To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 490 + 491: Tiệc Cưới Khiêm Tốn Và Long Trọng
áng Thứ Sáu, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đến huyện Lân, nghỉ lại trong phòng của Bành Viễn Chinh ở ký túc xá.
Mười giờ, Vương Hạo vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, báo cáo việc chuẩn bị cho tiệc cưới. Gần đây, trong Ủy ban nhân dân huyện truyền ra một tin đồn nho nhỏ, nói là bởi vì Vương Hạo đi lại quá gần gũi với Bành Viễn Chinh, khiến Chủ tịch huyện Cung ghét, đến nỗi khi Bành Viễn Chinh đề cử Vương Hạo làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, cũng bị Cung Hàn Lâm bác bỏ.
Dạo gần đây, Vương Hạo cũng nhận thấy Cung Hàn Lâm tỏ ra không ưa mình. Mỗi khi đến gặp Cung Hàn Lâm báo cáo và lấy chữ ký công việc, Vương Hạo chưa có lúc nào cảm thấy thoải mái cả.
Vương Hạo cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Nhưng trên quan trường, phải có lựa chọn đúng lúc, y không thể lắc lư không chừng giữa Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh. Nếu đã lựa chọn Bành Viễn Chinh, y cũng chỉ có thể đi tới cùng, đâm lao phải theo lao. Nếu không, đều đắc tội với cả hai phía.
- Lãnh đạo, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Hơn nữa, theo yêu cầu của lãnh đạo, đã đặt mấy phòng ở khách sạn, nếu có khách ở xa tới dự, buổi tói có thể vào nghỉ ngơi.
Vương Hạo kính cẩn cười nói.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Ừ, rất tốt. Chắc chắn sẽ có khách ở ngoài huyện tới.
Bành Viễn Chinh nhớ tới Mạnh gia còn có mấy người bà con ở ngoài thành phố, hẳn là Mạnh gia có thông báo, có lẽ họ sẽ phái người đại diện tới dự. Còn có một số bạn học thời đại học của hắn, lúc trước hắn có liên lạc qua điện thoại.
Thế này thì hai mươi bốn bàn cũng không tính là nhiều. Bạn học, bạn bè, đòng nghiệp của hắn, cộng thêm Mạnh gia và bà con họ hàng, người quen trong huyện, người tới tham dự không ít. Dĩ nhiên, nhiều nhất vẫn là trong huyện.
Vương Hạo đã viết bản thông báo, nói rõ, người tới dự không mang quà cáp, phong bì.
Để đề phòng thiếu chỗ, Vương Hạo cũng dành sẵn lầu hai của phòng tiếp đãi cho tiệc cưới, chẳng may phía dưới không đủ chỗ, sẽ bố trí bàn ở trên lầu. Về điểm này, y không nói với Bành Viễn Chinh, tự mình sắp xếp là được.
Bành Viễn Chinh không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả.
Bành Viễn Chinh thở dài một cái, khẽ cười nói:
- Xem ra, lần này tôi phải dùng tới mấy chục ngàn.
Vương Hạo cười khổ:
- Lãnh đạo, tặng phong bì trong tiệc cưới là phong tục tập quá lâu đời, nhưng ngài từ chối thu nhận, khoản chi tiêu này chắc chắn không nhỏ.
Bành Viễn Chinh lơ đãng mỉm cười, không nhắc lại chuyện này nữa. Mấy chục ngàn đối với hắn chỉ là con số, hắn không coi là gì.
- Vương Hạo, anh thảo một báo cáo ngắn cho Ban Thanh tra kỷ luật, báo cáo về tiệc rượu hôm nay, số bàn, số người tới dự, đồng thời xác định rõ ràng, tiệc rượu lần này bản thân tôi gánh chịu tất cả chi phí, không nhận bất cứ phong bì và quà cáp của ai, xin Ban Thanh tra kỷ luật lập hồ sơ.
Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn Vương Hạo, nói.
Vương Hạo gật đầu:
- Dạ, lãnh đạo, tôi hiểu. Tôi cũng đã mời bên phía Ban Thanh tra kỷ luật. Dù sao đến lúc đó, người của Ban Thanh tra kỷ luật cũng tới, thuận tiện mời họ giám sát.
- Tốt.
Bành Viễn Chinh gật đầu, nhìn Vương Hạo, hạ giọng:
- Vương Hạo, thay tôi cảm ơn các đồng chí văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Chờ xong tiệc hôm nay, tôi mời mọi người ăn cơm để cảm tạ! Lần này vất vả mọi người rồi.
- Lãnh đạo quá khách khí, phục vụ cho lãnh đạo, vốn là trách nhiệm của chúng tôi…
Vương Hạo toát mồ hôi, nói.
- Công tư rõ ràng, vì chuyện riêng của cá nhân tôi mà làm phiền mọi người, dù sao cũng không tốt.
Bành Viễn Chinh cười. Đột nhiên, giọng hắn lạnh đi:
- Vấn đề công tác của anh, tôi đã đề cập với Chủ tịch huyện Cung, nhưng ý của Chủ tịch huyện Cung là hoãn lại, chờ bổ sung các thành viên bộ máy rồi lại thảo luận. Anh kiên nhẫn làm tốt công việc, yên tâm đi, tôi sẽ làm hết sức. Anh đã chủ trì công việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện hơn hai năm, cũng phải có một đãi ngộ công bằng chứ!
- Cám ơn lãnh đạo!
Vương Hạo cảm thấy ấm lòng, biết Bành Viễn Chinh vừa an ủi mình, cũng cho mình một lời hứa hẹn. Bành Viễn Chinh là một người trước sau như một, nếu hắn đã đã nói như vậy, chắc chắn sẽ giữ lời.
- À, lãnh đạo, vừa rồi lão Tạ bên Cục công an huyện có bàn, rằng có cần bố trí mấy cảnh sát nhân dân để giúp giữ trật tự ở bữa tiệc, nếu chẳng may…
Vương Hạo chưa kịp nói hết, Bành Viễn Chinh đã ngắt lời y.
- Chuyện này không được! Chuyện riêng của cá nhân tôi, tuyệt đối không sử dụng lực lượng cảnh sát!
Bành Viễn Chinh xua tay, trầm giọng nói:
- Nói với Tạ Huy và các đồng chí ở Cục, tôi hoan nghênh mọi người tới uống rượu, chuyện khác, không được!
- Dạ, lãnh đạo, tôi biết rồi.
Vương Hạo thầm lắc đầu, biết mình hỏi cũng như không. Giờ phút này, trong lòng y hết sức cảm khái. Y đã ở cơ quan hơn mười năm, đúng là lần đầu gặp được một lãnh đạo như Bành Viễn Chinh, công tư phân biệt quá rõ ràng. Hơn nữa, đối với vật chất và lợi ích cũng xem nhẹ như không.
Vương Hạo rời phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, khi đi trong hành lang, thấy một cô gái trẻ tuổi, vóc người cao gầy, dung mạo thanh tú, khí chất cao quý.
Cô gái dừng bước, cười hỏi:
- Xin lỗi, tôi muốn hỏi, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh ở đâu? Hắn có ở dó không?
Vẻ mặt dè dặt của Vương Hạo nhất thời giãn ra một chút, thay bằng nụ cười. Y làm ở văn phòng, rất giỏi quan sát, phán đoán qua lời nói và sắc mặt, cô gái này thoạt nhìn không tầm thường, hơn nữa lại gọi thẳng họ tên của Bành Viễn Chinh, hiển nhiên là bạn bè có quan hệ gần gũi với Bành Viễn Chinh.
- Chào cô, Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi ở phòng làm việc, cô là…
Cô gái mỉm cười:
- Tôi là bạn hắn, tìm hắn có chút việc.
Vương Hạo không dám chậm trễ, cười nói:
- Cô đi theo tôi.
Vương Hạo dẫn cơ gái tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, rồi mới rời đi. Bành Viễn Chinh ngẩng lên, thấy là Từ Tiêu, con gái của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, không khỏi bất ngờ, đứng dậy cười nói:
- Từ Tiêu, sao lại là cô?
Từ Tiêu không vui, bĩu môi, ngồi trên ghế salon, bất mãn nói:
- Bành Viễn Chinh, anh và Thiến Như thật tệ! Hai người kết hôn, cũng không báo cho tôi một tiếng! Hai người cử hành hôn lễ ở Thủ đô, dù sao tôi cũng là bạn, vậy mà ngay cả tư cách tham dự cũng không có!
Bành Viễn Chinh lúng túng cười nói:
- Từ Tiêu, thật xin lỗi, hôn lễ ở Thủ đô, chẳng qua là trong phạm vi nhỏ, chỉ có hai nhà và một số bạn bè, không có người ngoài. Hơn nữa, Bí thư Từ có biết việc này, bởi vì bác của tôi có đặc biệt báo cho Bí thư Từ.
Từ Tiêu nhướng mày:
- Vậy thì còn lần này thì sao? Tại sao không nói với tôi? Nếu tôi không nghe được tin tức, chủ động chạy tới, có phải lại lơ tôi không?
Bành Viễn Chinh xoa xoa tay:
- Lần này…cũng không coi là tiệc cưới gì, chỉ là tôi mời các đồng nghiệp trong huyện và thành phố ăn một bữa cơm… Cô đã tới, vậy thì cùng tham dự cho vui.
Từ Tiêu trợn mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Bớt nói nhảm đi! Cô dâu đâu? Tôi muốn tìm cô ta tính sổ!
- Cô ấy ở cùng mẹ tôi trong ký túc xá, để tôi kêu người đưa cô tới.
Bành Viễn Chinh cười cười, nhấc điện thoại lên bảo Vương Hạo phái xe đưa Từ Tiêu đi.
Phùng gia từng có ý định mời Từ Xuân Đình. Nhưng rồi Bành Viễn Chinh cảm thấy hôn lễ chỉ cử hành trong phạm vi nhỏ, mời Từ Xuân Đình sẽ không tiện. Lần này, hắn lại càng không thể mời người của Từ gia (sic?!)
Không ngờ, Từ Tiêu lại tới. Suy cho cùng, cô tới cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên vợ chồng Từ Xuân Đình không tiện ra mặt, để con gái lấy tư cách bạn bè tới dự là hợp tình hợp lý.
Từ năm giờ chiều bắt đầu, khách đã lục tục đến. Vương Hạo, Hoắc Quang Minh và mấy người Điền Minh thu xếp chỗ ngồi.
Năm giờ rưỡi, trước cửa phòng tiếp đãi Huyện ủy đã được giăng đèn kết hoa, Bành Viễn Chinh mặc một bộ âu phục màu đen, Phùng Thiến Như mặc một bộ váy màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, cả người nhìn qua xinh đẹp, cao quý.
Hai người chờ đón ở cửa, Mạnh Lâm và Mạnh Cường đứng ở phía bên kia.
Người của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tan việc chạy thẳng tới đây, đầu tiên họ kinh ngạc bởi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Phùng Thiến Như, rồi sự có mặt của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường khiến rất nhiều người khiếp sợ, quả nhiên, tin đồn Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường là thật.
Người trong cơ quan đến càng lúc càng đông, Bành Viễn Chinh không khỏi cười khổ. Mà Vương Hạo, trên trán cũng toát mồ hôi, cứ như vậy, không thể đủ chỗ rồi! Bất đắc dĩ, Vương Hạo bảo Hoắc Quang Minh, đi ra cách đó không xa, chặn một số người lại, giải thích cho họ hiểu.
Các cơ quan ban ngành trong huyện, tất cả đều tới đông đủ. Kế tiếp là các cán bộ cấp huyện ở thành phố, trong đó có Tô Vũ Hoàn và một số lãnh đạo quận Tân An.
Mặc dù hai người “đối đầu”, nhưng Tô Vũ Hoàn chủ động chạy tới, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể thất lễ, dặn dò Vương Hạo tiếp đón chu đáo.
Lý Tuyết Yến cùng Cổ Lượng dẫn theo các thành viên bộ máy Đảng chính thị trấn Vân Thủy, chạy xe tới. Từ xa, Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt phức tạp, dẫn mọi người từ từ đi tới, khi tới trước mặt Bành Viễn Chinh, trên mặt cô đã là vẻ tươi cười.
- Chủ tịch huyện Bành!
Lý Tuyết Yến bắt tay Bành Viễn Chinh, bàn tay nhỏ bé của cô lạnh như băng.
- Đồng chí Tuyết Yến, lão Cổ! Cảm ơn mọi người tới tham dự!
Bành Viễn Chinh thầm than trong lòng, muốn nói một lời khách khí, Lý Tuyết Yến đã buông tay hắn ra, mỉm cười hàn huyên với Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như và những cán bộ ở thị trấn Vân Thủy coi như là người quen, gặp mặt có mấy phần thân thiết.
- Phùng tổng, chào cô.
Lý Tuyết Yến bắt tay Phùng Thiến Như, nhẹ nhàng nói:
- Chúc mừng hai người! Chúc cô và Chủ tịch huyện Bành trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
Mặt Phùng Thiến Như ửng đỏ:
- Cảm ơn, mời Bí thư Lý vào.
Cổ Lượng và mấy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy cũng đến bắt tay Phùng Thiến Như, trước kia đã từng giao thiệp, xem như người không xa lạ.
Điền Minh thấy người của thị trấn Vân Thủy, rất vui mừng, đón đám người Lý Tuyết Yến vào đại sảnh, bố trí chỗ ngồi.
Lúc này, Bí thư Đảng ủy kiêm Tổng giám đốc tổng công ty khí than Mạnh Kiến Tây và Phó tổng Cảnh Đại Niên, một trước một sau đi tới, thấy Mạnh Cường đứng ở cửa đón khách, nụ cười của y đờ ra. Mà Cảnh Đại Niên thì khiếp sợ liếc nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ thảo nào có có tin đồn nói Bành Viễn Chinh lai lịch không nhỏ, thì ra sau lưng hắn là Mạnh Cường!
Nhưng…Mạnh Cường có thế lực lớn như vậy sao? Trong đầu Cảnh Đại Niên lập tức hiện lên sự hoài nghi giống như Mạnh Kiến Tây.
- Chủ tịch thành phố Mạnh.
Mạnh Kiến Tây đi tới chào hỏi, cười một cách xum xoe. Mạnh Cường gật đầu:
- Vào đi.
Cảnh Đại Niên thì nồng nhiệt bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, chúc mừng, chúc mừng! Đây chính là tiểu thư Phùng sao? Nghe nói tiểu thư Phùng là Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vũ, nữ doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Phùng Thiến Như cười;
- Cảnh tổng khách khí quá! Mời vào!
Cảnh Đại Niên liếc nhìn về phía Mạnh Kiến Tây, thấy Mạnh Kiến Tây lúng túng đi tới gần Bành Viễn Chinh, gượng cười, nói:
- Chủ tịch huyện Bành, chúc mừng!
Bành Viễn Chinh hơi nhướng mày lên:
- A? Mạnh tổng có thể tới, thật là vinh hạnh! Lão Hoắc, nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho Mạnh tổng nhé!
Mạnh Kiến Tây còn muốn nói vài lời, nhân tiện phân trần về chuyện trước kia, nhưng Bành Viễn Chinh đã bỏ y đó, quay đi tiếp khách khác.
Mạnh Kiến Tây bất đắc dĩ, đành phải theo sau Hoắc Quang Minh vào trong. Y biết, chuyện giằng co với nông dân thôn Tam Trì đến đây là chấm dứt. Trên thực tế, y đã bảo Cảnh Đại Niên, ngày mai tới huyện Lân, chủ động tăng mức bồi thường đất.
Cung Hàn Lâm dẫn các lãnh đạo trong huyện chậm rãi đi tới, thấy Mạnh Cường đích thân đón ở cửa, Cung Hàn Lâm hơi giật mình. Ông ta lấy lại bình tĩnh, mỉm cười bước tới bắt tay Mạnh Cường.
Cung Hàn Lâm cùng lãnh đạo trong huyện đi vào đại sảnh, thấy khách đã ngồi đầy hơn phân nửa.
Hoắc Quang Minh kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch huyện Cung, mời lãnh đạo trong huyện ngồi bên này, bàn số 3 và bàn số 4.
Cung Hàn Lâm vừa đi về phía trước, vừa lạnh nhạt nói:
- Sao, lãnh đạo thành phố cũng tới à?
Lãnh đạo trong huyện được xếp ở bàn số 3 và số 4, nghĩa là còn có hai bàn số 1 và số 2, dành để tiếp đãi lãnh đạo thành phố.
Hoắc Quang Minh đáp:
- Là Chủ tịch huyện Bành dặn bố trí như vậy, cụ thế thế nào tôi cũng không rõ lắm.
Cung Hàn Lâm ừ một tiếng, cùng mọi người ngồi xuống, liếc nhìn hai cái bàn trống kia, thầm nghĩ, tiểu tử này thật tự tin, dành đến hai bàn để đợi lãnh đạo thành phố. Xem ra, có Mạnh Cường ra mặt có khác. Có lẽ mấy Phó chủ tịch thành phố, lãnh đạo hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố sẽ tới vì nể mặt Mạnh Cường.
Nhưng Cung Hàn Lâm không ngờ, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn cùng tới. Những lãnh đạo khác tới không lạ, nhưng hai vị đứng đầu Đảng chính cùng tới dự, ý nghĩa không phải chuyện đùa.
Đông Phương Nham chậm rãi xuống xe, sau chiếc chuyên xa của ông ta, là xe của Chu Tích Thuấn, Phó bí thư kiêm Bí thư Huyện ủy huyện Lân và một số lãnh đạo khác, bao gồm Tần Phượng, Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Quận ủy Tân An.
Chu Tích Thuấn vốn không định đến, nhà y không ở thành phố Tân An, cuối tuần phải về tỉnh lỵ sum họp với vợ con. Nhưng nghe Đông Phương Nham muốn tới tham dự, y cũng không thể không tới. Mà Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn tới dự, nhưng lãnh đạo khác cũng không thể vắng mặt, bởi vậy, lãnh đạo thành phố tới rất đông đủ.
Thấy Đông Phương Nham và Chu Tích Thuấn xuống xe, Mạnh Cường và Bành Viễn Chinh vội vàng ra đón.
Sau khi chào hỏi, Đông Phương Nham chợt trông thấy Từ Tiểu đứng bên cạnh Phùng Thiến Như. Ông ta sớm có dự liệu sẽ có người của Từ gia tới, nên cũng không bất ngờ. Đông Phương Nham đi tới chào hỏi Phùng Thiến Như mấy câu, sau đó ngoài dự đoán mọi người, mỉm cười đưa tay ra với Từ Tiểu:
- Từ Tiểu, đã lâu không gặp.
Từ Tiểu cười:
- Chào chú Đông Phương, Thiến Như là bạn thân của cháu, cháu phải tới dự náo nhiệt chứ!
Đông Phương Nham cười, lại nói:
- Có rảnh rỗi đến thành phố chơi!
Thấy Đông Phương Nham nói chuyện một cách thân mật với một cô gái trẻ, đám người Hàn Duy hơi ngạc nhiên, thầm đánh giá Từ Tiểu.
- Đồng chí Viễn Chinh, chúc mừng!
Chu Tích Thuấn bắt tay Bành Viễn Chinh, vừa gật đầu cười với Mạnh Cường.
- Cảm tạ Chủ tịch thành phố Chu hạ cố đến dự.
Bành Viễn Chinh nói mấy câu khách khí, rồi nhiệt tình bắt tay các lãnh đạo khác của thành phố. Lãnh đạo thành phố tới nhiều như vậy, hắn cũng hơi bất ngờ, thật ra thì cũng vi phạm mong muốn tổ chức khiêm tốn của hắn.
Chu Tích Thuấn chợt nhìn thấy Đông Phương Nham đang cười cười nói nói với Từ Tiểu, giật mình, ánh mắt hiện lên một tia khiếp sợ, chợt quay lại nhìn Bành Viễn Chinh một cái, như có điều suy nghĩ.
Y và Đông Phương Nham đều là lãnh đạo thành phố, dưới quyền Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, đương nhiên cũng không xa lạ gì Từ Tiểu, con gái của Từ Xuân Đình.
Chu Tích Thuấn mỉm cười đi tới, bắt tay Phùng Thiến Như, rồi xoay qua Từ Tiểu, nói:
- Tiểu Từ, không ngờ lại gặp cháu ở đây!
Từ Tiểu mỉm cười:
- Chào chú Chu.
Hai vị lãnh đạo chủ chốt thành phố đều bắt chuyện với cô gái bên cạnh Phùng Thiến Như, khiến những người xung quanh mờ hồ đoán ra cô gái này hẳn có lai lịch không nhỏ. Ánh mắt Hàn Duy hơi ngưng trọng, y vốn thấy Đông Phương Nham coi trọng Bành Viễn Chinh mà có suy đoán, hôm nay lại càng xác thực suy đoán của mình.
Mấy nhân viên trong văn phòng Ủy ban nhân dân huyện dẫn Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam…tất cả hai mươi mấy lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, đi thành hàng tiến vào.
Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố tới! Tất cả các thành viên Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng tới!
Cung Hàn Lâm và các lãnh đạo huyện Lân thất kinh, lập tức đứng dậy đón chào, mà những người ở những bàn khác cũng rối rít đứng dậy vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lãnh đạo thành phố lần lượt an vị, lúc này mọi người mới ngồi xuống.
Ở bàn số 14, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường nhìn nhau, trong lòng vô cùng ngưng trọng, thậm chí có phần lo lắng. Từ cảnh tượng vừa rồi, có thể nhìn ra, thế của Bành Viễn Chinh lớn như thế nào. Ba người bọn họ chọn đứng về phía Cung Hàn Lâm, đối lập với Bành Viễn Chinh, nhưng như thế này thì Cung Hàn Lâm có thể tranh với Bành Viễn Chinh được sao?
Trước kia ba người tràn đầy lòng tin đối với Cung Hàn Lâm, nhưng bây giờ, trong nháy mắt, cảm thấy chao đảo, bất an như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ngay cả Cung Hàn Lâm cũng cảm thấy buồn phiền và bối rối. Ông ta ngỡ mình đã đánh giá đúng về Bành Viễn Chinh, nhưng hôm nay, kết quả cho thấy ông vẫn chưa thấy hết được thế lực to lớn của hắn. Qua bữa tiệc này, uy tín cá nhân của Bành Viễn Chinh nhất định sẽ tiếp tục bay cao, cả một tập thể lãnh đạo thành phố coi trọng hắn như vậy, chẳng khác nào một loại “trợ uy” vô hình, càng tăng cường khí thế mạnh mẽ của hắn.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Bành Viễn Chinh khoác tay Phùng Thiến Như đi vào. Nam anh tuấn, phóng khoáng, nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, phong thái cao quý, hai người như Kim Đồng, Ngọc Nữ, vô cùng xứng đôi vừa lứa!
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, ca ngợi, hâm mộ, tán thưởng, ghen tị…đủ loại tâm trạng khác nhau.
Hai người đi tới giữa đại sảnh, Hoắc Quang Minh vội vàng đưa tới một micro. Bành Viễn Chinh cầm micro, mỉm cười, cao giọng nói:
- Hoan nghênh lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố hạ cố tới dự, hoan nghênh tất cả các đồng nghiệp và bằng hữu ở thành phố và huyện có mặt ngày hôm nay. Tôi và vợ tôi đại diện cho cả gia đình, nhiệt liệt hoan nghênh và chân thành cảm tạ tất cả các vị!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Bành Viễn Chinh khom người chào, lại nói:
- Mọi người tương đối quen thuộc đối với tôi, tôi xin giới thiệu một chút về vợ tôi, Phùng Thiến Như. Cô ấy cũng tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, hiện nay làm việc ở trụ sở của tập đoàn Hoa Vũ.
Phùng Thiến Như nhận lấy micro từ tay Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Tôi và mọi người trong gia đình, vô cùng cảm tạ sự ủng hộ, giúp đỡ của các vị lãnh đạo và các bằng hữu đối với chồng tôi. Tối nay, mời mọi người ăn uống tự nhiên và vui vẻ.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như lần lượt đi từng bàn mời rượu. Có những bàn, có thể nhấp môi, nhưng có mấy bàn không uống là không được, chẳng hạn như hai bàn của lãnh đạo thành phố và bàn của những bạn học cũ.
Không chỉ có Bành Viễn Chinh uống, Phùng Thiến Như cũng uống mấy ly vang đỏ, không lâu sau, mặt liền đỏ bừng. Từ Tiểu thấy vậy, vội vàng chạy tới uống thay cho cô không ít rượu.
Từ lúc bắt đầu đến lúc mời rượu, chừng nửa giờ. Khi hai người mời rượu được một nửa số bàn, khách ở một số bàn lại bắt đầu ra về. Dịp như thế này, không ai thật sự có lòng ăn uống, mời rượu vừa xong, là lục tục rời đi.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi tới bàn của ba người Mã Thiên Quân, các viên chức các ngành đang ngồi, liền kính cẩn đứng dậy. Ba người Mã Thiên Quân càng lo sợ, cố gượng cười, hết sức lúng túng.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư