Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Chương 502-505
C
hương 503: Phải yêu thật lòng.
- Có điều Hoàng thái hậu đừng thất vọng, đợi vi thần trở về, sẽ lập tức vẽ nửa phần còn lại, trình lên cho người.
Đường Kính Chi nói tới đó, ngước đầu lên thấy khóe miệng Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười, bổ xung thêm một câu:
- Còn nữa, thần biết Hoàng thái hậu đêm đêm chỉ có một mình, khó tránh khỏi bị cô đơn quấn lấy. Đợi người đọc xong chuyện này, thần sẽ tiếp tục biên soạn chuyện khác, đảm bảo người lúc nào cũng có chuyện mới để xem.
Nghe y to gan lớn mật nói tới chuyện ngủ đêm của mình, Hoàng thái hậu vừa thẹn vừa giận, nhưng không sao phát tác được, còn may toàn bộ cung nữ đã bị đuổi ra ngoài, nếu không nàng còn biết dấu mặt vào đâu.
Có điều giận thì giận, Hoàng thái hậu cũng cảm thụ được quan tâm của y, đừng nói là bây giờ, lúc tiên hoàng còn sống, cũng đâu quan tâm tới nàng.
Tiên hoàng háo sắc là điều ai ai cũng biết, nếu chẳng phải say mê nhan sắc cùng cơ thể của nàng, đã chẳng tới cung điện này, nhưng ông ta cũng chưa bao giờ quan tâm hỏi han tới cuộc sống của nàng, trò chuyện cùng nàng.
Đường Kính Chi là với thân phận là thần tử, nếu chẳng phải y quan tâm lo lắng cho nàng, chẳng dám lớn gan nhắc tới chuyện cấm kỵ này.
Hoàng thái hậu tâm tình mâu thuẫn vô cùng, lại nhớ lời Kế công công nói:" Con à, đợi hoàng thượng ngồi vững trên ngai vàng rồi, con muốn làm gì thì làm việc đó, cứ theo ý muốn của mình mà làm."
Câu nói đó như chậu nước lạnh, chớp mắt dập tắt hết lửa giận trong nàng.
Cắn chặt hàng răng trắng, Hoàng thái hậu nẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt tuấn dật mỗi ngày một để lại dấu ấn khó phai trong lòng nàng.
Đường Kính Chi chẳng những tướng mạo anh tuấn, còn mang theo khí chất nho nhã, phong thái điềm đạm tự nhiên, khiến không một ai dám xem thường y, dù cho lúc y nói những điều hoang đường, khiến người khác phải suy xét không nghĩ y là kẻ bộp chộp, đặc biệt đôi mắt đen sáng lên vẻ trí tuệ, trầm tĩnh cương nghị.
Còn đối với những kẻ hơi chút là hoạng sợ dập đầu cầu xin, thì dù có bề ngoài đẹp mã tới mấy cũng không thể lọt vào mắt người nắm quyền.
Ngắm nhìn Đường Kính Chi kỹ càng một phen, gò má như bạch ngọc của Hoàng thái hậu lại nóng bừng, thanh niên chưa tròn hai mươi này thật tuấn tú, tiên hoàng mặc dù là mỹ nam tử, song luận khí chất lại thua kém y quá nhiều.
Miễn cưỡng trấn áp trái tim đập loạn xạ, Hoàng thái hậu mím môi đáp:
- Thời gian qua ai gia đúng là có chút cô quạnh buồn chán, ngươi nói phải giữ lời đó, biên soạn những câu chuyện thật hay đưa vào cung cho ai gia xem.
- Không vấn đề, hơn nữa hôm nay trước khi trời tối thần nhất định sẽ vẽ nửa còn lại câu chuyện thành sách, bào Vương quản gia đưa vào cung cho Hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu gò má hồng hào, bộ dạng e thẹn thục phụ diễm lệ thành thục này, khiến người ta ngứa ngáy.
Có điều chinh phục được nàng chẳng phải là chuyện dễ dàng, cần phải để nàng động chân tình với mình mới được, nếu không cho dù chiếm được cơ thể của nàng thôi thì phân lượng trong nàng vẫn chưa đủ.
Phải làm nàng thực sự động chân tình, mới không lo sau này nàng gây bất lợi ình.
Hoàng thái hậu thấy ánh mắt Đường Kính Chi nhìn tới, không nghiêng đầu né tránh nữa, mà thẳng thắn nhìn lại.
Mỹ phụ thành thục rốt cuộc bạo dạn hơn thiếu nữ thanh thuần rất nhiều, mà Hoàng thái hậu vì thân phận của bản thân, càng khẩn trương, càng cảm thấy kích thích cám dỗ.
- Quyết định như thế, ai gia sẽ đợi Vương Tiến đưa sách vào cung.
Hoàng thái hậu càng nhìn càng thấy thích, đột nhiên đổi giọng:
- Có điều lời không hay ai gia nói trước, hôm nay nếu không đọc được nửa còn lại câu chuyện, ai gia không đi nghỉ, ngươi mà hại ai gia ngủ không ngon, ai gia không tha cho ngươi.
Những lời này vào tai, Đường Kính Chi có thể khẳng định Hoàng thái hậu ít nhiều có chút tâm tư với mình, trước đó căn bản không nổi giận, có lẽ chuyện hôm đó ở hồ băng đã khơi lên xuân tình của nàng, khiến nàng không cam chịu cô đơn tịch mịch nữa.
Có điều muốn thực sự chiếm được một vị trí trong tim nàng thì cần từ từ, bất kể là người hay vật, nhưng thứ có được quá dễ dàng người ta đều không trân trọng.
Cho nên Đường Kính Chi chỉ thoáng nhìn ví trí mẫn cảm trước ngực của Hoàng thái hậu, nhưng chỉ tới là dừng, sắc mặt bình thản trở lại, trước mặt nàng, y không có ưu thế gì, hơn nữa lại không thực sự hiểu tính cách cũng như con người của nàng, y sợ dễ dàng đến với nàng như thế, người ta chỉ coi y như đồ chơi.
Nếu thế nói không chừng chẳng bao lâu, người ta mất hứng thú với y, lúc đó không muốn y hiện diện để khơi lại chuyện xấu của mình, tình hình càng tồi tệ hơn trước.
Chắc chắn y sẽ bị giết người bịt miệng.
Thân phận địa vị của hai người thực sự chênh lệch quá nhiều, nghĩ đi nghĩ lại đúng là chỉ còn cách khiến nàng thực lòng yêu mình.
Nữ nhân khác với nam nhân, một khi nảy sinh chân tình, sẽ một lòng một dạ vì người đó.
Hoàng thái hậu lúc này toàn bộ sự chú ý đều đặt cả trên người Đường Kính Chi cho nên rất mẫn cảm phát hiện khác biệt trong ánh mắt của y, đây là lần đầu tiên y lộ vẻ háo sắc trước mặt nàng, điều này làm Hoàng thái hậu càng thêm kích thích.
So với trước kia dấu tiên đế, cho người hạ thuốc phi tần nào đó trong cung càng làm người ta thấy khẩn trương và hưng phấn hơn.
Trước khi nàng gả vào hoàng thất, tiên hoàng háo sắc đã có cả đống mỹ nhân rồi, sau khi nàng vào cung phải dùng không ít thủ đoạn, nếu không đã chẳng thể mang thai trưởng tử đầu tiên cho tiên hoàng.
- Vi thần nào dám để hoàng thái hậu thức đêm tổn hại tới ngọc thể, nhất định mang sách tới trước khi mặt trời tối.
Đường Kính Chi đặt Hoàng thái hậu lên vị trí hàng đầu, không nói những lời giả dối như cung kính tuân chỉ gì đó, lọt vào tai Hoàng thái hậu, tất nhiên thành dễ nghe hơn nhiều.
- Hoàng thái hậu, sáng sớm mai thần rời kinh bàn việc kinh doanh rồi, trước khi đi thần còn có chuyện muốn thỉnh cầu.
- Hả đi nhanh vậy sao?
Đường Kính Chi chuyển đề tài sang chính sự, làm Hoàng thái hậu không dấu được thất vọng.
- Đúng ạ, nay thời tiết đã bắt đầu ấm trở lại, nếu không nghĩ cách gom được tiền mua lương thực, để nạn dân thấy được hi vọng trên đường về, vậy e sẽ lỡ mùa vụ.
Đường Kính Chi nghiêm túc đáp:
Nói tới chính sự, Hoàng thái hậu không dám xem nhẹ, tập trung tinh thần hỏi:
- Ngươi cần gì cứ nói, chỉ cần ai gia làm được nhất định sẽ chuẩn tấu.
- Tạ ơn hoàng thái hậu, vi thần muốn mượn mấy chục cấm vệ quân, để bọn họ giúp bảo vệ chuyện kinh doanh đề phòng có kẻ tới phá đám.
Đương nhiên là Đường Kính Chi mượn người bảo vệ Nhu Nhi và Uyển Nhi là chính, nhưng lúc này không dại gì nói lời ấy trước mặt nàng:
- Không vấn đề, chuẩn tấu.
Hoàng thái hậu rất rộng rãi, gọi cung nữ vào, sai truyền ý chỉ cho thống lĩnh cấm vệ quân, chọn ra một trăm cấm quân nghe theo sự điều khiển của Đường Kính Chi.
Ở Ni Lạc Thần tổng cộng có hơn 40 vạn cấm quân, nhưng cấm quân trong mắt người dân là hơn ba vạn người bảo hộ hoàng thành, số này thực sự là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Số cấm quân còn lại chia làm bốn đại doanh, trú ngoài kinh thành.
Có một đại doanh thái độ không rõ ràng, một đại doanh có tướng lĩnh quan hệ họ hàng thân thích với các vị hoàng tử khác.
Một đại doanh vốn nghe lệnh lão tướng Vương Xương Long, nhưng năm ngoái cha con họ Vương tử trận, Thuận vương nhân cơ hội tiên đế có động thái với thái tử người gài người của mình vào đó, hiện gần một nửa số tướng lĩnh trung thành với Thuận vương.
Cũng chính đại doanh này có sức chiến đấu mạnh nhất, thực sự kinh qua lễ rửa tội của chiến trưởng.
Chỉ có quân sĩ từ tắm máu đi ra mới có sát khí, mới là quân đội chân chính, có thể một chọi mười với tân bình chỉ biết luyện tập xuông.
Còn quân đội trung thành với hoàng đế chỉ có một đại doanh.
Chương 504: Nhân tính
Đường Kính Chi liền đem chuyện tới tửu lâu ăn cơm, kết quả Thuận vương tìm tới tận nơi kể ra, toàn bộ quá trình không thêm thắt bất kỳ điều gì, kể lại nguyên bản.
Thực ra chuyện hoàn toàn không có gì cả, y kể chỉ là để sau này tránh hiểu lầm không đáng cỏ.
Kết quả cuộc gặp gỡ đó tất nhiên khiến Hoàng thái hậu vô cùng vui mừng, tất nhiên không thể thiếu giận dữ mắng Thuận vương ngông cuồng một phen, rồi đứng dậy đi tới trước mặt y vỗ về:
- Khanh một lòng trung thành với ai gia và hoàng đế, cứ làm việc cho tốt, khanh chỉ là bá tước, không gian thăng tiến vẫn còn nhiều lắm. Tiếc là khanh không muốn vào triều làm quan...
Nói tới câu cuối ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào từng biểu hiện trên nét mặt của Đường Kính Chi.
Người có tước vị tuy không có quyền lực gì, nhưng được cái nhàn nhã, chẳng ai tranh với ngươi, chẳng ai cướp của ngươi được, không ai dám khinh thường ngươi, trừ khi phạm tội phản nghịch thì không lo mất tước vị.
Còn làm quan suốt ngày phải lo lấy lòng quan trên, đề phòng quan dưới, phe nọ phái kia, suốt ngày tranh đấu mệt người, hơn nữa không cẩn thận chút là bị đám ngự sử ngôn quan tham tấu đàn hặc.
Hiển nhiên với tính cách như Đường Kính Chi không làm quan là lựa chọn sáng suốt.
- Bẩm Hoàng thái hậu, thần sớm lập lời thế kiếp này không bước vào triều đường, được Hoàng thái hậu và hoàng thượng ban cho tước vị quý giá, thần cảm kích rơi lệ.
Nghe ra trong ngữ khí của Hoàng thái hậu còn có chút thăm dò, Đường Kính Chi vội vàng tỏ thái độ dứt khoát:
Hoàng thái hậu hài lòng gật đầu, lại bước tới một bước nữa, cách Đường Kính Chi có hai xích, làn gió thơm ập vào mũi y làm xương khớp toàn thân như muốn mềm ra.
Phàm là nam nhân có chút dã tâm, không ai không muốn đem vị quốc mẫu xinh đẹp cao quý này đè xuống dưới người, chỉ có điều trên đời này chỉ có một người từng làm được điều đó mà thôi.
Chẳng cần ngửi hương thơm cám dỗ trên người nàng, chỉ riêng việc nàng tới gần thế này là một kích thích cực lớn với nam nhân rồi, Đường Kính Chi không dằn lòng được ngước mắt nhìn đồi ngực cao vút của nàng.
Ánh mắt cả gan của Đường Kính Chi khiến Hoàng thái hậu cảm giác như có bàn tay xoa nắn ngực mình, hai bầu ngực truyền tới cảm giác đê mê, hai nụ anh đào vốn nắm yên tĩnh như có lời hiệu triệu vô hình, dần dần đứng thẳng lên hưởng ứng.
Cảm giác này làm tim nàng đập thình thịch, làm nàng có chút xấu hổ, lại làm nàng thấy mới mẻ, khao khát.
Trước kia ngay cả khi hoan ái với tiên hoàng, nàng cũng không có cảm giác kích thích khiến người ta mê luyến này, khi ấy cảm xúc tới rồi đi rất nhanh, chẳng khiến trái tìm nàng bồi hồi xao động, có điều Đường Kính Chi nhìn một cái lại cúi đầu xuống, không có hành động gì.
Bước tới thêm một bước?
Không được, dầu sao y chỉ là thần tử, tuổi còn ít hơn con mình, chẳng may bị mình dọa sợ hãi, sau này không dám tới Từ Ninh cung nữa thì làm sao?
Nhưng nếu lui về thì Hoàng thái hậu không cam tâm.
Lúc này trong lòng nàng như có mèo cào, ngứa ngáy khó chịu, trong đầu hiện lên cảnh tượng bên hồ, vòng tay kia siết chặt lấy eo nàng, còn nhớ hôm đó, hạ thân của nàng cũng sinh phản ứng khác thường.
Có điều cảm giác đó không làm người ta ghét.
Hoàng thái hậu hít sâu một hơi, sau đó quay người lại, cố ý dẫm chân vào mép váy, người ngả ra.
- Á.
Hoàng thái hậu kẽ kêu lên một tiếng, còn Đường Kính Chi vươn tay, lần thứ hai ôm nàng và lòng.
Cả hai lồng ngừng cùng phập phồng kịch liệt, hơi thở nóng hầm hập mang theo một tia tình dục phả vào người nhau, Hoàng thái hậu tuy là người chủ động, nhưng lúc này quá căng thẳng không dám mở mắt ra nhìn.
Dung mạo kiều diễm, vóc người đầy đặn gợi cảm, mang phong tình thành thục có sức hút không cần nghi ngờ, Đường Kính Chi nhìn chiếc cổ trắng như tuyết, vì nàng hơi ngả người ra sau, áo trước kéo căng, đồi ngực trình hiện toàn bộ hình trạng đẹp đẽ nhất của nó, phập phồng căn tràn nhựa sống nhấp nhô khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải phát cuồng.
Thân thể nữ nhân thành thục, hơi thở thơm như hoa lan, nữ nhân cao quý nhân thiên hạ, mẹ đẻ của hoàng đế, những yếu đó này kích thích nội tâm Đường Kính Chi không ngừng biến hóa theo hướng xấu xa, chỉ muốn đưa hai tay ra chạm vào bầu ngực kia, dày vò nó, muốn được nhìn mỹ phụ này mơ màng rên siết trong vòng tay của mình.
Có điều đầu óc y vẫn giữ đươc lý trí tỉnh táo, hiện giờ không được lỗ màng hành động, trong thời gian ngắn tốt nhất giữ quan hệ mập mờ tựa gần tựa xa.
Cho dù Hoàng thái hậu biết mình có tâm tư, có quan tâm tới nàng, nhưng không thể quá thân mật, hoàng thái hậu cô tịch đã lâu nên mới có hành động quá khích như vậy, nếu thực sự cùng nàng điên đảo loan phượng, qua một thời gian, nàng thỏa mãn, khôi phục sự sắc sảo thường ngày, lúc đó mình không còn chút lợi thế gì trong tay nữa.
Ngàn vạn lần đừng mơ tưởng đem chuyện hai người tư thông ra uy hiếp, vì làm thế chỉ khiến bản thân chết càng nhanh hơn mà thôi.
Hoàng thái hậu đám mình trong mùi vị nam nhân nồng nồng, khiến tâm thần hoảng hốt, nàng cảm thấy thân thể của mình càng lúc càng mềm, giống như bất kể lúc nào cũng có thể thành một sợi bún, nàng khao khát bàn tay kia kéo nàng vào long, nàng khao khát áp mặt vào lồng ngực rộng của y, nhưng chờ đợi mãi, thấy Đường Kính Chi không có hành động gì tiếp theo, tức thì vừa thẹn vừa giận.
Thẹn vì mình đã vứt bỏ thể diện chủ động đi quyến rũ một thanh niên tuổi chưa bằng một nửa mình, đó là điều nàng không sao tưởng tượng được.
Giận là vì bản thân đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi mà y còn không động lòng.
Chẳng lẽ trong mắt y, mình đã già rồi, không còn hấp dẫn nữa.
Hàng mi run run, Hoàng thái hậu mở mắt nhìn thẳng Đường Kính Chi.
Biết mình không có chút biểu hiện nào, Hoàng thái hậu đang khao khát tình dục không được thỏa mãn sẽ sinh bất mãn, không cần che dấu gì nữa, tay kéo sát Hoàng thái hậu vào sát hơn trong lòng.
Y hành động rất tự nhiên, không có chút gượng gạo nào, tất nhiên, vì sự quyến rũ của Hoàng thái hậu quá lớn, lớn tới mức khiến y cảm thấy chỉ cần chiếm chút tiện nghi nho nhỏ của nàng mang lại cảm giác thành tựu hơn bất kỳ chuyện gì.
Hạ thân hai người dán sát vào nhau, Hoàng thái hậu tức thì cảm thụ được phản ứng sinh lý của nam nhân, nhìn Đường Kính Chi liếm cánh môi khô cong, cố áp ức kích động, lòng dễ chịu hơn, đồng thời cũng nóng hơn.
Đường Kính Chi nuốt nuốt bọn gian nan nói:
- Hoàng thái hậu, thần vượt quy củ rồi.
- Đỡ ai gia dậy.
Hoàng thái hậu vịn vai Đường Kính Chi muốn mau chóng đứng dậy, đôi khi nàng cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo vô vị, nhất là đêm về một mình nằm trong cung điện rộng lớn lạnh lẽo, cô đơn vắng lặng không thể tiêu trừ tràn lên trong lòng, càng khiến nàng trằn trọc không ngon giấc, là nữ nhân dù có xinh đẹp thế nào, cơ thể gợi cảm thế nào, thiếu đi ánh mắt xâm lược của nam nhân, chỉ là đóa hoa chờ vận mệnh bị khô héo, nhưng với địa vị của nàng còn ai dám tới thưởng thức, dám ngắt đóa hoa này.
Chỉ có y!
Một khát vọng nhiệt tình mất đi từ lâu quấn lấy người, song hiện chưa có bất kỳ chuẩn bị nào, không thể lỗ mãng, nếu không chẳng may bị tai mắt của kẻ nào đó thấy được, nàng còn sống sao nổi nữa.
Đường Kính Chi lúc này có chút quyến luyến không muốn buông mỹ phụ trong lòng ra, cơ thể nàng tràn trề sự đàn hồi không thua kém thiếu nữ đôi mươi như Ngọc Nhi, thậm chí còn nảy nở hơn, nhất là bộ ngực và cặp mông kia, lộ ra trọn vẹn phong vận của nữ nhân thành nhục.
Đương nhiên rất có thể đó chỉ do tác động tâm lý ảnh hưởng cảm quan, nhưng một điều không cần nghi ngờ, bất kỳ nam nhân nào ôm nàng vào lòng chắc chắn không hài lòng chỉ dừng ở đó, Đường Kính Chi không thể là ngoại lệ, vì hoàng thái hậu xấu hổ quay người đi đứng dậy, thế là y tranh thủ lúc đỡ nàng, tay phải di lên trên, bóp ngực nàng một cái.
Chương 505: Thật thật giả giả.
- Ư.
Hoàng thái hậu bật ra tiếng rên khe khẽ, chân nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hoàng thái hậu đã cô đơn gần một năm rồi, cho dù tiên hoàng còn, hoàng đế háo sắc bao nhiêu cung tần mỹ nữ lại ốm bệnh đó làm sao có thể thỏa mãn nữ nhân đang tuổi lang hổ như nàng, đồi ngực đã lâu không có bàn tay nam nhân săn sóc cực kỳ mẫn cảm, toàn thân bủn rủn tê tê, tim đập tang tốc, dù lý trí đã khôi phục quá nửa, nhưng bị bàn tay Đường Kính Chi sờ một cái, tức thì có phản ứng.
Tiếng rên phát ra tận đáy cổ họng, sức lực toàn thân Hoàng thái hậu như bị rút sạch trong tích tắc, phải dùng sức toàn thân mới không ngã xuống.
Lần này nàng khẳng định tuyệt đối không phải vô tình, mà là Đường Kính Chi, nếu không bàn tay kia chẳng bóp tới hai cái lúc kéo về.
Hoàng thái hậu xoay lưng lại với Đường Kính Chi, cho nên không nhìn thấy lúc này y thu tay lại, đặt lên mũi ngửi, cảm thủ cảm giác bồi hồi nơi lòng bàn tay.
" Tên tiểu tử thối này thật đáng hận! Lúc muốn y động thủ lại ngây ra như khúc gỗ! Lúc không cho thì y lại giờ trò trên người mình!"
Y muốn mình tức chết mà.
Hít sâu một hơi, Hoàng thái hậu không quay người lại, nàng biết hôm nay không phải thời cơ thích hợp, đợi hai chân lấy lại sức rồi liền chậm rãi đi về phượng ỷ, miễn cưỡng hồi phục tâm tình, đỏ mặt quay lại đối diện với Đường Kính Chi:
- Mai ngươi định lên đường lúc nào, có vào cung lần nữa không?
- Hoàng thái hậu, thần định rạng sáng mai lên đường, chuyện này không trì hoãn được nữa.
Đường Kính Chi dứt khoát nói:
- Vậy lên đường phải giữ gìn sức khỏe.
Hoàng thái hậu không muốn xa rời, giọng nói bất giác mang theo chút bịn rịn:
- Ai gia mong ngươi sớm ngày trở lại đó.
- Đa tạ hoàng thái hậu quan tâm.
Đường Kính Chi nhìn thẳng vào mắt nàng thật dịu dàng tình cảm:
- Bất kể vi thần đi tới đâu, đều sẽ không quên biên soạn ra những câu chuyện thật hay, đợi chuyện tiếp theo hoàn thành, thần lập tức phái khoái mã đưa về kinh, dâng lên Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu lòng ấm áp nói:
- Được, vậy ai gia đợi tin tức tốt lành của ngươi.
Hai người không nói, lặng lẽ nhìn đối phương, khung cảnh hết sức lãng mạn bay bổng, cung nữ tâm phúc lúc nãy đi truyền lời đã quay trở lại, thi lễ với Hoàng thái hậu:
- Bẩm Hoàng thái hậu, Tần thống lĩnh đã chọn được một trăm cấm quân, đang đợi ở ngoài cửa cung.
Hôm nay hai người xem như bày tỏ tâm ý với nhau, Hoàng thái thực sự không muốn để Đường Kính Chi đi, nhưng y có chuyện phải làm không thể giữ được, đành vẫy tay cho y lui.
Đường Kính Chi khấu đầu, nhìn Hoàng thái hậu một cái đầy tình cảm rồi mới rời đi.
Ánh mắt đó khiến Hoàng thái hậu thiếu chút nữa lên tiếng gọi y quay lại, nhìn theo y tới tận lúc khuất sau cửa cung, người như mất hết sức sống, dựa hẳn vào lưng ghế.
- Hoàng thái hậu, người không khỏe sao?
Cung nữ kia mặt đại biến, vội vàng đi tới hỏi:
- Ngươi lui đi.
Hoàng thái hậu không để ý, mắt nhắm nghiến không nhúc nhích, từ cánh cửa bên, Kế công công tóc trắng bạc phơ, vẻ mặt lúc nào cũng vô cảm có chút khắc khổ bước ra, khẽ vẫy tay với cung nữ kia.
Cung nữ kia rất kính sợ ông ta, không dám nhiều lời, lui ra ngoài.
Kế công công đi về phía phượng y, dưới chân không phát ra một tiếng động nào, cứ đứng bên cạnh không nói không rằng, một lúc sau Hoàng thái hậu mở choàng mắt ra, bình tĩnh sắc bén, đâu có chút vẻ nào bị tình dục làm mê muội.
- Công công, Đường Kính Chi có thật lòng với ai gia không?
Kế công công đưa hai tay trắng trẻo ra nhẹ nhàng giúp Hoàng thái hậu day huyện thái dương, mỉm cười hỏi lại:
- Thực lòng hay không thì khác nhau sao?
- Đương nhiên! Nếu như y dám bày mưu mô quỷ kế gì với ta, thì cho dù ta không đành lòng cũng sẽ cho y phải trả giá đắt.
Hoàng thái hậu ngả người ra sau, rất hưởng thự sự hầu hạ của Kế công công, mắt ánh lên dữ dội:
Nghe Hoàng thái hậu nói vậy Kế công công yên tâm, đứa nhỏ này tuy đã động lòng, nhưng chưa tới mức bị mê hoặc tâm thần, nói:
- Hoàng thái hậu chưa hồ đồ là tốt rồi. Còn về tên tiểu tử kia, một là y không có dã tâm nhòm ngó hoàng vị! Hai y không phải hạng háo sắc quên mạng. Ba không bị kẻ khác mua chuộc, y có thể giở âm mưu quỷ kế gì?
Hoàng thái hậu nhíu mày suy ngẫm hồi lâu sắc mặt hoàn hoãn hơn.
- Có điều nếu như nói y không có chút toan tính gì thì cũng không phải không đúng.
Hoàng thái hậu chưa bao giờ hoài nghi lời vị thái giám già này, tức tối nói:
- Ta đã biết y không tốt lành gì mà, hơn nữa ta chừng này tuổi rồi, y đâu thể có chân tình với ta.
Trước mặt Kế công công, Hoàng thái hậu không tự xưng ai gia, đủ biết trong lòng nàng, vị thái giám này địa vị cực cao.
Kế công công đưa tay vuốt thẳng mày liễu của Hoàng thái hâu, trách yêu:
- Cái đứa nhỏ này, sao trước mặt cha gia luôn lười động não như thế? Người là Hoàng thái hậu mà, là kim phượng hoàng cao quý, còn y không phải hạng háo sắc tới mê muội, nếu không có chút tính toán gì, sao dám có ý đồ với người. Hơn nữa sau này trước mặt cha gia đừng có nói tuổi nọ tuổi kia, nếu người tự cho đã già, vậy cha gia hiện giờ chẳng phải nên chui vào áo quan rồi sao?
- Công công nói bậy bạ gì đó, công công còn phải ở cạnh ta mấy chục năm nữa!
Hoàng hậu ngồi thẳng dậy trách móc, ở trên đời này ngay cả khi tiên hoàng còn sống, địa vị của Kế công công cũng chỉ thua kém hoàng nhi của nàng thôi.
Tiên hoàng bản tính háo sắc, lại hay bùi tai, nếu chẳng phải có Kế công công ở bên, nàng không biết chết bao nhiêu lần bởi âm mưu của đối thủ rồi.
- Được, được, cha gia nói lỡ lời, người cứ yên tâm, chỉ cần người còn cần tới cái nắm xương già này, cha gia sẽ không đi sớm đâu.
Kế công công cười nói:
- Vậy theo công công nghĩ, tên tiểu tử đó tính toán gì.
Hoàng thái hậu nghe Kế công công nói vậy mới dựa vào lưng ghế, quay về đề tài lúc nãy:
- Theo cha gia thấ không cầu quyền lực, cũng không cầu tước vị vinh diệu, y có vẻ là người thích tự do, tính cách thích nhàn nhã, không bị ép buộc thì không tranh đấu. Còn về tiền tài, y cỏn bỏ cả tiền túi ra giúp hoàng thượng và người kia mà.
- Vậy thì y mưu cầu cái gì?
Hoàng thái hậu hoang mang ngoái đầu nhìn Kế công công:
- Cha gia đoán, hẳn là vì y lo chuyện hôm đó ở sân băng phủ bá tước. Người là bậc quốc mẫu, ngọc thể của người ngoài tiên hoàng ra có nam nhân nào được phép chạm vào chứ?
Kế công công ánh mắt sắc bén nhìn thấu sự tâm tư Đường Kính Chi, dù nói chuyện với Hoàng thái hậu, ông ta cũng chẳng vòng vo hay dùng lời lẽ uyển chuyển, có sao nói vậy:
- Cho nên y mới muốn làm người động lòng thực sự, không thể sống thiếu y, mới đảm bảo được sau này không tính nợ cũ, lấy mạng y.
Hoàng thái hậu nghiền ngẫm lại từng hành vi của Đường Kính Chi, không bỏ qua chút chi tiết nào, càng nghĩ càng thấy hợp lý, sắc mặt càng lúc nàng khó coi:
- Chẳng trách trước lúc ta cố y ngã, y không tỏ ra có chút háo sắc nào. Sau đỡ ta lên, lại động chân động tay, thì ra là muốn khiêu khích ta...
Kế công công hiếm khi thấy một người làm Hoàng thái hậu sinh tình cảm vui buồn, xua đi vắng vẻ trong chốn thâm cung, thấy nàng rõ ràng đã nổi giận, nói đỡ cho Đường Kính Chi một câu:
- Y đúng là rất lớn gian, dám tính kế với người. Có điều nói đi cũng phải nói lại, với thân phận của y như vậy, cũng có thể lượng thứ được.
Hoàng thái hậu cảm thấy Đường Kính Chi chơi đùa tình cảm của mình, lòng cực giận.
.