Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 498: Bản Phân Công “Tế Nhị”
H
ội nghị kết thúc, đã hai giờ chiều, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện trình bản sơ thảo phân công công tác do Cung Hàn Lâm đề xuất trên bàn làm việc của Hàn Duy.
Hàn Duy đọc kỹ một lượt, khẽ nhíu mày.
Cảm giác đầu tiên của ông ta là không hài lòng, hết sức không hài lòng.
Sở dĩ giao cho Bành Viễn Chinh phụ trách công tác ở Ủy ban nhân dân huyện, chủ yếu là nghĩ đến năng lực thu hút đầu tư và xây dựng kinh tế rất mạnh cảu Bành Viễn Chinh. Hàn Duy muốn dựa vào Bành Viễn Chinh tạo ra thành tích, cho nên y hết sức đề cử Bành Viễn Chinh với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham
Ý của Hàn Duy là đặc biệt đề bạt Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch huyện Lân. Nhưng Đông Phương Nham không đồng ý, muốn cân bằng lực lượng, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.
Bản phương án phân công này hoàn toàn đi ngược lại chủ trương của Hàn Duy.
Bành Viễn Chinh bị tước quyền trên diện rộng, bất lợi đối với việc triển khai công tác của hắn. Hơn nữa, cũng trái ngược với phương châm của Hàn Duy là “Rộng tay để Bành Viễn Chinh làm chuyện lớn, y chỉ từ trên chỉ đạo” trước đó.
Hàn Duy trầm ngâm chốc lát, cầm lấy bút đỏ chỉnh sửa lại phương án phân công. Không chỉ khôi phục lại công tác thực quyền của Bành Viễn Chinh, Hàn Duy cũng điều chỉnh phần lớn công tác của các thành viên khác trong bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, ở phần công tác của Quách Vĩ Toàn và Tôn Thắng Tuấn, còn ghi thêm “Hỗ trợ Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh trong các mặt công tác”.
Lẽ ra, sự điều chỉnh quá cụ thể của Hàn Duy đối với bản phân công của Ủy ban nhân dân huyện là có phần vượt quyền. Nhưng trên quan trường, nhất là trong cơ chế “người đứng đầu chịu trách nhiệm”, cấp dưới vượt quyền thì bị gọi là vượt quyền, nhưng lãnh đạo vượt quyền thì gọi là “chỉ đạo”, nói sao cũng được!
Căn bản là Hàn Duy không chút kiêng kỵ. Y là Phó bí thư Thành ủy kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy, bản thân cao cao tại thượng, không có gì phải kiêng dè.
Hàn Duy sửa lại phương án mất chừng hai mươi phút đồng hồ. Vương Hạo vẫn chờ bên ngoài phòng làm việc.
Sửa xong bản phương án, Hàn Duy cầm lấy bản danh sách đề bạt cán bộ trung tầng của Ủy ban nhân dân huyện, nhìn lướt qua, trầm ngâm một lát rồi viết vào: “Xin Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy khảo sát, nghiêm khắc dựa theo trình tự thực hiện”.
Hàn Duy gọi điện thoại cho thư ký, thư ký vội vàng báo cho Vương Hạo. Vương Hạo gõ cửa phòng làm việc của Hàn Duy, một mực cung kính đi vào.
- Bí thư Hàn!
Hàn Duy liếc nhìn Vương Hạo một cái, y chỉ ở huyện một thời gian ngắn, không biết nhiều cán bộ trung tầng.
- Cậu chính là Vương Hạo?
Vương Hạo giật mình, vội kính cẩn nói:
- Dạ, Bí thư Hàn, tôi là Vương Hạo.
Hàn Duy gật đầu, khẽ mỉm cười:
- Lần này được đề bạt, sau này phải càng cố gắng công tác, giúp lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện nắm bắt tốt các mặt công tác.
Hàn Duy lại nói:
- Tôi đã xem phương án phân công và chỉnh sửa. Cậu mang về cho đồng chí Hàn Lâm, để đồng chí ấy và Bành Viễn Chinh bàn bạc điều chỉnh lại một chút, sau đó có thể gửi đi.
- Dạ, tôi lập tức trở lại báo cáo với Chủ tịch huyện Cung. Bí thư Hàn, nếu như lãnh đạo không còn gì căn dặn, tôi xin quay về.
Vương Hạo cười nói.
Hàn Duy phất tay một cái.
Vương Hạo bước tới lấy hai văn kiện, rồi xoay người dè dặt rời khỏi phòng làm việc của Hàn Duy, đóng cửa lại, thở phào một cái, xoa xoa mồ hôi rịn ra trên trán.
Hàn Duy là Phó bí thư Thành ủy, đối với một cán bộ cấp phòng như Vương Hạo, cấp bậc của Hàn Duy quá cao, vào phòng làm việc của Hàn Duy, Vương Hạo cảm thấy có một áp lực rất lớn.
Vương Hạo đi trong hành lang, theo phản xạ tự nhiên, nhìn nhìn văn kiện trong tay, thấy phương án phân công bị Hàn Duy sửa rất nhiều, lấy làm kinh hãi, nhưng rồi lại hết sức vui mừng.
Hàn Duy làm như thế, rõ ràng hết sức ủng hộ Bành Viễn Chinh. Là Phó bí thư Thành ủy và là người đứng đầu huyện Lân, thái độ của Hàn Duy trực tiếp quyết định trật tự quan trường trong huyện. Phương án này mà được công khai, quyền lực của Bành Viễn Chinh sẽ tăng lên rất nhiều, là người có khả năng trở thành tâm phúc của Bành Viễn Chinh, đương nhiên y cũng có thể nước lên thì thuyền lên.
Quan trọng hơn là, y vì nương dựa Bành Viễn Chinh mà đắc tội với Cung Hàn Lâm. Bây giờ thế của Bành Viễn Chinh lên cao, y cũng được an toàn, không sợ bị Cung Hàn Lâm trả đũa.
…
Cầm bản phương án sửa đổi mà Vương Hạo đưa lại, Cung Hàn Lâm như rơi vào hầm băng, cả người rét run, ngồi ngây người trên ghế. Một lúc lâu sau, ông ta mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, bảo văn phòng Ủy ban nhân dân huyện soạn lại bản phương án hoàn toàn mới theo chỉ thị của Hàn Duy, phát cho các thành viên bộ máy đọc, rồi ký tên vào.
Sáng hôm sau, bản phân công được in và phát hành. Đây là một bản phân công vô cùng “tế nhị”, hầu như tất cả mọi người đọc qua đều nhận ra ý nghĩa “ngoài lề” của nó.
Sắc mặt tái nhợt, Mã Thiên Quân cầm lấy bản phương án phân công, tay hơi run lên. Từ văn bản này, nói lên một vấn đề sáng tỏ, ba người bọn họ hướng về Cung Hàn Lâm, chống lại Bành Viễn Chinh là cực kỳ sai lầm. Sai lầm này trực tiếp biến tiền đồ chính trị của họ thành một màu ám đạm.
Mã Thiên Quân cúi đầu xuống, đăm đăm nhìn văn kiện trong tay, mắt lóe lên.
“Phó bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm hỗ trợ Bí thư Huyện ủy nắm bắt toàn diện công tác ở huyện, phân quản Cục giám sát và Cục kiểm tra.
Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh hỗ trợ Chủ tịch huyện, chịu trách nhiệm toàn diện công tác, chịu trách nhiệm công tác thường vụ của Ủy ban nhân dân huyện và công tác công nghiệp, kế hoạch, thống kê, tài chính và thuế vụ, đối ngoại, pháp chế, tài chính, nhân sự, dự án trọng điểm và thu hút đầu tư…Phụ trách Ủy ban kinh tế và thương mại, Ủy ban Xây dựng, Cục thống kê, Cục tài chính, chịu trách nhiệm liên hệ công tác với huyện khác.
…
Theo bản phân công này, Ninh Hiểu Linh tiếp nhận công tác của Nghiêm Hoa, trở thành Phó chủ tịch huyện phân quản văn hóa, giáo dục và y tế, xếp hạng cuối. Mà phân quản công tác của Nghiêm Hoa được đề cao một bậc.
Trừ Cung Hàn Lâm, bộ máy có bảy người, Tôn Thắng Tuấn và Quách Vĩ Toàn hỗ trợ công tác của Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa là người “tin cậy” của Bành Viễn Chinh, còn Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh không quan trọng gì. Điều này cho thấy Bành Viễn Chinh đã chiếm tuyệt đối địa vị, áp đảo hoàn toàn quyền lực của Cung Hàn Lâm.
Thông thường, Phó chủ tịch huyện là người hỗ trợ công tác cho Chủ tịch huyện, nhưng ở đây, lại xuất hiện tình huống Phó chủ tịch huyện hỗ trợ Phó chủ tịch thường trực huyện, đồng thời, ở phần phân công công tác của Bành Viễn Chinh ghi rõ ràng “Hỗ trợ Chủ tịch huyện nắm bắt toàn diện công tác của Ủy ban nhân dân huyện”, nếu liên hệ với phần của Cung Hàn Lâm “Hỗ trợ Bí thư Huyện ủy nắm bắt toàn diện công tác trong huyện”, đủ để người ta phải miên man suy nghĩ.
Trên dưới trong huyện bàn tán xôn xao, uy tín cá nhân của Bành Viễn Chinh càng lên cao. Một số người nhạy cảm còn suy đoán, không biết có phải thành phố có ý định để Bành Viễn Chinh tiếp nhận vị trí của Hàn Duy, làm người đứng đầu huyện Lân hay không. Nếu không, tại sao có thể đưa Bành Viễn Chinh ra trước “sân khấu” một cách không hợp với lệ thường như vậy?
Dĩ nhiên, cũng có không ít người tràn đầy mong đợi, mong đợi một lãnh đạo huyện trẻ tuổi, năng lực mạnh mẽ như Bành Viễn Chinh, có thể đưa huyện Lân vào một quỹ đạo phát triển nhanh chóng và tốt đẹp.
…
Tân An, cuối tháng 11, hai ngày liên tiếp trời nổi gió Tây Bắc, nhiệt độ chợt xuống thấp. Trước đó mọi người còn mặc áo mỏng, bây giờ ra cửa phải mặc áo khoác thật dầy.
Trương Mỹ Kỳ, vợ Mạnh Cường dẫn Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đi dạo một ngày, lại nhiệt tình mời hai người về nhà ăn sủi cảo. Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như vì nể mặt, đi tới Mạnh gia.
Gần đây, hai người coi như là khách quen và khách quý của Mạnh gia, thường xuyên lui tới. Về tới Mạnh gia, Mạnh Lâm giúp Trương Mỹ Kỳ chuẩn bị nhân bánh làm sủi cảo, mà Phùng Thiến Như thì bị Mạnh Hiểu Quyên kéo lên lầu, nơi ở của hai vợ chồng cô.
- Thiến Như, chị muốn nhờ em một chuyện.
Mạnh Hiểu Quyên ngại ngùng nói.
Lâu như vậy, người của Mạnh gia cũng chưa từng yêu cầu điều gì. Phùng Thiến Như khẽ mỉm cười đáp:
- Chị Hiểu Quyên, chúng ta là người một nhà, có việc cứ nói, chỉ cần là việc em có thể giúp được, em nhất định giúp!
- Thiến Như, em cũng biết, chị làm ở công ty cơ điện, công việc mặc dù không tệ lắm, nhưng tiền lương rất thấp; ông xã chị chỉ là một nhân viên bình thường ở Ủy ban nhân dân quận, có cố chịu đựng thì cũng không có tiền đồ gì.
Trông cậy vào ba chị là không được, chị đã nói với ông ấy bao nhiêu lần, giúp ông xã chị một chút, nói có chức vụ cao một chút, tiền lương cũng khá hơn, nhưng ông nói cái gì mà nguyên tắc với sợ hiềm nghi này nọ, chán chết!
Chị thấy, ở Tân An, hai vợ chồng chị chẳng thể làm được gì ra hồn. Cho nên, anh chị bàn bạc, định chuyển sang buôn bán.