A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 503: Song Quý Quan Lũng
hóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Ở giữa cái bàn dài đặt một chiếc hòm giấy, trước mặt mỗi người có một tờ giấy phải trái mỗi bên có một lựa chọn, một bên là “Nhập Quan Trung”, một bên là “Bất nhập Quan Trung”. Mỗi người xé một nửa bỏ vào hòm giấy giữa bàn, tổng cộng bốn mươi bảy phiếu, kể cả Dương Nguyên Khánh là bốn mươi tám phiếu, đều là bỏ phiếu kín. Bốn mươi tám phiếu này quyết định tiền đồ quân Phong Châu.
Dương Nguyên Khánh đi vào phòng:
- Các vị bỏ phiếu xong chưa?
Đỗ Như Hối gật gật đầu:
- Mọi người bỏ phiếu xong rồi, không hề có bàn bạc, đều là lựa chọn của chính bản thân, hiện tại còn thiếu một phiếu của tổng quản
Dương Nguyên Khánh lấy ra một phiếu của mình, hắn gấp đôi rồi chậm rãi xé thành hai mảnh, hắn xem xét một lúc, cuối cùng đem nửa “Bất nhập Quan Trung” bỏ vào hòm phiếu.
Sở dĩ Dương Nguyên Khánh không dùng cách bàn luận rồi mọi người giơ tay biểu quyết, mà là dùng cách bỏ phiếu kín chính vì Dương Nguyên Khánh hi vọng sự lựa chọn lúc này mọi người đều vì lợi ích bản thân mà suy xét, mà không phải vì cái gọi là đại nghĩa hoặc ưu nhược điểm của sách lược.
Quân Phong Châu cũng không chỉ có quân đội của một mình Dương Nguyên Khánh hắn mà còn quyền lợi của một tập đoàn quân đội. Mọi người đi theo Dương Nguyên Khánh hắn tranh đấu giành thiên hạ đều có cân nhắc cho quyền lợi bản thân, hắn không thể chỉ suy xét đại nghĩa và quyền lợi của chính mình.
Nếu đại đa số mọi người lựa chọn “Nhập Quan Trung”, như vậy Dương Nguyên Khánh sẽ không chút do dự dẫn quân tới Quan Trung. Hắn quay đầu lại nói với quan văn thư Trương Lượng và Giả Chính Ý:
- Hai người các ngươi bắt đầu tính số phiếu
Hai người đem một tấm giấy trắng treo lên tường, bên trái là Giáp: “Nhập Quan Trung”, bên phải là Ất: “Bất nhập Quan Trung”. Theo cách của Dương Nguyên Khánh, vẽ chữ “Chính” để biểu thị số phiếu.
Giả Chính Ý phụ trách báo phiếu, Trương Lượng sao chép chữ
- Chính. Giả Chính Ý lấy hết mảnh giấy ra, sắp xếp lại, bắt đầu báo phiếu:
- Phiếu thứ nhất, bất nhập Quan Trung
- Phiếu thứ hai, bất nhập Quan Trung
……..
Trong phòng nghị sự mỗi người đều ngồi thẳng thân mình, tập trung hết sức chăm chú lên tờ giấy trắng ghi số phiếu.
- Phiếu bốn mươi tám, bất nhập Quan Trung
Báo xong tờ phiếu cuối cùng, phòng nghị sự liền vang lên một tràng vỗ tay. Bốn mươi tám tờ phiếu đều là bất nhập Quan Trung, không ai tán thành nhập Quan Trung bao gồm cả bản thân Dương Nguyên Khánh. Trong lòng Dương Nguyên Khánh sinh ra một chút cảm động khó giải thích, tâm tư bọn họ chưa từng nhất quán như vậy.
Tuy rằng mọi người đều không nói ra, nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ mọi người không muốn vì gia tộc Dương Huyền Cảm mà bán mạng. Bọn họ thà rằng chọn tự mình giành thiên hạ, bao gồm mấy người Quan Lũng như Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh, Tô Định Phương, Mã Thiệu cũng vứt bỏ cơ hội lần này.
Đối mặt với bốn mươi tám cái lựa chọn nhất trí, Dương Nguyên Khánh đưa ra quyết định cuối cùng:
- Được, nếu mọi người đều tỏ rõ thái độ, vậy thì chúng ta không tới Quan Trung
…….
Mọi người lục tục giải tán, Đỗ Như Hối đi vào phòng Dương Nguyên Khánh, cười nói:
- Tổng quản không ngờ tới kết quả sẽ thế này
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu cười khổ:
- Ta đoán phần lớn mọi người chọn bất nhập Quan Trung, dẫu sao người Sơn Đông khá đông, thật không ngờ tới mọi người lại nhất trí thế này, điều này khiến ta rất không xem trọng việc Dương Huyền Cảm tạo phản
Đỗ Như Hối ngồi xuống nói:
- Chủ yếu do trải qua lần khởi sự thất bại khi trước, mọi người đều nhìn rõ Dương Huyền Cảm. Người này không quyết đoán, xem trọng người trong họ mà lại khinh tướng lĩnh, dùng người mà lại đa nghi, không thể thành đại sự. Đi theo hắn tất nhà tan bỏ mình, mọi người không muốn tìm đến y
- Khắc Minh huynh cũng cho là như vậy sao?
Đỗ Như Hối lắc đầu:
- Ta vì lo nghĩ thay ngươi nên mới phản đối
- Thay ta lo nghĩ?
Dương Nguyên Khánh có chút kinh ngạc, liền cười nói:
- Nói rõ ràng xem nào
- Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Huyền Cảm lần trước tạo phản ngươi đã tuyên bố hịch đánh dẹp phản tặc Dương Huyền Cảm, đã cắt đứt quan hệ cha con với y. Lần này y tạo phản nếu ngươi lại gia nhập người thiên hạ sẽ nhìn ngươi như thế nào?
Dương Nguyên Khánh im lặng gật đầu, Đỗ Như Hối nói rất đúng. Đỗ Như Hối lại nói:
- Còn nữa, cho dù mọi người ra sức cùng ngươi gia nhập Dương Huyền Cảm, cho dù tương lai đoạt được thiên hạ, chức vị Thái tử đến lượt ngươi hay sao? Nếu không tới phiên ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Dương Tuấn sẽ tha cho ngươi hay sao? Ngươi lại phải ăn nói với mọi người thế nào? Nguyên Khánh, mấy vấn đề này đều là sự thật. Ngươi năm xưa bị Dương gia đuổi khỏi dòng họ, Dương Huyền Cảm cũng không phản đối, cho thấy y với ngươi cũng có thành kiến. Ta dám khẳng định, y hiện giờ mời ngươi đi Quan Trung đối với ngươi nhiều lắm là lợi dụng, tuyệt không có tình cha con
Đỗ Như Hối nhìn chăm chú vào mắt Dương Nguyên Khánh, gằn từng chữ:
- Nếu ngươi dẫn quân gia nhập với y, y nhất định sẽ giết ngươi, đoạt đi quân đội của ngươi
Dương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài:
- Tu hú chiếm tổ chim khách, ta chẳng qua hy vọng hắn có thể thay ta ở Quan Trung ngăn chặn sự phục hồi của các quý tộc Quan Lũng.
Sau khi Phàn Tử Cái chết vì bệnh, Dương Quảng liền giữ Độc Cô Chấn lưu lại kinh thành phụ tá cho Việt Vương Dương Đồng. Song Độc Cô Chấn không hề nắm hết quyền hành, mà là do năm người gồm y và Quang Lộc Đại Phu Đoạn Đạt, Dân bộ Thượng thư Vi Tân, Hữu võ Vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật, Hữu ti lang Lư Sở cùng phụ tá cho Dương Đồng. Độc Cô Chấn chỉ là một trong năm đại thần phụ tá, tất cả chính vụ đều do năm người cùng thương lượng quyết định, còn binh quyền thì do Việt Vương Dương Đồng chưởng quản.
Khi Dương Huyền Cảm lại nổi dậy ở Đông Sơn, tin tức tấn công Quan Trung truyền đến Lạc Dương, trong kinh thành cũng trở nên hỗn loạn. Dương Đồng khẩn cấp phái Hổ Bí lang tướng Tống Lão Sinh dẫn hai mươi ngàn tinh binh đến đóng ở quận Hà Đông, ngăn cản Dương Huyền Cảm xuất quan tiến về phía đông.
Rốt cuộc Độc Cô Chấn không thể kiên nhẫn nữa. Ngay buổi tối khi tin tức của Dương Huyền Cảm được truyền đến, Độc Cô Chấn ngồi xe ngựa chạy đến Đậu phủ.
Dương Huyền Cảm tiến đến chiếm Trường An hoàn toàn xáo trộn bước đi của Độc Cô Chấn, làm cho kế hoạch đã định sẵn của y đối mặt với nguy hiểm thất bại, khiến lòng Độc Cô Chấn như lửa đốt. Hiện tại y chỉ có thể thảo luận đối sách với Đậu thị.
Xe ngựa của Độc Cô Chấn chậm rãi dừng lại trước cửa Đậu phủ, đây là phủ đệ của Đậu Uy – gia chủ Đậu thị. Độc Cô Chấn xuống xe ngựa, Đậu Uẩn – con trai Đậu Uy liền đếp nghênh tiếp:
- Độc Cô thế thúc đại giá quang lâm, khiến Đậu gia vô cùng vinh hạnh. Phụ thân đặc biệt lệnh cho cháu chờ thế thúc ở đây. Nếu có chỗ thất lễ, xin thế thúc bỏ quá cho!
Độc Cô Chấn cười nói đáp lễ:
- Ta không mời mà đến, làm phiền phụ thân của cháu rồi. Hiện giờ ông ấy có ở trong phủ chứ?
- Đang đợi thế thúc ở trong thư phòng, mời thế thúc đi theo cháu!
Tuy rằng gia tộc Đậu thị không phải là một trong Bát trụ quốc, nhưng vì lớp lớp nhân tài xuất thân từ trong gia tộc, mà dần dần trở thành một trong những gia tộc trọng yếu của quý tộc Quan Lũng. Bởi vì thê tử Đậu thị của Lý Uyên là con gái chính tông của Đậu gia, vì vậy gia tộc Đậu thị cũng là một trong những người ủng hộ quan trọng nhất của Lý Uyên.
Đậu gia và Độc Cô gia đều ủng hộ Lý Uyên, nhưng hai bên đều không phục nhau. Bình thường cũng không có quan hệ, mỗi bên đều dùng phương thức riêng để ủng hộ Lý Uyên. Mà lần này bởi vì Dương Huyền Cảm tiến đánh ngoài ý muốn, khiến hai nhà không hẹn cùng đến. Đậu Uy cũng vừa muốn mời Độc Cô Chấn, nhưng không ngờ Độc Cô Chấn đã tự mình đến đây.
Độc Cô Chấn bước vào thư phòng. Đậu Uy nhiệt tình lạ thường, mời Độc Cô Chấn ngồi xuống, lại lệnh cho người dâng trà. Năm nay Đậu Uy đã hơn sáu mươi tuổi, lớn hơn Độc Cô Chấn hai tuổi. Tộc Đậu thị đa phần lấy võ nghệ dũng mãnh truyền hậu thế, nhưng Đậu Uy lại có tài văn chương tú lệ, học thức uyên bác. Y lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, vì quan hệ quá thân với Thục vương Dương Tú mà mãi không được Dương Quảng tín dụng, năm trước đã bị cách chức ở nhà.
Hai năm hàn huyên qua loa vài câu, Đậu Uy liền trực tiếp khơi rõ chuyện:
- Dương Huyền Cảm lại làm phản, chiếm cứ Quan Trung. Ta vốn định phái người mời gia chủ Độc Cô, không ngờ gia chủ Độc Cô lại tự mình đến đây. Xem như trong lòng chúng ta đều cùng nóng ruột, chẳng hay Độc Cô huynh có đối sách gì?
Dù Độc Cô Chấn sốt ruột trong lòng nhưng lại không để lộ ra ngoài mặt. Y nói không chút hoang mang:
- Chúng ta phải phân đối sách từ một thành hai. Trước là Quan Trung, sau là Thúc Đức, được không?
Đậu Uy bật cười:
- Nếu muốn Quan Trung, vậy cứ để ta nói trước đi! Chiều nay ta vừa nhận được một phong thư khẩn cấp của cháu trai Đậu Khánh, ta biết tình hình mới nhất ở Quan Trung.
Độc Cô Chấn mừng rỡ:
- Mời Đậu huynh nói!
Đậu Uy lấy ra một phong thư nói:
- Tuy Dương Huyền Cảm chiếm cứ Quan Trung, ta nghĩ vấn đề cũng không quá nghiêm trọng. Dù Dương Huyền Cảm đoạt được Quan Trung, nhưng không có được lòng người ở Quan Trung. Phần lớn quan viên ở Trường An đều chạy trốn, các nhà quyền thế lớn của Quan Trung đều tự nghiêm chỉnh gia phong, bình tĩnh quan sát biến đổi. Những kẻ dựa vào Dương Huyền Cảm đa phần là dân đói và loạn phỉ ở Quan Trung, cùng với những kẻ gian nịnh như Âm Thế Sư và Cốt Nghi. Kẻ mà Dương Huyền Cảm phái đi chưởng quản quân cũng là người trong tộc của y. Từ đó cho thấy, tuy Dương Huyền Cảm có địa lợi, song không hề có được thiên thời, càng không có được nhân hòa, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Độc Cô Chấn gật đầu. Kiến thức của Đậu Uy không thua gì y, không hổ là gia chủ Đậu thị, y cũng cười nói:
- Ở Quan Trung, Độc Cô thị cũng có trên mười ngàn con nuôi và gia đinh. Ta biết Đậu gia cũng có vô số gia đinh, nhưng ta đề nghị đây không phải là lúc dùng đến bọn họ. Chúng ta không những phải đề phòng Dương Huyền Cảm, mà còn phải đề phòng cả Dương Quảng. Hiện tại chúng ta có thể lợi dụng thế lực chính phủ của triều Tùy ở Quan Trung đối kháng Dương Huyền Cảm, khiến y không thể yên tâm củng cố Quan Trung. Bất cứ lúc nào, đại quân triều đình nhất định sẽ đến, lợi dụng quân đội triều đình thay chúng ta tiêu diệt phản loạn của Dương Huyền Cảm.
Đây mới chính là mục đích chủ yếu khi Độc Cô Chấn đến tìm Đậu Uy. Hai cháu trai của Đậu Uy đều đảm nhiệm trọng chức ở Quan Trung, Đậu Kháng là Thái thú quận Hoằng Hóa, Đậu Tấn là Thái thú quận Phù Phong.
Đậu Uy hiểu được ý của y, ông khẽ thở dài nói:
- Điều này không phiền gia chủ Độc Cô phải nhắc, ta cũng đã nghĩ đến. Ta đã lệnh cho Đậu Kháng dẫn quân tiến vào quận Phù Phong, để hai người Đậu Kháng và Đậu Tấn chiêu mộ mấy chục ngàn sĩ binh, đối kháng tiến công của Dương Huyền Cảm. Thực ra ta lo lắng nhất là Dương Nguyên Khánh, nếu Dương Nguyên Khánh dẫn quân xuống phía nam, tấn công quận Phù Phong từ phía sau, thế thì quận Phù Phong đã tận rồi. Hơn nữa quân Phong Châu tinh nhuệ, quân triều đình chưa chắc có thể địch nổi. Đây là điều mà ta lo nhất, một khi đại quân của Dương Nguyên Khánh tiến vào Quan Trung, chúng ta sẽ không còn cơ hội ở Quan Lũng nữa.
Độc Cô Chấn khẽ mỉm cười:
- Ta dám khẳng định, Dương Huyền Cảm có làm phản nữa thì Dương Nguyên Khánh tuyệt đối sẽ không xuất binh tham dự, hắn nhất định sẽ phân rõ giới tuyến với Dương Huyền Cảm.
Đậu Uy trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ý huynh là, lần tạo phản trước đây của Dương Huyền Cảm?
- Chính là như thế!
Độc Cô Chấn cười nói:
- Hắn đã tuyên bố Dương Huyền Cảm là phản nghịch với thiên hạ, cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con. Hiện tại nếu hắn lại giúp Dương Huyền Cảm thì sao có thể giải thích với người trong thiên hạ? Hơn nữa chiến dịch ở Nhạn Môn, Thánh thượng vừa mới thừa nhận hắn là thần tử Đại Tùy. Nếu Dương Nguyên Khánh cứ thế mà xuất binh đến Quan Trung, hắn chắc chắc sẽ thất tín với thiên hạ. Người không tin thì sẽ không thể đứng vững được, hắn nhất định đã suy xét đến hậu quả này. Cho nên ta dám khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không xuất binh trợ giúp Dương Huyền Cảm. Đương nhiên hắn cũng sẽ không giúp triều đình, hẳn là sẽ giữ binh xem chừng.
- Nếu là như thế thì chúng ta có cơ hội rồi. Độc Cô huynh, huynh có cho rằng liệu Thúc Đức sẽ mượn cớ bình định Dương Huyền Cảm lần này mà tiến lấy Quan Trung hay không?
Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng đi vài bước, y lắc đầu:
- Dù Thánh thượng đã đến Giang Đô, song ngài ấy vẫn có thể khống chế thế cục. Tuy triều Tùy đã rạn nứt trầm trọng, song vẫn chưa sụp đổ, thế đổ vỡ vẫn chưa hình thành. Hiện tại khởi binh, ta cho rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi.
- Vậy Độc Cô huynh cho rằng khi nào thời cơ mới chín muồi?
Độc Cô Chấn thản nhiên nói:
- Đợi thế tạo phản trong thiên hạ mãnh liệt hơn một chút, sức ảnh hưởng lớn hơn một chút, tỷ như Trung Nguyên, tỷ như phương nam.
….
Độc Cô Chấn cáo từ rồi đi, Đậu Uy ngồi trong thư phòng im lặng trầm tư. Lúc này, con trai Đậu Uẩn ở sau lưng ông nói:
- Phụ thân, con cảm thấy tư tâm của Độc Cô gia quá nặng, y sẽ không dốc toàn lực trợ giúp Lý gia.
Đậu Uy liếc nhìn con trai, lắc đầu nói:
- Không thể nói như vậy, ai mà không có tư tâm? Ai cũng vì lợi ích của chính mình, Đậu gia chúng ta chẳng phải cũng thế sao? Độc Cô Chấn đã không tệ rồi. Hôm nay, tin tức từ Trường An vừa truyền đến Lạc Dương, y liền vội vàng hoang mang chạy đến đây, thể hiện rõ y rất để ý đến việc tạo phản của Dương Huyền Cảm. Y mong Lý Uyên có thể thành công, suy cho cùng Lý Uyên là cháu trai bên ngoại của y. Sở dĩ con cảm thấy y dường như không tận tâm, thực ra đó chỉ là một vấn đề về thể diện. Y không muốn thể hiện những gì ở trong nội tâm, ít ra y không muốn biểu lộ trước mặt Đậu gia.
Đậu Uy nhấc bút viết một phong thư đưa cho Đậu Uẩn:
- Con mau chóng gửi thư này đến Thái Nguyên, để y đưa phong thư này cho Lý Uyên.
- Vâng! Con hiểu rồi.
Đậu Uẩn tiếp lấy thư, hành lễ rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình Đậu Uy, Đậu Uy im lặng trầm tư. Tuy ông không có tư tâm với đối với con trai và Độc Cô gia, nhưng trên thực tế, ông cũng cảm thấy Độc Cô gia có tư tâm. Rõ ràng nhất là khi y phản đối phương án của ông, muốn Lý Uyên đợi thêm một thời gian nữa. Thực tế chứng minh đó là một cơ hội rất tốt để giết Dương Huyền Cảm, tại sao y lại phải đợi? Có thật là vì thời cơ chưa chín muồi hay không?
Đậu Uy cho rằng không phải, nguyên nhân thật sự chính là Độc Cô gia có tư tâm. Độc Cô Chấn muốn xem chừng thêm tình thế, y không hề đặt hết tiền đánh cược lên Lý Uyên. Đậu Uy hiểu rất rõ truyền thống của Độc Cô gia, năm đó chẳng phải Độc Cô Tín cũng như thế sao?
Đậu Uy lạnh lùng cười một tiếng, chính là vì Độc Cô Chấn không hiểu Lý Uyên.
….
Xe ngựa của Độc Cô Chấn hối hả đi trong đêm tối giá lạnh. Ánh trăng trong vắt lạnh lẽo chiếu xuyên qua khe hở nơi màn cửa vào trong thùng xe, rọi trên khuôn mặt của Độc Cô Chấn, khiến y càng trở nên trắng toát như ngọc. Trên người Độc Cô Chấn phủ một tấm chăn lông dày, ánh mắt lóe lên, đang suy nghĩ điều gì đó.
Dương Huyền Cảm ngang nhiên tiến đánh làm loạn kế hoạch của y, khiến lòng tin mà y dành cho Lý Uyên cũng dao động theo. Liệu Lý Uyên vẫn có thể đoạt lấy giang sơn hay không?
Y biết Tiêu Lương ở phía nam đang rục rịch muốn động, y biết tình thế mạnh mẽ của Lý Mật ở trại Ngõa Cương, y cũng biết Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc đang hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh), song những người này không đáng để lo. Y lo nhất duy chỉ có Dương Nguyên Khánh, kẻ này có đầu óc, có mắt nhìn, có thủ đoạn, lại nhẫn nại. Khi bay thì cất cánh cao vút lên khỏi vạn vật, khi ẩn náu thì lại mai phục trong những con sóng lớn. Kẻ này ẩn phục ở Phong Châu, cũng chính là đang đợi thời cơ.
Độc Cô Chấn cảm thấy mình không thể thắt cổ trên cây. Y ủng hộ Lý Uyên, đồng thời cũng lưu lại đường lui cho Độc Cô gia. Giống như thái độ của Vi thị gia, bọn họ công khai thừa nhận Vi Sư Minh và Vi Luân là con cháu Vi gia. Trên thực tế chính là thể hiện rõ thái độ với Dương Nguyên Khánh, bọn họ cũng đang lưu lại cho Vi gia một đường lui.
Trong quân Phong Châu hẳn là nên có một người mang họ Độc Cô.
Xe ngựa của Độc Cô Chấn chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Độc Cô. Độc Cô Chấn xuống xe ngựa, lập tức căn dặn:
- Mau tìm Độc Cô Lôi đến đây cho ta.
Độc Cô Chấn trở về thư phòng của mình. Không lâu sau, gia nhân đến trước cửa bẩm báo:
- Lão gia, Độc Cô Lôi đến rồi.
- Để y vào đây!
Rất nhanh, một nam tử hơn ba mươi tuổi bước vào thư phòng, khom người thi lễ:
- Cháu Độc Cô Lôi tham kiến gia chủ.
Độc Cô Lôi là cháu thứ của Độc Cô Đà – huynh của Độc Cô Chấn, địa vị của y trong gia tộc Độc Cô thấp kém. Y là quan thừa thự cung nỏ (chức quan trông coi sắp xếp cung nỏ) của Thiếu Phủ Tự, chỉ là một viên quan cửu phẩm. Song tài nghệ của y lại tinh xảo, hơn nữa giỏi về chế nỏ, có thể chế ra nỏ cơ cực kỳ cao minh. Năm đó Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải từng khen y không ngớt lời, khen y là người tạo nỏ đứng nhất Đại Tùy. Tuy rất có bản lĩnh, nhưng trong gia tộc Độc Cô trọng sĩ khinh thợ, Độc Cô Lôi lại không có cơ hội ngẩng đầu.
Lúc này Độc Cô Chấn nhớ đến người này, chính là vì nhìn trúng tài hoa chế nỏ của y. Độc Cô Chấn khẽ mỉm cười nói:
- Có một việc liên quan đến hưng suy của gia tộc, ta muốn để cháu làm.
Miệng lưỡi Độc Cô Lôi cứng đờ, lời nói vụng về. Không ngờ gia chủ lại giao trọng trách liên quan đến hưng suy gia tộc cho y, khiến y cực kỳ sợ hãi, y nói lắp bắp:
- Gia chủ… xin căn dặn!
- Từ nay trở đi, tên cháu đổi là Trương Lôi, có thể dẫn theo mười mấy thợ làm nỏ mở một hiệu bán nỏ ở huyện Cửu Nguyên tại Phong Châu.
Đến đây, Độc Cô Chấn hạ giọng nói:
- Cháu phải nghĩ cách trở thành bậc thầy của quân Phong Châu, phải được Dương Nguyên Khánh coi trọng. Nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể công khai thân phận gia tộc Độc Cô của cháu, cháu hiểu chứ?
- Cháu hiểu rồi!
Huyện Hoắc Ấp của quận Lâm Phần là nơi giao nhau của ba quận Thượng Đảng, quận Tây Hà và quận Long Tuyền, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng. Hơn nữa phía bắc huyện Hoắc Ấp là Cao Bích Lĩnh, địa thế dốc đứng mấp mô, tựa như một tấm bình phong chắn trên con đường phía bắc. Mà phía đông huyện Hoắc Ấp cũng là những rặng núi chập chùng, ba dãy núi lớn Giới Sơn, Hoắc Sơn, Ô Lĩnh Sơn kéo dài ngàn dặm, phân vùng phía nam Hà Đông Đạo thành hai phần.
Năm đó đại quân của Dương Tố đông chinh Hán Vương Dương Lượng, sau cùng quyết chiến với quân Dương Lượng tại huyện Hoắc Ấp. Trương Tu Đà thiêu chết hơn mười ngàn người chỉ bằng một mồi lửa trên Cao Bích Lĩnh, chém chết Tiêu Ma Ha, đại bại Dương Lượng.
Thời gian thấm thoát trôi qua mười một năm, bởi vì huyện Hoắc Ấp có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng mà trở nên không yên tĩnh. Soái tặc bến sông Vô Đoan Nhi dẫn tám mươi ngàn đại quân tiến đến chiếm lấy huyện Hoắc Ấp làm sào huyệt, phân ra cướp bóc các quận huyện Thượng Đảng, Tây Hà, Long Tuyền, gian dâm thiêu giết, những nơi đi qua đều đẫm một màu máu.
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 13: Song Hùng Quật Khởi Bắc Và Nam
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng