Số lần đọc/download: 6538 / 109
Cập nhật: 2015-03-15 22:10:21 +0700
Chương 490: náo Động
H
ội đấu giá cũng không vì việc hai người Hàn Thạc đến mà bị trở ngại, dưới giọng điệu chèo kéo cực kì mê hoặc của người chủ trì, mức trả giá cho cây ma pháp trượng này cũng càng lúc càng cao.
Tiếng ồn ào chốc chốc lại rộ lên. Tiếng bàn tán không ngừng vang lên ở khắp nơi trong đại sảnh. Có một vài nữ nhân xinh đẹp mặc ma pháp bào hoa mĩ không hề che giấu lòng hứng thú cuồng nhiệt đối với cây ma pháp trượng này, đã trực tiếp làm cho hội đấu giá xảy ra một hồi hỗn loạn nho nhỏ.
- Ngươi thấy cây ma pháp trượng đó thế nào? - Sau khi hai người ngồi xuống, Tô PhiÌ0 không khoÌ0i hoÌ0i Ha̬n ThaÌ£c.
- CuÌ’ng thươ̬ng thôi!
Ha̬n ThaÌ£c biÌ’u môi, bôÌ0 sung thêm môÌ£t câu:
- ChiÌ0 đươÌ£c caÌi maÌ’ bên ngoa̬i!
Ngoa̬i dưÌ£ liêÌ£u cuÌ0a Ha̬n ThaÌ£c, Tô PhiÌ0 không ngơ̬ vô cu̬ng tán thành cách đaÌnh giaÌ cuÌ0a hắn:
- Đúng vậy! Cây ma phaÌp trươÌ£ng na̬y hoa myÌ’ quaÌ mức. NêÌu la̬ ma phaÌp sư thì nhâÌt điÌ£nh ta seÌ’ không choÌ£n một cây ma phaÌp trươÌ£ng quaÌ miÌ’ lêÌ£ như vâÌ£y.
Ha̬n ThaÌ£c ngaÌ£c nhiên nhi̬n Tô PhiÌ0, cươ̬i noÌi:
- Ta co̬n tươÌ0ng ră̬ng cô cuÌ’ng giôÌng như boÌ£n hoÌ£, đô̬ vâÌ£t gi̬ cuÌ’ng đê̬u truy câ̬u sưÌ£ đeÌ£p đẽ đến mức cưÌ£c điểm.
Tô PhiÌ0 biÌ’u môi, hư̬ môÌ£t tiêÌng rồi nói:
- Ta đứng trươÌc quâ̬y ha̬ng choÌ£n lưÌ£a môÌ£t vài món đồ trang sưÌc, thuâ̬n tuÌy chiÌ0 la̬ để hươÌ0ng thuÌ£ thuÌ vui mua săÌm chứ không phaÌ0i la̬ vi̬ ta thưÌ£c sưÌ£ thiÌch nhưÌ’ng thưÌ đoÌ.
- Hả?
Ha̬n ThaÌ£c kheÌ’ cươ̬i, nhìn nhi̬n rồi chiÌ0 va̬o cuÌc aÌo thuÌ0y tinh trên ngưÌ£c Tô PhiÌ0, trêu choÌ£c:
- VâÌ£y taÌ£i sao cô laÌ£i đeo caÌi cuÌc aÌo thuÌ0y tinh na̬y, hơn nưÌ’a lại co̬n coÌ veÌ0 vô cu̬ng quý trọng nó nữa?
Tô PhiÌ0 ngâÌ0n ngơ, chơÌ£t giơ năÌm đâÌm nhoÌ0 lên dứ dứ, diÌ doÌ0m đáp:
- ĐoÌ la̬ bơÌ0i vi̬ ta nêÌ0 măÌ£t ngươi. Món đồ này la̬ do ngươi mua cho ta, nêÌu ta tiêÌ£n tay neÌm qua môÌ£t bên thì râÌt la̬ không hay rồi!
Ha̬n ThaÌ£c đôÌ£t nhiên bâÌ£t cươ̬i, tuy hiêÌ0u roÌ’ Tô PhiÌ0 noÌi những lơ̬i như vâÌ£y thuâ̬n tuÌy chỉ la̬ đùa giơÌ’n nhưng trong lo̬ng thâÌ£t ra vẫn vui mư̬ng. Nàng đeo môÌ£t caÌi cuÌc aÌo xoa̬ng xiÌ’nh triÌ£ giaÌ chiÌ0 ba kim têÌ£ ơÌ0 trên ngưÌ£c, không cần biết la̬ vô ti̬nh hay côÌ ý, nhưng ngươ̬i mua là Ha̬n ThaÌ£c điÌch thực vẫn caÌ0m thâÌy bản thân mi̬nh đã nhận đươÌ£c sưÌ£ tôn troÌ£ng.
Không thêÌ0 không noÌi rằng trò chuyêÌ£n vơÌi Tô PhiÌ0 mang đêÌn cho Ha̬n ThaÌ£c caÌ0m giaÌc vô cu̬ng ung dung tưÌ£ taÌ£i, giôÌng như noÌi chuyêÌ£n vơÌi môÌ£t hô̬ng nhan tri kiÌ0 không coÌ gi̬ phải giữ ý. LoaÌ£i caÌ0m giaÌc na̬y khiêÌn cho hắn râÌt thoaÌ0i maÌi.
- A, sao ông ấy cuÌ’ng ơÌ0 đây. - ĐôÌ£t nhiên, Tô PhiÌ0 thốt lên môÌ£t tiêÌng nho nhỏ rồi bất chơÌ£t cố sưÌc ruÌ£t côÌ0 laÌ£i, co̬n năÌm lâÌy Ha̬n ThaÌ£c keÌo hăÌn cu̬ng cuÌi đâ̬u xuôÌng.
Ha̬n ThaÌ£c không đê̬ pho̬ng biÌ£ Tô PhiÌ0 keÌo một cái, cơ hô̬ măÌ£t chaÌ£m vơÌi măÌ£t nàng. MôÌ£t la̬n hương thơm ngát ùa va̬o muÌ’i miêÌ£ng hắn. Cái mu̬i hương thoang thoaÌ0ng tươi maÌt tưÌ£ nhiên này làm cho Ha̬n ThaÌ£c nhớ lại môÌ£t loaÌ£i mu̬i viÌ£ khi trươÌc, trong cái lâ̬n ơÌ0 trong U Ám sâm lâm, hai ngươ̬i cuÌ’ng đã tư̬ng dưÌ£a saÌt như vâÌ£y, ngưÌ0i đươÌ£c mu̬i trên cơ thêÌ0 của nhau.
MôÌ£t đoa̬n ngươ̬i nhịp bươÌc trâ̬m ôÌ0n, tư̬ tư̬ xuyên qua hành lang bên traÌi Ha̬n ThaÌ£c va̬ Tô PhiÌ0, chậm raÌ’i bươÌc lên pho̬ng khaÌch quyÌ trên tâ̬ng hai trước sưÌ£ hoan nghênh cung kiÌnh cuÌ0a thiÌ£ vêÌ£.
Đi đâ̬u la̬ môÌ£t ngươ̬i có nuÌ£ cươ̬i ôn ho̬a, mặc chiếc aÌo ba̬o voÌ’ siÌ’ ma̬u trăÌng như tuyết đơn giaÌ0n saÌ£ch seÌ’, người to tay lơÌn, thân thể toát ra khiÌ thêÌ lẫm liệt, thoáng nhi̬n cũng thấy la̬ môÌ£t vị kiêÌm siÌ’ hoăÌ£c la̬ kỵ siÌ’ giác đâÌu thiện nghệ.
- Cha của cô?
Ha̬n ThaÌ£c chiÌ0 liêÌc măÌt môÌ£t caÌi, thông qua thâ̬n thưÌc đã nhâÌ£n ra được lưÌ£c lươÌ£ng âÌ0n chưÌa trên thân ngươ̬i na̬y, loaÌ£i lưÌ£c lươÌ£ng mà không đạt đêÌn môÌ£t caÌ0nh giơÌi nhâÌt điÌ£nh thì căn baÌ0n khoÌ coÌ thêÌ0 nhâÌ£n ra.
- Ngươi, la̬m sao ngươi biêÌt được? Ngươi đaÌ’ từng găÌ£p cha ta? - Tô PhiÌ0 lâÌy la̬m kinh haÌ’i, haÌ£ gioÌ£ng hỏi.
Ha̬n ThaÌ£c lăÌc đâ̬u, đáp:
- Ta thâÌy ông ta va̬ cô khá giôÌng nhau nên thuâÌ£n miêÌ£ng đoaÌn bư̬a, không ngơ̬ đuÌng thâÌ£t.
TươÌng maÌ£o chiÌ0 la̬ môÌ£t phương diêÌ£n, quan troÌ£ng nhâÌt chiÌnh la̬ đâÌu khiÌ ma̬ Tô PhiÌ0 tu luyêÌ£n cu̬ng ngươ̬i na̬y có cu̬ng môÌ£t nguô̬n gôÌc, ngươ̬i bi̬nh thươ̬ng không caÌ0m nhâÌ£n đươÌ£c nhưng thâ̬n thưÌc của Ha̬n ThaÌ£c cưÌ£c maÌ£nh, để tâm caÌ0m nhâÌ£n thì tất nhiên coÌ thêÌ0 phát giác ra.
- Ông ấy nhâÌt điÌ£nh la̬ tơÌi pho̬ng khaÌch quyÌ chôÌ’ BôÌ LaÌ£p KhăÌc. Hư̬, ông âÌy cuÌ’ng thâÌ£t la̬, chưa đươÌ£c ta đô̬ng yÌ đã tưÌ£ tiêÌ£n đồng ý thay ta. Ta hâÌ£n ông ấy đến chêÌt! - Tô PhiÌ0 giâÌ£n dưÌ’ noÌi, xem ra trong lo̬ng rất oaÌn hâÌ£n TôÌ La.
Ha̬n ThaÌ£c cuÌ’ng không roÌ’ lắm vê̬ chuyêÌ£n giưÌ’a Tô PhiÌ0 va̬ BôÌ LaÌ£p KhăÌc, luÌc na̬y nghe thấy nàng oaÌn hâÌ£n như vâÌ£y thì bất giác to̬ mo̬ hoÌ0i:
- Sao vâÌ£y?
- Không, không coÌ gi̬! - Tô PhiÌ0 đôÌ£t nhiên bôÌi rôÌi, vôÌ£i va̬ng chối.
Ha̬n ThaÌ£c hơi khoÌ hiêÌ0u, nhưng cuÌ’ng không truy hoÌ0i tơÌi cu̬ng, đưa tay chiÌ0 chiÌ0 trên đa̬i, noÌi:
- Mấy thưÌ bên dươÌi không tô̬i. Ta thâÌy tương đôÌi thiÌch hơÌ£p vơÌi cô!
Nghe được những lơ̬i na̬y, Tô PhiÌ0 ngẩng đầu liêÌc trôÌ£m vê̬ phiÌa trươÌc một cái, sau khi không phaÌt hiêÌ£n thâÌy tung tiÌch phuÌ£ thân mình trong tâ̬m măÌt thì mơÌi thơÌ0 da̬i môÌ£t hơi rồi bư̬ng bư̬ng hưÌng thuÌ nhi̬n lên trên đa̬i.
ChiÌ0 thâÌy luÌc na̬y, theo hươÌng tay cuÌ0a ngươ̬i chuÌ0 tri̬ chiÌ0 đến va̬ dưới aÌnh đe̬n chiêÌu rọi, môÌ£t bôÌ£ khải giaÌp ma̬u xanh biêÌc từ trên cao châ̬m châÌ£m haÌ£ xuôÌng. Bộ khaÌ0i giaÌp saÌng boÌng loaÌng, dươÌi aÌnh đe̬n phaÌt ra aÌnh saÌng rưÌ£c rơÌ’, long lanh đến chói mắt.
- BôÌ£ khaÌ0i giaÌp kyÌ£ siÌ’ na̬y la̬ tác phẩm cuÌ0a một Ải nhân đaÌ£i sư. MăÌ£c du̬ không biêÌt rôÌt cuÌ£c la̬ của viÌ£ Ải nhân đaÌ£i sư na̬o, nhưng tư̬ đôÌ£ saÌng boÌng cuÌ0a bộ khaÌ0i giaÌp... - Sau khi đưa bộ khaÌ0i giaÌp ra, ngươ̬i chuÌ0 tri̬ băÌt đâ̬u huênh hoang giới thiệu.
- Bộ khaÌ0i giaÌp này đeÌ£p thi̬ coÌ đeÌ£p, nhưng liệu noÌ coÌ thưÌ£c sưÌ£ chăÌc chăÌn không? - Tô PhiÌ0 hơi nghi hoăÌ£c nhi̬n bộ khaÌ0i giaÌp ở đằng xa và hỏi Ha̬n ThaÌ£c.
- CuÌ’ng coÌ thêÌ0! Bên trong có pha trộn va̬i loaÌ£i khoaÌng thaÌ£ch quiÌ hiêÌm, gô̬m caÌ0 hăÌc thiêÌt khoaÌng thaÌ£ch, biÌ ngân va̬ ô kim, lại qua tay Ải nhân re̬n giũa thì chắc hăÌ0n la̬ không đêÌn nôÌ’i keÌm. Cô coÌ thêÌ0 cân nhăÌc. - Ha̬n ThaÌ£c miÌ0m cươ̬i trả lời.
- Quên đi. Cha ta đang ơÌ0 trong pho̬ng khaÌch quiÌ, tư̬ đây chuÌng ta không thêÌ0 nhi̬n thâÌy được ông âÌy nhưng ông âÌy lại coÌ thêÌ0 ơÌ0 trên cao nhi̬n xuôÌng đây. TrươÌc đây ta đaÌ’ du̬ng khuôn măÌ£t na̬y để trêu ông âÌy nên ông âÌy sẽ nhâÌ£n ra ta. VaÌ£n nhâÌt biÌ£ ông băÌt đươÌ£c thi̬ thaÌ0m lắm. - Tô PhiÌ0 le lươÌ’i môÌ£t caÌch đaÌng yêu, dươ̬ng như sơÌ£ TôÌ La ơÌ0 bên trên phaÌt hiêÌ£n ra mình nên laÌ£i co ruÌ£t thân hình laÌ£i.
- Hai vaÌ£n kim têÌ£! BôÌ LaÌ£p KhăÌc thiêÌu gia ra giaÌ hai vaÌ£n kim têÌ£! - Ngươ̬i chuÌ0 tri̬ co̬n chưa khoe khoang hêÌt ưu điêÌ0m cuÌ0a bộ khaÌ0i giaÌp bỗng một giọng nói đôÌ£t nhiên lơÌn tiêÌng heÌt lên.
Tô PhiÌ0 hư̬ nheÌ£, khinh thươ̬ng noÌi:
- HôÌ’n đaÌ0n, ta seÌ’ không caÌ0m ơn đâu!
Tô PhiÌ0 tuy lầm bầm khá nhoÌ0 nhưng Ha̬n ThaÌ£c vâÌ’n nghe thấy râÌt roÌ’ ra̬ng. Hắn ngâÌ0ng đâ̬u nhi̬n lên lâ̬u phía trên, ngaÌ£c nhiên hỏi:
- Tên BôÌ LaÌ£p KhăÌc na̬y la̬ ai vậy? Ngươ̬i chuÌ0 tri̬ co̬n chưa noÌi xong đaÌ’ phát ra caÌi giaÌ đăÌt đoÌ0 như vâÌ£y!
- HăÌn tên la̬ BôÌ LaÌ£p KhăÌc Bi̬ Long. Ngươi cũng ơÌ0 đêÌ quôÌc TaÌ£p Tây mà chẳng leÌ’ ngay caÌ0 hăÌn cuÌ’ng không biêÌt ư? - Tô PhiÌ0 khá ngaÌ£c nhiên, nhi̬n Ha̬n ThaÌ£c với vẻ kì quái và hoÌ0i.
Ha̬n ThaÌ£c hững hờ nhuÌn vai, thaÌ0n nhiên đáp:
- ThâÌ£t sưÌ£ là không biêÌt. HăÌn râÌt nôÌ0i tiêÌng sao?
Tô PhiÌ0 la̬m cái veÌ0 măÌ£t "ta chịu thua ngươi", sau đó mơÌi giaÌ0i thiÌch một cách nghiêm túc:
- ƠÌ0 đế quốc TaÌ£p Tây, tuy noÌi rằng quyê̬n lực của Băng TuyêÌt thâ̬n điêÌ£n râÌt lơÌn, nhưng kẻ thưÌ£c sưÌ£ khống chế đế quốc này trong tay lại chiÌnh la̬ Bi̬ Long gia tôÌ£c. BôÌ LaÌ£p KhăÌc la̬ con trai cuÌ0a Thân vương BôÌ LaÌ£p ĐưÌc LơÌ£i, là kẻ cuÌ’ng không phaÌ0i la̬ loaÌ£i lương thiêÌ£n gi̬. Ở đế quốc TaÌ£p Tây, nếu đăÌc tôÌ£i vơÌi Băng TuyêÌt thâ̬n điêÌ£n thì đaÌ’ râÌt phiê̬n toaÌi, nhưng nga̬n vaÌ£n lâ̬n không nên choÌ£c va̬o gia tôÌ£c na̬y.
- CaÌ0m ơn cô đaÌ’ nhăÌc nhơÌ0! - Trên măÌ£t vâÌ’n mỉm cươ̬i, nhưng trong lo̬ng Ha̬n ThaÌ£c laÌ£i không cho la̬ như vậy. Trên đại lục Ki̬ AÌo đaÌ’ không còn nhiê̬u ngươ̬i coÌ thêÌ0 uy hiêÌp đêÌn tiÌnh maÌ£ng của hắn, caÌi loaÌ£i đươÌ£c goÌ£i la̬ ĐêÌ vương gia tôÌ£c na̬y căn baÌ0n hăÌn không thèm đêÌ0 vào măÌt.
- BôÌ LaÌ£p ĐưÌc LơÌ£i? BôÌ LaÌ£p ĐưÌc LơÌ£i cuÌ0a thành Tây TraÌ£ch? - Ha̬n ThaÌ£c đôÌ£t nhiên nhơÌ tơÌi chuyện gì đoÌ và buột miệng hoÌ0i.
- CaÌ0 đế quốc TaÌ£p Tây chỉ có môÌ£t BôÌ LaÌ£p ĐưÌc LơÌ£i Bi̬ Long mà thôi. ChiÌnh la̬ hăÌn!
Tô PhiÌ0 nhiÌu ma̬y rồi nói thêm môÌ£t câu:
- Ngươi nếu đaÌ’ đến đế quốc TaÌ£p Tây, sao laÌ£i chẳng biết gì về đế quốc của chuÌng ta, co̬n chưa quen thuôÌ£c như vâÌ£y?
Đặc Lan Khắc Tư bây giờ vẫn khổ tâm chuẩn bị để phát triển Nhật Diệu cốc lớn mạnh, mục tiêu cũng vì chính cái tên Bố Lạp Đức Lợi Bì Long này. Trong thâm tâm, Hàn Thạc hiểu nguyên nhân của chuyện này đều là do An Ny. Thiếu nữ được Đặc Lan Khắc Tư xem như là muội muội này đã từng bị hành hạ đến mức người bình thường không dám nhìn, một trong những kẻ đó chính là Bố Lạp Đức Lợi.
Hai tên Phật La Lí Đạt và Đồ Phu trong cuộc tranh đoạt quyền lực ở Nhật Diệu cốc đã chết trong tay Đặc Lan Khắc Tư, hiện tại chỉ có Bố Lạp Đức Lợi quyền lợi ngút trời ở đế quốc Tạp Tây mới là mục tiêu mà gã nhắm tới. Nghe Tô Phỉ nhắc tới Bố Lạp Đức Lợi, Hàn Thạc không khỏi thầm cười lạnh.
Đặc Lan Khắc Tư đã nhận giải quyết tên này, Hàn Thạc tất nhiên không muốn bao biện làm thay, nhưng nếu hắn dám chọc tới mình thì cho hắn một chút giáo huấn cả đời khó quên cũng không phải là mất đi một chuyện thú vị, Hàn Thạc thầm nghĩ.
- Còn có giá cao hơn không? - Người chủ trì tiếp tục xướng hỏi, nhưng phía dưới phản ứng lại rất ít.
- Ở đế quốc Tạp Tây thì Bì Long gia tộc mới thực sự là người nắm quyền, người bình thường sẽ không dám gây khó dễ với gia tộc này. - Tô Phỉ than nhẹ, giải thích cho Hàn Thạc.
Tô Phỉ vô cùng bất lực khi nói mấy lời này. Cô nàng bất lực cho tương lai của chính mình vì biết rõ khả năng của Bì Long gia tộc ở đế quốc này nên mới cảm thấy bất lực trước hôn sự với Bố Lạp Khắc. Một cảm giác uể oải chợt tràn ngập trong lòng, Tô Phỉ đột nhiên nhận ra mặc dù bản thân mình có thực lực siêu phàm nhưng dường như khó có thể chống nổi cường quyền?
- Hai vạn kim tệ! Bộ khải giáp này đã thuộc về Bố Lạp Khắc thiếu gia! - Người chủ trì xướng lên một tiếng dứt khoát, biểu thị vật phẩm này đã có người sở hữu.
Trong lúc Tô Phỉ tâm tình sa sút không muốn quản đến chuyện hội đấu giá, lại có bốn món bảo vật được mua bán với giá cao. Bốn món đồ đó, có hai chiếc ma pháp bào với tác dụng đặc thù, một quyển trục có thể phóng thích ra ma pháp cấm chú và cuối cùng là một chuỗi hạt kim cương mà hoàng hậu của hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng đã sụp đổ đã từng đeo.
Bốn món đồ này Hàn Thạc đều không có hứng thú. Ba trong số đó được ba ma pháp sư mua còn chuỗi hạt cuối cùng lại vào tay Bố Lạp Khắc.
Hàn Thạc để ý thấy từ lúc Bố Lạp Khắc vênh vênh váo váo chơi trò khoe mẽ thì tâm tình của Tô Phỉ càng lúc càng kém. Điều này khiến cho hắn khá kì quái, không hiểu vì sao cô nàng đột nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy.
- Các vị, món đồ tiếp theo khá đặc thù, ngay cả các chuyên gia của chúng ta cũng không biết rốt cuộc là thứ gì! Tuy vậy, món đồ này lại có tác dụng thần kì, chỉ cần cắm nó trên mặt đất thì thực vật ở vài dặm xung quanh đều sinh trưởng càng thêm mạnh mẽ to lớn. - Lúc này, người chủ trì ở bên trên tiếp tục giới thiệu.
Cùng lời giới thiệu của người chủ trì, một phiến lá cây màu xanh nhạt, to bằng cỡ lòng bàn tay, để trong một chiếc khay thủy tinh đã được trình lên. Phiến lá cây này thoạt nhìn giống như là được chế tạo nên từ mĩ ngọc màu xanh biếc, bóng loáng sáng ngời, vừa được đưa lên thì không khí dơ bẩn trong cả phòng đấu giá đều được tinh lọc sạch sẽ.
Đột nhiên, tiếng ồn ào làm huyên náo cả phòng đấu giá. Không khí đã trở nên trong lành hơn rất nhiều. Trong chớp mắt, mọi người như lạc đến giữa một khu rừng tươi tốt, thể xác và tâm hồn ai nấy đều tựa như bỗng nhiên thanh thản hẳn lại.
Hàn Thạc nãy giờ vẫn thờ ơ, lúc này đột nhiên thân thể chấn động, hai mắt rực lên luồng quang mang chói lọi khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Tô Phỉ ở bên cạnh hắn, thấy biến hóa trong ánh mắt hắn thì tâm tình sa sút bị lòng tò mò làm cho vơi đi một chút, nghi hoặc nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi muốn thứ này?
- Không sai! - Hàn Thạc trầm giọng nói.
- Đây là cái gì vậy? Cho tới giờ, ta chưa từng gặp qua lá cây nào kì quái như vậy, ngươi có biết không? - Tô Phỉ khá kinh ngạc nhìn Hàn Thạc chằm chằm, vội vàng truy hỏi.
Hàn Thạc khẽ gật đầu, giải thích:
- Không nói cho cô được. Nhưng tóm lại, thứ này đối với ta vô cùng hữu dụng!
- Vậy ngươi đấu giá mua nó đi! Nếu kim tệ không đủ, ta có thể hỗ trợ cho ngươi vay một ít, nhưng mà phải trả lại đó nha!
Tô Phỉ cười, nói với Hàn Thạc, rồi chợt nhìn lên phòng khách quý ở bên trên, trong lòng có chút e ngại nói tiếp:
- Ta phải cúi đầu xuống, để lúc ngươi đấu giá khỏi bị phụ thân ta để ý thấy.
- Không tiện nói nhiều về lai lịch của phiến lá cây này, nhưng ta nghĩ mọi người chắc chắn là cảm nhận được sự bất phàm của nó. Ừm, giá khởi điểm một vạn kim tệ, người ra giá cao sẽ được, giờ cuộc đấu giá bắt đầu!
- Hai vạn! Hai vạn rưỡi! Hai vạn bảy!
Xem ra người hiểu biết không ít, ngay khi người chủ trì vừa dứt lời, mức giá lập tức bắt đầu tăng lên.
Hàn Thạc cũng không vội vàng ra tay, chỉ lạnh lùng quan sát đám người tranh đoạt. Trải qua một hồi hô hét, giá dần được đẩy lên đến mức bốn vạn kim tệ. Đến lúc này, một số quý tộc chỉ đơn thuần là hiếu kì về tác dụng của bảo vật này đã dần dần thôi không còn tham gia nữa.
Còn lại ba người cảm thấy hứng thú thật sự thì vẫn tiếp tục nâng giá lên, trong đó có một người béo mập, một quý phụ mặc quần áo xinh đẹp và người cuối cùng không ngờ lại là Bố Lạp Khắc của Bì Long gia tộc.
Trong ba người thì Bố Lạp Khắc là hưng phấn nhất, có lẽ là vì phát hiện ra có người dám cùng hắn tranh đoạt. Hắn có vẻ vô cùng nôn nóng. Hàn Thạc thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim hắn không ngừng đập dồn dập vì hưng phấn.
Người béo mập kia xem ra chắc chắn là một đại phú thương, theo trang phục thì hình như là đến từ liên minh thương hội Ba Đặc, khó trách dám cùng Bố Lạp Khắc tranh đoạt. Quý phụ cử chỉ ưu nhã, Hàn Thạc nhìn không ra lai lịch, nhưng chắc là tài lực của bà ta quá kém nên hiện tại sắc mặt đã dần dần hơi khó coi. Phỏng chừng giá của món đồ này đã vượt quá khả năng chấp nhận của bà ta.
Quan sát một laÌt, Ha̬n ThaÌ£c thâÌy giaÌ đaÌ’ đêÌn năm vaÌ£n. Hắn đôÌ£t nhiên xuất thủ, môÌ£t chuôÌ’i con số đột ngột hiêÌ£n lên.
- Mươ̬i... mươ̬i vaÌ£n! Ai, la̬ ai? - Ngươ̬i chuÌ0 tri̬ hô â̬m lên, vôÌ£i va̬ng nhi̬n lên baÌ0ng hiệu.
Cả phòng đấu giá rộ lên!