Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 506-507
hương 506: Ai chinh phục ai.
- Người là Hoàng thái hậu, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nếu y không có được trái tim người, y dám tới gần sao, trừ khi y chán sống rồi.
Kế công công lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:
- Y rất thông minh, biết không có được chân tình của người, vậy y chỉ là thứ đồ chơi thôi! Đồ chơi là gì, thích thì mang ra chơi, chán thì vứt bỏ. Phàm là kẻ có chút tự tôn, chẳng ai cam tâm làm đồ chơi cho người khác, huống hồ y là kẻ có bản lĩnh, càng tâm cao khí ngạo. Hơn nữa y tiếp cận người là vì muốn giữ mình, nếu thực sự không thể khiến người sinh chân tình, cha gia đoán chừng y rút lui, mạo hiểm đánh cược sau này Hoàng thái hậu không tính nợ cũ với y.
Nếu như có người thứ ba ở nơi này chắc chắn há hốc mồm kinh ngạc, nghĩ rốt cuộc hai người này quan hệ thế nào mà những chuyện thế này cũng có thể nói được?
Mặc dù Kế công công nói rất có lý, nhưng lửa giận vẫn khó lòng lắng xuống, nàng bị y dắt mũi chơi đùa, nếu xả được cục tức này ra, nàng làm sao cam tâm cho được.
Nhớ lại lúc mình cố ý trượt ngã, nhào vào lòng y, Hoàng thái hậu không dám nhìn ai nữa.
- Hoàng thái hậu thực sự giận như vậy sao? Cũng dễ thôi mà, cha gia có thể dời cung ngay bây giờ, lấy mạng của y là xong.
Kế công công lấy lui làm tiến, ông ta không phải hạng thái giám tầm thường chỉ biết lấy lòng chủ tử như Tề Đức Thịnh.
Ông ta tuổi tác đã cao, đã trải qua nhiều chuyện bằng người khác sống mấy đời, nhìn thấu cuộc đời, cho nên lòng rộng lớn, quy tắc nhân gian sớm không ràng buộc được ông ta nữa rồi.
Quả nhiên nghe Kế công công muốn giết Đường Kính Chi, Hoàng thái hậu cuống lên ngăn cản, nàng thực lòng sinh tình cảm với Đường Kính Chi, nếu không chẳng nổi giận vì bị lừa gạt.
Kế công công cười ha hà:
- Cha gia biết Hoàng thái hậu không nỡ giết y mà.
- Cũng chưa chắc đâu.
Hoàng thái hậu bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ lên.
- Kỳ thực Hoàng thái hậu không cần phải nổi giận, với thân phận của cả hai, trong chuyện này, người hoàn toàn nắm quyền chủ đạo mà. Đương nhiên nếu trong lòng người còn có chút không thoải mái, muốn cho y bài học chẳng phải dễ như trở bàn tay.
Những lời này làm Hoàng thái hậu tỉnh ngộ, đúng thế, với địa vị của mình, chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như tiếp tục muốn chơi đùa với y, chỉ có chuyện mình chơi đùa y, làm gì có chuyện ngược lại.
Song cao hứng chẳng được bao lâu, nàng lại nhớ ra một vấn đề khó giải quyết:
- Nhưng chẳng phải công công nói, nếu như ta không sinh chân tình, y sẽ lập tức rất lui. Chẳng lẽ ta phải ép y tiếp tục chơi đùa với mình? Lúc đó cho dù y sợ thân phận của ta, miễn cưỡng tiếp tục cũng còn ý nghĩa gì nữa?
- Khà khà, như thế là Hoàng thái hậu cũng muốn y nảy sinh chân tình với mình, vậy sao không đánh cược một phen, xem cuối cùng ai mới là người thắng cuộc.
Kế công công khuyến khích:
Hoàng thái hậu thân phận tôn quý tột cùng, hơn nữa khi còn trẻ từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tất nhiên tâm tính cao ngạo, làm gì có chuyện cho rằng mình sẽ thua Đường Kính Chi.
Nhớ lại kích thích lúc cố ý khiêu khích Đường Kính Chi, nàng cảm thấy lòng ngứa ngáy, cắn răng nói:
- Được, vậy ta đấu với y một trận, để xem ai chinh phục được trái tim của đối phương trước.
Khuôn mặt trắng bệch có chút vẻ bệch tật của Kế công công hiện lên chút ý cười tươi tỉnh.
Nhưng đúng lúc đó Hoàng thái hậu đột nhiên chuyển chủ đề:
- Vì sao công công không cản ta?
Bất kể là từ luân thường đạo lý, hay là vì thể diện hoàng gia, chuyện này quả thực không thể chấp nhận được.
- Vì sao cha gia phải cản người? Luân lý đạo đức hay vì trung thành với hoàng thất long tộc? Cha gia sớm không còn bận tâm nữa, cha gia chỉ muốn thấy người vui vẻ thôi.
Kế công công lại lắc đầu:
- Cha gia chừng này tuổi rồi, nhiều chuyện không nên làm đã làm, chuyện phải làm cũng hi sinh mà làm không ít, tuy không dám nói nhìn thấu sự đời nhưng cũng đã thấu triệt được vài điều. Mấy ngày trước Hoàng thái hậu tới lãnh cung cũng chỉ thấy một phần thôi, cha gia từng thấy nhiều quý phi tần phi từng hô mưa gọi gió không chịu nổi tịch mịch mà treo cổ tự sát, có có những người tuổi chưa nhiều mà tóc bạc phơ cả. Cha gia chỉ không muốn một ngày phải nhìn thấy người thành như thế, cái gì là đúng, cái gì là sai, cha gia không còn quan tâm nữa.
Hoàng thái hậu nhớ lại cảnh mấy ngày trước đó ở lãnh cung, bất giác rùng mình, nàng không thể sống nổi cuộc sống phẳng lặng không có chút gợn sóng nào như thế, thực sự không chịu nổi.
Nếu đổi lại là nàng trong đó, đoán chừng chỉ vài ngày là điên mất.
Tiên hoàng còn mặc dù cả tháng chỉ tới chỗ nàng một chuyến, nhưng ít nhất cho nàng một hi vọng, một điểm tựa tồn tại, cô đơn trống vắng chỉ là một phần, thứ giết người thực sự với nữ nhân hoàng cung như nàng là khi mất đi phu quân hoàng đế, cuộc đời coi như chấm hết rồi, sống chỉ vì tồn tại lay lắt như một cái bóng vô cảm sao?
Hoàng thái hậu không hoài nghi lời Kế công công, hỏi:
- Công công, nếu ta đánh cược với Đường Kính Chi, ai có khả năng chiến thắng nhiều hơn?
- Người không tự tin sao?
Kế công công mắt mở ra:
Hoàng thái hậu gật đầu:
- Tuy ta có quyền sinh sát y, nhưng chẳng thể hạ lệnh y phải có chân tình với ta, hơn nữa so sành công bằng, dung nhan ta không kém, nhưng chung quy đã trên ba mươi...
Không nữ nhân nào không bận tâm tới tuổi tác, nhất là khi hoa qua thời nở rộ, bắt đầu có dấu hiệu úa tàn.
Qua tuổi ba mươi, nữ nhân sẽ cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, tinh thần không còn được như trước, không có sức sống thanh xuân như trước kia nữa.
Cho nên Hoàng thái hậu thiếu tự tin.
Kế công công từ đằng sau đi ra phía trước, khẽ ôm lấy đầu Hoàng thái hậu:
- Cha gia trên thất thập còn chưa thấy già, Hoàng thái hậu mới trên ba mươi thôi, sao đã mất tự tin. Được rồi, về tuổi tác người mất ưu thế một chút, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm.
Hoàng thái hậu thích cảm giác được Kế công công nựng như trẻ con, mỗi lúc như vậy, nàng không cần phải làm nữ nhân mạnh mẽ, nàng có thể thả lỏng, có thể yếu đuối,, có cảm giác an toàn, vì thế Kế công công mới nói ở cạnh ông, nàng đâm lười động não, ngửa mặt lên hỏi có chút cấp thiết:
- Ta có những ưu điểm nào?
- Thứ nhất, với địa vị của người! Bất kể tên tiểu tử đó vì cái gì, thì đều phải cẩn thận không dám làm người nổi giận. Thứ hai, Hoàng thái hậu dung nhan xinh đẹp, mang phong tình hiếm có, nữ tử bình thường không thể sảnh bằng. Còn thứ ba...
Nói tới điều này dù Kế công công và Hoàn thái hậu thân hơn cha con cũng cảm thấy khó mở miệng được:
Hoàng thái hậu thấy Kế công công ngần ngừ thì càng hiếu kỳ, giọng hơi nũng nịu giục:
- Thứ ba là gì, công công mau nói đi.
- Được rồi, được rồi để ta nói. Thứ ba liên quan tới thân phận của người, nam nhân đều thích chơi đùa nữ tử có thân phận cao quý. Không ít quan lớn đám thương nhân kinh thành một khi nghe thấy có quan lớn bị lưu đầy hoặc chặt đầu, gia quyến bị đưa vào giáo phường ti hoặc bán cho thanh lâu, dù dung mạo có kém một chút, bọn họ không tiếc giá mua về, hoặc bỏ nhiều tiền tới dày vò. Hoàng thái hậu là quốc mẫu cao vời, người thường có lẽ một ý nghĩ xúc phạm cũng không sinh ra nổi, còn cái tên lớn gan đó, thân phận của người là sức hút chí mạng với y.
Hoàng thái hậu nghe mà mặt nóng rát, gắt:
- Ta biết ngay mà nam nhân trong thiên hạ không có kẻ nào tốt đẹp.
Ngập ngừng một lúc lại hỏi:
- Vậy, vậy vì sao còn họ lại thích chơi đùa với những nữ nhân có thân phận cao quý.
- Bởi những nữ nhân quyền quý ấy, những người trước kia cao cao tại thượng, bọn họ chỉ có thể cúi đầu khom lưng cúi đầu, đến một đầu ngón tay cũng chẳng động vào được, lại có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, sẽ mang lại khoái cảm chinh phục và cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.
Kế công công không giống như những thái giám khác từ nhỏ vào cung không hiểu chuyện nhân luân nam nữ, ông ta có thời đi khắp thiên hạ, có thời phong lưu nức tiếng sông Tần Hoài, là tri kỷ của không ít danh kỹ, về sau vào cung:
- Phì, khoái cảm chinh phục cái gì chứ.
Hoàng thái hậu không phục nói:
- Ta muốn xem xem là nam nhân chính phục nữ nhân hay nữ nhân chinh phục nam nhân.
Kế công công cười ha hả:
- Hoàng thái hậu, kỳ thực nữ nhân cũng giống thế mà, chẳng qua khoái cảm chinh phục của nữ nhân hơi khác một chút, nếu tên tiểu tử đó chỉ có mã ngoài, không có tài hoa, không kiêu ngạo, cũng khúm núm trước mặt người như đám đại thần trong triều, đoán chừng người chẳng thèm nhìn y lấy một cái...
- Công công đừng nói nữa!
Hoàng thái hậu thẹn chin mặt, không muốn tiếp tục đề tài đáng xấu hổ này nữa:
Chương 507: Lại đưa kiến nghị.
Rời Từ Ninh cung, Đường Kính Chi hồi tưởng lại tư vị kích thích ở cùng Hoàng thái hậu, chân bước về phía ngự thư phòng, mai y đi rồi, thế nào cũng phải nói một câu với hoàng đế.
Hoàng đế trẻ từ sau lần nghe Đường Kính Chi luận về đấng minh quân đã thay đổi khá nhiều, không ghét nghe các đại thần trình tấu, cũng không còn tùy hứng đẩy hết việc cho Tề Đức Thịnh làm nữa, dẫn dần có phần chững chạc vứng vàng, tuy mới được hai ba ngày, nhưng làm đại thần trong triều vui mừng không thôi.
Phải biết rằng quan viên xuất thân từ thư sinh đọc sách thánh hiền, khinh thường nhạo báng thái giám không thể có con cháu kế thừa, hỏng đạo làm người, hoàng đế trẻ lại giao quyền phê tấu chương cho Tề Đức Thịnh, bọn họ có chuyện trọng đại gì đều đợi Tề Đức Thịnh phê duyệt mới được chấp hành.
Tề Đức Thịnh chỉ biết mua vui cho hoàng đế, chiếu cố từng ly từng tí, lão ta hiểu gì về chính sự? Chữ nghĩa của lão đọc hết được tấu chương cũng đủ vất vả rồi, sao biết cái nào đúng cái nào sai, cái nào hoãn cái nào gấp?
Hơn nữa mỗi ngày Tề Đức Thịnh còn phải bỏ thời gian ra tới hầu hạ hoàng đế, tránh hoàng đế xa lánh, để kẻ khác lợi dụng ngoi lên, thế là rất nhiều đại sự bị chậm trễ.
Những đại sự đó Tề Đức Thịnh không hiểu, có hiểu lão ta cũng chẳng bận tâm, nhưng quan viên không thể buông tay bỏ mặc, thế là phải hạ mình vào cung cầu kiến, tươi cười nịnh nọt mong lão ta sớm đóng dấu lên tấu chương.
Ai lại muốn suốt ngày phải đi lấy lòng kẻ mình xem thường từ sâu trong thâm tâm.
Cho nên hiện giờ hoàng đế đích thân chấp chính rồi, tất nhiên làm bọn họ cao hứng vô cùng.
Mà hoàng đế trước kia làm việc tùy hứng, nghĩ mình là thiên tử chí tôn, muốn làm gì, mọi người phải răm rắp phục tùng mới là trung nghĩa, hai ngày qua thực sự đem tâm tư đặt vào trong chính sự mới hiểu phần nào trước kia mình hoang đường ra sao, mới hiểu mình mơ mộng thành thánh quân minh chủ, chính nam phạt bắc khó khăn cỡ nào.
Năm năm, mười năm thậm chí cả đời cũng chưa chắc làm được.
Ít nhất hiện giờ hắn chưa nhìn thấy tương lai có thể thực hiện mộng tưởng của mình.
Bây giờ nhớ lại suy nghĩ muốn trong một hai năm đánh lên hoang nguyên A Nhĩ Kim, dẹp yên hải tặc Nam Hải, thậm chí mở rộng bờ cõi cho vương triều là ấu trĩ thế nào, xấu hổ đỏ mặt.
Hôm qua hoàng đế trẻ bận rộn suốt cả một ngày, hôm nay cũng tới trưa mới hạ triều nghỉ ngơi một chút, vừa xem tấu chương vừa dùng ngọ thiện, định chiều lại triệu tập đại thần tới Kim Loan điện ngọ triều.
Từ khi hoàng đế trẻ đăng cơ cho tới nay, chỉ tới ngọ triều chưa đến mười lần, sau đó hắn và đại thần trong triều sinh mâu thuẫn, rồi không thèm đi nữa.
Hoàng đế trẻ đang được Lý Chân hầu hạ dùng ngọ thiện, nghe Đường Kính Chi cầu kiến, liền vời vào.
Bình thường hoàng đế dùng cơm ở ngự thiện phòng, cho nên Đường Kính Chi tới nơi thấy hắn ăn cơm ở đây thì ngạc nhiên, đang định quỳ xuống khấu đầu hành lễ thì Hoàng đế trẻ đã phẩy tay:
- Đường ái khanh miễn lễ, người đâu, ban ngồi dùng cơm.
Vừa rồi ôm ấp thậm chí phi lễ với mẹ hoàng đế, giờ phải tới quỳ lạy hắn, Đường Kính Chi cảm giác quai quái:
- Tạ chủ long ân.
Được hoàng đế ban dùng cơm cùng là vinh diệu tột cùng với thần tử, Đường Kính Chi tuy chẳng có cái giác ngộ đó, song không quên lên tiếng tạ ơn.
Nhận lệnh Lý Chân sai người mang đôn gấm, cùng một cái bàn nhỏ cho Đường Kính Chi ngồi.
Lý Chân hiện giờ là thái giám theo sát bên hoàng đế, là vị trí của Tề Đức Thịnh trước kia, cũng đang được thánh sủng, tuổi mới ngoài hai mươi, lúc nào cũng tươi cười, Đường Kính Chi không có ác cảm với hắn.
Có điều y không thể không đề phòng.
Nếu chẳng được Tề Đức Thịnh tán thưởng, hắn chẳng thể thay Tề Đức Thịnh ở vị trí trọng yếu này.
Hoàng đế hỏi Đường Kính Chi có chuyện gì cần bẩm báo, y đem chuyện gặp Thuận vương ở tửu lâu kể ra một lượt.
Hoàng đế trẻ đầu tiên là phẫn nộ, chửi mắng một hồi thiếu chút nữa đập bát đĩa trên bàn, rồi tử chủ lại rất nhanh, điều này làm Đường Kính Chi ngạc nhiên lắm, y còn tưởng vị hoàng đế xốc nổi này còn không chịu được hạ chỉ bắt ngay Thuận vương.
Có điều Hoàng thái hậu từng nói hoàng đế trẻ tử nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như ông cụ non, đoán chừng thời gian trước đó xung đột với đại thần trong triều quá nhiều lại bị đám Tần Mục khích bác xúi bẩy, nên tính tình nóng nảy bất thường.
Hiện không có đám cuồng sĩ đó ở bên cạnh nữa, tính cách tự nhiên trầm ổn trở lại.
Đường Kính Chi trước kia tưởng mò thấu con người hoàng đế trẻ này rồi, giờ xem ra để hiểu một con người không dễ, không nên có đánh giá quá vội vàng.
Lại kể tới chuyện ngày mai phải rời kinh, hoàng đế trẻ cũng có chút không muốn, song đại sự không thể lỡ dở, chỉ dặn y đi đường cẩn thận, đừng để quá mệt nhọc.
Lúc này hoàng đế trẻ vừa ăn vừa cầm tấu chương lên đọc, Đường Kính Chi thấy hoàng đế bận rộn như thế nghĩ một lúc rồi lên ho khẽ một tiếng, nói:
- Hoàng thượng, hôm nay bách quan trong triều có chuyện trọng đại gì tấu lên sao?
Hoàng đế nhìn qua, biết y có chuyện muốn nói, đặt tấu chương lên bàn, lắc đầu:
- Không phải, có điều trẫm lâu lắm rồi không tự phê duyệt tấu chương, cho nên bị dồn cả đống.
Nói tới đó mặt thoáng chút không vui, từ sau lần xuất cung vi hành về hắn mới để ý tới chính sự, không ngờ phát hiện tấu chương chưa phê duyệt rất nhiều, có cái từ tận nửa năm trước.
Khi đó nghĩ kỹ lại mới thấy lời khuyên can của Đường Kính Chi không sai, hắn vốn thấy Tề Đức Thịnh làm việc bên cạnh mình đắc lực mẫn cản, cho rằng lão ta có bản lĩnh thực sự, giờ mới nhận ra đúng là có bản lĩnh, nhưng ở chuyện chiếu cố ăn ở và lấy lòng mình thôi, còn chính sự thì chẳng hiểu chút gì.
Thế là Hoàng đế trẻ thu hồi quyền lực trong tay Tề Đức Thịnh lại, tự mình xử lý chính sự.
- Hoàng thượng, tấu chương tích nhiều như thế, vì sao không giao cho đại thần trong triều phê duyệt?
Đường Kính Chi hỏi:
Hoàng đế trẻ xua tay:
- Cái này thì khanh không hiểu rồi, từ khi lập quốc tới nay, vương triều ta không có tiền lệ đại thần phê duyệt thay cho thiên tử.
Điều này Đường Kính Chi cũng biết, chẳng qua là e sợ quan viên quyền lực quá lớn, uy hiếp tới hoàng vị.
Không đợi Đường Kính Chi lên tiếng, Hoàng đế trẻ đã cười nói:
- Nếu ngươi hỏi câu này, ắt phải có kiến nghị hay gì rồi phải không, nói đi không cần ngại.
- Có phải kiến nghị hay không toàn do hoàng thượng định đoạt, thần chỉ có chút suy nghĩ thôi.
Đường Kính Chi trình bày ý nghĩ của mình:
- Ý thần là sao không mở rộng nội các, tuyển thêm quan viên để cùng xem xét tấu chương. Có điều muốn đóng dấu thì cần nội các đại học sĩ chấp thuận mới được.
- Không ổn, khanh không biết quan viên thích nhất kéo bè kéo cánh, nếu để một người quyền lực quá lớn, hai người kia bị gạt bên lề sẽ ảnh hưởng tới ổn định triều đình.
Đây là chuyện liên quan thuật ngự hạ, cân bằng các thế lực của đế vương, Hoàng đế trẻ không muốn nói quá kỹ lưỡng với Đường Kính Chi:
- Hoàng thượng nói rất phải, nhưng nếu trừ những quan viên này, hoàng thượng an bài thêm vài thái giám cận thần ở bên giám thị thì sao? Có lẽ bọn họ không hiểu chính sự, nhưng thế nào cũng nhìn thấu thị phi, hơn nữa lòng trung thành của bọn họ không cần nghi ngờ gì. Trong nội các một khi có chút gió lay cỏ động nào là hoàng thượng biết ngay.
Đường Kính Chi bổ sung:
Hoàng đế trẻ vừa nghe vừa gật gù:
- Khanh nghĩ chu đáo đấy, như thế trẫm giảm bớt được áp lực phê duyệt tấu chương, cũng làm họ kiềm chế lẫn nhau...
Đồng thời lòng thầm tính cách đưa phương án này vào thực thi như những đại thần nội các có quyền lực cầu kiến hắn, không cho nội các đại học sĩ có quyền bãi miễn:
- Được, chuyện này hôm nay ngọ triều trẫm mang ra bàn bạc với bách quan, đồng thời tuyển chọn nhân tuyển thích hợp các bộ.
Đường Kính Chi khom lưng nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân