People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 487-488
hương 487: Nam tử vô danh.
- Hôm nay ta phải đi liên lạc với một số thương gia, mở đường tiêu thụ hàng, thuận tiện tìm ba mặt tiền thích hợp, nếu giá cả hợp lý sẽ mua lấy trang trí hoàn thiện.
Đường Kính Chi xua tay bảo hai vị di nương không cần thỉnh an:
- Nhu Nhi, việc của nàng là làm quà cho Hoàng thái hậu đấy, còn Uyển Nhi, mấy ngày nữa Thị Mặc sẽ phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, việc ở bên kia do nàng quản lý chung.
- Vâng, thiếp rõ rồi.
Hai nàng đồng thanh đáp:
Nha hoàn bê thức ăn lên, nhiều món ăn hơn thường ngày không ít, chắc chắn bọn họ ăn không thể hết được, hiện giờ thân phận y thay đổi rồi mà, cái ăn cái mặc phải chú ý, khí phái thì khí phái thật đấy, nhưng mà chi phí cũng từ đó mà tăng vọt.
Như tiền công cho đám nha hoàn hạ nhân tăng lên chưa nói, còn phải thay đổi một loạt y phục cho hạ nhân, nếu không ra ngoài cửa ăn mặc quá kém làm mất mặt Trung Nghĩa Bá.
Trong phủ cũng có thêm cả đống hạ nhân mới, hầu hạ chủ tử ít, để làm cảnh thì nhiều, may mà có Trịnh Hân Như tới quản lý giúp, nếu không y và ba vị di nương thực sự không còn thời gian lo mấy chuyện này.
Ăn sáng xong, bốn phu thê Đường gia tới thẳng tiểu viện, Đường Kính Chi gọi Đường Uy tới hỏi thăm tình hình bố trí ám vệ ở Ni Lạc Thần, biết mọi chuyện diễn ra thuận lợi, bảo:
- Một thời gian nữa ta phải đi xa một chuyến, an toàn nơi này giao cho ngươi! Nhớ kỹ, nếu như các vị di nương ra ngoài, nhất định phải cảnh giác tuyệt đối.
- Vâng, Nhị gia hẳn còn nhớ nam tử mà Thành Khoan cứu sống? Người này võ nghệ cao cường tuyệt không dưới nô tài, sau này các vị di nương ra ngoài, nô tài sẽ sai hắn đi theo bảo vệ, nhất quyết không để xảy ra vấn đề gì.
Đường Kính Chi có ấn tượng khá rõ với nam tử đó, lần trước đi Lưu Châu, chính hắn bày ra kế hỏa công, đồng thời chỉ huy ám vệ chặn đứng được hộ vệ trong Điền phủ phản kích chiếm cổng, lúc đó thực lực hai bên chênh lệch, các ám vệ lại chỉ giỏi tác chiến độc lập, đối diện với hộ vệ Điền phủ huấn luyện quân sự hoàn bị, nếu không có hắn chỉ huy hợp lý, hôm đó đã không thể chặn được cửa ngăn Điền Cơ đột vây.
Lần đó nam tử này lập được đại công, Đường Kính Chi còn thưởng lớn cho hắn.
Ngọc Nhi đã phát hiện nam tử này không tầm thường từ rất sớm, nàng cũng quan sát hắn thời gian dài, chỉ thấy người này nói ít, tỏ ra rất bổn phận, nên không để ý nữa.
Nghe Đường Uy nói vậy, Ngọc Nhi ngữa nghề muốn đích thân thử võ công của người này ra sao.
Đường Kính Chi nghĩ một lúc, để đảm bảo an toàn ấy vị di nương, y cần gặp nam tử này, hỏi kỹ một phen:
- Đường Uy, ngươi bảo hắn tới đây, để ta hỏi chuyện.
Đường Uy nhận lệnh lui ra.
- Tướng công, hay là để thiếp thử thân thủ của hắn xem thế nào?
Ngọc Nhi đề nghị.
Nhu Nhi nghe vậy hứng thú cổ vũ:
- Tướng công, để Ngọc Nhi muội muội thử đi, để thiếp mở rộng tầm mắt, thiếp còn chưa được chứng kiến võ công của muội ấy.
- Nàng đó.
Đường Kính Chi dở khóc dở cười, vốn y không định cho Ngọc Nhi thăm dò, dù sao người có bản lĩnh thì có kiêu ngạo của mình, có điều thấy cả Uyển Nhi cũng có vẻ mong đợi, cuối cùng không thể tử chối:
- Thử cũng được, nhưng không được làm quá.
Một lúc sau Đường Uy dẫn người vào đại sảnh, hắn vừa mới quỳ một gối xuống hành lễ, chưa kịp nói gì thì một vật bay xẹt qua tai, mang theo kình phong dữ dội, nam tử kia thì người khựng lại, lui nhanh về phía sau, đôi mắt trở nên cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm Ngọc Nhi.
Hóa ra vừa rồi Ngọc Nhi thừa lúc Đường Uy quỳ xuống, bắn ra một cây cương châm về phía nam tử kia.
Thân thủ của nam tử kia hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Ngọc Nhi, chẳng những tiếp được cương châm mà chớp mắt toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
Ngọc Nhi mặt đanh lại, loáng lên chắn trước mặt Đường Kính Chi, lạnh lùng quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ẩn mình vào Đường gia ta, có ý đồ gì?
Nam tử kia thu sát khí lại, trở thành người bình thường, chắp tay nói:
- Tiểu nhân không hiểu vì sao di nương ra tay đả thương mình, cũng không hiểu di nương hỏi thế là ý gì.
- Đừng giả vờ hồ đồ với ta!
Bàn tay giấu trong ống tay áo Ngọc Nhi rung lên, sáu mũi cương châm xuất hiện trong kẽ ngón tay, vừa rồi nàng chỉ dùng một nửa thực lực mà thôi, còn lúc này nam tử kia chỉ cần lộ chút gì đó bất thường là nàng giết ngay.
Lần trước nàng quá sơ ý rồi, không ngờ nam tử này có võ nghệ cao siêu như thế, đáng sợ nhất là sát khí như ngưng thành thực chất trên người hắn, không biết phải tắm máu bao nhiêu người mới luyện ra được.
Bằng vào thứ sát khí đó, Ngọc Nhi dám khẳng định, kẻ này là một tên sát tinh, tuyệt đối không phải hạng vô danh.
- Ngọc Nhi, nàng tránh ra đi, để cho ta hỏi vài câu.
Đường Kính Chi lên tiếng, Ngọc Nhi tuy võ công cao, nhưng đối nhân xử thế không được khéo léo cho lắm, không phải cứ dùng võ lực có thể giải quyết mọi chuyện.
Ngọc Nhi do dự nói:
- Kẻ này trong tay còn cầm cương châm, nếu thiếp tránh ra, hắn thừa cơ ra tay, sợ khó bảo vệ an toàn cho tướng công.
Nam tử kia nghe vậy buông tay, cương châm rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Ngọc Nhi lúc này mới bước sang bên cạnh, nhường tầm nhìn cho Đường Kính Chi, nhưng vẫn tập trung toàn bộ tinh thần sẵn sàng ứng phó.
Đường Kính Chi quan sát kỹ nam tử này, thấy mặt hắn vuông vức, người không cao lớn vạm vỡ lắm, nhưng rất cân đối, hai bàn tay dài có khớp xương to, bình thường trông giống như con vượn tay dài, nhưng vừa nãy tỏa ra sát khí liền giống một con hổ hung ác.
Có điều tuy trên người nam tử này có rất nhiều nghi vấn song Thành Khoan là ám vệ lâu năm, với con mắt nhìn người của ông ta cũng tin tưởng vào người này thì có thể dùng không cần nghi ngờ.
Hơn nữa khi Thành Khoan cứu người này, lúc đó y ở Lưu Châu còn chưa quyết liệt với Vương Mông, cũng không cần lo là mật thám kẻ địch gài vào Đường gia.
- Với bản lĩnh của ngươi, trước kia hẳn phải là một tướng lĩnh trong quân.
Quan sát một hồi, Đường Kính Chi lên tiếng: xem tại
- Thế này, chỉ cần ngươi gật đầu cho ta biết, ngươi không phải là tướng đào ngũ lâm trận bỏ chạy, không phải là nội gián thông đồng với địch bán nước, ta có thể để ngươi tiếp tục ở lại Đường gia.
Nam tử kia thản nhiên nhìn vào mắt Đường Kính Chi, gật đầu.
- Được, dùng người không nghi, nghi thì không dùng, ta cũng không hỏi tên tuổi, gốc gác của ngươi làm gì, chỉ cần ngươi làm một việc, sau này khi mấy vi di nương của ta ra ngoài, ta cần ngươi bảo vệ các nàng, ngươi có làm được không?
Đường Kính Chi cao giọng nói:
Nam tử kia cân nhắc một lúc mới gật đầu:
- Tiểu nhân có kẻ thù ở Ni Lạc Thần, có điều ra ngoài chỉ cần đội cái nón rộng vành là được, an toàn của các vị di nương không vấn đề gì.
- Tốt, vậy sau này ta gọi ngươi là gì?
- Cứ gọi là Vương Nhị đi.
Đường Kính Chi hỏi xong bảo Đường Uy dẫn người này đi.
- Tướng công, kẻ này gốc gác không rõ, võ công lại cao cường, tỳ thiếp mà không dùng ám khí, muốn hạ được hắn cũng không phải dễ dàng, chàng giữ hắn lại trong nhà quá nguy hiểm.
Đợi Đường Uy đưa Vương Nhị đi rồi, Ngọc Nhi quýnh lên nói:
Uyển Nhi và Nhu Nhi cũng có chung suy nghĩ, cùng nhìn sang phía Đường Kính Chi.
- Người này đúng là lai lịch bất minh, nhưng từ năm ngoái hắn vào ám vệ, nàng có phát hiện ra hắn có gì bất thường không?
Đường Kính Chi tay chống cằm hỏi:
Ngọc Nhi lắc đầu:
- Năm ngoái đi Kiên Thành, tỳ thiếp đã chủ ý tới hắn, còn ngầm quan sát một thời gian, không có gì khác thường, nếu không thiếp sớm giết hắn rồi. Về sau thiếp bảo Đường Uy theo dõi, cũng không phát hiện ra điều gì.
Chương 488: Đi tìm cửa hiệu.
- Kẻ này tự xưng tiểu nhân mà không xưng nô tài, hắn là kẻ kiêu ngạo, hơn nữa thần thái thản nhiên, chứng tỏ là người chính trực, tự nói mình có kẻ thù ở Ni Lạc Thần vẫn nhận bảo vệ các nàng, nói lên hắn có trách nhiệm, người như vậy có ơn tất báo, vả lại ta tin vào Thành Khoan, nên mới giữ hắn lại.
Đường Kính Chi giải thích:
- Yêm tâm, ta khẳng định hắn không phải nội gián do kẻ khác gài vào Đường gia. truyện copy từ
Ngọc Nhi vẫn không yên tâm:
- Nhưng cho dù hắn không có ý đồ xấu với Đường gia ta thì sau lưng hắn có kẻ thù, chàng không sợ bị hắn làm liên lụy à?
- Ta còn thiếu kẻ thù sao? Đám Tần Mục, ba vị nội các đại học sĩ, văn thần võ tướng rất nhiều người ngứa mắt với ta, rồi đám Tề công công. Ta sợ gì có thêm một kẻ thù nữa.
Đường Kính Chi khoát tay:
- Mấy ngày nữa ta rời kinh đi bàn chuyện làm ăn rồi, lúc đó Ngọc Nhi đi theo ta, như vậy ở kinh thành trừ Hồng huynh ra thì chúng ta không còn cao thủ nào khác, hơn nữa huynh ấy còn có chuyện khác, không thể lúc nào cũng ở đây, nên ta không yên tâm về an toàn của Nhu Nhi và Uyển Nhi.
- Á, tướng công, chàng sắp rời kinh à?
Nhu Nhi lần đầu nghe thấy chuyện này, kêu lên nho nhỏ:
- Ừ, có lẽ phải đi tương đối lâu.
Đường Kính Chi gật đầu xác nhận, kể sơ qua kế hoạch của mình:
Nhu Nhi chu miệng, tay phải nắm lấy tay áo Đường Kính Chi, lúc này nàng chẳng còn chút vui vẻ nào được chuẩn bị lễ vật cho Hoàng thái hậu nữa, Uyển Nhi không nói gì, nhưng lòng rất quyến luyến, cả hai vừa thành phụ nhân thực sự, đang lúc ân ái mặn nồng, sao nỡ chia tay tướng công?
Đường Kính Chi cũng chẳng muốn đi, nhưng không có cách nào, kéo hai nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành một hồi.
Đợi tâm tình hai nàng tốt hơn rồi Đường Kính Chi gọi người mang giấy bút tới, viết hai bức thư đem đầu đuôi chuyện dùng lương thực tiếp tế nạn dân về nhà cầy cấy kể ra một lượt, cái gửi cho Bàng Lộc ghi rõ nhận được thư phải lập tức hành động, không thể để lỡ thời gian, cái gửi cho Bàng Việt và Từ Thức bảo hộ tùy cơ ứng biến, với hai tên này chỉ cần rõ tình thế ắt biết làm sao cho có lợi nhất, không cần y phải nhiều lời.
Viết thư xong Đường Kính Chi bảo Ngọc Nhi đi tìm con Hải Đông Thanh mang về Lạc Thành.
Con Hải Đông Thanh tất nhiên là có thể bay tới đây, có điều hiện giờ chắn chắn không ít kẻ theo dõi phủ của y, cho nên không thể để nó bay qua bay lại ở đây chuyển thư được.
Tiếp đó Đường Kính Chi cùng Nhu Nhi đi chọn thợ thêu có kỹ thuật tốt để bọn họ làm quan cho Hoàng thái hậu, mặc dù những thợ thêu này không biết chữ, nhưng chỉ cần bọn họ coi chữ cũng như hoa văn, thêu lại chính xác là được.
Đương nhiên để đề phòng, Đường Kính Chi vẫn tách riêng bọn họ ra, mỗi người chỉ đảm trách một phần câu chuyện, tránh để bị tiết lộ ra ngoài.
Việc này một mình Nhu Nhi làm là đủ, hiện nàng cũng quen việc rồi, nhưng Đường Kính Chi biết cô bé này là người quyến luyến mình nhất, nên muốn ở bên cho tâm tình nàng khôi phục hẳn mới rời đi tìm Thị Mặc, bảo nó bàn giao mọi việc cho Uyển Nhi, đồng thời cho nó biết vài ngày nữa phải theo Tấn Lương Bá Minh Chính đi tới ba châu phía tây bàn chuyện làm ăn.
Minh Chính không hiểu chuyện kinh doanh, cũng chưa bao giờ kinh doanh, sở dĩ cần hắn đi cùng chẳng qua Thị Mặc tuổi còn quá nhỏ, khó làm người ngoài tin tưởng, nên cần thân phận của Minh Chính, thực ra chủ ý do Thị Mặc quyết.
Lo xong việc bên này thì Ngọc Nhi cũng trở về, Đường Kính Chi liền cùng nàng và Thị Mặc rời phủ, đi liên hệ mối tiêu thụ hàng cùng tìm kiếm cửa hiệu thích hợp.
Lúc này chưa phải giờ cao điểm trong ngày, đường xá không có nhiều người qua lại lắm, song hai bên đường không ít người bán rong bày hàng.
Thực ra Đường Kính Chi không lo chuyện tiêu thụ lắm, chẳng qua là lần đầu đưa đồ thêu này ra thị trường, muốn để lại tiếng vang lớn thôi, chuyện nhỏ nhặt này y cũng không trực tiếp làm mà giao cho Thị Mặc đi lo liệu.
Vì hiện giờ còn chưa thể đưa hàng ra, cho nên không cần Thị Mặc nói kỹ, chỉ cần những người bán hàng kia biết sắp có hàng thêu mới được bán ra, cùng với địa điểm bọn họ có thể mua được là đủ.
Qua mấy con phố lớn, ba người tới đường khu phồn hoa nhất Ni Lạc Thần, tất nhiên là không tính tới sông Tần Hoài, chỗ đó quá đặc thù.
Nơi này các cửa hiệu không những diện tích lớn, trang trí cũng rất xa hoa, chuyên bán những thứ hàng cao cấp, Đường Kính Chi tính bán đồ thêu cấp cao ở nơi này, những người bày hàng bán bên lề đường sẽ chỉ mua được thứ trung hạ cấp.
Đi được chừng nửa canh giờ, Đường Kính Chi phát hiện ra trước mắt là hiệu tơ lụa Tần Thị, cân nhắc một lúc rồi xuống ngựa, đi vào.
Lần trước y tới đây mua một lượng lớn hàng, lại còn hào phóng thưởng tiền cho tiểu nhị ở đây, cho nên y vừa tới gần, tiểu nhị trông cửa liền nhận ra ngay.
- Ra là Đường nhị gia tới, ngài đợi một chút, tiểu nhân đi tìm Lưu chưởng quầy ngay.
Tiểu nhị khom người vài thật sâu rồi chạy nhanh vào hậu viện, đám tiểu nhị khác nghe thấy vậy cũng chào hỏi rôm rả, làm không ít khách trong hiệu ngạc nhiên.
Lưu chưởng quầy lê tấm thân to bèo ục ịch chạy ra, chỉ quãng đường ngắn thôi mà đã thở hồng hộc rồi, ông ta tuy là hạ nhân của Tần gia, nhưng có bản lĩnh, thường ngày không phải làm việc mệt nhọc, coi như được an nhàn sung sướng rồi.
- Đường nhị gia, ngài tới giục hàng ạ? Ngài đợi thêm chút nữa thôi, tiểu nhân được báo hôm nay đội xe tới nơi rồi.
Đường Kính Chi mỉm cười:
- Tốt, lúc đó cứ đưa hàng sang chỗ ta, sẽ có người thanh toán tiền hàng.
- Vâng, Đường nhị gia cứ yên tâm, hàng tới nơi tiểu nhân sẽ đích thân đưa hàng tới chỗ ngài.
Lưu chưởng quầy biết chuyện thiếu gia nhà mình và Đường Kính Chi ký hiệp nghị nữa, cho nên tỏ ra hết sức sốt sắng nhiệt tình, vừa nói vừa mời Đường Kính Chi ra hậu viện uống trà.
Đường Kính Chi còn có chính sự phải làm, lắc đầu từ chối, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay ta ra ngoài là muốn mua mấy cửa hiệu lớn, ông có biết gần đây có nơi nào bán đại lâu ba tầng không?
- Ồ, Đường nhị gia muốn tự mình bán đồ thêu à?
- Đúng thế, đồ thêu do Đường gia ta làm ra cũng phân chia làm ba loại cao, trung, hạ cấp. Trung và hạ cấp giao cho người ta bán rồi, cao cấp tương đối ít cho nên ta muốn tự bán.
Điều này chẳng phải cơ mật thương nghiệp gì, ai kinh doanh đều hiểu cả, cho nên Đường Kính Chi không dấu diếm, có sao nói vậy:
Lưu chưởng quầy nhíu mày trầm tư:
- Đường nhị gia nhất định phải mua đại lâu ba tầng sao? Mặt tiền như cửa hiệu này không được à?
Tơ lụa Tần Thị tuy nằm trên con phố phồn hoa nhưng ở rìa ngoài, diện tích lớn song chỉ có một tầng.
- Nhất định phải là ba tầng hoặc cao hơn.
Thứ cao cấp thì phải bán ở nơi thật xa hoa sang trọng, nếu không đồ của ngươi có tốt có đẹp tới đâu cũng chẳng bán nổi, giống như đi vào tửu lâu, dù rượu có quý, thức ăn có ngon mà tửu lâu quá nhỏ thì cũng không bán được giá cao.
Người có tiền thực sự, trừ coi trọng hàng hóa, càng để ý hưởng thụ về tinh thần, nó bao gồm phục vụ chu đáo, bước vào chốn xa hoa hơn đời, nếu mặt tiền không đủ xa hoa, khách quý chẳng muốn bước vào nếu không hạ thấp giá trị bản thân.
Lưu chưởng quầy thấy Đường Kính Chi dứt khoát như vậy thì hỏi:
- Vậy Đường nhị gia có hứng thù hợp tác với Tơ lụa Tần thị chúng tôi nữa không?
Thấy Đường Kính Chi nghi hoặc, ông ta giải thích rõ hơn:
- Là thế này, Tần gia chúng tôi tổng cộng có ba cửa hiệu ở Ni Lạc Thần, trong đó cái lớn nhất chính phù hợp với tiêu chuẩn của ngài, nếu như ngài có ý hợp tác thì chúng ta có thể ngồi xuống thảo luận kỹ hơn.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân