Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 485-486
hương 485: Cảm giác không mặc y phục.
Vì quá khẩn trương, Hoàng thái hậu bị đẩy ngược lại bên hồ, còn Đường Kính Chi trượt một đoạn xa cả mét.
- Bẩm Hoàng thái hậu, thời gian không còn sớm nữa, cửa cung sắp đóng rồi.
Thái giám tóc trắng đó đầu nhìn mặt đất, giọng đều đều như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
Hoàng thái hậu lúc này tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực rồi, đưa tay lên ôm ngực, khẽ ấn xuống, chừng như sợ nó thoát ra ngoài thật, quay ngoắt đi, không dám nhìn Đường Kính Chi cái nào, giọng còn mang theo chút run rẩy:
- Khởi giá hồi cung.
- Vâng.
Thái giám tốc trắng khom người đáp.
Đường Kính Chi lúc này vẫn chưa hoàn hồn, quên cả thi lễ đưa tiễn, cứ đứng ngây ngốc ra nhìn bóng lưng mỹ diệu kia xa dần...
Hoàng thái hậu vốn chỉ muốn làm sao rời khỏi nơi này nhanh hết mức có thể, nhưng đi được một quãng vị thái giám kia ngăn lại:
- Hoàng thái hậu, bên ngoài có rất nhiều hộ vệ đấy, người nên chỉnh trang lại một chút rồi hẵng ra thì tốt hơn.
Nói xong không đợi Hoàng thái hậu đồng ý đã bước tới, đưa bày tay trắng thon thả như tay nữ nhân, cẩn thận giúp nàng búi lại mái tóc tán loạn.
Nếu người nào khác còn ở đây sẽ phát hiện ra trong mắt vị thái giám này có chút ý cười cùng cưng chiều.
Không sai, đúng là cưng chiều.
Không ai thực sự biết rõ thân phận thái giám già này, mọi người chỉ biết ngày hoàng thái hậu gả vào cung thì có vị thái giám này theo bên cạnh rồi, gần hai mươi năm qua đi, không ít cung nữ thái giám bên cạnh Hoàng thái hậu đã nước lên theo thuyền, nắm giữ các vị trí trọng yếu trong cung, còn người thái giám này vẫn chỉ ở bên hầu hạ nàng.
Chỉ là một thái giám rất bình thường, hoàn toàn không có chức vị gì.
Nhưng không một ai dám xem thường ông ta, vì ngay Hoàng thái hậu cũng đối xử với ông ta rất kính trọng, chẳng những không phải làm việc lặt vặt, còn có hai tiểu thái giám chân tay lanh lẹ theo hầu.
Để cho thái giám tóc trắng đó vấn lại tóc, tâm tình Hoàng thái hậu đã bình phục hơn đôi chút, để lại một câu "ai gia về cung đây", rồi đưa tay vịn cánh tay thái giám già, rời khỏi hậu hoa viên.
Nghe tiếng Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi mới sực tỉnh, có điều mặc cho y mồm mép cỡ nào lúc này miệng chỉ há ra mà không nói nổi một lời.
Đầu óc dần dần tỉnh táo, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, mình đúng là cả gian, vừa rồi làm cái quái gì vậy?
Định hôn Hoàng thái hậu ư?
Chê mạng quá dài sao?
Phải biết rằng nữ nhân đó nói một câu là có thể chặt đầu y, hơn nữa còn liên lụy mấy trăm mạng người ở Lạc thành.
Lúc này Đường Kính Chi sợ tới cứng người, đó là hậu quả y không gánh nổi.
Cứ đứng ở giữa hồ hồi lâu, Đường Kính Chi mới đưa tay lên lau mồ hôi trán, không ngờ ôm Hoàng thái hậu một hồi, trên đó vẫn còn vương mùi thơm cơ thể cám dỗ đó, không khỏi nhớ lại cảnh vừa xảy ra.
Eo đó đó thật mềm thanh mành mà không gầy, đầy nhục cảm, đối ngực kia càng hai cái đệm bông, đổi lại là bất kỳ nam nhân nào gặp phải tình cảnh đó cũng không kiềm được lòng, đâu phải lỗi của mình.
Đường Kính Chi tự lừa mình lừa người lẩm bẩm một câu, nếu là nam nhân khác tích tắc đã buông tay ra quỳ xuống khấu đầu xa tha mạng rồi, còn y làm gì, nâng cằm nàng lên, lại còn định hôn nữa...
Lắc mạnh đầu, Đường Kính Chi đi về phía đại sảnh, nửa đường thì gặp Vương quản gia nói cơm tối đã chuẩn bị xong, các vị di nương đã đợi ở nhà ăn, liền đổi hướng.
Ba vị di nương đều biết có nhân vật lớn tới phủ, vừa thấy Đường Kính Chi bước qua cửa, đua nhau hỏi, khi biết Hoàng thái hậu vừa mới ở nhà mình, ba cái miệng há hốc ra không sao tin nổi.
- Tuyệt vời, Hoàng thái hậu tự mình tới chúc mừng tướng công đó.
Nhu Nhi ngây ngốc hồi lâu rồi nhảy cẫng lên vỗ tay reo hò trước tiên.
Hoàng thái hậu tới nhà thần tử, đó là vinh hạnh độc nhất vô nhị, là đại biểu cho sự coi trọng của hoàng thất. Hoàng gia trong mắt tiểu thiếu phụ này mang một sắc thái huyền bí truyền kỳ, vừa lung linh, vừa cao vời vợi, bao sao nàng không mừng. đọc truyện mới nhất tại.
Ngọc Nhi trước giờ không thích triều đình, nhưng hiện giờ thực sự chấp nhận gả gà theo gà, cả chó theo chó rồi, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Chỉ có Uyển Nhi qua một hồi kinh ngạc hạ giọng xuống thì thầm:
- Tiên hoàng đã giá băng, sao Hoàng thái hậu có thể một mình rời cung được? Chuyện này nếu để truyền ra ngoài e ảnh hưởng không tốt.
- Đúng vậy, cho nên chuyện Hoàng thái hậu tới phủ ta, các nàng nhất quyết phải bảo mật.
Đường Kính Chi đặt đũa xuống, thận trọng nhắc nhở, tuy có không ít người biết việc này, bảo mật hoàn toàn là gần như không thể, nhưng ít nhất tuyệt đối không thể để lời nào truyền ra từ Đường gia.
- Ồ...
Nhu Nhi vốn còn định đem chuyện này ra khoe cơ, nghe vậy thất vọng xìu mặt xuống.
Ngọc Nhi gục gặc đầu:
- Ừm, tỳ thiếp hiểu rồi, bọn thiếp cũng chẳng có giao lưu quý phụ gì, dù muốn nói cũng chẳng có chỗ mà nói.
Dẫu vậy thì ba nàng vẫn hết sức hưng phấn, còn Đường Kính Chi thì vừa ăn cơm vừa suy nghĩ chuyện tiếp xúc cơ thể thân mật với Hoàng thái hậu lúc chiều.
Cơ thể gợi cảm đó, phong vận thành thục đó, cánh môi hồng nhuận cãm dỗ đó... Tất cả khiến người y nóng lên, ánh mắt lướt qua mấy vị di nương, cuối cùng dừng lại trên tấm thân cực kỳ nóng bỏng của Ngọc Nhi, mắt không sao dứt ra nổi nữa.
Cảm giác của Ngọc Nhi cực kỳ nhạy bén, chỉ thoáng chốc là nhận ra có đôi mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm cơ thể mình, bỗng nàng cảm thấy dưới ánh mắt đó, bản thân như không mặc y phục, chịu không thấu, cúi mặt xuống, có chút lúng túng.
- Tướng công, ăn món này đi.
Nhu Nhi lúc này còn chưa hết hưng phấn, không phát hiện ra sự khác thường của Đường Kính Chi, dùng đũa trúc gắp cho y một miếng nấm.
Nghe giọng Nhu Nhi làm Đường Kính Chi nhớ ra một việc, chuyển ánh mắt khỏi Ngọc Nhi, nói:
- Nhu Nhi, từ mai nàng chọn cho ta những thợ thêu tốt nhất, thêu hết hình ta vẽ cho nàng trong cuốn sách nhỏ đó.
- Không phải chàng nói đợi tháng sau mới thêu câu chuyện hoàn chỉnh sao?
Uyển Nhi vừa gắp thức ăn cho Đường Kính Chi, vừa nghi hoặc hỏi:
- Chuyện là thế này...
Đường Kính Chi liền kể qua chuyện hồi chiều:
Nhu Nhi nghe xong lại lần nữa kích động, đặt đũa xuống reo lên:
- Oa, ra làm quà cho Hoàng thái hậu sao, hay quá, có điều bọn họ không ai thêu đẹp bằng thiếp, hay là để thiếp đích thân thêu cho.
- Không được, Hoàng thái hậu nói không thể trì hoãn quá lâu, một mình nàng thêu tới bao giờ mới xong.
Đường Kính Chi lắc đầu phủ quyết luôn, thực ra y lo Nhu Nhi muốn tranh thủ thêu cho xong sớm mà thức đêm, nha đầu này giờ biển tẩy của y rồi, chẳng sợ phạt nữa, thấy Nhu Nhi có vẻ tiếc nuối thì bẹo cái má đáng yêu của nàng nói:
- Nàng có thể thêu phần mở đầu và ba trang đầu tiên, tới khi đó ta sẽ khen nàng trước Hoàng thái hậu, nói không chừng Hoàng thái hậu cao hứng sẽ thưởng cho nàng đó.
- Thật không?
Tim Nhu Nhi kích động đập bình bịch, nàng vốn chỉ là đứa trẻ nhà bình dân, nếu như quả thực một ngày được Hoàng thái hậu khen thưởng thì nở mày nở mặt biết nhường nào, tới lúc đó ở trước mặt các tỷ muội cũng có thể ngẩng mặt tự hào rồi.
- Đương nhiên là thật.
Đường Kính Chi mỉm cười đáp:
Uyển Nhi và Ngọc Nhi hâm mộ Nhu Nhi vô cùng, cả vương triều này có mấy nữ tử được Hoàng thái hậu khen thưởng chứ?
Đường Kính Chi nhìn dáng vẻ của Uyển Nhi và Ngọc Nhi mà thầm buồn cười, nếu các nàng biết hôm nay Hoàng thái hậu cao quý bị tướng công các nàng ôm trong lòng không hiểu nghĩ thế nào.
Ăn cơm xong, Đường Kính Chi không nói một lời nắm tay Ngọc Nhi kéo thẳng ra khỏi cửa, Ngọc Nhi sớm đã phát hiện tướng công thư sinh hôm nay rất bất thường rồi, còn chưa kịp hỏi bị y kéo ra khỏi nhà ăn.
Nhu Nhi ngẹo đầu sang một bên mắt chớp chớp:
- Uyển Nhi muội muội, tướng công có chuyện gì mà gấp gáp thế?
Uyển Nhi nhún vai, cũng chẳng hiểu ra sao.
Chương 486: Nha hoàn xinh đẹp.
Vừa mới đi tới chỗ hành lang tối, Đường Kính Chi không dằn lòng được vươn cánh tay mạnh mẽ siết chặt Ngọc Nhi vào lòng, ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, tay còn lại đã quen đường đi lối về nhanh chóng tìm đựa khe hở của chiếc áo lụa luồn vào bên trong, nắm lấy ngọc nhũ mềm mại đang mỗi ngày trở nên đầy đặn đàn hồi dưới sự chăm sóc của y.
Ngọc Nhi không ngờ Đường Kính Chi lại làm bậy ngay ở giữa lối đi thế này, một thoáng giật mình liền vội vàng đẩ ra, nhưng Đường Kính Chi ôm quá chặt, thủ pháp của y cũng quá điêu luyện rồi, vạt áo của nàng bị lộ ra song nhũ trắng nõn căng tròn, cùng nụ hoa đỏ ngạo nghễ vươn cao lọt vào cái miệng tham lam, làm toàn thân nàng bủn rủn vùng vẫy nửa ngày không được tích sự gì.
Dần dà Ngọc Nhi không đụng đậy nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Đường Kính Chi, dần dần hưởng ứng lại sự nhiệt tình của tướng công thư sinh, miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ say lòng người, toàn thân nàng tê đai, tới khi một cánh tay một tay lần xuống định cởi dây lưng, Ngọc Nhi mới tỉnh lại đôi chút, giữ chặt lấy ta:
- Đừng, chỗ này không được ….
Đường Kính Chi quyến luyến xoa nắn bầu ngực săn chắc đàn hồi đó làm người ta ngất ngây một lúc mới chịu buông tha cho Ngọc Nhi, giúp nàng chỉnh trang lại váy áo, sau đó nôn nóng kéo tay nàng chạy về phòng.
Vừa mới vào phòng, còn chưa kịp cả đóng cửa Đường Kính Chi không kiềm chế được dục hỏa trong lòng, tiểu nha hoàn vừa mới định đi lên định thi lễ vấn an, Đường Kính Chi chẳng kịp nhìn bế ngang người Ngọc Nhi ngồi xuống ghế, tay phải vội vã tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là nụ hôn nóng bỏng, tay trái cấp tốc luồn qua chiếc váy đen, thuận theo chân ngọc tiến thẳng tới nơi địa đàng thân bí.
Ngọc Nhi hô hấp trở nên gấp gáp, yếu ớt phản ứng:
- Tướng công, đợi vào phòng trong đã…
Lúc này Đường Kính Chi làm sao chịu nghe nữa, trong đầu y chỉ có hình ảnh một mỹ phụ làn da trắng sáng như ngọc trai, bầu vú cao ngất, mái tóc xõa tung đôi mắt mê ly, hơi thở thơm tho, những hồi ức đó khiến y mất đi lý trí, động tác hắn trở nên có chút thô bạo, sau khi cởi bỏ dây lưng của nàng, bỏ qua cả giai đoạn chuẩn bị ban đầu, mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng.
Tiểu nha hoàn kia chứng kiến cảnh nóng bóng thế này không phải một lần nữa, không còn hoảng sợ, nó nhẹ nhàng lùi ra ngoài đóng cửa lại để cho đôi tình nhân quấn chặt lấy nhau, say sưa trong niềm vui cá nước.
Sáng sớm, Đường Kính Chi mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lọt vào mắt là mảng da thịt trắng như tuyết, thế là bất kể ba bảy hai mốt kéo vào trong lòng.
Ngọc Nhi tối qua bị Đường Kính Chi dày vò rất lâu, lúc này đang ngủ ngon, đột nhiên ngực bị tập kích, tức thì tỉnh ngay lại.
- Tướng công, đừng quấy nữa.
Ngọc Nhi buồn ngủ díp mắt, mắt chỉ lười biếng mở một khe hẹp, gạt tay Đường Kính Chi sang một bên.
- Á à, dám động thủ với tướng công, ta phải thi hành gia pháp.
Đường Kính Chi kêu một tiếng quái dị, lật người Ngọc Nhi lại, vùi đầu vào giữa ngực nàng.
Ngọc Nhi hét lên một tiếng, định đẩ ra, nhưng những điểm mẫn cảm nhất trên người bị Đường Kính Chi biết cả rồi, thoáng cái chỉ còn sức thở dốc, mặc cho Đường Kính Chi làm bậy trên người:
- Tướng công, chàng làm sao thế, đến giờ vẫn còn chưa đủ à?
- Chưa đủ đâu, nếu hôm nay không phải làm việc, ta ở nhà cả ngày phục vụ nàng thật thoải mái.
Đường Kính Chi làm sao chịu nói nguyên nhân, khẽ cắn vành tai mềm của Ngọc Nhi, thì thầm:
- Phì, rõ ràng là chàng muốn, lại bảo phục vụ người ta.
Ngọc Nhi hai mắt long lanh xuân tình, hờn mát trách y:
- Thế nào, chẳng lẽ nàng không cảm thấy thoải mái à?
- Không thèm nói nữa, chàng càng ngày càng xấu rồi.
Đêm qua đại chiến mấy trận rồi, lúc này Đường Kính Chi chỉ định trêu ghẹo Ngọc Nhi một chút mà thôi, nhưng nhìn đôi mắt nàng, y không dám đùa với lửa nữa, nếu không hôm nay khó mà rời giường được.
Gần đây việc bận rộn, không thể tham luyến mỹ sắc mà làm lỡ chính sự được.
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi không làm bừa nữa trái lại còn có chút hờn oán, lườm y một cái mới lấếm mặc vào, sau đó kéo chăn, lấy tú hoa hài, hầu hạ Đường Kính Chi mặc y phục.
Đường Kính Chi rời giường, giang hai tay ra lười biếng để Ngọc Nhi mặc áo cho, nói:
- Lát nữa nàng gọi con Đông Hải Thanh tới nhé, để nó giúp mang một phong thư về, ta có chuyện giao Đại quản sự và đám Bàng Việt, Từ Thức làm?
- Ồ, chuyện gì thế?
Ngọc Nhi hỏi, con Hải Đông Thanh chỉ dùng truyền những tin khẩn cấp và quan trọng nhất:
Đường Kính Chi chỉnh lại cổ áo, nói:
- Liên quan tới chuyện vận chuyển lương thực trong phủ giúp triều đình đưa nạn dân về nhà, hơn một tháng nữa là tới vụ rồi, hoàng thái hậu và hoàng thượng đều đang rất sốt ruột. Đám Bàng Việt, Từ Thức cũng có thể nhân cơ hội này mở rộng thế lực của ám vệ.
Ngọc Nhi gật đầu, chuyện lớn thế này không thể chậm trễ được.
Hai người vừa mặc y phục xong liền có hạ nhân trong phủ bê nước sạch vào giửa mặt.
Đi vào là hai nha hoàn mới, đứa bên trái da sáng bóng, mày thanh mảnh, có vài phần vẻ đẹp mong manh yếu đuổi làm người ta yêu thương; đứa bên phải thì cánh môi cong dầy, mũi cao, người đầy đặn, đôi mắt thi thoảng lơ đễnh phóng ra ánh mắt câu hồn nhiếp phách.
Thấy hai nha hoàn này Đường Kính Chi nhớ ngay ra lời Vương quản gia nói hôm qua rằng trong phủ có một số kẻ không đáng tin, là tai mắt của người ta, hơn nữa có kẻ sau lưng muốn dùng mỹ nhân kế với y.
Nói thực, hai nha hoàn này đều là mỹ nữ hiếm có, song nếu muốn quyến rũ Đường Kính Chi thì còn kém một chút.
Luận thành thục nóng bỏng, chúng không so được với Hồ Phụng Kiều và Chu Quế Phương.
Luận mong manh yếu đuổi, bọn chúng kém xa Hồ Kiều Kiều và Sương Nhi.
Còn luận dung mạo thua kém Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi.
Nghĩ thế Đường Kính Chi cảm thấy mình thật hạnh phúc, có bao nhiêu mỹ nữ như vậy bầu bạn bên cạnh, hơn nữa các nàng còn sắp sinh con cho y.
Y sắp được làm cha rồi.
Hai nha hoàn đó vào cửa, đặt chậu nước sạch xuống, nha hoàn yếu đuối vắt khăn bông, muốn đi tới lau mặt cho Đường Kính Chi.
Mặc dù động tác của nó rất tự nhiên, không có chút vẻ già làm bộ, càng không tỏ ra có ý đồ quyến rũ gì, nhưng trong lòng có cảnh giác, Đường Kính Chi tất nhiên không dể nó dễ dàng tiếp cận, đưa tay ngăn ngăn lại, nha hoàn đầy đặn thấy thế định đi tới thay thế thì Đường Kính Chi lên tiếng:
- Ngọc Nhi, nàng rửa mặt cho ta nào.
Ngọc Nhi nhạy cảm nhưng chỉ là với người học võ thôi, nàng không phát hiện ra hai nha hoàn này có vấn đề gì, song thấy hai nha hoàn xinh đẹp thái quá này, chẳng có chút thiện cảm nào, không muốn bọn chúng tiếp cận tướng công thư sinh, liền lấy khăn mặt trong tay một đứa lau cho Đường Kính Chi.
Hai nha hoàn kia thấy Đường Kính Chi không cho hầu hạ thì đều khéo léo thi lễ lui ra, rất quy củ đúng mực, nếu không có Vương quản gia nhắc nhở trước, thì Đường Kính Chi quả thực chẳng nghi ngờ gì.
Mà có vẻ kẻ phái chúng tới đây hơi xem thường y rồi, hai nha hoàn này rõ ràng không thông minh cho lắm, hoặc không hiểu đấu tranh hậu viện, bọn chúng không phải là nha hoàn thiếp thân của nữ chủ, tùacute; tiếp cận nam chủ tử thế này đúng là dại dột, gặp phải nữ chủ tử hiền lành thì nhẹ cũng bị điều đi nơi khác cho khất mắt, nến nữ chủ tử ác độc một chút thì rất nhiều điều không hay có thể xảy ra.
Rửa ráy xong xuôi, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi tới thẳng nhà ăn, lúc này đã hơi muộn, buổi tập luyện buổi sáng đành phải bỏ, ở nhà ăn Nhu Nhi và Uyển Nhi đã tới trước rồi.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân