We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 474: Phá Quan Chuyển Đá
hạn Môn Quan xây dựng giữa Bàn Long Lĩnh, dựng lên tại nơi lớn nhất trong Bàn Long Lĩnh, Bàn Long Lĩnh đương nhiên không nguy ngã bằng Bắc Lĩnh Tây Cốc Quan, nhưng lại hiểm trở hơn Bắc Lĩnh, liên miên chập chùng. Nhạn Môn Quan dài chừng hơn hai mươi dặm, hai bên chính là Bàn Long hiểm lĩnh đột ngột mọc lên từ mặt đất, thẳng tới tận trời, toàn cảnh dãy núi Bàn Long, núi cao và hiểm trở, muốn leo qua đỉnh núi gần như không có bất kỳ khả năng, chỉ có thể phá quan mà vào.
Bao gồm cả Tiết Hoài An, sứ đoàn trên dưới rất nhiều người đều chưa từng đến tây bắc, càng chưa đến biên quan thấy được Nhạn Môn Quan. Nhạn Môn hiểm quan nổi tiếng thiên hạ, nhưng thấy được tận mắt lại không nhiều người.
Sở Hoan chém giết mười hai tên kỵ binh Tây Lương ở quân doanh Tây Lương, thanh danh lan truyền lớn.
Sứ đoàn trên dưới không ít người ngay từ đầu quả thật không quá phục Sở Hoan, Sở Hoan tuổi còn trẻ, có thể trở thành Tử tước Đại Đường, còn trở thành Phó sứ đi sứ Tây Lương, trong mắt Cận Vệ Quân, đó không phải Sở Hoan có bao nhiêu năng lực, chẳng qua bởi vì phía sau Sở Hoan có chỗ dựa, dựa vào mạng lưới quan hệ mới có hôm nay.
Quân nhân chú trọng nhất chính là thực lực mạnh, ai có bản lĩnh thật sự, trong lòng bọn họ sẽ phục người đó.
Tiêu diệt gần ngàn phỉ chúng ở huyện Cô Sơn đương nhiên do một tay Sở Hoan bày ra, nhưng xuất trận chính là kỵ binh Cận Vệ Quân, mọi người đơn giản cảm thấy Sở Hoan đầu óc thông minh, cũng không thấy Sở Hoan thật sự có bao nhiêu bản lĩnh.
Nhưng ở quân doanh Tây Lương, một mình giết chết mười hai tên kỵ binh Tây Lương dũng mãnh nhanh nhẹn, đây chính là chuyện khó lường, trận chiến ấy khiến người Tây Lương kinh hồn táng đảm, cũng khiến sứ đoàn trên dưới càng tràn đầy kính sợ đối với Sở Hoan. Trước đây Tiết Hoài An còn thấp thỏm bất an trong lòng, nhưng nhìn thấy Sở Hoan đại triển thần uy, tuy rằng vẫn lo lắng trong lòng, nhưng cảm thấy Sở Hoan ở bên, cơ hội còn sống trở về từ Tây Lương lại tăng thêm vài phần.
Tuy rằng Mạt Tàng A dữ dằn, nhưng cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, dâng mười bảy thạch gạo, gần hai ngàn cân lương thực, tuy rằng số lượng không lớn, nhưng còn tốt hơn không có, mấy chục người Tần bị mang đến luyện binh cũng được thả trở về, những người này đem mấy chiếc xe chứa hai ngàn cân lương thực đẩy về phía đối diện Ninh Sơn, Sở Hoan chỉ sợ người Tây Lương chơi thủ đoạn, mãi đến khi nhìn thấy đội ngũ tới gần Ninh Sơn, lúc này mới suất lĩnh sứ đoàn khởi hành một lần nữa.
Tâm tình Mạt Tàng A không tốt, nhưng việc cần làm tự nhiên vẫn phải làm, dẫn sứ đoàn Tần quốc đi thẳng hướng bắc, ven đường nghỉ một chút, mất bảy tám ngày mới tới Nhạn Môn Quan.
Trên đường đi, mảnh đất hoảng vu, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhìn thấy xương khô thây nát ven đường, hơn nữa người Tây Lương hiển nhiên nắm chặt thời gian chiến đoạt tài nguyên khắp nơi, rất nhiều khu dân cư chiếm lĩnh bị chặt rừng cây, khai thác khoáng sản, cũng có rất nhiều dân chúng xanh xao vàng vọt bị ép chuyển vận tài nguyên ra ngoài Nhạn Môn Quan, không thể nghi ngờ, những tài nguyên này đương nhiên muốn đưa về bổn quốc Tây Lương.
Hoàn cảnh quốc thổi Tây Lương, ngoại trừ sa mạc, phần lớn đều là thảo nguyên, rừng rậm và mỏ đều rất thưa thớt, cây cối và tài nguyên khoáng sản cũng là một trong những tài nguyên mà người Tây Lương thiếu thốn.
Lục đầu Mạt Tàng A lựa chọn lộ tuyến né qua khu vực này, nhưng người Tây Lương cướp đoạt bốn phía, cho dù lách qua khu vực cướp đoạt chủ yếu nhưng vẫn bị sứ đoàn Tần quốc phát hiện dấu vết để lại. Tiết Hoài An cũng từng hỏi, nhưng Mạt Tàng A vỗ ngực nói hiện giờ hai Châu trong tay quân Tây Lương, trước khi lui quân, tất cả tài nguyên đều thuộc về Tây Lương, xử lý thế nào Tần quốc không có tư cách hỏi đến.
Nếu Tiết Hoài An chỉ ở kinh thành nghe nói người Tây Lương xâm phạm tây bắc, chưa chắc có bao nhiêu cảm thụ, nhưng tận mắt nhìn thấy dân chúng Tần quốc bị người Tây Lương sử dụng như trâu ngựa, nhìn thấy tài nguyên của đế quốc bị người Tây Lương tham lam chiếm lấy, gã cũng vô cùng oán giận trong lòng, mà trên dưới sứ đoàn Tần quốc, phần lớn là đàn ông nhiệt huyết, trên đường đi tâm tình oán giận, vẻ mặt ảm đạm.
Trên đường đi, Tiết Hoài An rất ít nói chuyện, Sở Hoan lại khó mở miệng, mãi đến một ngày Tiết Hoài An đột nhiên tự nói trên ngựa:
- Nước yếu bị người bắt nạt, nước yếu không có cường binh…!
Gã hiển nhiên có cảm thụ trên đường đi tới, bất tri bất giác thốt ra mấy lời cảm nhận từ trong lòng mình, chờ gã tỉnh táo lại, mới phát hiện Sở Hoan bên cạnh dùng ánh mắt khác thường nhìn gã.
Tiết Hoài An lắc đầu, chỉ cười khổ, cũng không nói lời nào.
Tâm tình của Sở Hoan, đương nhiên không tốt hơn Tiết Hoài An, hắn vô cùng rõ ràng, tầm quan trọng của một đế vương đối với một quốc gia, quốc quân anh minh có thể khiến quốc gia vô cùng cường thịnh, giặc ngoại xâm không dám mơ tưởng, nhưng cũng như vậy, nếu một quốc quân không có lòng dạ nào ở chính sự, tất khiến cho quốc gia nhanh chóng suy bại, từ đó khiến kẻ thù bên ngoài bắt nạt, đồng gào gặp nạn.
Nước yếu không có cường binh.
Sở Hoan tràn đầy cảm ngộ, đường đường quân đội đế quốc Đại Tần, lại phải đói bụng đánh giặc, năng lực tác chiến mỗi binh sĩ của họ vốn có chút chênh lệch với người Tây Lương, lại đói bụng cầm đao ra trận, làm sao có thể địch lại đối thủ.
Không có lương thực, nguyên nhân là quốc khố trống rỗng, ngân khố quốc gia hư không, điều này đương nhiên có liên quan tới triều đình xa hoa.
Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, cho dù lần này quân Tây Lương thật sự rút khỏi Đại Tần, nhưng một đế quốc ngân khố quốc gia hư không, dân chúng khốn khổ, binh lính đói khát, thật sự có thể tiếp tục như vậy sao?
Tới gần Nhạn Môn Quan, khắp nơi đều là tàn tích sau cuộc chiến, vết chân rất thưa thớt, vô cùng thê lương, xa xa có thể nhìn thấy bóng dãy núi Bàn Long Lĩnh, nhưng lúc tới gần Nhạn Môn Quan, lại phát hiện một tình trạng khiến người ta chấn động.
Nhạn Môn Quan dài chừng hai mươi dặm, chính là cửa ngõ tây bắc đế quốc, hiểm quan đệ nhất thiên hạ, nghe nói từng mất vô số nhân lực vật lực mới có thể xây dựng lên quan ải khí thế hùng vĩ kia, nhưng khi sứ đoàn đế Nhạn Môn Quan, mới phát hiện quan ải từng hùng vĩ chắc chắn lúc này đã tàn phá không chịu nổi, sớm không còn huy hoàng ngày xưa, càng khiến người ta giật mình chính là, trên dưới Nhạn Môn Quân, không ngờ dân phu xanh xao vàng vọt đông nghìn nghịt, dưới sự cưỡng bức của quân Tây Lương, bọn họ đập nứt từng tảng đá của Nhạn Môn Quan, tháo dỡ sau đó dùng xe vận chuyển ra ngoài quan ải.
Không ngờ người Tây Lương phá quan chuyển đá.
Trên dưới sứ đoàn đều chấn động, Tiết Hoài An lập tức lao tới, nhìn Nhạn Môn Quan sớm tàn phá không chịu nổi, khắp nơi đều là đá vỡ, phẫn nộ từ trong lòng tràn ra, chỉ vào Nhạn Môn Quan cả giận nói với Mạt Tàng A?
- Đây là tình trạng gì? Vì sao phải tháo dỡ Nhạn Môn Quan?
Mạt Tàng A thấy bộ dàng giận không kiềm chế nổi của Tiết Hoài An, lại tươi cười khi người gặp họa, lớn tiếng nói:
- Đây đã là đồ của Đại Tây Lương ta, nghe nói Đại Tây Lương ta muốn xây một tòa thành mới trong quốc nội, đá Nhạn Môn Quan vô cùng chắc chắn, vừa vặn chở về quốc nội dùng để xây thành, hơn nữa bổn tướng nghe nói, tòa thành kia cũng gọi Nhạn Môn thành!
Toàn thân Tiết Hoài An co giật, Sở Hoan mặt không thay đổi nhìn Nhạn Môn Quan hùng vĩ một thời bị tháo dỡ vô tình, như thoáng có suy nghĩ.
Người Tây Lương hủy quan chuyển đá, đương nhiên dã tâm bừng bừng.
Nhạn Môn Quan sừng sững mấy trăm năm, hôm nay bị người Tây Lương phá hủy, Sở Hoan cũng không cảm thấy thương tiếc bao nhiêu, trái lại vô cùng bình tĩnh.
Một quan ải, tuy rằng nhất thời có thể ngăn được thù ngoài, nhưng thật sự có thể ngăn được thù ngoài chưa bao giờ là quan ải này.
Nước yếu, cho dù có nghìn quan ải cũng không thể ngăn cản bước chân địch nhân, tuy rằng Nhạn Môn Quan hùng vĩ, nhưng người Tây Lương lại chỉ dùng không đến một tháng đã công phá.
Quan ải Nhạn Môn tiêu phí sức người sức của rất lớn, dĩ nhiên không ngăn nổi người Tây Lương trong một tháng.
Thật sự có thể ngăn được thù ngoài, chỉ có quốc gia cường thịnh.
Nước mạnh, cho dù không có quan ải, cũng có thể bảo vệ Trung Nguyên an toàn, nước yếu, ngàn vạn quan ải cũng không có tác dụng.
- Rời quan từ nơi này, con đường phía sau tự các ngươi đi.
Mạt Tàng A đưa tới đây đã mất kiên nhẫn, lúc này tới Nhạn Môn Quan, cuối cùng thoải mái:
- Rời khỏi Nhạn Môn Quan, trong hay ngày có thể tới sa mạc Kim Cổ Lan, muốn cưới Công chúa Tây Lương ta, trước tiên xuyên qua sa mạc rồi nói sau!
Nói đến đây, Mạt Tàng A cười cổ quái, quay đầu ngựa lại, không nói nhiều nữa, vung roi ngựa dẫn bộ hạ chạy đi như bay.
Tiết Hoài An biết, hiện giờ sứ đoàn không thể ngăn cản Nhạn Môn Quan bị hủy, than thở lắc đầu dẫn người rời quan.
Ra khỏi Nhạn Môn Quan, đi về phía bắc, nhìn thấy có rất nhiều đoàn xe sau khi rời Nhạn Môn đi tới biên ải phía tây, đội ngũ sứ đoàn cũng đi theo, nhưng không đến mười dặm lại phát hiện trạm kiểm soát lập bên đường, nhìn thấy sứ đoàn Đại Tần, lập tức ngăn cản không cho thông qua, sứ đoàn có người tiến lên cãi cọ, đám lính Tây Lương cực kỳ ngang ngược, không dài dòng, sống chết không cho qua, chỉ cho sứ đoàn vòng qua phía đông tiến vào sa mạc."
Tranh chấp không được, không có cách nào, sứ đoàn đành ngược lại phía đông, lúc trời tối tìm được một nơi thế cao cắm trại, gần đó còn có dòng suối nhỏ, dễ dàng bổ sung nguồn nước.
Nhạn Môn Quan cách sa mạc Kim Cổ Lan hai ngày đi đường, đây là Mạt Tàng A báo cho biết, ngoài đó ra, sứ đoàn hoàn toàn không biết gì đối với sa mạc.
Tất cả mọi người đều biết phải xuyên qua sa mạc, nhưng xuyên qua sa mạc thế nào, trong lòng ai cũng không hiểu.
Đây là lần đầu tiên quan phương Đại Tần đi tới Tây Lương, trước đó chưa từng có người dò đường, lần này để sứ đoàn là người mở đường rồi.
Sứ đoàn dựng lều trại, lại đốt lửa trước lều trại, lửa trại hừng hực, đội ngũ mang theo lương khô, còn có thịt khô, dễ dàng chứa đựng, một gã quan văn tên Lục Thông là quan viên phụ trách quản lý thực vật dọc đường, dựa vào hạn ngạch lấy thịt khô và lương khô từ trên xe.
Hiên Viên Thắng Tài chia kỵ binh thủ hạ làm bốn đội, xe ngựa và quan viên đều ở giữa, bốn phía là bốn đội kỵ binh cắm trại, vây chung quanh, phân biệt bảo vệ bốn chỗ trọng yếu, ngoài ra còn cắt cử binh sĩ luân phiên tuần tra.
Tới ngoài quan rồi, hết thảy đều phải chú ý cẩn thận, Hiên Viên Thắng Tài phụ trách công tác an toàn, đương nhiên phải cẩn thận khắp nơi.
Tuy rằng trên đường đi tới, những gì nhìn thấy khiến lòng người ảm đạm, nhưng sau khi rời quan, lại khiến người ta có một loại cảm giác giải thoát, không ít người cảm thấy toàn thân thoải mái một hồi, ngồi bên đống lửa, ăn lương khô, uống nước trong, túm năm tụm ba thấp giọng nói chuyện phiếm.
Thần bí nhất trong đội ngũ, đương nhiên vẫn là vài tên Thần Y Vệ Chử Bách hộ bên kia, từ sau khi rời kinh, vài tên Thần Y Vệ chưa từng nói câu nào, hơn nữa biểu hiện hết sức lạnh nhạt, chỉ trông coi chiếc xe ngựa đóng kín cực kỳ chặt chẽ, dọc đường đi tới, cho dù những người khác vào dịch trạm nghỉ ngơi, mấy người kia cũng không rời xe ngựa một tấc.
Có người mơ hồ cảm thấy trong xe nhất định là nhân vật trọng yếu, nhưng rốt cuộc là ai, biết đến ít ỏi không có mấy, mấy Thần Y Vệ không quan tâm tới người khác, người khác cũng không đi tiếp xúc với mấy tên lạnh như băng, cho dù là đội ngũ đi cùng, nhưng dường như là cùng đường.
Dọc đường vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Sở Hoan, lúc dùng lương thực, Hiên Viên Thắng Tài lôi kéo Sở Hoan cùng mình ngồi bên một đống lửa, lấy thịt khô dâng lên, trong mắt kính sợ, nói:
- Sở Phó sứ, lúc trước nghe nói ngài dương oai ở Thiết Huyết Viên, thuật cưỡi ngựa giỏi, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy, bây giờ thật lòng khâm phục rồi.
Sở Hoan tất nhiên biết ý tứ của Hiên Viên Thắng Tài. Lần trước ở đại doanh quân Tây Lương hắn chẳng những đã thể hiện đao pháp cực mạnh mà thuật cưỡi ngựa cũng rất thành thạo, nên cười nói:
- Hiên Viên tướng quân quá khen, chút bản lĩnh đó không đáng được nhắc tới. Bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, cao nhân tất hữu cao nhân, cao thủ cưỡi ngựa chân chính, thì không có bộ dạng như ta đâu.
Hiên Viên Thắng Tài khoát tay nói:
- Sở Phó sứ khiêm tốn. Ta thấy ngươi lần trước rat ay, chẳng những người và ngựa thành một thể, hơn nữa, đao thuật tuyệt luân, làm cho người ta phải thán phục không ngừng. Đám binh sĩ Tây Lương này cũng được xem là người giỏi, nhưng khi giao thủ với ngươi, vẫn có vẻ thua kém hơn nhiều. Bản lĩnh này của ngươi từ đâu mà có?
Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh:
- Hiên Viên tướng quân, không phải ta làm ra vẻ bí hiểm, kỳ thật là..
Hắn lắc đầu, cười nói:
- Kỳ thật là ta trước đây may mắn gặp một cơ duyên, gặp được sư phụ, có lẽ ngài thấy ta vừa mắt, nên nhận làm đồ đệ. Không dối gạt ngươi, ta thật sự cũng chỉ học được vài phần công phu của sư phụ. Bản lĩnh gia sư cao minh, so với ngài bản lĩnh của ta không có gì đáng kể.
- Ngươi lợi hại như vậy mà còn bảo không đáng kể?
Hiên Viên Thắng Tài kinh ngạc nói:
- Nói như thế, bản lĩnh của lệnh sư có thể nói là xuất thần nhập hóa. Tại hạ không biết…
Không đợi gã nói xong, Sở Hoan đã đưa tay ngăn lại:
- Hiên Viên tướng quân, gia sư từng dặn, không được tiết lộ thân phận của người. Nếu như ngươi hỏi gia sư là ai, ta chắc chắn không thể trả lời.
- Ồ?
Hiên Viên Thắng Tài thở dài:
- Cao nhân như thế, lại không thể gặp, thật sự là đáng tiếc. Tuy nhiên xưa nay, cao nhân như thế đều không màng danh lợi. Ai, cuocojd dời này cũng không biết có gặp được một sư phụ lợi hại như thế không?
Gã lắc đầu, có vẻ vô cùng tiếc nuối.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hiên Viên tướng quân, Hiên Viên Thiệu Hiên Viên thống lĩnh tiễn pháp vô song, chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi, có sư phụ như thế, ngươi còn cần gì nữa?
Hiên Viên Thắng Tài ngẩn ra, lập tức mỉm cười, đúng lúc đó, có một người đi lại nói:
- Sở Phó sứ, Tiết đại nhân mời ngài đến có việc cần trao đổi.
Sở Hoan gật đầu đáp ứng, đứng dậy, chắp tay từ biệt Hiên Viên Thắng Tài, rồi đi đến lều trại của Tiết Hoài An.
Lúc này Tiết Hoài An đang mặt co mày cáu, nhìn thấy Sở Hoan vào trướng, vội đứng dậy lôi kéo Sở Hoan ngồi xuống hỏi:
- Sở đại nhân, hiện giờ rời Nhạn Môn Quan, bản quan hơi lo lắng rồi. Sa mạc Kim Cổ Lan này, bản quan chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, lần này muốn vượt qua sa mạc, nhưng trong tay chúng ta không có bản đồ, lúc trước đòi Mạt Tàng A, nhưng hắn lại nói ngay cả người Tây Lương cũng không có bản đồ sa mạc, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Sở Hoan nói:
- Đại nhân, nếu đúng như vậy mà nói…, Tây Lương quốc ngay ở phía bắc sa mạc, chúng ta từ sa mạc một đường tiến thẳng hướng bắc, tất nhiên có thể vượt qua sa mạc. Không phải chúng ta mang theo la bản trong tay sao? Có la bàn dẫn đường, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Không phải ý tứ này.
Tiết Hoài An lắc đầu nói:
- Bản quan lo lắng cướp sa mạc, bản quan nghe nói, trong sa mạc rộng lớn này, có vài đám cướp sa mạc, những người này trước kia đều là phạm nhân tử hình truy nã của Đại Tần ta và Tây Lương, chạy trốn đến sa mạc làm cướp, trên đường nghe Mạt Tàng A nói qua một lần, trong sa mạc Kim Cổ Lan rộng lớn, ít nhất không dưới sáu bảy đám cướp sa mạc, cũng không ai biết chúng ẩn thân ở nơi nào trong sa mạc, không biết hiện giờ chúng ở nơi nào, hơn nữa cướp sa mạc lớn nhất cũng có vài trăm người, Sở đại nhân, ngươi nói… Ngươi nói chúng ta có nên nghĩ kế sách vẹn toàn, tránh đám cướp sa mạc này hay không?
Trong mắt gã mang theo vẻ sợ hãi, hiển nhiên trong lòng đã sợ hãi đám cướp sa mạc này.
- Đại nhân, chúng ta cũng có ba trăm dũng sĩ.
Sở Hoan cau mày nói:
- Chẳng lẽ cướp sa mạc thực sự có can đảm ra tay với chúng ta?
- Đó đều là những kẻ liều mạng.
Tiết Hoài An khoát tay nói:
- Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, mấy xe ngựa tài vật của sứ đoàn chúng ta, đám cướp sa mạc này chưa chắc sẽ không động tâm.
Gã ghé sát tới, nói:
- Sở đại nhân, bản lĩnh của ngươi, bản quan rõ ràng, đó là nhất đẳng rồi, nhưng đám binh sĩ Cận Vệ Quân trong tay chúng ta, mặc dù là tinh binh của đế quốc, trong sa mạc chưa hẳn có thể thi triển ra bản lĩnh. Đám cướp sa mạc này quanh năm ở trên sa mạc, hết sức thích ứng với sa mạc, thủ đoạn đương nhiên rất cao, chúng ta không thể vất vả đi đến nơi này, sau đó tổn hại trong sa mạc.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cũng có thể hiểu được lo lắng của Tiết Hoài An.
Chuyện thần bí sẽ khiến lòng người sợ hãi, Tiết Hoài An là người phương nam, lần này một đường đi tới Nhạn Môn đã khốn khổ không chịu nổi, ven đường chứng kiến đã khiến tâm thần Tiết Hoài An bất an, hiện giờ mắt thấy sẽ đi vào sa mạc Kim Cổ Lan, Tiết Hoài An bất an trong lòng, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đối với Tiết Hoài An mà nói, sa mạc vốn thần bí, hơn nữa biết được trong sa mạc tồn tại cướp sa mạc uống máu thành tính giết người như ngóe, Tiết Hoài An đương nhiên sợ hãi trong lòng.
- Đại nhân, vậy ý của ngài là?
Tiết Hoài An suy nghĩ một chút, nói:
- Sở đại nhân, bản quan nghĩ hồi lâu, chúng ta cứ không đầu không đuôi tiến vào sa mạc như vậy, chỉ sợ không được, theo cách nhìn của bản quan, không bằng…!
Gã ghé sát vào nói:
- Bắt vài người Tây Lương, để họ dẫn đường. Quân đội Tây Lương xuyên qua sa mạc tới đây, lính của họ đương nhiên biết được, chúng ta bắt vài người sống tới, để họ dẫn đường, một là sẽ không đi sai đường, thứ hai họ chắc sẽ biết tránh cướp sa mạc thế nào…!
Sở Hoan lại cười nói:
- Đại nhân, điều này chỉ sợ không được. Không nói không thể bắt được người Tây Lương, cho dù bắt được, chỉ sợ cũng không dùng được gì!
- Hả!
- Đại nhân, sau khi chúng ta rời quan, lúc đi về phía tây bị chặn đường, hạ quan cảm thấy trong đó có vấn đề, rất có thể tuyến vận chuyển của Tây Lương chính là bắt đầu từ đó.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Hơn nữa hạ quan cũng thoáng biết, trong sa mạc, nhìn nơi nào cũng giống nhau, quân đội của họ tuy rằng xuyên qua sa mạc, nhưng lúc binh sĩ của họ tiến tới, mười phần sẽ không rõ ràng địa hình trong sa mạc, không phải người hàng năm đi lại trong sa mạc, sẽ rất khó hiểu được địa hình sa mạc.
- Vậy phải làm thế nào đây?
Tiết Hoài An vội la lên.
- Đại nhân không cần lo lắng.
Sở Hoan nói:
- Lúc chúng ta ở thành Bắc Nguyên, Dư lão tướng quân đã chỉ điểm chó chúng ta rồi. Dư lão tướng quân nói cho chúng ta, ở quan ngoại có một hồ Lạc Nhạn, dường như hồ Lạc Nhạn có một đám khách lạc đà, chúng ta chỉ cần tìm được khách lạc đà, bỏ ra số tiền lớn để họ dẫn đường, nghĩ tới họ sẽ không cự tuyệt!
Tiết Hoài An ngẩn ra, cuối cùng nghĩ tới, vui vẻ nói:
- Đúng đúng đúng, hai ngày nay bản quan suy nghĩ nhiều chuyện, thiếu chút nữa quên mất việc này. Đúng, chúng ta thuê khách lạc đà dẫn đường!
Gã lập tức cau mày nói:
- Nhưng hồ Lạc Nhạn ở nơi nào? Quan ngoại này thưa thớt người, nửa này cũng không gặp một người, ai biết hồ Lạc Nhạn ở nơi nào.
- Sáng sớm hôm sau, chúng ta khởi hành, nếu gặp người đi đường nào, hỏi thăm họ một chút, nếu thật sự không được, chúng ta sẽ theo con đường này đi về phía bắc, xem có thể tìm được trên đường hay không.
Sở Hoan nói:
- Chúng ta phái ra vài người, chia ra tìm một chút, chắc có thể tìm được tung tích hồ Lạc Nhạn.
Tiết Hoài An suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đành phải như thế!
Tờ mờ sáng hôm sau sứ đoàn liền thu dọn khởi hành, trước khi đi mọi người uống đủ nước, lại rót đầy túi da lớn và thùng nước trên xe của mình.
Lúc xuất phát, sắc trời chỉ hơi sáng, mọi ngươi hành động hết sức nhanh chóng, thu dọn sửa sang hành lý lều trại đâu vào đấy, sau khi chất lên xe, tiếp tục xuất phát về phía bắc.
Bầu trời phương xa chậm rãi lộ ra sắc xanh nhạt, ráng mây phương đông sáng lóng lánh, cũng không biết qua bao lâu, mặt trời màu vàng rực rõ đã nhô lên.
Vừa mới rời quan, nhưng mọi người lại mơ hồ cảm giác được, khí trời lúc bình minh thức dậy quả thật hơi rét lạnh, ngoài Nhạn Môn Quan là một mảnh đường đất đồi núi, có sườn đất, hơn nữa tính chất và cấu tạo của đất tại quan ngại là màu vàng, khác rất lớn so với quan nội, càng đi về phía bắc, nhan sắc đất càng thêm vàng, hơn nữa bắt đầu tơi.
Trong lòng mọi người cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, chất đất càng tơi, thì đại biểu càng tới gần sa mạc, nghĩ tới mảnh đất chết chóc trong truyền thuyết ngay ở phía trước, trong lòng mỗi người trên dưới sứ đoàn đều rất khác biệt.
Trước khi sứ đoàn tiến vào sa mạc, nhiệm vụ quan trọng chính là tìm tới hồ Lạc Nhạn, thuê khách lạc đà tại hồ Lạc Nhạn dẫn đường.
Dừng lại tại một sườn núi cao, mọi người nhìn xa xa, một mảnh đất vàng mờ mịt, địa thế không ngừng nhấp nhô, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy chim nhạn bay thành hàng trên bầu trời, thậm chí có thể thấy sói đất, chung quanh một mảnh vắng lặng, không thấy bóng người.
Mặc dù có ánh mắt trời chiếu xuống, nhưng mọi người cũng không cảm thấy ấm áp, chẳng những như vậy, gió to quan ngoại nổi lên, cát mịn trên mặt đất bay lên cuồn cuộn, không cẩn thận cát kai chui vào trong mũi miệng, hết sức khó chịu, lúc này trên dưới sứ đoàn rốt cuộc hiểu được sa mạc quả thật là nơi rất đáng sợ, hiện giờ chưa tiến vào sa mạc, hoàn cảnh khí hậu tại đây đã gian khổ, thực sự đi vào sa mạc chỉ sở còn khổ hơn gấp bội.
Tạm thời nghỉ ngơi tại sườn núi cao, Sở Hoan gọi Hiên Viên Thắng Tài, để gã phái kỵ binh tìm kiếm hồ Lạc Nhạn. Lúc này Hiên Viên Thắng Tài phái ra năm mươi tên kỵ binh, năm người một đội, chia làm mười đội, phân tán tìm kiếm bốn phương tám hướng, nếu gặp đương tình huống, bắt tên lệnh lên bầu trời, sứ đoàn sẽ phái người tiếp ứng.
Năm mươi tên kỵ binh phân công nhau đi tìm, mọi người liền chờ đợi trên sườn đồi, mắt thấy thái dương chậm rãi ngã về tây, gần tới hoàng hôn, mười đội kỵ binh lục tục trở về mấy đội, hoặc là tới chỗ mênh mông bát ngạt, trông không thấy hồ nước, hoặc là gặp vách núi, chỉ có thể lui về, đều chưa phát hiện tung tích hồ Lạc Nhạn.
Tiết Hoài An nôn nóng trong lòng, đợi cho đội ngũ thứ bảy trở về, xa xa đã gào lên:
- Đại nhân, tìm được hồ Lạc Nhạn rồi, qua hướng đông, bên kia chính là hồ Lạc Nhạn!
Trên dưới sứ đoàn lập tức mừng rỡ, nếu tìm được hồ Lạc Nhạn, chậm trễ một ngày ở đây đương nhiên là đáng giá. Lại chờ giây lát, đội ngũ phía sau cũng trở về, tất cả các đội ngũ đều thuận lợi, cũng không gặp phải tình trạng gì.
Sau khi mọi người trở về, sứ đoàn lại khởi hành, do đội ngũ tìm được hồ Lạc Nhạn dẫn đường, đi thẳng về phía đông, lúc mặt trời xuống núi, qua tầng lớp sườn đất, trước mắt sáng ngời, phát hiện phía trước là một nơi cực kỳ trống trải rộng rãi, một hồ nước bóng loáng như kính xuất hiện trước mắt, phản chiếu ánh chiều tà chiếu vào trong hồ, nước hồ trong veo, sau khi rời quan đều chứng kiến cảnh thê lương, giờ phút này lại khiến mọi người cảm thấy nơi này đẹp không sao tả xiết.
Hồ Lạc Nhạn này không nhỏ, ven hồ là rất nhiều phòng xá, phần lớn chế tạo bằng đất, cũng hết sức náo nhiệt, có thể nhìn thấy rõ ràng người đến người đi, giống như một trấn nhỏ ở quan ngoại.
- Điều này cũng kỳ quái.
Tiết Hoài An khó hiểu nói:
- Khách lạc đà này là người Tần hay là người Tây Lương? Nếu là người Tần chúng ta, đại quân Tây Lương đã công phá Nhạn Môn Quan rồi, sao còn lưu lại nơi này? Nếu là người Tây Lương, cách Nhạn Môn Quan chẳng qua hơn một ngày đường, quân Tần chúng ta không thể không biết sự tồn tại của nơi này, có thể nào để người Tây Lương đặt chân tại nơi này?
Gã có vẻ rất nghi hoặc, thị trấn ven hồ Lạc Nhạn nhìn qua hiển nhiên đã có rất nhiều năm, không ngờ hai nước xung đột vẫn còn tồn tại được, đúng là kỳ lạ.
Sở Hoan cười nói:
- Bất kể là người Tây Lương hay người Tần, đều không kỳ quái. Họ tồn tại, đương nhiên có đạo lý, có lẽ người Tần có thể dùng tới họ, người Tây Lương cũng có thể dùng tới họ, cho nên họ mới có thể còn sống.
Hắn chỉ vào thị trấn kia nói:
- Họ là khách lạc đà, rất quen thuộc đối với sa mạc, ta nghĩ bởi vì nguyên nhân đó khiến họ còn sống.
- Ta thấy nơi này cũng hơn ngàn người.
Hiên Viên Thắng Tài tấm tắc kêu kỳ lạ:
- Điều kiện nơi này khắc nghiệt, họ có thể sóng sót, quả thật không dễ dàng!
Tiết Hoài An nói:
- Trời đã tối rồi, chúng ta đi trước nói sau!
Gã thúc ngựa muốn lao xuống sườn núi, Sở Hoan vội vàng ngăn lại, nói:
- Đại nhân, chậm đã!
Sở Hoan nói:
- Đại nhân, ngài xem người ở đây, bọn họ ở nơi này không phải mười năm hai mươi năm, chỉ sợ đã không chỉ là một thế hệ, bảo tồn lại, đương nhiên bọn họ có quy củ.
Hắn quay đầu nhìn đội ngũ áo giáp sáng rõ kéo hơn mười cỗ xe ngựa, nghiêm nghị nói:
- Nếu đội ngũ chúng ta tùy tiện đi vào, chỉ sợ sẽ khiến họ sinh ra địch ý, sinh ra hiểu lầm lớn, nếu thật sự như thế, trái lại hơi phiền phức rồi.
Tiết Hoài An hơi trầm ngâm, vuốt cằm nói:
- Sở Phó sứ, ngươi nói rất đúng. Vậy theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không bằng do hạ quan mang hai người trước tiên đi tra xét một phen, tiếp xúc trước với họ, nếu họ cho phép, chúng ta mới tiến vào thôn trấn.
Hiên Viên Thắng Tài bên cạnh lập tức nói:
- Sở Phó sứ, hãy đề ta cùng đi!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ngươi phụ trách an nguy của sứ đoàn, sao có thể tùy tiện rời khỏi?
Hắn quay đầu lại nói:
- Bạch Hạt Tử, Tôn Tử Không, hai ngươi đi ra!
Từ trong đội ngũ, hai kỵ phi ra, đúng là Bạt Hạt Tử và Tôn Tử Không theo Sở Hoan đi sứ, sau rời kinh, khi hai người này vẫn đi theo đội ngũ, cẩn tuân lời dặn của Sở Hoan, không nói nhiều, lại càng không làm chuyện khác người, hai người quả thật cẩn tuân mệnh lệnh, đi đường cũng không nói nhiều, mọi người đều biết hai người này là hầu cận của Sở Phó sứ, cũng có thể chấp nhận họ.
Bạch Hạt Tử thì tốt, vốn không phải hạng người lắm miệng, Tôn Tử Không lại là người không giỏi im lặng, trong khi đi đường cộng lại không nói được mấy câu, hơn nữa hết thảy đều làm việc theo sứ đoàn, thiếu chút nữa khiến gã nghẹn điên, giờ phút này nghe được Sở Hoan gọi, tinh thần lập tức tỉnh táo, thúc ngựa tiến lên, ý chí sục sôi:
- Sư phụ, có ta!
Sở Hoan liếc nhìn gã, thấy gã ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt còn mang theo vẻ hưng phấn, nghĩ tới con đường gian nan này, người này còn có thể theo tới, cũng không quát lớn, nói:
- Hai người các ngươi theo ta tới thị trấn tìm hiểu trước một chút!
Bạch hạt Tử đã tiến tới, nhắc nhở:
- Đại nhân muốn mặc quan phục đi tới sao?
Lúc này Sở Hoan mới nhớ mình mặc quan bào, lập tức cởi tất cả quan bào ra, hắn giết hại một hồi ở quân doanh Tây Lương, sớm đã thay quần áo, giờ phút này mặc áo gấm màu lam nhạt, sửa sang lại búi tóc, lúc này mới chắp tay nói với Tiết Hoài An:
- Đại nhân trước tiên nghỉ tạm ở đây, hạ quan tiến tới thăm dò một phen, sẽ nhanh chóng trở về.
Hắn lại phân phó Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên tướng quân, bên này làm phiền ngươi rồi!
Tiết Hoài An và đám quan viên đều chắp tay nói:
- Sở Phó sứ cẩn thận!
Sở Hoan vung cương ngựa lên, tuấn mã lao xuống từ trên sườn núi, Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không đi theo hai bên, ba con ngựa giống như ba mũi tên từ trên sườn núi bắn thẳng xuống, phía sau là cát bụi cuồn cuộn nổi lên.
Lạc Nhạn Hồ giống như mặt gương trong suốt, diện tích không nhỏ, tuy rằng thôn trấn bên hồ không nhỏ, nhưng cũng không náo nhiệt, từng gian phòng ở xây bằng đất nhìn qua rất thấp bé, nhưng lại có vẻ vô cùng chắc chắn, phòng xá xây dựng ngay thẳng trật tự, có phố lớn ngõ nhỏ ngang dọc, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng có chút quy mô.
Một khối đá lớn dựng thẳng bên hồ, cao hơn người, bên trên khắc ba chữ Lạc Nhạn Hồ, cách đó không xa còn dựng một cột cờ, lá cá tung bay trên cột lại viết ba chữ Lạc Nhạn Trấn.
Ba người phi ngựa, nhanh chóng đến đầu trấn, thấy được mười mấy đứa bé vây quanh đầu trấn, những đứa bé này đều mặc quần áo da lông, hết sức tò mò đánh giá ba người Sở Hoan.
Sở Hoan kìm tốc độ ngựa, vào thôn trấn, đi thẳng tới phía trước, người đi trên đường không nhiều lắm, dọc theo phố dài phát hiện thôn trấn này tuy nhỏ, nhưng rất đầy đủ, có quán trà, có quán rượu, có hàng dầu, hàng gạo, tiệm vải cũng không thiếu, thậm chí còn có một nhà trọ, treo tấm biển Nhạn Môn Khách Sạn. Trên đường phố cũng có vài quầy hàng, có bán bánh rán, có bán trang sức, tuy rằng không phồn hoa bằng thôn trấn trong quan, nhưng dường như không thiếu thứ gì.
Ba người Sở Hoan đi trên đường, người hai bên nhìn chằm chằm ba người Sở Hoan, trong nhất thời không ai tới chào hỏi. Sở Hoan cũng không vội tìm người, mà chậm rãi đi về phía trước, giữa các cửa hàng, đột nhiên một bóng người nhanh chóng chạy ra từ một góc sáng sủa, nếu không phải Sở Hoan ghìm ngựa đúng lúc, bóng người kia gần như sẽ đụng vào tuấn mã.
Bóng người kia cúi đầu bước nhanh về phía trước, chờ Sở Hoan ghìm ngựa truyền đến tiếng ngựa hí, dường như bóng người kia phát hiện thiếu chút nữa đụng phải cái gì, lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên.
Sở Hoan nhìn thấy bóng người đột nhiên đi ra này là một nữ tử, nữ tử này rất cao, khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen dài thậm chí buông xuống tới mông nàng, trên người mặc một bộ áo nhỏ màu tím, bên ngoài khoác một chiếc áo lông, tướng mạo không tính rất đẹp, nhưng đôi mắt lung linh, lộ ra anh khí, làn da không trắng, cũng không mềm mại, chẳng qua trong hoàn cảnh này, muốn bảo dưỡng được làn da mềm mại là không thể nào.
Nàng mặc quần màu tím, quần màu tím bao lấy cặp đùi rắn chắc, thắt một quần mỏng, bên hông đeo một cây đao, ngẩng đầu liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, mày liễu căng thẳng, nàng lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Sở Hoan không thể tưởng được tính tình cô nương này lớn lối như vậy, nàng đụng tới, mình còn ghìm ngựa đúng lúc, nhưng thái độ của nàng hiện giờ không hề khách khí, giống như bị tổn thương vậy.
Đúng lúc này, nghe được một thanh âm phía sau kêu lên:
- Tú Liên, chẳng lẽ ta là người tham ăn hay sao? Vì sao phải đi? Chẳng lẽ ta nói chuyện với nàng cũng không được sao?
Một nam tử đuổi theo phía sau, khoảng hai mươi tuổi, nhìn qua lưng hùm vài gấu, mặc áo lông, bên hông đeo đao. Cô nương gọi Tú Liên nghe được thanh âm phía sau, uốn éo, hai chân thon dài chạy đi như bay, dường như sợ hãi nam tử phía sau đuổi theo.
Sở Hoan cực kỳ tò mò, nam tử chạy theo, nhìn thấy Sở Hoan, hơi kỳ quái, chẳng qua cũng không để ý tới Sở Hoan, nhìn chung quanh một chút, thấy cô nương kia, lại đuổi theo.
Tôn Tử Không ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Sư phụ, có phải người này muốn đùa giỡn cô nương kia hay không? Chúng ta có cần rút đao tương trợ không?
Sở Hoan liếc nhìn gã, nói:
- Ngươi có thể rút đao tương trợ!
Nam tử kia nhìn qua trẻ hơn Tôn Tử Không vài tuổi, nhưng dáng người khôi ngô hơn Tôn Tử Không rất nhiều, hơn nữa đeo đao bên hông, nhìn qua không dễ đối phó, Tôn Tử Không nói như vậy, liền im miệng.
Tốc độ của nam tử kia cũng nhanh, đuôi theo kéo cánh tay cô nương kia, không ngờ cô nương kia xoay người tát tới, tốc độ phản ứng của nam tử kia cũng nhanh, thân thể ngửa ra sau, nhưng tay cũng buông lỏng.
- Khâu Minh Đạo, ngươi còn đi theo bà cô, tin bà cô một đao chém chết ngươi hay không?
Tính tình Tú Liên cô nương xem ra quả thật không tốt, mày liễu nhíu chặt, một bàn tay cầm chuôi đao bên hông.
Nam tử Khâu Minh Đạo vội la lên:
- Tú Liên, rốt cuộc ta không tốt chỗ nào? Vì sao nàng không thể nhìn thẳng ta? Tất cả mọi người trong trấn đều biết, nàng đã hứa gả cho ta, cuối năm nay sẽ gả vào Khâu gia ta, nàng… vì sao nàng còn đối với ta như thế?
Tú Niên nũng nịu nói:
- Ai gả cho ngươi? Bà cô chưa từng đáp ứng, ngươi còn dám nói bậy, bà cô quyết không tha cho ngươi!
Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ chán ghét.
Hai người đối diện bên đường, người hai bên chỉ xa xa mà nhìn, không ai dám tiến lên khuyên giải.
Tú Liên quát một tiếng, xoay người rời đi. Khâu Minh Đạo đuổi theo vài bước, Tú Liên đột nhiên rút đao, quay đầu, chỉ múi đao vào Khâu Minh Đạo. Khâu Minh Đạo dừng bước, Tú Liên tiến về phía trước, Khâu Minh Đạo ngây ngốc tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tú Liên đi xa, cũng không dám đuổi theo. Sau một lúc lâu gã mới xoay người lại, vẻ mặt cô đơn, đột nhiên nhìn thấy Sở Hoan đang cưỡi ngựa nhìn mình, gã nhíu mày nhưng vẫn đi tới, cũng không mất cấp bậc lễ nghĩa, chắp tay nói:
- Các hạ là ai? Đến Lạc Nhạn Trấn chúng ta tìm ai?
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:
- Bỉ nhân Sở Hoan, lần này muốn xuyên qua sa mạc, nghe nói nơi này có thể tìm được khách lạc đà dẫn đường?
Khâu Minh Đạo gật đầu nói:
- Không sai. Chỉ là trong trấn cho tất cả mười bảy nhà khách lạc đà, ngươi muốn tìm nhà nào?
- Thực không dám giấu diếm, Sở mỗ chỉ là nghe người ta nói khách lạc đà có thể mang chúng ta xuyên qua sa mạc, mặt khác hoàn toàn không biết gì cả, cũng không biết phải tìm ai.
Sở Hoan thấy Khâu Minh Đạo hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lại cười nói:
- Lại phiền vị huynh đệ này chỉ điểm một chút!
Khâu Minh Đạo đánh giá Sở Hoan một phen, mới nói:
- Mười bảy nhà khách lạc đà, thì xem các ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu tiền. Nếu chỉ ba người các ngươi muốn xuyên qua sa mạc, không có hàng hóa khác, tùy tiện tìm một nhà khách lạc đà nhỏ, chỉ cần hai trăm lạng bạc có thể qua.
- Nếu số lượng người chúng ta đông, còn mang theo hàng hóa thì sao?
- Vẫn phải xem giá tiền của các ngươi.
Khâu Minh Đạo cũng kiên nhẫn:
- Khách lạc đà ít nhất là hai trăm lạng bạc, bên trên có năm trăm lạng bạc, một ngàn lạng bạc, còn khách lạc đà lớn nhất, trên trấn chúng ta có hai nhà, tuy nhiên giá không rẻ.
- Ồ!
Sở Hoan cười nói:
- Không dối gạt vị huynh đệ này, lần này chúng ta có vài trăm người qua sa mạc, còn hơn mười xe hàng hóa…!
- Nếu như vậy, cũng chỉ có Khâu gia chúng ta rồi.
Khâu Minh Đạo lập tức nói:
- Lần này nhà khác đều không nhận được…!
Gã dừng một chút, muốn nói lại thôi, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Khách lạc đà Mã gia cũng có thể nhận chuyến này, chỉ xem các ngươi nguyện ý để nhà nào dẫn đường.
Sở Hoan hỏi:
- Các hạ là?
- Tại hạ Khâu Minh Đạo, Thiếu đương gia khách lạc đà Khâu gia.
Khâu Minh Đạo chắp tay nói:
- Nếu các hạ quả thật muốn tìm khách lạc đà, đại khái có thể theo ta tìm cha ta!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt, đa tạ Thiếu đương gia chỉ điểm.
Khâu Minh Đạo đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, các ngươi có phải người trong quan phủ hay không?
- Ồ?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu đương gia, chẳng lẽ điều này còn có gì cần chú ý?
Khâu Minh Đạo nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, chúng ta dẫn thương nhân dẫn dân chúng, không thể dẫn binh lính, nếu các ngươi là quân đội của triều đình, bất kể là người Tây Lương hay là người Tần, chúng ta cũng sẽ không tiếp nhận.
Bạch Hạt Tử nhíu mày, nhịn không được nói:
- Khâu Thiếu đương gia, khách lạc đà các ngươi là người làm ăn, lấy tiền của người làm việc cho ngươi, còn lựa chọn khách hàng hay sao?
- Cũng giống như vậy.
Khâu Minh Đạo nghiêm mặt nói:
- Nếu các ngươi quả thật là người của quan phủ, ta khuyên các ngươi vẫn mau chóng rời khỏi, thôn trấn chúng ta không tiếp đãi người quan phủ.
Gã chắp tay, dường như chuyện lúc trước khiến lòng gã buồn bã, vô cùng cô đơn, xoay người rời đi.
Sở Hoan vội nói:
- Thiếu đương gia chậm đi đã, làm phiền Thiếu đương gia, có thể dẫn chúng ta đi gặp đương gia của khách lạc đà Khâu gia?
Khâu Minh Đạo do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Các ngươi muốn gặp, theo ta đi là được, chẳng qua ta đã nói rồi, tự các ngươi suy nghĩ là được.
Gã dẫn đường phía trước, Sở Hoan dẫn ngựa theo sau, đi tới khách lạc đà Khâu gia.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu