An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 476: Khách Lạc Đà
ở Hoan nói:
- Đại nhân, ngài xem người ở đây, bọn họ ở nơi này không phải mười năm hai mươi năm, chỉ sợ đã không chỉ là một thế hệ, bảo tồn lại, đương nhiên bọn họ có quy củ.
Hắn quay đầu nhìn đội ngũ áo giáp sáng rõ kéo hơn mười cỗ xe ngựa, nghiêm nghị nói:
- Nếu đội ngũ chúng ta tùy tiện đi vào, chỉ sợ sẽ khiến họ sinh ra địch ý, sinh ra hiểu lầm lớn, nếu thật sự như thế, trái lại hơi phiền phức rồi.
Tiết Hoài An hơi trầm ngâm, vuốt cằm nói:
- Sở Phó sứ, ngươi nói rất đúng. Vậy theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không bằng do hạ quan mang hai người trước tiên đi tra xét một phen, tiếp xúc trước với họ, nếu họ cho phép, chúng ta mới tiến vào thôn trấn.
Hiên Viên Thắng Tài bên cạnh lập tức nói:
- Sở Phó sứ, hãy đề ta cùng đi!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ngươi phụ trách an nguy của sứ đoàn, sao có thể tùy tiện rời khỏi?
Hắn quay đầu lại nói:
- Bạch Hạt Tử, Tôn Tử Không, hai ngươi đi ra!
Từ trong đội ngũ, hai kỵ phi ra, đúng là Bạt Hạt Tử và Tôn Tử Không theo Sở Hoan đi sứ, sau rời kinh, khi hai người này vẫn đi theo đội ngũ, cẩn tuân lời dặn của Sở Hoan, không nói nhiều, lại càng không làm chuyện khác người, hai người quả thật cẩn tuân mệnh lệnh, đi đường cũng không nói nhiều, mọi người đều biết hai người này là hầu cận của Sở Phó sứ, cũng có thể chấp nhận họ.
Bạch Hạt Tử thì tốt, vốn không phải hạng người lắm miệng, Tôn Tử Không lại là người không giỏi im lặng, trong khi đi đường cộng lại không nói được mấy câu, hơn nữa hết thảy đều làm việc theo sứ đoàn, thiếu chút nữa khiến gã nghẹn điên, giờ phút này nghe được Sở Hoan gọi, tinh thần lập tức tỉnh táo, thúc ngựa tiến lên, ý chí sục sôi:
- Sư phụ, có ta!
Sở Hoan liếc nhìn gã, thấy gã ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt còn mang theo vẻ hưng phấn, nghĩ tới con đường gian nan này, người này còn có thể theo tới, cũng không quát lớn, nói:
- Hai người các ngươi theo ta tới thị trấn tìm hiểu trước một chút!
Bạch hạt Tử đã tiến tới, nhắc nhở:
- Đại nhân muốn mặc quan phục đi tới sao?
Lúc này Sở Hoan mới nhớ mình mặc quan bào, lập tức cởi tất cả quan bào ra, hắn giết hại một hồi ở quân doanh Tây Lương, sớm đã thay quần áo, giờ phút này mặc áo gấm màu lam nhạt, sửa sang lại búi tóc, lúc này mới chắp tay nói với Tiết Hoài An:
- Đại nhân trước tiên nghỉ tạm ở đây, hạ quan tiến tới thăm dò một phen, sẽ nhanh chóng trở về.
Hắn lại phân phó Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên tướng quân, bên này làm phiền ngươi rồi!
Tiết Hoài An và đám quan viên đều chắp tay nói:
- Sở Phó sứ cẩn thận!
Sở Hoan vung cương ngựa lên, tuấn mã lao xuống từ trên sườn núi, Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không đi theo hai bên, ba con ngựa giống như ba mũi tên từ trên sườn núi bắn thẳng xuống, phía sau là cát bụi cuồn cuộn nổi lên.
Lạc Nhạn Hồ giống như mặt gương trong suốt, diện tích không nhỏ, tuy rằng thôn trấn bên hồ không nhỏ, nhưng cũng không náo nhiệt, từng gian phòng ở xây bằng đất nhìn qua rất thấp bé, nhưng lại có vẻ vô cùng chắc chắn, phòng xá xây dựng ngay thẳng trật tự, có phố lớn ngõ nhỏ ngang dọc, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng có chút quy mô.
Một khối đá lớn dựng thẳng bên hồ, cao hơn người, bên trên khắc ba chữ Lạc Nhạn Hồ, cách đó không xa còn dựng một cột cờ, lá cá tung bay trên cột lại viết ba chữ Lạc Nhạn Trấn.
Ba người phi ngựa, nhanh chóng đến đầu trấn, thấy được mười mấy đứa bé vây quanh đầu trấn, những đứa bé này đều mặc quần áo da lông, hết sức tò mò đánh giá ba người Sở Hoan.
Sở Hoan kìm tốc độ ngựa, vào thôn trấn, đi thẳng tới phía trước, người đi trên đường không nhiều lắm, dọc theo phố dài phát hiện thôn trấn này tuy nhỏ, nhưng rất đầy đủ, có quán trà, có quán rượu, có hàng dầu, hàng gạo, tiệm vải cũng không thiếu, thậm chí còn có một nhà trọ, treo tấm biển Nhạn Môn Khách Sạn. Trên đường phố cũng có vài quầy hàng, có bán bánh rán, có bán trang sức, tuy rằng không phồn hoa bằng thôn trấn trong quan, nhưng dường như không thiếu thứ gì.
Ba người Sở Hoan đi trên đường, người hai bên nhìn chằm chằm ba người Sở Hoan, trong nhất thời không ai tới chào hỏi. Sở Hoan cũng không vội tìm người, mà chậm rãi đi về phía trước, giữa các cửa hàng, đột nhiên một bóng người nhanh chóng chạy ra từ một góc sáng sủa, nếu không phải Sở Hoan ghìm ngựa đúng lúc, bóng người kia gần như sẽ đụng vào tuấn mã.
Bóng người kia cúi đầu bước nhanh về phía trước, chờ Sở Hoan ghìm ngựa truyền đến tiếng ngựa hí, dường như bóng người kia phát hiện thiếu chút nữa đụng phải cái gì, lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên.
Sở Hoan nhìn thấy bóng người đột nhiên đi ra này là một nữ tử, nữ tử này rất cao, khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài thậm chí buông xuống tới mông nàng, trên người mặc một bộ áo nhỏ màu tím, bên ngoài khoác một chiếc áo lông, tướng mạo không tính rất đẹp, nhưng đôi mắt lung linh, lộ ra anh khí, làn da không trắng, cũng không mềm mại, chẳng qua trong hoàn cảnh này, muốn bảo dưỡng được làn da mềm mại là không thể nào.
Nàng mặc quần màu tím, quần màu tím bao lấy cặp đùi rắn chắc, thắt một quần mỏng, bên hông đeo một cây đao, ngẩng đầu liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, mày liễu căng thẳng, nàng lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Sở Hoan không thể tưởng được tính tình cô nương này lớn lối như vậy, nàng đụng tới, mình còn ghìm ngựa đúng lúc, nhưng thái độ của nàng hiện giờ không hề khách khí, giống như bị tổn thương vậy.
Đúng lúc này, nghe được một thanh âm phía sau kêu lên:
- Tú Liên, chẳng lẽ ta là người tham ăn hay sao? Vì sao phải đi? Chẳng lẽ ta nói chuyện với nàng cũng không được sao?
Một nam tử đuổi theo phía sau, khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua lưng hùm vài gấu, mặc áo lông, bên hông đeo đao. Cô nương gọi Tú Liên nghe được thanh âm phía sau, uốn éo, hai chân thon dài chạy đi như bay, dường như sợ hãi nam tử phía sau đuổi theo.
Sở Hoan cực kỳ tò mò, nam tử chạy theo, nhìn thấy Sở Hoan, hơi kỳ quái, chẳng qua cũng không để ý tới Sở Hoan, nhìn chung quanh một chút, thấy cô nương kia, lại đuổi theo.
Tôn Tử Không ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Sư phụ, có phải người này muốn đùa giỡn cô nương kia hay không? Chúng ta có cần rút đao tương trợ không?
Sở Hoan liếc nhìn gã, nói:
- Ngươi có thể rút đao tương trợ!
Nam tử kia nhìn qua trẻ hơn Tôn Tử Không vài tuổi, nhưng dáng người khôi ngô hơn Tôn Tử Không rất nhiều, hơn nữa đeo đao bên hông, nhìn qua không dễ đối phó, Tôn Tử Không nói như vậy, liền im miệng.
Tốc độ của nam tử kia cũng nhanh, đuôi theo kéo cánh tay cô nương kia, không ngờ cô nương kia xoay người tát tới, tốc độ phản ứng của nam tử kia cũng nhanh, thân thể ngửa ra sau, nhưng tay cũng buông lỏng.
- Khâu Minh Đạo, ngươi còn đi theo bà cô, tin bà cô một đao chém chết ngươi hay không?
Tính tình Tú Liên cô nương xem ra quả thật không tốt, mày liễu nhíu chặt, một bàn tay cầm chuôi đao bên hông.
Nam tử Khâu Minh Đạo vội la lên:
- Tú Liên, rốt cuộc ta không tốt chỗ nào? Vì sao nàng không thể nhìn thẳng ta? Tất cả mọi người trong trấn đều biết, nàng đã hứa gả cho ta, cuối năm nay sẽ gả vào Khâu gia ta, nàng… vì sao nàng còn đối với ta như thế?
Tú Niên nũng nịu nói:
- Ai gả cho ngươi? Bà cô chưa từng đáp ứng, ngươi còn dám nói bậy, bà cô quyết không tha cho ngươi!
Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ chán ghét.
Hai người đối diện bên đường, người hai bên chỉ xa xa mà nhìn, không ai dám tiến lên khuyên giải.
Tú Liên quát một tiếng, xoay người rời đi. Khâu Minh Đạo đuổi theo vài bước, Tú Liên đột nhiên rút đao, quay đầu, chỉ múi đao vào Khâu Minh Đạo. Khâu Minh Đạo dừng bước, Tú Liên tiến về phía trước, Khâu Minh Đạo ngây ngốc tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tú Liên đi xa, cũng không dám đuổi theo. Sau một lúc lâu gã mới xoay người lại, vẻ mặt cô đơn, đột nhiên nhìn thấy Sở Hoan đang cưỡi ngựa nhìn mình, gã nhíu mày nhưng vẫn đi tới, cũng không mất cấp bậc lễ nghĩa, chắp tay nói:
- Các hạ là ai? Đến Lạc Nhạn Trấn chúng ta tìm ai?
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Bỉ nhân Sở Hoan, lần này muốn xuyên qua sa mạc, nghe nói nơi này có thể tìm được khách lạc đà dẫn đường?
Khâu Minh Đạo gật đầu nói:
- Không sai. Chỉ là trong trấn cho tất cả mười bảy nhà khách lạc đà, ngươi muốn tìm nhà nào?
- Thực không dám giấu diếm, Sở mỗ chỉ là nghe người ta nói khách lạc đà có thể mang chúng ta xuyên qua sa mạc, mặt khác hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết phải tìm ai.
Sở Hoan thấy Khâu Minh Đạo hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lại cười nói:
- Lại phiền vị huynh đệ này chỉ điểm một chút!
Khâu Minh Đạo đánh giá Sở Hoan một phen, mới nói:
- Mười bảy nhà khách lạc đà, thì xem các ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu tiền. Nếu chỉ ba người các ngươi muốn xuyên qua sa mạc, không có hàng hóa khác, tùy tiện tìm một nhà khách lạc đà nhỏ, chỉ cần hai trăm lạng bạc có thể qua.
- Nếu số lượng người chúng ta đông, còn mang theo hàng hóa thì sao?
- Vẫn phải xem giá tiền của các ngươi.
Khâu Minh Đạo cũng kiên nhẫn:
- Khách lạc đà ít nhất là hai trăm lạng bạc, bên trên có năm trăm lạng bạc, một ngàn lạng bạc, còn khách lạc đà lớn nhất, trên trấn chúng ta có hai nhà, tuy nhiên giá không rẻ.
- Ồ!
Sở Hoan cười nói:
- Không dối gạt vị huynh đệ này, lần này chúng ta có vài trăm người qua sa mạc, còn hơn mười xe hàng hóa…!
- Nếu như vậy, cũng chỉ có Khâu gia chúng ta rồi.
Khâu Minh Đạo lập tức nói:
- Lần này nhà khác đều không nhận được…!
Gã dừng một chút, muốn nói lại thôi, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Khách lạc đà Mã gia cũng có thể nhận chuyến này, chỉ xem các ngươi nguyện ý để nhà nào dẫn đường.
Sở Hoan hỏi:
- Các hạ là?
- Tại hạ Khâu Minh Đạo, Thiếu đương gia khách lạc đà Khâu gia.
Khâu Minh Đạo chắp tay nói:
- Nếu các hạ quả thật muốn tìm khách lạc đà, đại khái có thể theo ta tìm cha ta!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt, đa tạ Thiếu đương gia chỉ điểm.
Khâu Minh Đạo đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, các ngươi có phải người trong quan phủ hay không?
- Ồ?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu đương gia, chẳng lẽ điều này còn có gì cần chú ý?
Khâu Minh Đạo nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, chúng ta dẫn thương nhân dẫn dân chúng, không thể dẫn binh lính, nếu các ngươi là quân đội của triều đình, bất kể là người Tây Lương hay là người Tần, chúng ta cũng sẽ không tiếp nhận.
Bạch Hạt Tử nhíu mày, nhịn không được nói:
- Khâu Thiếu đương gia, khách lạc đà các ngươi là người làm ăn, lấy tiền của người làm việc cho ngươi, còn lựa chọn khách hàng hay sao?
- Cũng giống như vậy.
Khâu Minh Đạo nghiêm mặt nói:
- Nếu các ngươi quả thật là người của quan phủ, ta khuyên các ngươi vẫn mau chóng rời khỏi, thôn trấn chúng ta không tiếp đãi người quan phủ.
Gã chắp tay, dường như chuyện lúc trước khiến lòng gã buồn bã, vô cùng cô đơn, xoay người rời đi.
Sở Hoan vội nói:
- Thiếu đương gia chậm đi đã, làm phiền Thiếu đương gia, có thể dẫn chúng ta đi gặp đương gia của khách lạc đà Khâu gia?
Khâu Minh Đạo do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Các ngươi muốn gặp, theo ta đi là được, chẳng qua ta đã nói rồi, tự các ngươi suy nghĩ là được.
Gã dẫn đường phía trước, Sở Hoan dẫn ngựa theo sau, đi tới khách lạc đà Khâu gia.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu