Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 8 - Chương 11: Cái Bánh Có Độc
H
ô hô hô, ai mà ngờ Âu Dương Tu gặp xui xẻo, người được lợi lại là mình chứ, thế sự biến ảo thật khó lường, từ lời Bàng Tịch nghe ra được hai ý, một là quan văn sẽ không ước thúc mình xen vào chuyện quân sự nữa, cái chức Vân Huy đại tướng quân quản lý mười lăm lộ quân kinh tây của mình rốt cuộc có chút quyền lực thực tế. Ý thứ hai là mình khả năng sẽ tới Tần Châu thay cho Phú Bật về triều,cái cột chống đạo đức Âu Dương Tu đã bị người ta phế mất, tất nhiên phải tìm một nhân vật khác bù vào chỗ trống, điều thứ hai thì phải đợi lão tử thong thả tính, ngu gì đi chùi đít cho các ngươi.
Dù thế nào thì đây cũng là chuyện mừng.
- Địch công, Địch công! Vừa về tới nhà, Vân Tranh đã chạy vội tới nhà gỗ ở hậu hoa viên, gọi lớn:
Địch Thanh đẩy cửa ra, tay cầm cuốn sách, châm đắp thảm da sói, chân ông ta không chịu nổi phong hàn, hôm nào mưa gió là rất khổ sở: - Hò hét cái gì, thanh danh Âu Dương Tu hủy trong sớm tối, ngươi còn vui được.
Vân Tranh tặc lưỡi rất giả dối: - Nhân sĩ phong lưu mà, lỡ chẳng may nhất thời thấy cô cháu gái xinh xắn đa tình...
- Xéo sang một bên, Âu Dương Tu mà làm loại chuyện này thì không biết thiên hạ đã bẩn thỉu nhơ nhớp thế nào, có điều Tiền Hiệp cũng xong đời rồi, không ngờ thiên hạ còn loại ngu xuẩn làm chuyện hại người hại mình như thế.
- Ha ha ha, tiểu tử cũng biết Âu Dương Tu không làm loại chuyện đó, nhưng mà cháu ngoại ông ta nhất quyết có, chuyện hai người, ông ta cãi sao. Vân Tranh vẫn cười toe toét: - Trước kia cứ nghĩ mấy nhân sĩ đạo đức, chiếm cao điểm đạo đức là họ bất bại, giờ mới phát hiện đức hạnh càng cao, càng dễ đối phó. Chứ loại người như Thạch Trung Tín có bảo ông ta đào mộ người khác, hiếp đáp quả phụ thì mọi người cũng chỉ cười cho qua thôi.
Địch Thanh đặt cuốn sách xuống bàn, nghiêm túc nhìn Vân Tranh: - Loại chuyện này tuyệt đối không được học theo, Vân Tranh, hứa với lão phu, sau này ngươi muốn đối phó với ai, tốt nhất chém chết kẻ đó, đừng làm trò bỉ ổi này.
Vân Tranh vén mái tóc hơi ướt: - Tiểu tử chưa hạ mình tới mức đó, hơn nữa cũng không thích để lại kẻ thù, giết đi mới là yên tâm nhất.
Địch Thanh nhìn mưa rơi xối xả bên ngoài, cơn mưa to khiến nước từ trên mái hai ngôi nhà gỗ đổ xuống, tạo thành hai thác nước nhỏ. Cơn mưa trắng trời, hai căn nhà gỗ trơ trọi mọc giữa trời, thác nước đổ, tạo thành cảnh đậm tình thư ý họa, lòng người thì thở dài: - Lão phu chỉ có một mong muốn, khi quốc gia có nạn thì mặc giáp cầm sóc lên chiến trường, khi an định thì về nhà bị người ta lãng quên như bây giờ, có thể yên tâm đọc vài cuốn sách, cùng người chí đồng đạo hợp bàn quân lược, đợi lần sau quốc gia hiệu triệu, tới khi da ngựa bọc thây. Triều đường phân tranh thực không còn giới hạn nữa rồi, càng ngày càng hèn hạ, bẩn thỉu còn hơn nhà xí, sau này muốn an ổn e cũng khó. Cảm thán một lúc mới quay sang hỏi Vân Tranh: - Hôm nay lên triều được cái gì mà ngươi vui thế?
Vân Tranh gãi đầu: - Vương An Thạch một lòng muốn biến pháp, đám Bàng Tịch thì một lòng muốn mượn gió đông của biến pháp để cải cách quan chế, ai cũng sợ tiểu tử ở ngoài rình rập lao vào đớp cho một cái, Âu Dương Tu xảy ra chuyện, họ sợ tiểu tử lợi dụng, thế nên vội vàng ném khúc xương quân đội ra, để đuổi tiểu tử đi. Địch công, Bàng Tịch hứa cho ngài cái gì?
- Toại nguyện rồi, không lâu nữa lão phu sẽ làm tiết độ sứ Hà Gian, tiết chế binh sĩ hai phủ Hà Gian và Đại Danh, cũng là khúc xương khó gặm, ở đó sương quân tới hai mươi vạn, Bàng Tịch nói chỉ cấp quân lương cho mười lăm vạn thôi, muốn ta phải tinh giản đi năm vạn, những năm vạn, một khi xảy ra chuyện là đại họa. Ngươi là cao thủ ở chuyện này, mau nghĩ cách giúp lão phu nuôi quân, còn nhớ Mã Đạt, Trương Thanh chứ, bọn chúng tạo phản cũng là do đám Bàng Tịch muốn tinh giản quân đội đấy, kết quả không có trưởng quan đủ mạnh, suýt thành họa.
Té ra thế, chẳng trách từ trên xuống dưới cứ dấu dấu diếm diếm, làm mình chẳng hiểu vì sao hai tên này tạo phản. Nói về danh tiếng thì Vân Tranh không kém Địch Thanh, nhưng luận mức độ được sùng bài cùng mối quan hệ thì Vân Tranh không bằng, trầm ngâm: - Bàng Tịch đã ném phiền toái cho Địch công, chắc chắn không thể cứ thế khoanh tay ngồi nhìn được, phủ Hà Gian và Đại Danh có rất nhiều đất đai phì nhiêu bỏ trống, Lương Sơn Bạc có đất tốt ngàn dặm, chỉ có ít đạo tặc an cư, ngài cứ đem người đào thải bố trí ở đó, lúc vụ mùa thì làm ruộng, nhàn rỗi thì bắt cá, muốn sống không khó. Để tiểu tử lên triều xin thêm Bàng Tịch ít trợ cấp ví dụ như trâu bò hay lúa giống, cùng ưu đãi miễn thuế vài năm, như thế chắc là đủ cho những người kia gây dựng cuộc sống mới.
Mưa ở Đông Kinh chỉ cần rơi xuống là không ai kiềm chế được, bầu trời xám xì xì cả ngày như muốn đem số nước thiếu nửa năm trước bù lại cho nhân gian, mưa như trút ba ngày liền, hôm nay mới ngớt đi một chút.
Nhà cửa toàn hơi nước, ẩm ướt, một con cóc nặng cả cân nhảy qua cửa làm Lục Khinh Doanh sợ gần chết, may mà Cát Thu Yên không sợ thứ này, co chân đá một phát, con cóc vẽ một đường pa-ra-bôn bay vèo qua cổng vòm. Vân Tam cuồng nộ lao ra xả hận cho chủ, cắn một phát, hậu quả nghiêm trọng, trúng độc, bốn chân chổng lên trời giật giật, mồm há hốc, nếu như không phải Vân Đại liều mạng dùng nước tạo giác rửa ruột cho thì không còn mạng nữa.
- Phu quân, miệng Vân Tam bị sưng to, vừa rồi cho nó miếng thịt mềm, nó cũng không ăn được. Lục Khinh Doanh rơm rớm nước mắt nói, lưỡi Vân Tam sưng đỏ, mắt cũng sưng húp không thấy đường, mọi khi nàng chỉ gọi khẽ một cái là *** ton chạy tới rồi, hôm nay gọi mấy tiếng đều không trả lời, nằm đó rên ư ử:
- Độc con ếch đó hẳn có cả thuốc tê, nên giờ nàng cho nó cục đá nó cũng không có cảm giác, mấy ngày này nấu ít cháo nát với thịt băm, bảo Hầu Tử từ từ đổ cho nó. Vân Tranh thở dài xoa đầu Vân Tam ngoan ngoãn nằm gác đầu lên bàn chân mình:
- Súc vật nhà ta đều giỏi cả, rắn trông nhà đưa về Đậu Sa trại, nghe nói cả ngày bò trên xà nhà nhà ta không chịu xuống, mỗi điều là không cả thèm bắt chuột, lão tộc trưởng nói ba ngày phải cho nó một con gà. Phụ nhân là chúa chuyện nọ xọ chuyện kia, Lục Khinh Doanh thương cảm một hồi bất giác đổi chủ đề: - Phu quân, chàng nói xem Ngỗi Minh sao không chịu gả cho ai, xây một viện tử như pháo đài, tuyển vô số nữ nhân tới, chẳng biết làm cái gì?
Vân Tranh gập sách lại, mắt hướng ra cửa sổ: - Mỗi người có cách sống riêng, sống sao cho hạnh phúc là được, không nên cứ quá câu nệ theo khuôn sao nào, Ngỗi Minh có lẽ đã thấy quá nhiều nam nhân bạc bẽo rồi, giờ sống vui vẻ theo ý mình, sao phải gả đi?
- Chàng nói vậy sao được, có câu Âm sinh bởi Dương, Dương sinh bởi Âm, Âm lẻ loi không sinh ra được, Dương trơ trọi không thể phát triển, Âm Dương phải có đôi đó là đạo nhân luân. Ngỗi Minh nếu tới tuổi không gả đi, quan sẽ sẽ chỉ định hôn sự.
Vân Tranh bĩu môi cười nhạt: - Ở Đậu Sa huyện ai dám ép Ngỗi Minh? Nữ nhân chỉ cần tự lập là không kém nam nhân, chưa nói tới Lương Kỳ hiện trong tay nắm bảy thành kinh tế Đậu Sa quan, nàng hãy xem xem ngôi nhà toàn nữ nhân đó làm gì, riêng lượng tơ tằm cung cấp cho nhà ta đã chiếm tới bốn thành tổng lượng, mỗi điểm này đã khiến người ta bội phục, giỏi hơn đám tham ăn lười làm nhiều, mong rằng đám quân hộ có thể chăm chỉ một chút, phu quân không phải phiền não thế này.