Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 482: Hạnh Ngộ
T
rước khi giới thiệu Quan Doãn, Hứa Tiêu Hàn khen ngợi Quan Doãn là niềm tự hào của Đại học Bắc Kinh, kỳ thật trong lòng Quan Doãn biết, người tài của Đại học Bắc Kinh rất nhiều, hắn cho tới bây giờ, còn chưa xứng đáng với niềm tự hào của Đại học Bắc Kinh.
Thế hệ đi trước của Đại học Bắc Kinh, sớm sáng tạo ra rất nhiều thần thoại, trong rất nhiều thần thoại, thần thoại quan trường làm người khác chú ý nhất.
Ví dụ như Thủy Thiên tốt nghiệp khoa quản lý kinh tế của Đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh đã ở lại Bắc Kinh làm việc, 27 tuổi trở thành nhà lãnh đạo đứng đầu trong doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn, ở tuổi 30 y đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Lại ví như Đại Phục Thịnh tốt nghiệp khoa pháp luật của Đại học Bắc Kinh, ở tuổi 42 y đảm nhiệm thư ký số một của phòng thư ký Trung ương Đoàn, cấp Bộ trưởng.
Còn có Cổ Thu Thật tốt nghiệp khoa văn, ở tuổi 34 đã là quan to cấp giám đốc sở, cách chức thứ trưởng, chỉ một bước ngắn.
So với một số người ở trên, Quan Doãn tuy rằng 24 tuổi là Phó phòng, cũng hoàn thành thần thoại cùng lúc nhảy ba bước từ Huyện ủy đến Tỉnh ủy, nhưng nếu muốn siêu việt hơn các vị tiền bối, không thể cho là một nhiệm vụ không thể, ít nhất là có ba ngọn núi cao dường như không thể chạm tới.
Trong mấy người, Quan Doãn kính trọng nhất chính là Cổ Thu Thật, cũng không phải nói hắn không kính trọng Thủy Thiên và Đại Phục Thịnh, mà dưới sự so sánh, trong lòng của hắn cho rằng Cổ Thu Thật rất gần gũi, có lẽ bởi vì cùng học khoa văn của Đại học Bắc Kinh, hay là Cổ Thu Thật có sự từng trải không ngừng vươn lên khiến hắn kính nể, tóm lại mặc kệ dựa vào lý do gì, nếu như nói trong ba người Quan Doãn muốn gặp ai nhất, chính là Cổ Thu Thật.
Cổ Thu Thật xuất thân ở gia đình bình thường, năm đó khi lên trung học, trèo non lội suối, đi bộ đến trường, mang hỏng mấy đôi giày da, tinh thần chịu khổ nhọc đã khắc sâu trong tâm trí của Quan Doãn. Lúc Cổ Thu Thật 20 tuổi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, bạn học của y có người chọn đi nước ngoài, cũng có người chọn ở lại Bắc Kinh, chỉ có y, xung phong chủ động đề xuất đến nơi gian khổ nhất để rèn luyện. Cuối cùng y bị điều đến vùng Tây Tạng công tác, làm được bốn năm, chỉ đến năm nay, y mới trở về Bắc Kinh, đảm nhiệm chức vụ ở Trung ương Đoàn.
Người thứ hai mà Quan Doãn muốn gặp nhất chính là Đại Phục Thịnh.
Kinh nghiệm của Đại Phục Thịnh tuy rằng bình thường, sau khi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, công tác ở Trung ương Đoàn, nhưng tác phong của y thận trọng vững chắc, khiến cho Quan Doãn ngưỡng mộ. Công việc của Trung ương Đoàn có thể rèn luyện năng lực của một người ở mọi phương diện. Trong nghiên cứu sẽ học được việc thật. Rèn luyện kinh nghiệm làm thế nào để đối phó với các mối quan hệ giữa các cá nhân, để từ đó học được cách thống lĩnh đại cục.
Đương nhiên, Quan Doãn muốn gặp Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh, mà muốn gặp được hai người này, không có cơ duyên nhất định sẽ rất khó gặp. Không ngờ, tuyệt đối không ngờ tới. Ngay khi Quan Doãn hoàn toàn cho rằng không thể gặp được bọn họ, khi hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Nói một cách chuẩn xác. Xuất hiện cách xa Quan Doãn hơn mười mấy thước.
Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh đơn giản gọn nhẹ, dưới sự chen chúc của mấy người, thẳng bước về phía cổng trường. Học sinh đứng xung quanh túm năm tụm ba, cũng không mấy người nhận ra hai người là ai. Hai người dường như cũng không có việc gấp, đi rất chậm rãi.
Ba phần nhờ may mắn, bảy phần nhờ vận hành, trong nháy mắt trong đầu Quan Doãn đột nhiên hiện lên một câu nói. Nếu như nói hắn ở Đại học Bắc Kinh tình cờ gặp được Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh là có ba phần vận may, như vậy làm thế nào khi ba phần vận may đến cũng là lúc lợi dụng bảy phần vận tác còn lại để làm quen với Cổ Thu Thật, Đại Phục Thịnh, mọi thứ là nhờ vào năng lực tùy cơ ứng biến của Quan Doãn.
Thấy Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịch đi đến cổng trường, xe riêng của hai người đậu ở bên ngoài cổng, một khi hai người lên xe hơi, Quan Doãn sẽ bỏ mất đi dịp tốt giao lưu với hai người, bỏ lỡ một cơ hội vàng, làm sao bây giờ? Hắn cái khó ló cái khôn, lặng yên lấy tay nhéo Tiểu Muội một cái, sau đó lại dùng tay chỉ bóng lưng của Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh.
Tiểu Muội thường xuyên nghe Quan Doãn nhắc tới Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh, cũng đã thấy Quan Doãn sưu tập ảnh của Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh, với sự thông minh của cô, lập tức liền đoán được suy nghĩ của anh trai, cô lập tức nghĩ ra biện pháp, xoay người nói lớn tiếng với Hứa Tiêu Hàn:
- Tiêu Hàn, cô nói anh trai của tôi là niềm tự hào của Đại học Bắc Kinh, tôi nói không phải, niềm tự hào của Đại học Bắc Kinh là một người khác.
Hiển nhiên Hứa Tiêu Hàn không hiểu tâm ý của Tiểu Muội và Quan Doãn, nhất thời không đoán được lời nói của Tiểu Muội có ý gì, theo bản năng đáp:
- Làm sao có thể? Đại học Bắc Kinh ngoại trừ có Quan Doãn, còn có nhân vật nào lợi hại hơn?
- Nhân vật lợi hại nhiều lắm, anh trai của tôi 24 tuổi chỉ là thư ký cấp Cục phó của Tỉnh ủy, còn kém xa so với Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh, anh hẳn là thế hệ con cháu rồi.
Tiểu Muội tiếp tục lớn tiếng nói, giọng nói của cô khá lớn, làm cho Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh nghe được.
Tuy nhiên, Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh giả bộ làm lơ, không dừng lại, từng bước bước qua cổng chính.
- Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh?
Hứa Tiêu Hàn sửng sốt, ánh mắt đảo vế phía trước, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh, cô là người nhạy bén, chớp mắt một cái đã hiểu mọi chuyện, lại quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt của Quan Doãn chăm chú nhìn theo bước chân của hai người Cổ, Đại, cô lúc này mới hiều, cười ha hả.
- Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh quả thật xem như là niềm tự hào của Đại học Bắc Kinh, nhưng ai dám nói Quan Doãn sau này sẽ không vượt qua bọn họ? Giang sơn đại hữu tài nhân xuất.
Lời nói của Hứa Tiêu Hàn có lẽ kích động đến Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh, bước chân hai người chậm lại, dường như bọn họ còn liếc nhau, tuy nhiên vẫn không dừng bước, thấy hai người đi đến bên cạnh xe, thư ký đã giúp hai người kéo cửa xe.
Cơ hội sắp vụt mất, dưới tình thế cấp bách Quan Doãn vội thốt ra:
- Đi đường lớn, lấy dân làm gốc, mới được thiên hạ, mỗi một người cán bộ đều tuân theo quy tắc cao nhất, về phần ai cao ai thấp, không cần phải so sánh, đương nhiên, thế hệ trẻ luôn tôn trọng người tiên phong, tuy rằng Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh đi hai đường không giống nhau, nhưng những tình cảm chân chất giản dị của bọn họ là giống nhau, chỉ có một điều tôi không tán thành sự lựa chọn của thư ký Đại
Lời nói của Quan Doãn vừa được thốt ra ngay lập tức, Cổ Thu Thật đang mở cửa xe bỗng dừng lại, y đứng vững vàng, quay đầu thoáng nhìn về phía Quan Doãn. Còn Đại Phục Thịnh đang mở một cánh cửa xe khác cũng dừng lại giữa không trung, rất hứng thú quay đầu nhìn về phía Quan Doãn.
Hứa Tiêu Hàn và Tiểu Muội liếc nhau, lặng yên cười, đều vì Quan Doãn đã thành công trong việc gây sự chú ý cho Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh mà tỏ ra vui sướng, Hứa Tiêu Hàn chớp mắt, tiếp tục nói:
- Quan Doãn, anh mới là cấp Cục phó, liền dám phê bình thư ký Đại, anh cũng quá kiêu ngạo.
- Tôi cũng không dám có lời phê bình với thư ký Đại, chỉ vì cảm thấy tiếc nuối cho nhân dân nơi ấy, thư ký Đại ở Bắc Kinh ẩn núp quá lâu, ở nơi ấy, mới là sân khấu rộng lớn cho thư ký Đại lấy được tình cảm của dân.
Những lời của Quan Doãn không phải ngẫu hứng nói, mà là hắn nghe được tin tức, chậm nhất là sang năm, Đại Phục Thịnh sẽ ra khỏi Bắc Kinh, với cấp bậc của Đại Phục Thịnh, vừa ra khỏi Bắc Kinh cất bước thành Chủ tịch Tỉnh.
- Đi đường lớn, dân làm gốc, được thiên hạ... Nói rất hay, nói rất hay, người trẻ tuổi, cậu tên là gì?
Đại Phục Thịnh đã bị lời nói của Quan Doãn làm cho xúc động, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, quay người hướng về phía Quan Doãn.
- Cậu còn trẻ như vậy, có suy nghĩ này, quả thật không đơn giản.
- Tôi là Quan Doãn. Anh quá khen.
Quan Doãn âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, quả nhiên là ba phần vận khí bảy phần vận tác, đương nhiên, sự vận tác của hắn ít nhiều cũng có sự phối hợp của Tiểu Muội và Hứa Tiêu Hàn, nhưng mặc kệ như thế nào, vận tác thành công chính là thu hoạch lớn nhất.
- Đi đường lớn, dân làm gốc, được thiên hạ... Quan Doãn, cậu nói xem, lý giải những câu này như thế nào?
Cổ Thu Thật cũng rất hứng thú nhìn Quan Doãn, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Đứng trước mặt hai vị, tôi cũng không dám bêu xấu.
Quan Doãn thấy Đại Phục Thịnh và Cổ Thu Thật đều không nói thẳng ra thân phận, hắn cũng không nói, nhưng tỏ ra rất kính cẩn.
- Nói thì nói sợ cái gì, cũng không phải cuộc thi.
Cổ Thu Thật cười ha hả.
- Anh Đại, anh nói xem có đúng hay không?
Đại Phục Thịnh cũng hùa theo cười:
- Đúng đấy, nói nghe một chút, người nói vô tội, người nghe răn mình.
- Được, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Quan Doãn đứng lại, hào quang trong mắt sáng rực, khi nghiên cứu ở trường hắn chưa khi nào luống cuống đối với những loại cuộc thi như vậy.
- Đi đường lớn xuất xứ từ “Đề hội thượng nhân viện” của nhà thơ đời Đường Đỗ Tuân Hạc —— Cổ giác thành trung tự, sư cư nhật đắc nhàn. Tất năng hành đại đạo, hà dụng tại thâm sơn —— nếu triển khai kế hoạch lớn ở bên ngoài, thực hiện lý tưởng chính trị của mình, cần gì phải ẩn cư ở núi rừng? Đi đường lớn ví với tương lai rộng lớn.
Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh nhìn nhau cười, hai người rõ ràng đã bị lời nói của Quan Doãn lôi cuốn, đứng bất động nghe Quan Doãn giải nghĩa từng câu.
- Dân làm gốc xuất từ “Ngũ tử chi ca” —— dân duy bang bản, bản cố bang ninh —— là sự phản ánh của tư tưởng Nho giáo, cho rằng nhân dân là nền tảng của đất nước, muốn cai trị đất nước phải làm an lòng dân, lấy dân làm gốc rễ. Mạnh tử cũng có lời giống vậy, dân vi trọng, quân vi khinh, Bất kỳ triều đại nào, bất kỳ chế độ chính trị nào, bất kỳ đảng phái chính trị nào, chỉ có lấy dân làm gốc mới có thể đứng vững trên con đường rộng lớn.
Cổ Thu Thật khẽ gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, Đại Phục Thịnh cũng toát ra một sự vui mừng, rõ ràng, y càng tán thưởng với những lời thuyết pháp của Quan Doãn.
- Được thiên hạ xuất phát từ "Mặc tử" —— ma đính phóng chủng dĩ lợi thiên hạ —— Trong học thuyết của Mạc gia chú trọng đến nhân cách của con, sùng hiệp thượng võ, hiệp can nghĩa đảm, Mạnh tử cũng nói, trong thuyết của Mạc tử còn có lòng yêu thương bác ái, ma đính phóng chủng, lợi thiên hạ vi chi, là ý nói, không ngại cực khổ mệt nhọc, cho dù bị sát thương từ đầu đến chân, chỉ cần đem lại lợi ích cho người khác, cũng cam tâm tình nguyện đi làm, đây là một sự yêu thương bao la mà không chứa vụ lợi cho riêng mình.
Bốp bốp bốp
Đại Phục Thịnh nhẹ nhàng vỗ tay ba tiếng, không ngớt tán thưởng:
- Đi đường lớn, lấy dân làm gốc, được thiên hạ, có thể làm lời răn dạy cho nhiều người, Thu Thật, anh thấy thế nào?
Cổ Thu Thật mỉm cười gật đầu, tiếnvề phía trước một bước, chủ động bắt tay với Quan Doãn:
- Quan Doãn cậu vẫn còn học đại học, hay là?
- Tôi công tác ở văn phòng Tỉnh ủy tỉnh Yến, là thư ký cấp Cục phó.
Quan Doãn đè nén sự xúc động trong nội tâm, tự giới thiệu.
- Tôi cũng tốt nghiệp khoa văn của Đại học Bắc Kinh.
Trong mắt Cổ Thu Thật chợt lóe lên, y gật đầu, cười nói một câu:
- Rất vui được gặp cậu
Nói vừa xong, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Đợi xe của Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh đi xa, Quan Doãn vẫn đứng bất động, trong lòng có chút xúc động, cuộc gặp gỡ tình cờ với Cổ Thu Thật, Đại Phục Thịnh, hành động của hắn vừa rồi để lại một ấn tượng sâu sắc cho bọn họ.
- Ai đấy?
Mọi người đi xa, Trần Mính như ở trong mộng mới tỉnh nói.
- Tuy rằng tôi không biết bọn họ, nhưng tôi xem ra, hai người này rất lợi hại, toàn thân đều lộ ra khí vương giả.
Quan Doãn bỗng giật mình kinh hãi.