Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 8 - Chương 38: Miền Tây Hoang Lương
H
ỏa Xích Minh hừ một tiếng: - Ta là người Đại Hạ, tổ phụ ta vào sinh ra tử mới kiến lập nên quốc gia này, sao có thể để nó bị hủy, kẻ có lỗi với gia tộc ta là hoàng tộc, không phải Đại Hạ, ta sinh ra ở Đại Hạ, sẽ chết ở Đại Hạ chứ không phải bội nó. Vả lại ta thèm cái đầu ngươi đã lâu, thù này không trả được, đến chết ta cũng không tha cho mình.
Vân Tranh gật đầu: - Ta tôn trọng khí tiết của ngươi, không nói chuyện quy thuận nữa, nếu ngươi đã có lựa chọn, vậy ngươi tính giúp ta giết Một Tàng Ngoa Bàng ra sao?
- Muốn được gia tộc Dã Hỏa của ta giúp, trừ khi ngươi đánh bại Một Tàng Ngoa Bàng, có người đó, gia tộc Dã Hỏa ít nhất im hơi lặng tiếng ba mươi năm. Nếu không có người đó, gia tộc Dã Hỏa tự có hành động.
Vân Tranh thở dài: - Ta có hai lão bà, một là đại tiểu thư thế gia, một là nữ nhi tiểu hộ, cả hai lão bà đều quan tâm tới ta, chỉ là đại lão bà thích rảnh rỗi lại dằn mặt tiểu lão bà, làm tiểu lão bà của ta có một dạo không thấy ta không dám ăn cơm, sợ đứa con trong bụng bị hại, may mà ta hóa giải được.
- Bây giờ Một Tàng thị là đại lão bà, gia tộc Dã Hỏa là tiểu lã bà, còn hoàng đế tương lai vẫn đang bú sữa, chẳng hóa giải được xung đột. Thế nên Hỏa Xích Minh, ngươi không cần tỏ lập trường tọa sơn quan hổ đầu với ta, ngươi chưa có tư cách đó đâu. Nay Tây Hạ chết đói đầy dồng, Một Tàng Ngoa Bàng là hi vọng cuối cùng của các ngươi, nếu ta chặn được cuộc tiến công này, Đại Tống chẳng cần làm gì cũng có thể gạch tên Tây Hạ ra khỏi danh sách kẻ thù, lúc đó ta cần gì quan tâm tới ngươi nữa.
- Còn nếu ta không chặn được Một Tàng Ngoa Bàng, Một Tàng thị sẽ thuận thế diệt tộc các ngươi thôi, thân ở hiểm cảnh, cho dù đưa ra quyết định sai lầm cũng tốt hơn không làm gì, nghĩ cho kỹ lời ta.
Hỏa Xích Minh nhất thời không nói được gì.
- Ta biết ngươi tìm ta là muốn một tấm lệnh bài để có thể đi qua Thanh Giản thành trở về Cát Đạp trại, địa bản của gia tộc các ngươi một cách nhanh nhất, ta không cần ngươi hứa hẹn gì cả, đây là thiện ý của ta.
Vân Tranh nói rồi viết văn thư thông quan đưa cho Hỏa Xích Minh, sau đó mời Lý Thường tiếp tục lên đường, Hầu Tử đi tới tháo còng cho Hỏa Xích Minh rồi đi, để lại một mình hắn ngồi ngây ra nhìn văn thư thông quan.
Lý Thương u oán nói với Vân Tranh: - Vân hầu, vì sao lại dùng ấn của lão phu mà không dùng ấn của ngài.
- Ta mà dùng ấn có khi bị hiềm nghi thông địch, ông thì sao, ai dám nói ông thông địch, ông cứ thoải mái học ta nổi khùng đánh người. Vân Tranh cười hăng hắc:
Lý Thường kiêu ngạo nói: - Đúng thế, Lý gia ta từ thái tổ vì Đại Tống vất vả, kẻ nào dám động tới một ngón tay của lã.. Tới đó chợt nhớ ra kẻ bên cạnh đánh mình gãy sáu cái răng, đổi chủ đề: - Chỉ là Vân hầu ngài làm thế, liệu có xúi được gia tộc Dã Hỏa làm phản không?
Vân Tranh lắc đầu: - Nào có đơn giản như thế, Đại Tống và Tây Hạ là tử địch, gia tộc Dã Hỏa là huân quý có công lập quốc, chưa tới lúc cùng đường, bọn họ không phản bội đâu, nhưng tình thế của ta không tốt, giờ bất kỳ khả năng nào ta cũng phải tranh thủ.
Hi vọng vừa khơi lên của Lý Thường đã tắt ngúm, ủ rũ lên xe ngựa.
Đại quân thẳng tiến về phía tây, cảnh núi non xanh biếc dẫn dần biến thành một màu vàng hoang lương, lần hạn hán này không chỉ Tây Hạ thành địa ngục nhân gian, Phượng Tường phủ chẳng khá hơn là bao, từng cái cây khô trụi lá như những cánh tay vươn lên trời cao cầu cứu, thi thoảng có một hai cái cây còn lá cũng héo rũ, một số hương nông đang cố đào giếng nước dưới những cái cây còn lá đó, gia súc khát khô đưa mắt nhìn, mong đợi có dòng nước ngọt chảy ra.
Trời khô, bụi đất mịt mù bám theo bước quân đi, khi đến tối dừng lại, ai nấy đều bị phủ một lớp bụi đất, mặt đất nứt toác, gió nhẹ thổi qua cũng làm bụi bay mù trời như là mặt đất bắt lửa đang bốc khói.
- Trời nắng chói chang như lửa đốt Mạ non trong ruộng cháy cháy khô Nông phu lòng nóng như canh nấu Vương tôn công tử quạt phe phẩy.. Vân Tranh cưỡi ngựa đi trên đường lớn, liếc nhìn Lý Thường để mình trần khoe bộ xương sườn đang phe phẩy quạt, hát to:
Tên khốn này rất giỏi chọc người khác nổi điên, Lý Thường ném ngay cái quạt đi: - Vân hầu, nói cho rõ, vương tôn công tử chính là ngài, gia tộc lão phu đời đời dạy học làm nông, không dính dáng tới vương tôn công tử.
Vân Tranh tỉnh queo nói: - Hát thôi mà, nói ông đâu, kích động thế làm gì.
Lý Thường hít sâu tới ba lần mới bình tĩnh lại được, như để chứng minh bản thân không dính dáng tới thảm họa này, thở dài: - Thảm, kho thường bình Phượng Tường phủ đã bị quan phủ lấy hết đi cứu tế nạn dân rồi, vậy mà bệ hạ còn muốn quan địa phương chuẩn bị lương thảo. Ôi, hết thiên tai lại tới binh tai, bách tính phải sống làm sao? Làm quan cũng không dễ.
- Nước suối từ núi chảy vào đất khô, muốn có nước chỉ còn cách đào giếng, nhưng đào ba trượng không thấy đất ướt, đúng là tuyệt cảnh nhân gian. Còn quan viên thì khỏi lo, đó là loại sinh vật có sức sống cường hãn kinh người, không tin ông và ta đánh cực, bọn họ sẽ mang đủ lương thực tới Kê Minh sơn. Dù sao chết người nhất vẫn là mệnh lệnh của quan gia, bọn họ nếu không muốn đi Nhai Châu câu cá cả đời thì dứt khoát phải làm được. Vân Tranh lấy bình nước ra uống, nhíu mày, mùi đất quá nặng:
- Vậy chưa cần người Tây Hạ tới thì bách tính cũng chết đói cả rồi. Lý Thường quá hiểu đạo quan trường rồi, với quan viên mà nói, tính mạng toàn bộ bách tính chẳng bằng một đạo ý chỉ của hoàng đế, dù sao bách tính có tước quan chức của họ được đâu.
Vân Tranh chịu không nổi mùi đất, ném bầu nước cho Hầu Tử, bảo hắn lấy cho bầu rượu vang, nhấp một ngụm cho đỡ khô cổ, thường ngày y không khoái cái vị chua chát của rượu nho lắm, nhưng lúc này dùng kích thích nước bọt rất tốt.
- Cho nên quan văn các ngươi chẳng làm được việc tử tế, ép bách tính lên núi làm cướp, làm ta vô cớ chuốc thêm cả đống kẻ địch, món nợ này họ tính ra sao đây?
Lý Thường cười khẩy: - Vậy Vân hầu ngài có thể biến ra lương thực được không? Lương thực chỉ có chừng đó thôi, một mặt cứu tế bách tính, một mặt cung ứng cho đại quân, hai mặt đều khó phải lựa chọn ra sao? Quan văn thiếu tấm lòng, võ tướng các ngài thì có chắc?
Vân Tranh vỗ ngực cười lớn: - Ta là người tốt, tác chiến chưa bao giờ nhiễu dân.
Lý Thường đứng lên, chỉ dân phu kéo dài tới hơn mười dặm phía sau: - Vậy ngài có thể nói cho lão phu biết những người kia đang làm gì không?
- Họ mang lòng biết ơn đi Tần Châu cứu người.
Muốn cãi nhau với Vân Tranh lắm, muốn mỉa mai cho y nhục mặt lắm, nhưng tên này nóng tính, nói chuyện không hợp là đánh luôn, nên hậm hực ngồi xuống, mông vừa chạm đất, như đâm phải kim nhảy dựng lên, quát vào mặt Vân Tranh: - Số lương thực đó là quân tư, ngài không thể đem cứu tế nạn dân, trời ơi, đại quân không có lương thực thì làm sao.
Vân Tranh chấm chấm nước mắt không hề tồn tại: - Biết làm sao, con người ta dễ mềm lòng, không chịu nổi bách tính chịu khổ, dọc đường đã phát đi ba thành lương thảo rồi.
- Trời ơi, trời ơi là trời, Vân Tranh, ngươi muốn chết thì đi chết một mình ấy, sao kéo mấy trăm người nhà lão phu, xong xong, xong hết rồi, sắp binh biến rồi.
Vân Tranh nhìn Lý Thường lăn lộn khóc lóc trong khoang xe, cười: - Lương thực đó mà cho người ăn được à, con bà nó, lương thực ở Trịnh châu đã cất trong kho tới sáu năm rồi, mốc xanh mốc đỏ, gia súc ăn vào cũng đau bụng.
Lý Tường nhoài người ra cửa sổ, gào khóc: - Đại tướng quân, đại hầu gia, ngài không thấy người ta còn lột vỏ cây mà ăn à, ai dám chê chứ, họ đâu phải là hầu gia ăn sung mặc sướng.