Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312: Sinh Nhật Của Thập Tứ Công Chúa (thượng - Phần 2)
hưng Mễ Nặc Tư Lương Cách không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, giống như không nhìn thấy những hành vi vô pháp vô thiên của đám binh sĩ cấm vệ quân kia vậy, chỉ bình tĩnh mỉm cười nói: “Địa khu Mỹ Ni Tư, chúng tôi là người của phủ đại đô đốc địa khu Mỹ La.”
Câu này nói ra rất nhẹ nhàng bình thản, giống như một trận gió thổi qua vậy, chớp mắt một cái là biến mất. Nhưng đám binh sĩ cấm vệ quân kia rõ ràng sắc mặt biến đội, không kìm được nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt trở nên có chút sợ hãi, mấy tên binh sĩ lên xe vận chuyển tài vật kia cũng chầm chậm dừng động tác đang làm lại, đem tài vật đặt trở về đằng xa, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cười bình thản.
Đám người Tri Thu cũng buông lỏng tay đặt bên hông.
Người có tên, cây có bóng, cũng chẳng trách được những binh sĩ quân cấm vệ cố kỵ, điều này cũng phải trách báo chí của đế quốc Đường Xuyên tuyên truyền thỏa đáng, đem Dương Túc Phong thành công tạo thành tên ác ma có thù tất báo ăn thịt người không nhả xương, từ đầu tới chân đều chảy máu, toàn thân trên dưới phát ra mùi máu tay làm người ta buồn nôn, mỗi một người chọc giận y, dù là lên trời xuống đất, Dương Túc Phong cũng phải tóm lấy hắn, róc xương lột da. Giống như Ô Mạn Lặc Tư và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ năm xưa vậy, chạy vòng quá nửa liên bang La Ni Tây Á, Dương Túc Phong vẫn giết chết hai tên bọn chúng. Đám binh sĩ cấm vệ quân này cho dù gan có lớn hơn, cũng không dám lấy mạng sống của mình ra chơi đùa, nhân vật ngay cả nước Mã Toa cũng bị đánh cho không còn manh giáp, đám binh lĩnh tôm tép há chọc vào được?
Phát giác được sự khác thường ở bên này, từ bên cạnh tới một quan quân mang quân hàm cấp úy đi tới, da dẻ hơi hồng hồng, hai mắt sáng ngời có thần, sắc bén mà thâm trầm. Đi đứng khí thế, tựa hồ là nhân vật đã thực sự thấy đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, vừa rồi hắn chính đang xử lý chuyện một tên binh sĩ thừa cơ hội kiếm tra cướp đoạt tài sản của người khác, trách mắng thậm tệ tên binh sĩ cấm vệ kia một trận, ngay sau đó lại gọi người đuổi hết toàn bộ những nạn dân kia đi.
“Các ngươi là người của Dương Túc Phong?” Con mắt của tên đô úy nhìn chằm chằm vào Mễ Nặc Tư Lương Cách, nhưng mau chóng phát hiện ra bản thân không nhìn ra bất kỳ đặc trưng nào ở phía đối phương, cũng không nhìn ra bất kỳ biểu tình nào của đối phương. Trên khuôn mặt của đối phương luốn đeo một nụ cười xã giao, nhìn qua mặc dù rất giả dối, nhưng không thể không thừa nhân, mặt của bản thân mình cũng không thể nghiêm lên được.
“Đúng thế, chúng tôi do Dương Túc Phong phái tới.” Mễ Nặc Tư Lương Cách trầm tĩnh nói, vẫn không có chút biểu tình nào, chỉ có nụ cười mãi mãi không bao giờ tan.
Những tên quan binh kia vẻ mặt hiển nhiên có chút phức tạp, đều tập trung ở gần, theo dõi sự tình tiếp tục phát triển, nghe thấy ba chữ Dương Túc Phong, lền ngay cả rất nhiều nạn dân cũng giương tai lên nghe, trẻ nhỏ khóc lóc cũng bất tri bất giác ngưng lại, gần của thành yên tĩnh giống như ngay cả hít thở cũng là hành vi mất lịch sự.
Bắt đầu từ cuối năm ngoài, truyền thông của đế quốc đã bắt đầu tuyên truyền khắp chốn lãnh đạo Dương Túc Phong của quân Lam Vũ sắp bước lên đất đai nội địa của đế quốc Đường Xuyên, nhưng cuộc sống từng ngày một qua đi, thủy chung không nhìn thấy bóng dáng quân Lam Vũ. Đứng nói tới quân Lam Vũ, dù là nhân vật quan chức tới từ địa khu Mỹ Ni Tư cũng không có lấy một người. Tin tức bọn họ có được, đều là thông qua những thương nhân đồn đại truyền tới, chẳng ai biết được thật giả.
Hiện giờ, cuối cùng nhân vật quan chức của địa khu Mỹ Ni Tư đã ra mặt rồi, bọn họ đương nhiên trong lòng tràn đầy kỳ vọng. Đã hình thành một tư duy rất đơn giản, đó chính là sức chiến đấu của quân Lam Vũ quá cường hãn, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại. Ngay cả quân đội nước Mã Toa cũng bị bọn họ đánh cho tan tác, quân lính tan rã, chỉ cần bọn họ tới, cục diện của nội địa đế quốc lập tức có thể cải thiện, bọn họ cũng không cần chạy nạn khắp nơi nữa.
Tên quan quân đô uy kia rõ ràng là không chịu nể mặt Dương Túc Phong, tiếp tục không chút khách khí nói: “Các ngươi tới kinh đô Ni Lạc Thần làm cái gì?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách bình thản nói: “Ta có phải cần nói cho ngươi không?”
Tên quan quân đô úy ánh mắt xầm xống, lạnh lùng nói: “Có.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách ngẩng đầu lên, cũng lạnh lùng đáp trả: “Ta không thể nói cho ngươi, mời gọi thượng cấp của ngươi tới đây.”
Tên đô úy kia nhìn xoáy vào Mễ Nặc Tư Lương Cách một cái, nuốt ực một ngụm nước bọt, nửa tin nửa ngờ đánh giá Mễ Nặc Tư Lương Cách một cái, rồi mới không cam lòng phất tay. Một tên quan quân cấp thân xoay người rời đi. Đám người Tri Thu đều cảm thấy hể hả, quân Lam Vũ bây giờ đã có tư cách dùng loại ngữ khí và cách nói này với người khác, cho dù đối phương không nể mặt, bản thân cũng chẳng cần sợ hãi.
Không lâu sau, tên quan quân kia dẫn một đội nhân mã nhỏ tới. Trong đội nhân mã đó, có một người thanh niên đồng phục tướng quân của quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên, mũi hếch cao, ánh mắt thâm sâu, có chút khí thế mạnh mẽ. Hắn đi tới trước mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách, quét nhìn Mễ Nặc Tư Lương Cách một cái, rồi rất không hoan nghênh nói: “Ta là Ưng Đan sư đoàn trường sư đoàn số 1 quân cấm vệ, ngươi là ai? Lấy giấy tờ chứng minh của ngươi ra.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách đưa giấy chứng minh của mình lên, lạnh nhạt nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách thành viên hành chính ủy viên hội dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc Mỹ La, phụng lệnh Dương Túc Phong đại đô đốc địa khu Mỹ La, tới cầu kiến hoàng đế bệ hạ.”
Ưng Đan lật qua giấy chứng nhận của Mễ Nặc Tư, khinh miệt hừm một tiệng, lạnh lùng nói: “Ừm, không tệ đâu! Còn có dấu ấn nổi của phủ đại đô đốc địa khu Mỹ La! Không biết cái cương ấn này là ai ban cho các ngươi? Đúng là coi thường vương pháp! Mễ Nặc Tư Lương Cách ngươi không dựa theo trình tự làm việc, dựa theo trình tự ta không thể cho ngươi nhập thành. Các ngươi nên đưa ra yêu cầu trước, sau đó chờ đợi triều đình đáp lại. Triều đình cho phép các ngươi mới được tới. Ngươi bừa bãi cầu kiến như vậy, về lý không hợp, ngươi phải hiểu quy củ.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách cười nhẹ nhàng, lời của Ưng Đan cũng không biết là lão nghe vào được bao nhiêu, chỉ hờ hững chẳng phật lòng nói: “Ta không hề nói là hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ tiếp kiến ta, ta chỉ tới xem xem mà thôi. Nếu như hoàng đế bệ hạ không có ý quan tâm tới chúng ta, thì chúng ta dạo quanh kinh đô Ni Lạc Thần, nhìn ngắm phong cảnh nơi này, sau đó trở về nói với nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư về uy nghiêm của thượng thuốc thiên triều, là ta cũng đã có thể có câu trả lời rồi. Nếu như không thể vào thành, vậy chúng tôi quay trở về thôi.”
