Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương 480: Ngươi Thật Sự Muốn Giết Ta?..
- N
ếu ngươi thật sự muốn như vậy, cứ việc làm thử xem.
Thần sắc Dương Uy bĩnh tĩnh trở lại.
Mạnh Thiện Y lấy làm lạ.
Y dường như không ngờ Dương Uy lại không ngăn cản mình vượt quá chức phận tự chủ trương làm việc, nhất thời ngơ ngẩn. Chợt vui mừng tột độ:
- Đa tạ thiếu chủ thành toàn!
Dương Uy không ngăn cản y, ngược lại còn nhìn y thương hại.
- Cửu công tử, đắc tội!
Sắc mặt Mạnh Thiện Y trầm xuống, phất tay.
Trong phút chốc, mười mấy cao thủ Thần Du Cảnh lục tầng trở lên từ bốn phương tám hướng đánh tới Dương Khai.
Đây là Thiên Điện phủ đệ của Dương Uy, không gian tuy không nhỏ, nhưng cũng không phải quá lớn! Mạnh Thiện Y không sắp xếp được cho quá nhiều người vào trong, mười mấy người Thần Du Cảnh lục tầng trở lên, trong đó lại có năm vị Thần Du Cảnh bát tầng. Theo y nghĩ, đội hình phô trương như vậy đủ để bắt gọn Dương Khai.
Đồng thời khi ra lệnh, Mạnh Thiện Y cũng nheo mắt lại, tìm kiếm vị trí của Ảnh Cửu.
Ảnh Cửu không hiện thân, nhưng khi mười mấy vị Thần Du Cảnh kia cách Dương Khai khoảng ba trượng, khóe miệng Dương Khai hơi cong lên.
Một ánh sáng âm u lạnh lẽo bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn tỏa ra, một sức mạnh u ám tối tăm dao động truyền ra, cùng với tiếng kinh nghi của mười mấy vị cao thủThần Du Cảnh kia, võ công đánh ra lại có thể như đá ném vào biển rộng, không có lấy chút bọt sóng đã biến mất.
Trước sự kinh ngạc, mọi người cùng lúc lùi về sau.
Khi nhìn lại, khuôn mặt của tất cả đều có chút động.
Trên tay Dương Khai, không biết từ lúc nào đã cầm một cốt thuẫn, cốt thuẫn này hình thù kì quái, lớn khoảng bằng cái cối xay, xung quanh cốt thuẫn vô cùng sắc bén, mà ở vị trí chính giữa, là một cái miệng lớn dính máu, lộ ra răng nanh của miệng thú, đáng sợ dữ tợn, khiến người ta không rét mà run.
Lúc này, dòng hoa quang lăn tăn lưu chuyển trên cốt thuẫn. Dương Khai chỉ cầm nó chắn phía trước, lẳng lặng đứng yên ở đó, lại ọi người cảm giác như phòng thủ kiên cố.
Sắc mặt Dương Uy trở nên quái dị, cũng giống Mạnh Thiện Y không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cốt thuẫn này, rõ ràng là mấy ngày trước bị Liễu Khinh Diêu đoạt được, nhưng sau đó cái rơi vào tay Dương Khai kia, là bí bảo Huyền cấp.
Từ đầu đến cuối không quá bảy ngày, làm sao Dương Khai đã luyện hóa được?
Bí bảo phòng ngự Huyền cấp. Muốn đột phá không phải dễ. Nhưng không có nghĩa là không thể đột phá, vừa nãy mọi người chưa xuất toàn lực, nếu mười mấy người luyện võ Thần Du Cảnh lục tầng trở lênmột kích toàn lực, chắc chắn đủ để phá vỡ phòng ngự của cốt thuẫn.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Mạnh Thiện Y gầm lên:
- Lên!
Mười mấy người thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, không lưu tay nữa, đánh tới hoa quang đang nở rộ của bí bảo. Đánh đến long trời lở đất, bao vây lấy Dương Khai.
Rầm rầm rầm…
Tiếng nổ lớn truyền ra, Thiên Điện rung chuyển một trận. Trên vách tường nứt ra vô số các khe nhỏ.
Dương Khai lui rồi lại lui, sắc mặt đỏ lên, chân nguyên điên cuồng khởi động. Xem ra đã chịu áp lực cực lớn, nhưng cốt thuẫn trên tay vẫn kiên quyết chắn phía trước như cũ, những võ công và năng lượng bí bảo tỏa ra đánh vào cốt thuẫn, tất cả bị miệng thú ở chính giữa cốt thuẫn kia cắn nuốt, không còn tăm hơi.
Càng làm cho người ta thấy li kì là, cùng với sức mạnh cắn nuốt, cốt thuẫn chỉ bằng cái cối xay đã nhanh chóng trở nên to lớn.
Dưới một loạt các công kích, diện tích của cốt thuẫn đã to hơn trước gấp hơn ba lần, che hết Dương Khai ở phía sau.
Tròng mắt Mạnh Thiện Y run rẩy, y không ngờ một bộ bí bảo phòng ngự Huyền cấp có thể ngăn cản được sức tấn công lớn như vậy của các cao thủ Thần Du Cảnh!
Huyền cấp bí bảo, y cũng có, nhưng không có tác dụng thần kì như tấm cốt thuẫn này.
Chuyện gì thế này?
Đang lúc kinh ngạc, chợt phát hiện ánh mắt Dương Khai bắt đầu trở nên nguy hiểm, nhìn cốt thuẫn nhẹ như không bị hắn ném xuống đất, khiến mặt đất đập thành một cái hố to.
Sau đó, xung quanh cốt thuẫn dựng đầy xương gai, bắn ra.
Chiu chiu chiu…
Những xương gai sắc bén vô cùng, khí thế như cầu vồng, những tiếng gào thét sát thương cứ thế kéo nhau truyền đến.
Trong nháy mắt, sắc mặt hơn mười vị Thần Du Cảnh lục tầng trở lên đại biến, nhao nhao phòng ngự.
Ầm…
Bên trong miệng thú ở giữa cốt thuẫn chợt phát ra một chùm tia sáng sức mạnh làm cho người ta kinh hãi, dường như là năng lượng cắn nuốt khi nãy, đem trả lại.
Đạo tia sáng kia xem lẫn hơi thở hủy diệt, to bằng bắp đùi, cứ thế phóng về phía Mạnh Thiện Y.
Áp lực khủng bố đột nhiên giáng xuống, đối mặt với lời gọi của cái chết, cả người Mạnh Thiện Y phát lạnh, không kịp né tránh.
- Quý Lễ!
Dương Uy nổi giận gầm lên một tiếng.
Một thân hình bỗng xuất hiện trước người Mạnh Thiện Y, người này bình sinh đã có gương mặt chữ điền, hai tròng mắt thần quang bốn phía, không giận mà uy.
Một trong hai vị huyết thị của Dương Uy!
Quý Lễ vừa hiện thân liền trầm quát một tiếng, trên thân thể khôi ngô bỗng hiện ra kim quang chói mắt, cả người như biến thành vàng, lộ ra da thịt bên ngoài hào quang lóng lánh.
Song quyền xuất hiện, nghênh đón tia sáng kia.
Một tiếng nổ mạnh, Quý Lễ lộn nhào bay ra ngoài, kim quang trên người ảm đạm rơi xuống, mà chùm sáng kia cũng biến mất.
Mạnh Thiện Y ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trên trán mồ hôi như mưa, lòng còn đầy sợ hãi.
Nhìn lại Dương Khai, ánh mắt không khỏi có chút sợ hãi và kiêng kị.
Chiu chiu chiu…
Hơn mười vị cao thủ Thần Du Cảnh kia cũng đánh lại những cái xương gai, xương gai một lần nữa quay lại xung quanh tấm cốt thuẫn, mà tấm cốt thuẫn phồng lớn kia, sau khi chùm tia sáng bắn ra ngoài, lại trở lạinhỏ như cái cối xay, mất đi sức uy hiếp vốn có.
Cảnh tượng đột nhiên trở lại yên lặng, không ai còn dám động đậy gì nữa.
Dương Khai chỉ dựa vào một bí bảo Huyền cấp, đã ngăn được hết công kích của mọi người, Ảnh Cửu ẩn trong bóng tối còn chưa ra tay!
Lúc này cho dù có bắt được Dương Khai, cũng phải trả cái giá cực đắt.
- Công thủ đều tốt, lão cửu, ngươi có được bí bảo tốt đấy.
Như chưa xảy ra chuyện gì, ánh mắt Dương Uy nóng rực nhìn cốt thuẫn trên tay Dương Khai, vẻ hâm mộ.
- Bí bảo đại ca có được cũng đâu phải kém?
Dương Khai cười ha hả, thu lại cốt thuẫn.
Dương Uy chỉ cười, không nói nhiều. Nhưng hai người đều biết, cho dù bí bảo Dương Uy có không kém, chắc chắn cũng không thể so với cốt thuẫn.
Xem tác dụng của cốt thuẫn khi nãy, bí bảo ngày thật đặc biệt, có thể cắn nuốt công kích rồi phản kích trở lại. Trên đời rất ít bí bảo như vậy.
Dương Uy là đang nghĩ, cốt thuẫn này trên tay người khác nhau, có thể tác dụng phát huy ra cũng không giống nhau.
- Cửu công tử.
Mạnh Thiện Y vẫn chưa hoàn hồn, nhìn thẳng vào Dương Khai, trầm giọng nói:
- Ngươi vừa nãy… thật sự muốn giết ta?
Chùm sáng kia chứa lực sát thương quá lớn, ngay cả Huyền cấp bí bảo trên người Mạnh Thiện Y, có khi cũng không ngăn được, trong lòng cũng thiếu tự tin.
Nếu bị đánh trúng, không biết mình giờ đã thành cái dạng gì.
Cuộc chiến đoạt đích. Không phải không có người chết. Nhưng người chết cũng không phải là gì quá quan trọng, như đám công tử tiểu thư của Bát đại gia Trung Đô, chắc chắn không ai dám hạ sát thủ, bao năm qua qua bao thế hệ, chưa từng có vị công tử tiểu thư nào chết trong cuộc chiến đoạt đích, thậm chí tỉ lệ bị thương cũng rất nhỏ.
Vừa rồi nếu không phải Quý Lễ ở thời khắc mấu chốt ngăn chặn chùm tia sáng kia, Mạnh Thiện Y đoán không chừng mình là người mở đầu rồi.
Dương Khai vừa nãy có thật là muốn giết mình không, Mạnh Thiện Y có chút quan tâm.
- Ngươi nói xem?
Dương Khai không trả lời, ngược lại nhếch miệng cười với y.
Sắc mặt Mạnh Thiện Y tối sầm. Tim đập nhanh, cửu công tử này, có vẻ thật sự muốn giết mình quá.
- Đại ca, chuyện vừa nãy nói xong rồi. Lão cửu đi trước đây.
Dương Khai chào Dương Uy một tiếng, che mặt lại, ung dung rời đi.
Không ai ngăn cản, Mạnh Thiện Y không dám khinh khi ra lệnh, Dương Uy cũng không có lòng giữ Dương Khai. Mười mấy vị cao thủ Thần Du Cảnh lục tầng trở lên kia đương nhiên không dám tùy tiện hành động.
Sau khi Dương Khai rời đi, Dương Uy mới thờ ơ liếc Mạnh Thiện Y một cái, nói:
- Lão cửu chỉ cảnh cáo ngươi thôi, không có ý muốn giết ngươi.
- Ai biết được.
Mạnh Thiện Y hít sâu một hơi, cân bằng mội tâm đang hỗn loạn và hoảng sợ
- Dù sao cũng xem như ta lĩnh giáo uy phong của Cửu công tử.
Cười khổ lắc đầu:
- Nhưng mà quả thực như đại thiếu nói, hắn dám một mình vào đây, là có điểm tựa, cốt thuẫn kia… rất kì lạ. Dù là bí bảo phòng ngự Huyền cấp, cũng không thể có khả năng công kích lớn như vậy.
Nếu Huyền cấp bí bảo lợi hại như vậy, còn tu luyện làm gì?
Thông thường mà nói thì Huyền cấp phòng ngự bí bảo không chịu nổi công kích của nhiều cao thủ như vậy.
- Lão ngũ sợ là xong rồi!
Ánh mắt Dương Uy sâu xa.
- Ta cũng thấy thế.
Mạnh Thiện Y đồng tình gật đầu.
Luyện xong bí bảo phòng ngự Huyền cấp sớm trước thời hạn nhiều ngày như vậy, hơn nữa Ảnh Cửu đột nhiên giải được Phong Nguyên Chú, khôi phục được thực lực, ưu thế Dương Khai đang có, lớn hơn Dương Kháng rất nhiều.
Lấy hữu tâm tính vô tâm, Dương Kháng làm sao ngăn được?
Chỉ sợ ngày mai khi Dương Khai dẫn người tấn công Dương Kháng, y còn đang cố gắng luyện hóa bí bảo mình lấy được ý chứ? Một người tới có chuẩn bị, một người gấp gáp không chuẩn bị kịp, hơn nữa khoảng cách về huyết thị và bí bảo, Dương Kháng thua không còn gì nghi ngờ!
- Thiện Y, ngươi không thích hợp chơi trò mưu kế.
Dương Uy nhíu mày
- Nếu ta là ngươi, sẽ không để người động thủ trong điện, mà sẽ phái người đến phủ của kẻ khác tiết lộ hành tung của cửu đệ, chỉ quan tâm xem trò vui.
Nghe Dương Uy nói như vậy, Mạnh Thiện Y không khỏi ngẩn người, ngạc nhiên lẫn kinh ngạc nhìn y, không ngờ người trước nay luôn ngay thẳng cô độc như Dương Uy cũng có một mặt âm hiểm như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, đề nghị này của Dương Uy quả rất tuyệt diệu! Vừa nãy nếu thực sự làm vậy, bên mình đã có thể ngồi trên núi xem hổ đấu nhau rồi.
Lập tức không kìm được chán nản
- Đại thiếu, nếu ngươi đã nghĩ đến điều này, sao không nói ra?
Dương Uy chậm rãi lắc đầu:
- Sau này an phận chút đi, trước khi kết thúc cuộc chiến đoạt đích, ta không định khai chiến với lão cửu!
- Ta biết rồi.
Mạnh Thiện Y nhẹ nhàng gật đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng lâm nguy khi nãy, vẫn thấy lạnh người, không dám nói nhiều nữa.
Bên ngoài phủ Dương Uy, Dương Khai một mình đi lại trong bóng đêm, vừa rồi gây động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên làm không ít người chú ý đến Dương Uy phủ.
Hắn lén lút đi ra, rất nhanh giấu kín thân hình, không khiến người nào chú ý.
Ảnh Cửu không một tiếng động, vô hình vô ảnh đi theo một bên, đi đến một chỗ tối trong hẻm nhỏ, lúc này Dương Khai mới dừng bước, hít sâu một hơi, hồi phục khí huyết quay cuồng trong ngực.