There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 1651 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1880 / 7
Cập nhật: 2017-02-11 18:11:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 490 : Thân Nhân Tương Kiến
hạc Trọng không ngừng đi về phía trước, hắn nhìn thấy trong phồn hoa này cất dấu những vết sẹo xấu xí. Trong các góc có thể tùy ý nhìn thấy những người quần áo tả tơi, khuôn mặt tiều tụy, xanh xao vàng vọt.
Nhạc Trọng thậm chí nhìn thấy vài thi thể người chết đói, người tự sát. Nhưng mà thảm trạng như vậy người sống sót trong thành phố Quý Trữ hiển nhiên thường xuyên nhìn thấy, những thi thể này không ai quan tâm, chỉ cách xa xa chỗ đó.
Trước tận thế thì các tiệm uốn tóc trên phố của thành phố Quý Trữ đang đứng đầy những nữ nhân sống sót bán mình, mấy trăm nữ nhân ăn mặc hoa lá cánh đi lại chung quanh tiệm uốn tóc này, vừa thấy được nam nhân đi qua kiếm khách thì một khi bàn điều kiện thỏa mãn, liền trực tiếp tiến vào trong buôn bán da thịt.
Tuy trong thành phố Quý Trữ có nhiều dấu vết không tốt như vậy, nhưng mà nó trừ thành phố Lũng Hãi do Nhạc Trọng hắn một tay sáng lập ra thì chính là nơi duy nhất có đủ nhất sinh cơ. Đồng thời còn một điều, căn cứ này có điểm mà Nhạc Trọng so ra kém chính là trong thành phố Quý Trữ có gần chín mươi vạn nhân khẩu, mà thành phố Lũng Hãi của Nhạc Trọng chỉ hơn mười vạn mà thôi.
Nhạc Trọng lúc này đi tới trước, cuối cùng nhất đi tới cư xá hoa viêm Minh Thịnh của thành phố Quý Trữ, đi tới căn nhà 23 lầu 4 phòng 607.
Đây là gian phòng mà cha mẹ của Nhạc trọng khi còn sống ở thành phố Quý Trữ mua sắm ở lại, về sau điều động công tác tới Nam Trữ thì mới mua sắm phòng mới ở Nam Trữ. Nhạc Trọng suy đoán hẳn song thân nếu quay về thành phố Quý Trữ thì phải ở nơi này.
Nhạc Trọng đứng trước cửa phòng do dự một hồi lâu mới dám gõ cửa phòng. Lúc này cách thế giới biến dị gần một năm, thời gian một năm này đủ cải biến nhiều thứ lắm. Hắn vô cùng sợ hãi trong phòng là người xa lạ. Vậy có ý nghĩa cha mẹ của hắn chết trong miệng của tang thi.
Cửa phòng mở ra, lubên trong có một phụ nữ trung niên lạ lẫm nhìn qua Nhạc Trọng, nhìn thấy phụ nữ trung niên lạ lẫm này, trong nội tâm của Nhạc Trọng trầm xuống.
Phụ nữu trung niên nhìn qua Nhạc Trọng một hồi, trước có chút do dự, sau đó trên mặt đại hỉ, nói:
- Anh chính là Nhạc Trọng!! Anh chính là Nhạc Trọng sao? Anh về rồi! Tiểu Ninh, Nhạc Trọng, Nhạc Trọng trở về!
- Cái gì? Nhạc Trọng!! Nhạc Trọng thật là con sao?
Đúng lúc này từ trong phòng có phụ nữ trung niên đi ra ngoài, nàng vừa nhìn thấy Nhạc Trọng thì trong mắt có nước mắt kích động, thoáng cái nhào lên ôm lấy đầu của Nhạc Trọng, khóc không thành tiếng nói:
- Trở về!! Con của tôi còn sống!! Con của tôi còn sống!! Quá tốt!! Quá tốt! Con của tôi còn sống!
Trong tận thế này không biết có bao nhiêu gia đình sụp đổ. Mẹ của Nhạc Trọng là Trữ Lệ đi theo lão công Nhạc Minh một đường chạy nạn đến thành phố Quý Trữ, lúc này không gặp con thì không còn hi vọng gì. Lúc này Trữ Lệ nhìn thấy Nhạc Trọng thì vô cùng kích động.
- Mẹ, con đã trở về!
Nhạc Trọng nhìn qua mẹ của mình khóc không thành tiếng, tâm của hắn bị tận thế rèn luyện như sắt đá, quả quyết tàn nhẫn như hắn cũng phải đỏ mắt lên.
Sau tận thế thì Nhạc Trọng người tại Hồ Nam. Nhưng mà không khắc nào hắn không nhớ cha mẹ ở Quảng Tây cả, nhưng mà đường đi gian nan và thi hải cản đường. Hắn cũng chỉ có thể đè lo nghĩ trong lòng xuống, từng bước một tiến hóa đi về phía trước. Hắn cho rằng song thân của mình vĩnh viễn không có ngày gặp lại, bây giờ có thể nhìn thấy mẹ thì hắn vô cùng kích động.
- Cha đâu rồi?
Nhạc Trọng bình phục tâm tình của mình một chút, chợt đưa mắt vào phòng và hỏi Trữ Lệ.
- Cha con đi làm rồi! Còn không có tan tầm đâu!! Nhạc Trọng đến đây, giới thiệu một chút, vị này chính là Tôn Khiết Tôn a di! Khi còn bé a di thường ôm con đấy!
Trữ Lệ khóc một hồi lâu, cũng từ trong kích động bình tĩnh lại, nàng lôi kéo Nhạc Trọng đi qua phía phụ nữ trung niên kia.
Nhạc Trọng nhìn qua Tôn Khiết lễ phép chào hỏi:
- Tôn a di, người khỏe!
Nhạc Trọng cũng nghe qua tên của Tôn Khiết, biết rõ nàng là tiểu tỷ muội của Trữ Lệ vô cùng thân thiết, song phương chơi rất khá. Cho dù Nhạc Trọng nhà chuyển về Nam Trữ, Trữ Lệ cũng không có đoạn lai vãng với Tôn Khiết.
Tôn Khiết nhìn qua Nhạc Trọng vẻ mặt tươi cười nói:
- Tốt rồi! Nhạc Trọng đã lớn chừng này, đều biến thành một chàng trai đẹp trai đấy!
Tôn Khiết mang trên mặt thoả mãn tươi cười nhìn qua Trữ Lệ nói:
- Nhạc Trọng đã trở về! Buổi tối hôm nay cũng nên cho chúng gặp mặt một lần đi!
Trữ Lệ cũng cười nói:
- Tốt!
Tôn Khiết cười cười, cảnh giác nhìn qua Trữ Vũ Hân ở trước cửa, lúc này mới quay người rời đi:
- Tôi đi về trước!
Trữ Lệ lúc này mới chú ý tới Trữ Vũ Hân đứng ngoài cửa và nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng! Những người này là bạn của con sao?
Nhạc Trọng nói dối:
- Đây là Trữ Vũ Hân, là đồng học đại học của con. Ba vị này là Bạch Tiểu Thắng, Thượng Luân, Ưng Khai Sơn là bạn đi đường của con. Nhờ có bọn họ con mới có thể quay về nhà.
Nhạc Trọng cũng không thể thoáng cái nó thẳng với mẹ của mình được. Nói rằng con của mẹ Nhạc Trọng hiện tại đã là một quân phiệt giết người như ngóe, dưới trướng thống soái gần hai mươi vạn người sống sót, nữ nhân là chiến lợi phẩm, ba nam nhân là thủ hạ.
Trữ Lệ nhìn qua Bạch Tiểu Thắng và chân thành nói:
- Cảm ơn! Thập phần cảm tạ mọi người chiếu cố con của tôi. Các vị vừa tới huyện Quý Trữ, nhất định còn chưa có chỗ đặt chân. Nếu như không chê nhà của chúng tôi nhỏ, ở lại nhà của chúng tôi nhé?
Trong lòng của Trữ Lệ không có gì quan trọng bằng con của mình. Bọn người Bạch Tiểu Thắng đã bảo hộ Nhạc Trọng, chính là ân nhân của Trữ Lệ nàng. Tuy bây giờ là tận thế, có thêm bốn người thì tiêu hao lương thực thật lớn, nhưng mà nàng nguyện ý cắn răng chịu được.
Trữ Vũ Hân thập phần có lễ phép nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn a di!
Bạch Tiểu Thắng nhìn qua gian phòng và đầy hào khí nói ra:
- Nhạc Trọng!! Ba người chúng tôi anh không cần quản!! Chúng tôi sẽ tìm nơi gần đây ở lại! Anh cứ ở lại đây đi.
Bọn người Trữ Lệ nhìn thấy phòng nhỏ cũ nát, rõ ràng không phải người giàu có gì, Bạch Tiểu Thắng một phương diện không muốn ở chỗ này, một phương diện khác không muốn làm gánh nặng cho nhà của Nhạc Trọng.
Bạch Tiểu Thắng quay đầu nhìn ra bên ngoài:
- Đi thôi! Lão Ưng!! Lão Thượng!
Ưng Khai Sơn, Thượng Luân khóe miệng nhảy lên, nhìn qua Nhạc Trọng không có bất kỳ tỏ vẻ, chợt rời khỏi nơi đây. Bọn họ đã sớm thương nghị tốt ấn ký, chỉ cần Nhạc Trọng đưa ra ám hiệu thì bọn họ sẽ đi tới nơi này.
Trữ Vũ Hân do dự một chút vẫn rời khỏi nơi đây. Nàng cũng không muốn đi quấy gầy cảnh Nhạc Trọng cùng cha mẹ gặp nhau.
Sau khi Trữ Vũ Hân rời khỏi, Nhạc Trọng mới bắt đầu nhìn qua Trữ Lệ hỏi thăm về chuyện trong nhà.
Một nhà của Nhạc Trọng thì cha của hắn trước tận thế là nhân viên công vụ ở tầng dưới chót, mẹ của hắn công tác trong một đơn vị sự nghiệp. Trong nhà cũng đủ ăn, thế nhưng mà cũng không tính là giàu có.
Thần Ma Hệ Thống Thần Ma Hệ Thống - Tư Sản Bạo Tăng Thần Ma Hệ Thống