Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 506: Giết Gà Không Cần Dao Mổ Trâu
Một tiếng động nhẹ mà bén nhọn vang lên, luớt qua bên tai Trần Tiểu Cửu, sau đó cũng không còn dị động gì nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn bàn đá hoàn hảo không tổn hao gì, cười nhạo nói:
-Mẹ nuôi, ta đã sớm nói qua, cái nhuyễn kiếm nầy không có gì đặc biệt, một chút lợi ích cũng không có, ngươi hết lần này đến lần khác nói nó là bảo bối.
- Đúng như thế?
Hỗ Tam nương cười hì hì vén tóc mai, dùng nhuyễn kiếm chỉ vào bàn đá nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhìn kỹ lại đi!
Trần Tiểu Cửu theo lời, đôi mắt sáng như đuốc, nhìn bàn đá không bị tổn hao gì, đột ngiên phát hiện ở giữa bàn đá có một vệt nhỏ dài, tinh vi xuyên qua bàn đá, xuất hiện giữa tầm mắt. Hắn đột nhiên giật mình ngẩng đầu, đè thấp thanh âm hưng phấn, run giọng nói:
- Mẹ nuôi, đây là thật sao?
- Ta sao lại lừa ngươi?
Hỗ Tam nương khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói:
- Rốt cuộc nó có phải là bảo vật không?
- Đây còn là tuyệt thế bảo kiếm!
Trần Tiểu Cửu phát giác ra bí mật trong đó, nhẹ nhàng ấn vào bàn đá, đột nhiên, chiếc bàn tinh mỹ do đá hoa cương mài thành, giống như không chịu được lực của một ngón tay của hắn, giống như sóng gợn, đột nhiên hướng sang hai bên tách ra.
- Ầm ầm…
Một tiếng giòn vang, bàn đá hoàn mỹ không tổn hao gì, cứ đơn giản như vậy bị thanh nhuyễn kiếm chém làm đôi, chỗ bị thân kiếm chém qua, bằng phẳng trơn nhẵn, sáng bóng khiến cho Trần Tiểu Cửu kinh ngạc đến tròn mắt. Bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ chỗ gãy, lắc lắc đầu, tấm tắc khen:
- Kiếm này tuy mỏng như cánh ve, mềm như cỏ, nhưng có khả năng cắt sắt chém đá, thật đúng là đỉnh cao của kiếm.
- Kiếm này tên là Hiên Viên!
Hỗ Tam nương nhìn thanh nhuyễn kiếm trong tay, ngân nga nói:
- Được luyện trăm lần, có thể thẳng như chỉ, cong lại như móc câu, rút về không tạo ra âm thanh, phóng ra mạnh như cung nỏ.
- Thanh kiếm này đã từng uống qua máu vô số giang hồ hào khách, lúc nội lưc xuyên qua, sát khí đầy thân kiếm, khiến đối thủ chưa đánh đã kinh hãi, khí thế bị yếu đi, chém sắt như chém bùn, địch nhân không dám tranh phong, ngay cả liều mạng tử chiến, cũng không có khả năng.
Hỗ Tam nương bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng búng lên thân kiếm, một tiếng rồng ngâm vang lên, ngạo nghễ nói:
- Hiên Viên vừa ra, người nào dám chống? Hừ... Tam nương ta thời trẻ tay cầm Hiên Viên kiếm, ngang dọc đại giang nam bắc, rất nhiều cao thủ tuyệt thế, nghe tin đã sợ mất mật, hốt hoảng chạy trốn, khiến cho ta ác danh vang xa, hiện tại ta liền tặng lại cho ngươi thanh kiếm này.
Đang khi nói chuyện, cổ tay khéo léo đổi qua, loáng cái Hiên Viên kiếm đã ở trên tay Trần Tiểu Cửu.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu sợ hãi than thở, đôi mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm thanh kiếm, trong miêng lại nói:
- Mẹ nuôi, lễ vật này quý giá như vậy, Tiểu Cửu không dám nhận, người nên thu về đi!
Hỗ Tam nương nghe vậy, mặt như hoa đào, xuất ra khuôn mặt tươi cười, vươn bàn tay nhỏ bé
ra, muốn cướp đoạt lại, Trần Tiểu Cửu vội vàng đem bảo kiếm giấu sau lưng ngượng ngùng cười nói:
- Mẹ nuôi, Tiểu Cửu chỉ khách khí một chút thôi, người lại tin là thật, có phải là không muốn bỏ đi thứ yêu thích không?
Hỗ Tam nương hừ lạnh một tiếng:
- Ta nếu là không muốn bỏ đi thứ yêu thích, sao có thể thành tâm tặng cho ngươi. Mẹ nuôi từ trước tới nay chưa từng nói lời không giữ lời, ta là đầu lĩnh thổ phỉ, không thích sợ hãi rụt rè, không thích kẻ gian trá quanh co lòng vòng!
Ta ngất! Ta chỉ khách khí một chút, ngươi liền bực tức nói ra nhiều như vậy, khinh bỉ ngươi nha!
Trần Tiểu Cửu yêu thích múa may vài cái Hiên Viên kiếm, tà ác cười nói:
- Mẹ nuôi, có thanh Hiên Viên kiếm chém sắt như bùn này, ta không phải sợ Tư Đồ Bá nữa, cái công phu Thập tam thái bảo chó gì, hắn dám dùng sức mạnh đối với ta, ta liền dùng Hiên Viên kiếm, y chẳng phải không thể làm được gì sao?
Hỗ Tam nương từ chối cho ý kiến, cười dài nhìn hắn nói:
- Tiểu Cửu, ngươi không hiểu ý tứ của mẹ nuôi! Thanh bảo kiếm nay ta cho nguơi là để bảo mệnh lúc nguy kịch, không phải cho ngươi để giết người. Như vậy khác nào giết gà dùng dao mổ trâu? Những người chết dưới Hiên Viên kiếm, nếu không phải là chưởng môn thì cũng là cao thủ nhất lưu trên giang hồ! Tư Đồ Bá tuy rằng cũng là một hảo hán, thế nhưng y muốn bằng võ công cậy mạnh, còn không có tư cách chết dưới Hiên Viên kiếm, ngươi hiểu chưa?
Trần Tiểu Cửu cười lạnh gật đầu nói:
- Lời mẹ nuôi nói, Tiểu Cửu ghi nhớ trong lòng!
- Nếu không vạn bất đắc dĩ, ngươi không nên tùy tiên dùng thanh kiếm này, nếu không có thực lưc giữ thanh kiếm này, nó sẽ đem đến đen đủi cho ngươi, cái nào quan trọng, ngươi tỉ mỉ tự đánh giá!
Hỗ Tam nương cẩn thận nhắc nhở hắn, nhất là vẻ mặt trịnh trọng của nàng, không ngờ giống như một nữ tử bình thường.
Trần Tiểu Cửu nghe được liên tục gật đầu, tiện tay càm lấy bàn tay nhỏ bé của Hỗ Tam nương. giống như một hài tử nhẹ nhàng lay động nói:
- Mẹ nuôi, ngươi đối xử tốt với Tiểu Cửu như vậy, Tiểu Cửu thật muốn báo đáp ngươi.
- Ngươi muốn báo đáp ta thế nào?
Hỗ Tam nương cười hì hì nhìn hắn nói.
- Không bằng...
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa nói:
- Không bằng ta hôn mẹ nuôi một cái, tặng cho ngươi một cái hôn nồng nhiệt, ngươi thấy lễ vật này thế nào?
Hỗ Tam nương mặt đỏ tới mang tai, hai má vô cùng quyến rũ, kiều diễm như muốn chảy ra nước, bàn tay nhỏ bé chỉ vào cái trán Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu tử thối, còn nói linh tinh, cẩn thần ta thiến ngươi.
Trần Tiểu Cửu cúng không lảng tránh Hỗ Tam nương hờn dỗi, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ôn nhu nói:
- Mẹ nuôi, ta là nói ra từ đáy lòng, tuyệt không có câu nào giả giối, người vừa rồi không phải muốn ta phải nói thật sao? Hiên tai ta nói lời thật lòng, ngươi lại không tin tưởng.
Vừa nói chuyện, hắn vừa ủy khất mân mê cái miệng.
Hỗ Tam nương gấp đến độ giậm chân:
- Tiểu Cửu, ngươi... ngươi khi dễ ta, ngươi nói lời càn quấy, ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nói những lời như vậy, nhất định ta sẽ giết ngươi...
Nàng tuy rằng đầy miệng uy hiếp, nhưng bộ dạng hờn giận, đối với kẻ to gan lớn mật như Trần Tiểu Cửu mà nói, một chút uy hiếp cũng không có!
Trần Tiểu Cửu liếm liếm đầu lưỡi, tà ác cười nói:
- Mẹ nuôi, người đỏ mặt cái gì? Ta chỉ là nói đùa với ngươi, đã đem người gấp đến đỏ mặt như vậy, rõ ràng là trong lòng người có quỷ, nếu không làm sao mà thành như vậy?
- Ngươi... Ngươi đừng có nói lung tung!
Trần Tiểu Cửu dậm chân, lay động cánh tay, cắn chặt rang nói:
- Ngươi nếu là thật sự muốn báo đáp ta, tìm một cơ hội, hung hăng chỉnh sửa cho mụ già thối Chu gia kia, hay nhất là cho bà ta muốn chết không được, muốn sống không xong, như vậy ta mới cam tâm!
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên: Hỗ Tam nương ăn phải quả đắng gì, quyết tâm muốn thu thập Chu lão phu nhân, rốt cuộc là sao nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, bốn tiếng hổ gầm uy mãnh, cắt đứt suy nghĩ của hắn! Vừa mới ngẳng đầu nhìn, bốn con hổ làm thành tiểu hổ đội, rung đùi đắc ý, liếm môi, chạy xung quanh Hoa Như Ngọc, đang trên cây cầu gỗ, chậm rãi đi tới.
Hoa Như Ngọc từ trong nội tâm, lộ ra sự vui mừng, bước chân mềm mại, theo một nhịp điệu ưu nhã, đi lên bác thang gỗ, vóc người thon dài bị y phục màu trắng che khuất, dung quang toả sáng: eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn, hợp lại với nhau càng tôn thêm cho nhau, gót sen ba tấc, khéo léo lả lướt; Da thịt trắng trẻo đẫy đà, ngũ quan trên mặt rõ ràng, tràn ngập vui sướng hạnh phúc.
- Mẹ nuôi, con đến chậm.
Hoa Như Ngọc ở trước mặt Hỗ Tam nương,thu lại sự tàn nhẫn, lộ ra một mặt nhu thuận như cô gái nhỏ. Bốn con cọp con, nhìn thấy bóng của Hỗ Tam nương, càng rống to hơn vài tiếng, vui vẻ vội vàng chạy tới, vây quanh trước thân thể hắn, nịnh nọt, chạy quanh hắn.
Trần Tiểu Cửu đối với loại thú to lớn, trong lòng thủy chung có sự sợ hãi, đột nhiên ôm chặt thân thể Hỗ Tam nương, trong lòng đầy căm hận, nhấc chân hung hăng đá lên đầu con hổ háo sắc, nhổ một ngụm nói.
- Con hổ háo sắc ngươi cũng biết nịnh nọt, mới vừa rồi hung hăng như muốn ăn mẹ nuôi vậy, quỷ sứ này, biểu diễn thật tốt a, hiện tại thế nào còn biết dùng khuôn mặt tươi cười đón chào? Hừ... Cho dù đầu ngươi cứng rắn, ta cũng muốn dùng Hiên Viên kiếm chém ngươi.