Lão lạnh nhạt nói xong, không ngờ lại từ trong tay Ưng Đan lấy lại giấy tờ chứng minh của mình, sau đó xoay người.
Ánh mắt của Ưng Đan sa sầm, thình lình ý thức được điều gì đó, khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: “Nể ngươi từ xa tới đây, hơn nữa còn mang theo nguyện vọng của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư, ta có thể phá lệ một lần, cho ngươi vào thành.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu mỉm cười nói: “Vậy thì xin đã tạ..”
Ưng Đan nhìn thật sâu vào lão một cái, tựa như muốn nhìn ra mục đích chân chính lão tới kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng mau chóng phát hiện ra, đối phương tuyệt đối là loại chính khách lão luyện bách độc bất sâm, tuyệt đối sẽ không đệ lộ ra ý nghĩ thật sự trong lòng mình, chỉ đành bấm bụng thất vọng, sau đó chậm rãi nói: “Ta sẽ đem tin tức ngươi tới chuyển cáo cho triều đình. Còn về phần triều định có thể tiếp kiến các ngươi hay không, hoặc là khi nào sẽ tiếp kiến các ngươi, thì các ngươi cứ ở dịch trạm chờ thông báo đi. Cũng có thể là vài ngày nửa tháng, cũng có lẽ là nửa năm một năm, phiền các ngươi nhẫn nại chờ đợi.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách mỉm cười gật đầu, chầm rãi nói: “Hiểu mà, hiểu mà, cái quy củ này chúng tôi đều hiểu.”
Đám người Tri Thu ở bên cạnh trong lòng sớm đã muốn nổ tung vì tức giận rồi, mỗi người đều chửi thầm trong lòng, con mẹ nó, các ngươi chết đến nơi rồi, còn ra vẻ ở chỗ này, hiện giờ là các ngươi cầu quân Lam Vũ chúng ta tới giải cứu kinh đô Ni Lạc Thần, mà không phải là chúng ta chủ động muốn tới kinh đô Ni Lạc Thần. Làm cho chúng ta không vui, lão tử liền ở bên coi náo nhiệt, cách sông xem lửa cháy, xem các ngươi thế nào! Nếu là Dương Túc Phong cũng ở nơi này, nói không chừng đã cho Ưng Đan biết mặt rồi.
Ưng Đan khẽ phất tay, binh sĩ cấm vệ quân sau lưng lập tức nhường đường.
Mễ Nặc Tư Lương Cách mỉm cười gật đầu, lên xe tiếp tục tiến lên.
Ở trong xe ngựa, Tri Thu phẫn nộ nhỏ giọng chửi: “Mẹ nó chứ, hiện giờ đế quốc tình thế này rồi, còn muốn ra vẻ, xem bọn chúng còn ra vẻ được tới bao giờ. Nội tâm của đám cấm vệ quân này cũng bị hủ bại nghiêm trọng rồi, trong mắt chỉ có tiền. Chẳng có sức chiến đấu gì cả, quân đội nước Mã Toa đến một cái, khẳng định bọn chúng sẽ sụp đổ, tan đàn xẻ nghé, chẳng cần đợi chúng ta tới thu thập bọn chúng.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách trầm giọn nói: “Ngươi phải nhìn cho chính xác, đừng có nói năng bậy bạ! Nếu tình báo của ngươi không chính xác, làm Phong lĩnh đưa ra phán đoán sai lầm, Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư không lột da ngươi mới lạ. Bộ đội lần đầu tiên đổ bộ của chúng ta không thể nhiều lắm, nhưng phải đối diện với vô số kẻ địch, nếu như phán đoán đối với kẻ địch xuất hiện sai lầm. Vậy sẽ phải chịu thiệt hại lớn.”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu