Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 509: Rượu Ngon Uống Cùng Mỹ Nhân
T
rần Tiểu Cửu khẽ cắn môi có chút không cam lòng, bỗng nhiên trong lòng hung hăng ghen tị muốn đưa cái gã kia xuống địa ngục. Hừm, ngươi còn ghen tị rắm chó gì nữa? Gần quan được ban lộc, thật ra người ghen tị phải là gã chứ!
Hắn liền lấy lại tinh thần, chỉ trong chốc lát hắn đã xuất ra một nụ cười hòa ái dịu dàng như gió xuân, cất cao giọng nói:
- Mẹ nuôi, tuy rằng con không biết rượu này ủ như thế nào mà thành, nhưng theo con suy đoán về cơ bản hẳn là quả bồ đào và nước trái cây tạo thành hỗn hợp lên men mà thành do đó màu của rượu cũng chia thành nhiều loại khác nhau: màu hồng thạch lựu, màu hoa đào, màu mận chín hay màu phấn hồng, trước mắt màu hồng thạch lựu, không chỉ là một loại trong số đó mà thôi!
- Tiểu Cửu, ngươi... Ngươi thật lợi hại! Ngươi như thế nào đoán ra được? Mẹ nuôi bằng này tuổi, còn chưa thấy qua ai trí tuệ như ngươi vậy đâu!
Hỗ Tam Nương ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Vừa nói xong liền tức thời tiến đến gần Trần Tiểu Cửu.
Lúc này, nàng không còn xem Trần Tiểu Cửu là nữ tế, mà bất giác đã coi hắn là một người bạn tri âm thông minh cơ trí!
- Mẹ nuôi, người không cần khen huynh ấy nữa, người xem cái bộ dáng hắn cười xấu xa kia, liền biết là huynh ất mù mờ, chó ngáp phải ruồi mà thôi!
Hoa Như Ngọc không phục nói.
Trần Tiểu Cửu không khỏi cười khổ, cái thứ rượu nho này đời trước ta cũng đã uống qua không ít! Nói ra một ít kiến thức cơ bản không ngờ lại ngạc nhiên như vậy sao? Hắn đang cầm cái ly rượu bồ đào, lại cười hì hì nói:
- Mẹ nuôi, rượu bồ đào hương thơm thuần mỹ, nếu đem dùng với chén dạ quang, thì sẽ tăng thêm phần hấp dẫn.
- Thật sao?
Hỗ Tam Nương đối với lời nói của Trần Tiểu Cửu, vô cùng tò mò, vội gọi Tiểu Đào thay ba cái chén dạ quang trong suốt.
Lúc này trời đã chiều, vầng thái dương đã ngã về tây, trên bầu trời xuất hiện một ráng mây hồng càng tăng thêm vẻ mỹ lệ của ánh tịch dương, ánh chiều tà buông xuống mang theo một cổ cảm thương thê mỹ, đem hết những nỗi buồn bã thê lương thiêu đốt ánh nắng xung quanh thành màu huyết hồng.
Trần Tiểu Cửu đem rượu bồ đào tinh khiết và thơm tho chậm rãi rót vào chén dạ quang, dưới ánh mắt của hai vị tuyệt sắc mỹ nhân, xuất ra một phong thái rất say mê hấp dẫn, đem cánh tay hướng lên trời chiều đón ánh tịch dương.
Đôi mắt mỹ nhân, rượu ngon, ánh hoàng hôn, quyện vào nhau vừa tinh khiết vừa đẹp đẽ, hồng thấu vào ly rượu, chén dạ quang óng ánh trong trời chiều thấp thoáng, tạo thành một khung cảnh thê lương. Dường như trong tay hắn, không phải là rượu nồng, mà do ánh trời chiều không cam lòng hạ xuống, mà rót ánh hồng vào ly rượu của hắn!
- Đẹp quá...
Bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc tạo thành chữ thập đặt ở trước ngực, kinh ngạc khen ngợi.
Hỗ Tam Nương thần sắc nhu mì thảm thiết, dung nhan tao nhã ẩn chứa vẻ phiền muộn, đôi mắt đẹp như nước, không ngừng đảo quanh khuôn mặt Trần Tiểu Cửu, dường như muốn nhìn thấu vì sao hắn lại thần kỳ như vậy, không ngờ lại hiểu biết được nhiều như vậy? Hắn có thể hay không là do lão thiên phái tới cùng ta tương tri tương nhận?
Trần Tiểu Cửu trình diễn vẫn chưa xong, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm mỹ tửu ngọt ngào, nhìn ánh chiều tà, cao giọng ngâm dài:
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Bồ-Đào, chén ngọc mời nhau,
Tỳ-bà đã giục ngựa mau lên đường.
Đừng cười say chốn sa trường,
Xưa nay, chinh chiến, về thường mấy ai?!...
Ngâm xong liền đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch!
Hỗ Tam Nương và Hoa Như Ngọc được nghe hồn thơ hùng tráng như thế, thân mình liền rung động, trong đôi mắt hai người ẩn chứa một quầng sáng bất đắc dĩ, không tự chủ được cùng nhìn vào hắn thật lâu không thể dứt ra được.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, trêu đùa:
- Mẹ nuôi, Hoa muội muội, hai người đang thưởng thức vẻ anh tuấn phong lưu của ta sao? Như vậy cũng phiền toái đây, chậc chậc... Sao không đến đây bình luận Tiểu Cửu ta một phen đi, hai vị đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành...
Hoa Như Ngọc cũng không như ngày thường, đúng là lời lẽ của Trần Tiểu Cửu mang sắc vị mãnh liệt, nhưng nàng cùng Hỗ Tam Nương đang nhìn mỹ cảnh hoàng hôn, bưng một cốc bồ đào tửu, uống một hơi cạn sạch, chỉ có điều trong đôi mắt hai người hiện lên vẻ bi thương, lại như có như không.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười khổ? Như thế nào lại dẫn tới vết thương lòng của hai vị mỹ nhân đây, thương xuân buồn thu? Hắn vội vàng tiếp đón hai người ngồi xuống, phát huy phong phạm miệng mồm lanh lợi của hắn, lời lẽ cợt nhã hài hước, trêu chọc hai vị mỹ nhân, chỉ trong chốc lát, trong đình hóng mát đã truyền đến tiếng vui cười!
Trời chiều ẩn chứa vô hạn cảm thương lưu luyến, chậm rãi từ bờ biển xa xôi rơi xuống, một vầng trăng sáng màu bạc, hưng phấn lộ ra khuôn mặt tươi cười, gió nhẹ khẽ vuốt, ẩn chứa vẻ ấm áp, thổi vào gã nam nhân anh tuấn đang nâng chén trong đình hóng mát, nội tâm liền nảy lên một mối tình cảm ấm áp.
Trong núi có loại nho dại ủ mà thành bồ đào tửu (rượu nho), hương vị nồng đậm, nhưng tác dụng chậm lạnh thấu xương! Trong hương vị ngọt lành của chất rượu ẩn núp làm cho tâm thần người ta mê say rượu thanh tửu, tiếng cười nói của ba người vang dội trong mưa, thần trí lại không nhận thức được, trở nên càng lúc càng mê loạn! Nhất là giữa trưa Trần Tiểu Cửu cùng với Tư Đồ Bá liều mạng phân cao thấp, lúc này ánh mắt mê ly, vẻ say rượu đã hiện rõ!
Gió mát trăng thanh, quanh quẩn trong đêm cùng làm bạn với hảo tửu và giai nhân, đây là loại khoái hoạt nào? Hắn uống cạn một ly rượu tinh khiết và thơm tho, càng làm lòng hươu dạ vượn của hắn chạy sôi sục trong huyết mạch, đến nỗi mắt say lờ đờ, trở nên hư ảo mông lung.
Miệng hắn nhếch lên mang theo một tia cười xấu xa, nhìn phía đối diện. Hai vị giai nhân đang say mê với thanh phong mỹ tửu càng thêm hưng phấn, nhất là Hỗ Tam Nương, khuôn mặt ửng hồng, nhiệt khí bừng lên, tuy đã say bí tỉ nhưng thái độ duyên dáng cũng vẫn như cũ vẫn phi thường tao nhã. Nàng miệng anh đào nhỏ dương dương tự đắc bình phẩm rượu ngon, cánh tay nhỏ bé trắng nõn như phấn đưa lên vuốt ngực làm rung lên một loạt chấn động mềm mại.
Hỗ Tam Nương đã ngà ngà say, mặt như ráng hồng, dĩ nhiên phát hiện ánh mắt đỏ bừng nóng bỏng của Trần Tiểu Cửu, chính là đang làm càn xâm nhập trên ngực nàng. Nàng tức giận chu đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn lại, trong lòng có chút xấu hổ, lại có chút mừng thầm.
Bỗng nhiên tâm tư nàng lại muốn đùa giỡn quái đản, không những không có trốn tránh, mà là đem bộ ngực đầy đặn ưỡn cao thêm, càng vểnh càng thêm bao la hùng vĩ, đôi tay nhỏ bé còn chậm rãi vuốt ve, lộ ra hương thơm ôn nhuyễn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn vươn cái lưỡi mềm nhẵn ra liếm môi phấn. Chậm rãi uống chén mỹ tửu!
Trần Tiểu Cửu bị thái độ quyến rũ của Hỗ Tam Nương làm cho đầu óc mơ hồ choáng váng, tựa như bị điện giật, hắn ngây người như si như ngốc! Hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phập phồng của nàng, miệng lưỡi khô khốc, không kìm được nuốt một chút nước miếng. Đôi mắt như muốn đem nàng nuốt vào!
Hoa Như Ngọc tuy rằng đắm chìm trong hảo tửu đêm trăng, nhưng một nửa tâm tư lại đặt vào trên thân nam nhân này, nàng đang cân nhắc biện pháp như thế nào có thể làm cho Trần Tiểu Cửu trong cuộc luận võ với Tư Đồ Bá, duy trì bất bại, lại bỗng nhiên phát hiện Trần Tiểu Cửu một đôi sắc nhãn, đang tham lam nhìn chằm chằm vào thân hình đẫy đà của mẹ nuôi!
Mặt nàng từ đỏ ửng, trở nên xanh mét, lại không thể vạch trần cảnh tượng xấu hổ này. Liền ở dưới bàn đá vận khởi nội tức vào đùi ung dung đá vào đầu gối của Trần Tiểu Cửu. Lực đạo của nàng tuy rằng không lớn, nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt này, lại đủ để cho Trần Tiểu Cửu từ trong sắc tâm và ảo tưởng thu hồi lại mối tâm tư kiều diễm này!
Trần Tiểu Cửu đau đớn kêu lên, bàn tay to ôm đầu gối, giận dữ nói:
- Hoa muội muội, muội làm gì đá ta?
Hoa Như Ngọc tức giận nói:
- Đá ngươi là còn nhẹ, con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga sao? Hừ... Thiệt là ảo tưởng!
Trần Tiểu Cửu bị Hoa Như Ngọc bắt được nhược điểm, khí thế liền yếu đi vài phần, hơi rượu xông lên mặt, càng có vẻ đỏ ửng, ngượng ngùng cười nói:
- Hoa muội muội vốn là xinh đẹp, hiện tại hơi rượu dâng lên, càng thêm vẻ yêu kiều!
- Hoa ngôn xảo ngữ... Huynh thành thật một chút cho ta! Cẩn thận tròng mắt của huynh...
Hoa Như Ngọc vươn hai ngón tay, hung hăng khoa tay múa chân một chút, nhìn chằm chằm dáng điệu siểm nịnh Trần Tiểu Cửu, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười. Lại âm thầm đắc ý, cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi ức hiếp ta, lúc này bị ta bắt được nhược điểm, xem ngươi về sau còn dám chống đối ta?
Hỗ Tam Nương tuy rằng không nhìn thấy mà tranh đấu ở dưới bàn đá, nhưng mùi rượu dâng lên, lại cùng với nữ tế mắt mày qua mắt lại, đây vốn là một điều vô cùng sai lầm, không nghĩ lại bị nữ nhi phát giác, liền sinh ra cảm giác xấu hổ! Nàng tâm thần bất định, bất kể như thế nào cũng không nên ngồi lại, liền giả vờ ôm đầu than thở:
- Ôi, tuổi lớn chính là không còn dùng được nữa rồi, uống có chút rượu mà đầu đã đau nhức, hai tiểu hài tử các ngươi hãy tiếp tục thưởng thức, mẹ nuôi muốn đi nghỉ ngơi một chút...
Hoa Như Ngọc chỉ mong sao Hỗ Tam Nương khẩn trương rời khỏi nơi này, chính mình sẽ hảo hảo buông tay ra chân, hung hăng giáo huấn tên sắc quỷ khốn khiếp này một phen, vội vàng cười nói:
- Mẹ nuôi mệt thì hãy về phòng nghỉ ngơi trước, Ngọc nhi cùng Cửu ca ngồi thêm một lát, liền trước không tiễn...
Trần Tiểu Cửu một phần là không muốn tam nương quyến rũ như vậy lại cô đơn rời khỏi đây, một phần lại sợ Hoa Như Ngọc nổi giận với mình, thấy Hỗ Tam Nương thật phải đi, cái khó liền xuất hiện cái khôn, không để ý đến đầu gối đang đau đớn, một đôi chân lớn xuyên qua bàn đá, duỗi thẳng khép lại, đem đôi chân nhỏ nhắn mềm nhẵn của Hỗ Tam Nương gắt gao ôm chặt, trong ánh mắt lại quyến luyến bịn rịn như tiểu hài tử,.
Hỗ Tam Nương cảm giác men say bốc lên, xuân tâm đang buông thả, trong lúc ngẩn ngơ lại xem Trần Tiểu Cửu như nam nhân mà mình đã yêu thương sâu sắc kia, lúc thân mình hoạt động, bỗng nhiên một đôi chân hữu lực, gắt gao ôm lấy đùi mềm mại của mình! Nàng trong lòng biết rõ ràng, Trần Tiểu Cửu sắc lang này vốn thuộc loại làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận!
Nàng thân mình dừng một chút, mắt đẹp khẽ liếc Trần Tiểu Cửu một cái, thần sắc nổi lên một tia cảnh cáo!
Trần Tiểu Cửu nhìn như không thấy, con ngươi đen nháy linh động, vẫn như cũ bướng bỉnh kiên trì, đùi của hắn còn xuyên thấu qua tất chân, nhẹ nhàng ma sát đùi trên mềm nhẵn của nàng.
Sâu trong tâm hồn nàng, hung hăng giật mình, liền không bao giờ... rời khỏi được nữa.