng lõa, muốn phản bác cũng không được. (.
Đúng là lão hồ ly giải hoạt.
- Quý đại nhân nói đúng, vốn Trung Nghĩa Bá không có thánh chỉ không thể bắt ngươi. Nhưng chuyện ngươi phái thích khách hành thích đêm qua lại liên quan tới ngài ấy, trước khi rời kinh, hoàng thượng cho Trung Nghĩa bá quyền tuy nghi hành sự, người nói xem ngài ấy có quyền bắt ngươi không?
Hầu Quang Diệu ưỡn thẳng lưng, nói hùng hồn:
Đường Kính Chi ngoài mặt vẫn lạnh tanh, song lòng chửi rủa Hầu Quang Diệu không thôi, lão già này gian quá mức rồi, chuyện này y hoàn toàn có thể phủi đít bỏ đi, mặc xác lão già này đối phó với hoàng đế, vậy mà giờ lão ta chỉ muốn thoát thân, không muốn gánh vác chút trách nhiệm nào.
Loại quan viên này cũng không thể chấp nhận được.
- Thối hoắc, chuyện thích khách thì liên quan gì tới ta.
Quý Trường Phong nghe Hầu Quang Diệu đổ vấy tội vạ ở đâu lên người mình, tức thì giận điên người:
Đương nhiên nghe tới đây là hắn biết chuyện chẳng lành, thì ra họ Hầu và tên bá tước trẻ kia vu oan hãm hại mình. Còn cả tên Trình Uy kia nữa, viết thư nói muốn mình tạm thời quản lý quân doanh, khiến mình vừa vào thành đã bị mai phục, nhất định cũng không thoát khỏi can hệ.
- Có phải ngươi làm hay không thì do ngươi nói mà tính.
Hầu Quang Diệu cười gằn:
Đường Kính Chi chỉ suy đoán chuyện hành thích do Thuận vương sai phái, nếu đúng thì chắc chắn cũng không để Quý Trường Phong liên lụy vào chuyện này, vì dù hành thích thành công, triều đình rất có thể dựa vào manh mối hiện trường mà tra tới đầu hắn, tới khi đó hoàng đế phẫn nộ chắc chắn diệt trừ, Thuận vương cũng sẽ mất đi một mãn tướng.
Nhưng một điều có thể khẳng định chắc chắn là tên Quý Trường Phong này trung thành với Thuận vương, cho dù vu oan cho hắn thì cũng là thuộc cấp lãnh tội cho chủ, Đường Kính Chi thấy là chuyện đương nhiên.
Chương 539: Bộ mặt của thanh quan
- Quý đại nhân, bản bá gia biết ông là danh tướng trên chiến trường, cây quỷ đầu đao trong tay giết không biết bao kẻ địch cho vương triều. Có điều ta muốn khuyên ông một câu, đừng cố làm gì, tội này ông nên nhận đi, có biết họ là ai không?
Đường Kính Chi không muốn biện luận đạo lý với hắn, y chỉ muốn tranh thủ thời gian cạy miệng kẻ này, để hắn nhận tội.
Quý Trường Phong lý luận với Hầu Quang Diệu há chẳng phải cũng đang trì hoãn thời gian đợi người tới cứu?
Quý Trường Phong nhìn theo hướng tay phải Đường Kính Chi, khuôn mặt đang phấn nộ liền cứng đờ, mấy nam tử đeo cương đao vào trước Đường Kính Chi một bước đã nói với hắn, bọn họ đều là người của nội xưởng.
Chớp mắt hắn đã hiểu, Đường Kính Chi muốn hắn không chịu nổi đòn roi mà khai nhận.
Quan viên vương triều này có ai lạ gì đám người nội xưởng tiếng tăm thối hoắc? Trong dân gian tên bọn chúng là bài thuốc chữa trẻ con quấy khóc.
Người dân nghe được đa phần là chuyện đồn thổi không thực tế, nhưng thực tế đôi khi còn đáng sợ đáng ghê tởm hơn, Quý Trường Phong biết điều đó, khốc hình của bọn chúng trên đời không mấy ai chịu nổi.
- Trung Nghĩa bá, ngài hay dở gì cũng là một vị bá tước, sao có thể làm loại chuyện này.
Vừa hiểu ra Quý Trường Phong rống lên như kẻ điên:
Đường Kính Chi khẽ lắc đầu, người xoay về phía cổng sắt:
- Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có khai không?
- Chuyện đó không phải do bản quan làm cớ gì bản quan phải nhận?
Quý Trường Phong còn chưa rống hết câu thì Đường Kính Chi đã bỏ ra ngoài ra hiệu với Hầu Quang Diệu rồi phẩy tay ra hiệu với mấy xưởng vệ, ý bảo bọn họ đã có thể bắt đầu thẩm vấn.
Hầu Quang Diệu thấy Đường Kính Chi ra hiệu mới choảng tình, thì ra họ Quý kia đấu lý với mình nửa ngày trời là để trì hoãn.
Đồng thời cũng giật mình, ông ta không nhìn ra nhưng vị bá trước kia lại nhìn ra, trong lòng không kìm được một cái rùng mình, mình coi thường y rồi, nghĩ y trẻ tuổi hám công nên mới ôm lấy chuyện của mình, nên thuận nước đẩy thuyền đổ hết trách nhiệm lên đầu y, xem chừng một kẻ bình tĩnh lạnh lùng như vậy dù tham công cũng không phải do xốc nổi, vừa rồi mình làm thế liệu có khiến y nhớ thù không?
- Họ Quý kia, bản quan thật lòng khuyên ngươi một câu, nếu muốn người nhà bình yên vô sự thì thống khoái nhận tội đi.
Bỏ lại câu cuối cùng, chẳng cần biết Quý Trường Phong trả lời ra sao, Hầu Quang Diệu bỏ ra ngoài.
Tiếng cửa sắt cót két sởn gai ốc đóng lại, một xưởng vệ người nanh ác đi về phía Quý Trường Phong.
Không khí trong đại lao quá tệ, hơn nữa còn có mùi vị khủng khiếp, nên Đường Kính Chi vừa ra được bên ngoài, là hít liền mấy hơi không khí trong lành.
Hầu Quang Diệu chạy nhanh ra theo, tới trước Đường Kính Chi khom lưng thi lễ:
- Trung Nghĩa bá, trước đó hạ quan vì trấn nhiếp Quý Trường Phong, khiến hắn nhanh chóng cúi đầu nhận tội, nên mượn uy của ngài, mong bá gia lượng thứ.
Mượn uy của ta? Chẳng qua khinh ta còn trẻ thiếu lịch duyệt thì có, Đường Kính Chi mặc dù lòng bất mãn với thủ đoạn của Hầu Quang Diệu, song nơi này là Tịnh Châu, còn nhiều việc phải nhờ vào ông ta, làm bộ không hề bận tâm nói:
- Hầu đại nhân không cần nói thế, thực ra trước khi rời kinh, hoàng thượng đúng là có truyền khẩu dụ để ta tùy nghi hành sự.
- Dạ, dạ, ân tình này của Trung Nghĩa bá, hạ quan sẽ ghi nhớ trong lòng.
Hầu Quang Diệu thầm thở phào, cảm kích nói:
Đường Kính Chi đâu ngây thơ mà đi tin ông ta, dù ông ta có nhớ ơn thật thì có báo đáp phải với điều kiện là không ảnh hưởng tới bản thân ông ta, ơn nghĩa đó có hạn lắm, chẳng muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, hỏi:
- Hầu đại nhân đã nghe tới Bồ Đề giáo chưa?
- Hả?
Hầu Quang Diệu ngớ ra:
- Bồ Đề giáo gì?
Đường Kính Chi nhìn vẻ mặt của ông ta không giống giả bộ, cũng chẳng bất ngờ, loại quan viên này chỉ giỏi nói mồm, gặp chuyện thì ra sức đùn đẩy né tránh, giữ lấy cái tiếng thanh liêm đạo đức cho bản thân.
Y có thể mường tượng ra con đường thăng tiến của ông ta, ra sức sử dụng môn sinh hoặc con cháu trong nhà, nếu bọn làm ra thành tích thì ông ta nhảy vào dây máu ăn phần, chẳng ai nói gì vì ông ta là quan trên, người trong cuộc nợ ơn đề bạt của ông ta nên cũng không oán thán. Nếu phạm tội, ông ta sẽ tỏ thái độ chính trực, đứng ra trừng phạt, như thế mua tiếng với trên dưới.
Ngay cả người nội xưởng như Hồ An còn đánh giá ông ta là thanh liêm chính trực cơ mà.
Loại quan như thế thực chất là hạng ký sinh trùng, nực cười bọn họ thường được gọi chung với cái tên thanh quan chính trực.
Đường Kính Chi thở dài, tham quan chẳng nói, thanh quan thì nếu toàn hạng người như thế này, vương triều cần phải thay bao nhiêu máu cho đủ.
Đây không phải vấn đề con người cụ thể mà là vấn đề cả hệ tư tưởng rồi.
Chuyện này quá xa vời, y đành quay sang chuyện cụ thể hơn, giải thích chuyện liên quan tới Bồ Đề giáo mà y gặp phải.
- Không ngờ trong địa phận Tịnh Châu này lại xuất hiện thứ tà giáo như thế.
Sắc mặt Hầu Quang Diệu trở nên cực kỳ khó coi:
- Hầu đại nhân không cần tự trách, theo lời khai của tên mặt rỗ kia thì thế lực của Bồ Đề giáo không lớn lắm chỉ vừa mới lan tới thôn trang ngoài Nguyên Tuyền thành thôi. Đám tà giáo này tuy gây hại cho hương thân, nhưng không có nơi chốn cố định, chẳng thể gây đại loạn gì, quan viên phía dưới không tra ra được điều gì tất nhiên không báo lên cho ngài.
Đường Kính Chi nhớ tới thành thủ Hạ Xuyên thành Vương Nhân, một viên quan hồ đồ, có lẽ là bản sao không khác mấy của vị tri châu này, đó gọi là trên làm dưới học:
- Có điều đám tà giáo này dựa vào thủ đoạn lừa đảo, làm không ít ít hương thân mắc bẫy, mong Hầu đại nhân chủ ý điều tra.
- Xin bá giá yên tâm, hạ quan nhất định sẽ tra ra kẻ đứng đằng sau đám Bồ Đề giáo này.
Hầu Quang Diệu không hài lòng Đường Kính Chi lo chuyện bao đồng, vơ lấy rắc rối vào người, hiện ngay cái ghế ông ta còn bấp bênh, thèm vào bận tâm tới mấy đám ngu phu ngu phụ quê mùa bị lừa gạt, nhưng vừa rồi gây ấn tượng không tốt với Đường Kính Chi nên phải tìm cách vãn hồi.
Đường Kính Chi chia tay Hầu Quang Diệu về khách sạn, tới thẳng gian phòng giam dữ tên mặt xẹo, hỏi xưởng vệ trông coi:
- Mấy ngày qua hắn có tìm cách bỏ trốn không?
Nghe Đường Kính Chi hỏi với giọng bất thiện, Mặt Rỗ và hai tiểu đồng hoảng sợ, rối rít nói không dám:
- Bá gia, thảo dân rất nghe lời, không có ý đồ bỏ chạy nào.
Bị đám ưng khuyển này nhắm vào, dù chạy tới chân trời góc biển cũng khó thoát.
Xưởng vệ kia gật đầu xác nhận:
- Bá gia, mấy kẻ này xem như còn biết điều, bảo sao nghe vậy, trừ vào nhà xí thì ngay cửa phòng không dám bước ra.
- Ngoan ngoãn là tốt, ngươi mang hành trang của chúng lại đây, ta muốn xem trong đó có cái gì.
Xưởng vệ đem hành lý của cả Mặt Rỗ lẫn hai tên tiểu đồng tới, Đường Kính Chi tự tay mở ra, kiếm tra cẩn thận.
Ngoại trừ giấy làm phép cùng nến, lư hương bái tế ra thì còn có một ít bình lọ, Đường Kính Chi mở nút đổ thuốc ra xem, toàn là loại bột phấn không rõ công dụng, xưởng vệ bên cạnh rất kinh nghiệm, chỉ có y biết có kim sang dược, thậm chí có cả hợp hoan tán.
Đường Kính Chi nghe tới hợp hoan tán đưa mắt nhìn Mặt Rỗ, hàn quang lóe lên, y để lại kẻ này vì còn có chỗ để dùng, đợi hết giá trị, nhất định trừ khử không mềm lòng. Loại ác ôn táng tận lương tâm này phải đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Mở tiếp một cái bình nữa, bên trong là dược hoàn màu xanh thẫm, chẳng biết cái gì, xưởng vệ kia nhận từ tay Đường Kính Chi nhìn kỹ một hồi, nói:
- Đây hẳn là tiên đan của đạo gia?
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân