Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Chương 477 : Đông Lạc Linh Phẫn Nộ!
T
rong đám người, Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mặt mình đã đỏ bừng bừng, lúc này hắn sợ người ta biết mình là kẻ mang cái thứ kia tới.
Tu sĩ gia tộc trong thành Đông Lạc đều tập trung trên không trung, muốn hỗ trợ khổng tước, còn có Đông Lạc Linh cũng mang theo lo lắng, nhưng sau khi bọn họ thấy được chùm tạp quang kia, thì tất cả đều ngơ ngẩn.
Khổng tước đỏ kia kêu rên, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, cũng có thống khổ, trực tiếp cắm đầu rơi xuống mặt đất, toàn thân run rẩy. Lúc này tu sĩ Đông Lạc gia mới kịp phản ứng, cả đám điên cuồng phóng tới, nhưng sau khi tới gần khổng tước thì lại không thấy gì. Chùm tạp quang thần bí kia đã sớm biến mất, chỉ lưu lại khổng tước mệt mỏi hấp hối trên mặt đất.
Đám tu sĩ Đông Lạc gia tộc đều lộ vẻ mặt cực kỳ khó coi, Đông Lạc Linh thì càng như muốn giết người. Ngay sau đó, toàn bộ thành trì liền bị phong tỏa giới nghiêm, lượng lớn tu sĩ Đông Lạc gia tộc như lang như hổ lao ra, mang theo sát khí cùng phẫn nộ, bắt đầu tìm kiếm chùm tạp quang kia.
Có thể tưởng tượng được, nếu bọn họ tìm được chùm tạp quang thần bí kia, tất sẽ dùng thủ đoạn, cực hình thảm thiết mà trừng phạt…
Về phần khổng tước màu đỏ kia thì đã được người trong gia tộc dùng tốc độ nhanh nhất mang đi chữa thương…
Mạnh Hạo mang theo vẻ mặt tức giận, theo đám người mà tản đi. Hắn không biết chim anh vũ đã đi đâu, mà lúc này hắn cũng không có tâm tình để ý. Lúc này hắn càng sợ chim anh vũ kia đột nhiên xuất hiện trên vai mình, nếu vậy, Mạnh Hạo nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất mà trốn khỏi nơi này.
Hắn đột nhiên cảm giác được, vẫn là miếng mỡ đông biết điều hơn một chút….
Toàn bộ thành Đông Lạc, theo màn đêm buông xuống, không ngừng có tu sĩ tản ra, dần dần, trong thành đã không còn người nào không biết việc này. Nhất là trong đêm khuya, tu sĩ Đông Lạc gia không ngừng gào thét lui tới trong thành, không cần nói cũng biết, chuyện hôm nay đã cuốn lên lửa giận cỡ nào của gia tộc này rồi.
Trong phủ đệ gia tộc Đông Lạc gia, Đông Lạc Linh mang theo đôi mắt đẫm nước, trấn an khổng tước trong lúc ngủ vẫn còn run rẩy. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng như vậy của Xích Tước, sát cơ trong mắt Đông Lạc Linh càng thêm mãnh liệt hơn.
- Tìm được chùm tạp quang kia chưa, tìm được vật đó, ta muốn đem nó thiên đao vạn quả!
Đông Lạc Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Đêm khuya, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng một tửu lâu, sắc mặt khó coi, lâu lâu lại thở dài thườn thượt. Hắn đang định nhắm mắt thì đột ngột mở bừng ra, hắn thấy chim anh vũ đột ngột xuất hiện trong phòng.
Vẫn là một thân tạp mao, cái chuông do miếng mỡ đông biến thành vẫn còn trên chân nó. Trong mắt nó, vẻ cuồng ngạo lộ ra, ẩn sâu trong đó còn có chút thỏa mãn cùng đắc ý.
- Khụ khụ, Ngũ gia ta về rồi!
Chim anh vũ nghênh ngang đứng trên bàn, hất cằm nhìn Mạnh Hạo.
- Thoải mái không?
Mạnh Hạo không lộ chút biểu cảm gì, thản nhiên nói.
- Rất thoải mái!
Chim anh vũ nghe vậy, lập tức hít sâu một cái, vẻ cuồng ngạo trong mắt tan đi, thay vào đó là vẻ mặt hồi tưởng.
- Loại chim tước thuần sắc này, Ngũ gia ta đã thử qua rất nhiều màu, dù là lão tổ của phượng hoàng đều bị lão tử năm đó thử qua rồi. Nhưng chỉ có màu đỏ là vẫn còn chưa được thử, quả thật không tệ, không tệ mà!
Chim anh vũ cảm khái than.
- Ngươi có biết không, một khi bị phát hiện, chúng ta phiền toái lớn rồi!
Mạnh Hạo thản nhiên nói tiếp.
- Sợ cái gì, tin Ngũ gia, được bất tử. Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong. Nếu bọn chúng dám chọc ta, ta liền giết sạch! Cũng đối phó với bọn chúng như con chim tước kia vậy!
Chim anh vũ ngạo nghễ ngẩng đầu, khí thế duy ngã độc tôn lại lộ ra.
- Không phải ta nói ngươi làm sai, làm chim phải có khí thế, làm người cũng phải có khí thế! Khí thế kia rất là quan trọng, ta có nghĩa vụ giúp ngươi, đến đây, cùng ta hô lớn…
- Ngươi không có đạo đức, ngươi quá tà ác, độ hóa ngươi cùng con chim vô cùng tà ác này, là sứ mệnh cả đời của ta!
Cái chuông trên chân chim anh vũ, lộ ra gương mặt của miếng mỡ đông, nghiêm túc nói.
- Ngươi câm mồm, em gái ngươi đó, lần sau có chuyện tốt như vậy sẽ không mang theo ngươi nữa! Năm đó, con Tinh Không Viên Hầu kia, mang người theo không!? Còn có con hỏa phượng hoàng kia, có mang theo ngươi không!?
- Còn có con cá bự lông dài trong Tinh Hải kia, còn con hổ bự trên núi thứ tám, còn có đại kim long kia, ngươi quên hết rồi à!
Chim anh vũ cúi đầu, nhìn miếng mỡ đông khinh thường mắng.
- Éc… Lão phu là bị ép!
Miếng mỡ đông chần chừ một chút, rồi cắn răng nói.
Mạnh Hạo trầm mặc ở một bên, hắn vốn còn muốn nói chút gì về chuyện hôm nay. Nhưng lúc này nghe được “chiến tích” năm đó của chim anh vũ kia, hắn bỗng nhiên không còn lời nào để nói rồi. Thở dài, hắn lắc đầu, không quan tâm nữa, chỉ nhằm mắt đả tọa.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, gia tộc Đông Lạc dùng toàn bộ lực lượng, còn vận dụng thêm cả chí bảo trong tộc, triển khai thần thức tìm kiếm mỗi một góc trong thành, nhưng vẫn mãi không thu hoạch được gì. Đợt điều tra này, kéo dài tới ba ngày mới dần tiêu tán.
Trong ba ngày này, Mạnh Hạo ra ngoài hai lần, mỗi lần đều có chim anh vũ đứng trên vai hắn, còn cao ngạo ngẩng đầu theo Mạnh Hạo quan sát toàn thành. Thậm chí còn có mấy lần đi qua đám tộc nhân của Đông Lạc gia, nhưng tất cả đều không ai hoài nghi tới chim anh vũ nhìn có chút xấu xí này.
- Không cần lo lắng, loại chuyện này, Ngũ gia ta đã làm nhiều rồi, cho tới bây giờ đều chưa bị bắt lần nào. Hôm nay, trên giang hồ tràn ngập truyền thuyết về Ngũ gia, nhưng không ai biết được bộ dạng chân chính của Ngũ gia ta!
Chim anh vũ ngạo nghễ mở miệng.
Mạnh Hạo trầm mặc.
Hai lần ra ngoài, Mạnh Hạo tìm hiểu được, lần đấu giá này quả thật sẽ xuất hiện mấy loại dược thảo, trong đó có mười gốc Linh Lan diệp.
Về phần giá đấu giá, hắn cũng hỏi thăm rồi, thảo dược này, cách một vài năm lại có bán ra, ước chừng khoảng trên vạn linh thạch!
Trên người Mạnh Hạo không có nhiều linh thạch như thế, nhưng trong túi trữ vật Quý Hồng Đông, ngoài linh thạch cực phẩm thì còn chút linh thạch rải rác, số lượng khoảng hai vạn, dùng để phục chế đan dược thì không đủ, nhưng mua Linh Lan Diệp thì vẫn dư.
Cho đến hoàng hôn ngày thứ tư, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi đả tọa mở mắt ra, hắn thở dài môt hơi, biết phiền toái tìm tới rồi. Việc lúc trước hắn cũng đã thấy được sơ hở, lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng.
Không bao lâu, cửa phòng của hắn nổ tung, trực tiếp bị người bên ngoài đạp nát, hóa thành vô số mảnh vỡ cuốn thẳng vào trong.
Cửa phòng vừa bị đập nát, con vẹt chớp mắt, ồ một tiếng rồi biến mất tung mất tích, không biết tới nơi nào. Sắc mặt Mạnh Hạo rất là khó chịu, rõ ràng nó gây ra phiền toái, vậy mà lại bắt mình đi chùi đít. Việc này làm cho tâm tình Mạnh Hạo rất là ác cmn liệt.
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn mang, hắn đương nhiên biết nơi này là nơi cá lớn nuốt cá bé cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí nhiều người coi mấy chữ này là phép tắc sinh tồn tại Mặc Thổ này. Yếu đuối cùng lùi bước, sẽ đại biểu cho đối phương càng thêm mạnh mẽ ép tới, cuối cùng sẽ nghiền nát chính mình.