Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Chương 483-484
C
hương 483: Lại có chủ ý hay.
Hoàng thái hậu đứng dậy đi tới mấy bước, khiến Đường Kính Chi lại được ngửi thấy hương thơm mê hoặc trên người bà, lòng không kìm được xao động, rồi nhớ tới Hồ Phụng Kiều đã lâu không gặp, trên người nữ tử xứng đáng gọi là vưu vật nhân gian đó mang mùi thơm kích thích dụng vọng nguyên thủy nhất của nam nhân, còn Chu Quế Phương đang ở Lạc thành, hương thơm trên cơ thể nàng cũng luôn khiến người ta sinh ra suy nghĩ vẩn vơ.
Chỉ tiếc mới cùng nàng gần gũi hai lần, chưa cảm thụ hết được.
Úc Hương của ta, nàng có khỏe không? Có nhớ tới ta không? Sương Nhi phải chăm lo việc nhà có cố gắng quá sức không? Nàng thật thiệt thòi, hi sinh vì ta quá nhiều rồi, nhất định sau này ta không bao giờ khiến nàng phải buồn nữa. Kiều Kiều chữa trị tiến triển không...
Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi nhìn mình tới xuất thần, trừng mắt lên cảnh cáo y mà không ăn thua, chẳng hiểu sao bà lại không dám đối diện với ánh mắt say đắm nhu tình đó, quay đầu sang bên giục:
- Này, ngươi nói mau đi chứ.
Đường Kính Chi hoàn toàn không biết vừa rồi mình nhớ nhung tới thê thiếp phương xa lại lần nữa gây hiểu lầm tai hại, vội định thần trình bày kế hoạch của mình.
Vì phương nam ấm áp, mùa đông cũng không có tuyết rơi, cho nên năm ngoái phương bắc bùng phát thiên tai, năm trăm vạn nạn dân phương bắc có ít nhất đổ về phương nam, một nửa còn lại thì phân tán ở quanh Ni Lạc Thần, cùng chạy về phía đông, nơi giàu có nhất vương triều.
Chỉ có một phần mười vì hoàn cảnh địa lý mà chạy sang phía tây.
Quê Đường Kính Chi ở lệch về phía nam, bốn mùa nhiệt độ chênh lệch nhau không nhiều, mùa đông không lạnh như Ni Lạc Thần, mùa hè cũng không nóng như Hải Châu, Liễu Châu.
Còn một điều quan trọng nhất, Lạc thành là yết hầu từ Ni Lạc Thần thông tới các châu phương nam.
Biện pháp của Đường Kính Chi rất đơn giản, chính là lệnh quan phủ các nơi phát tán văn thư rộng rãi, yêu cầu nạn dân mau chóng về nhà chuẩn bị trồng trọt.
Để bách tính trên đường về nhà không bị chết đói, Đường Kính Chi tính đem toàn bộ lương thực mà Đường gia tích trữ được ra, đặt những điểm tế cháo khắp các thành trấn trên đường về phương bắc.
Tính toán được tốc độ của người trưởng thành, sau đó lập các trạm cung ứng hợp lý.
Đương nhiên chỉ một mình Đường gia bỏ lương thực là không đủ, hơn nữa dù hoàng thái hậu và hoàng đế tin cậy thì Đường Kính Chi vẫn phải phòng xa, vì còn đám Tề Đức Thịnh, còn bách quan, nhiều thứ phải tị hiềm, cho nên y định cổ động cả Giả gia và Tần gia góp sức vào chuyện này, đương nhiên y cũng không cần bọn họ làm miễn phí, mà đợi tương lai có mẫu hình mới, Đường gia trực tiếp khấu trừ tiền nhượng quyền là được.
Còn nữa biện pháp này phải để quan phủ các nơi ra mặt, vừa đảm bảo trật tự, để người dân không lo lắng trên đường về, hơn nữa để bọn họ tin triều đình không bỏ mặc bọn họ, sinh ra lòng tin vào triều đình.
Đường Kính Chi tổ chức ngôn từ, đem suy tính trong lòng nói ra.
Hoàng thái hậu vừa nghe vừa gật đầu, cũng chậm rãi đi lại trong đại sảnh:
- Để bọn họ sinh lòng tin với triều đình, loại trừ khả năng bị kẻ có mưu đồ bất chính kích động, ổn định lại phương bắc. Nạn dân về nhà phải đi mất một tháng, trong thời gian này triều đình sẽ nghĩ cách tiếp tục gom góp tiền bạc, mua lương thực, để bọn họ về quê cũng có cái ăn.
Đường Kính Chi bổ xung thêm:
- Thần cho rằng để nhanh chóng mua được lương thực, có thể để Tấn Lương bá và Vương quản gia trực tiếp tham gia chuyện này, sau khi nhận được tiền từ người hợp tác, liền mua lương thực ở đương địa, để quan phủ phái binh áp giải lên phương bắc. Đề phòng quan viên đương địa tham ô, cần có nội xưởng phối hợp giám sát.
Hoàng thái hậu hiếm có nói lời cảm kích:
- Đường ái khanh, lòng trung thành của khanh với vương triều, ai gia và hoàng thượng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Thử hỏi có mấy thần tử sẵn lòng đem tải vật nhà mình ra hỗ trợ cho triều đình trong lúc cấp bách?
Nếu chỉ một phần mười số quan viên lúc nào cũng đem trung quân ái quốc đeo trên miệng làm thế, thiên tai nhân họa gì cũng không thể dao động căn cơ vương triều, mình và hoàng nhi cũng đã chẳng phải suốt ngày rầu rĩ về thiếu tiền.
Tất nhiên chuyện không đơn giản như thế, Hoàng thái hậu tuy tinh minh, có thủ đoạn, dẫu sao chỉ là nữ nhân chốn hậu cung kín cổng cao tường, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài mới sinh ý nghĩ mang phần ngây thơ như vậy.
Vì hoàng thái hậu nhắc tới chính sự, Đường Kính Chi thuận tiện nhắc tới hôm nay cùng hoàng đế rời cung, bàn tính dựa vào cơ hội kỳ thi lớn lần này, thay thế một số quan viên địa phương.
- Thay thế quan viên địa phương chỉ cần thận trọng một chút thì không phải lo lắng nhiều, nhưng đối với tướng lĩnh có chút uy vọng thì không thể làm ngay được, phải đợi tình hình ổn định trở lại, quân lương còn nợ đã phát đủ thì mới có thể thay máu được.
Hoàng thái hậu không phản đối ý kiến này, hiểu lo lắng của Đường Kính Chi khi kể chuyện này ra với mình:
- Ngươi cứ yên tâm, chuyện này ai gia sẽ để trong lòng, nhắc nhở hoàng thượng chú ý. Có điều muốn trả đủ quân lương còn thiếu thì lại tốn một khoản ngân lượng lớn nữa.
- Hoàng thái hậu, hiện mua lương thực thứ hai của phương nam cũng đã thu hoạch rồi, giá sắp giảm mạnh! Cho nên tiền mua lương thực không tốn quá nhiều, cấp đủ lương thực đã, còn tiền đợi sau, chỉ cần có cơm ăn, đồng thời hoàng thượng hạ chỉ thăm hỏi trấn an, quân sĩ không phải không hiểu tình hình, oán thán sẽ không nhiều. Dù sao tạo phản là chuyện chu di cửu tộc, nếu không vào đường cùng, chẳng người bình thường nào muốn làm.
Phía sau chiếc ghế gỗ lim lớn đặt ở chủ vị, người xa phu như pho tượng thấy Đường Kính Chi đối đáp trầm tĩnh tự tin, lúc này mới nhường mắt lên nhìn y một cái, trong mắt có chút tán thưởng.
Người này ở trong cung lâu năm, trước giờ luôn theo hầu hạ hoàng thái hậu, võ công cao tuyệt, lòng trung thành không phải bàn cãi, có thể nói Hoàng thái hậu bảo ông ta đi chết, ông ta không nhíu mày lấy một cái.
- Đường ái khanh đúng là phúc tinh trời cao phái xuống phụ trợ ai gia và hoàng thượng.
Hoàng thái hậu nhìn khuôn mặt tuấn dật của Đường Kính Chi khẽ mỉm cười:
- Tạ ơn Hoàng thái hậu khen ngợi.
Đường Kính Chi lúc này mới từ trong trầm tư tỉnh lại, không kịp để ý tới vẻ mặt Hoàng thái hậu, chỉ khom lưng cung kính đáp theo thói quen:
- Phía Lạc thành, học sinh sẽ gửi bồ câu đưa thư để quản sự trong phủ bố trí vận chuyển lương thảo, Giả gia thân thiết với Đường gia, rất hiểu con người của thần, cho nên chuyện này hẳn là không có vấn đề. Còn vị Tần công tử kia càng tinh minh, hẳn sẽ tích cực phối hợp, những nạn dân này trên đường về hẳn không xảy ra vấn đề gì nữa.
Đường Kính Chi tất nhiên không quên gửi thư cho Bàng Việt và Từ Thức, cơ hội cho Đường gia công khai bố trí người lập quan hệ các nơi này không dại gì bỏ qua, chỉ cần thánh chỉ truyền xuống lệnh phối hợp với Đường gia có thể tận dụng làm vài việc với mục đích riêng rồi, quan trọng nhất là dặn hai tên đó cẩn thận, không để người nội xưởng đánh hơi được.
Còn may qua tìm hiểu nội xưởng này không được mạnh như Cẩm Y Vệ hay Đông Xưởng két tiếng lịch sử Hoa Hạ, tầm hoạt động của nội xưởng này hạn chế trong kinh thành, tin tức thu thập thông qua lục phiến môn, lúc cần mới cử người từ kinh thành tới các nơi.
- Ai gia hôm nay về cung sẽ gặp và nói chuyện này cho hoàng thượng, sáng mai dùng thư hỏa tốc tám trăm dặm truyền chỉ tới các châu phương nam.
Hoàng thái hậu tâm tình rất tốt, nói đùa một câu:
- Vốn hôm nay ai gia thấy hoàng thượng rời cung trong lòng mới ngứa ngáy, mới định ra ngoài cho thoải mái, không ngờ lại được một chủ ý hay.
Hoàng thái hậu từ khi gả vào trong cung, liền giống như hóa thân thành một con phượng hoàng cao quý, địa vị hiển hách song cũng mất đi tự do.
Chương 484: Chuyện ngoài dự liệu.
Đường Kính Chi là người rất yếu lòng với nữ nhân, thấy thương thay cho Hoàng thái hậu, một câu nói chưa kịp qua đầu đã vọt khỏi miệng:
- Hoàng thái hậu sau này ở trong cung thấy buồn, nếu có thời gian rảnh cứ qua chỗ thần tản bộ, mặc dù hiện trời lạnh, hậu hoa viên trong phủ không có cách sắc gì đẹp, nhưng nếu chơi trượt băng trên hồ, cũng rất vui.
Trượt băng trên hồ?
Hoàng thái hậu bật cười, đừng nói sau khi gả vào cung, dù là thời thiếu nữ ở nhà, làm gì có chuyện tiểu thư nhà quan đi trượt băng trên hồ giống đám nha đầu điên được.
Tối đa bà chỉ cho đám nha hoàn chơi, còn mình đừng bên hồ xem náo nhiệt, tưởng tượng ra nếu mình ở đó mà thôi.
Chẳng hiểu vì sao hôm nay Hoàng thái hậu có chút háo hức kích động muốn đi trượt băng.
Bớt chút kính sợ với Hoàng thái hậu, cho nên hiện giờ Đường Kính Chi dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của bà, thấy đôi mắt phượng rõ ràng đang đấu tranh rất dữ dội, liền nói thêm một câu:
- Hoàng thái hậu khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, vì sao không chơi cho tận hứng.
Đúng vậy, vào cung gần hai mươi năm bà rời cung chưa quá 10 lần.
Hoàng thái hậu lòng dâng cảm xúc khó tả, cắn răng nói:
- Đi nào, chúng ta tới hậu hoa viên nhà khanh nhìn xem sao.
- Vâng, cung thỉnh Hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi khom lưng xuống đưa tay dẫn đường.
Hoàng thái hậu muốn thả lỏng một phen, không quá chú trọng quy củ nữa, đi tới trước chỉ cách Đường Kính Chi một quãng nhỏ, gần như bước song song với y.
Vị thái giám tóc trắng kia mặc dù ngạc nhiên về quyết định của Hoàng thái hậu, nhưng không lên tiếng phản đối, rời đại sảnh, ông ta phất tay không cho hộ vệ gác bên ngoài đi theo, còn bản thân luôn giữ khoảng cách chừng năm bước với Hoàng thái hậu.
Trong khoảng cách này, ông ta tin rằng trên đời không một ai có thể làm hại Hoàng thái hậu trước mặt ông ta.
Mặt trời đã ngả về phía tây, thời gian không còn sớm nữa, Đường Kính Chi bước nhanh hơn, dẫn Hoàng thái hậu tới bên hồ băng, y nhảy xuống trước, bước trên mặt hồ, chạy nhanh chừng hai trượng, sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh, mượn đà quán tính trượt đi, hai tay giang rộng đón gió, miệng hét lên một cách thích thú.
Hoàng thái hậu dở khóc dở cười, ai ngờ cái tên này dám trượt băng trước mặt mình thật, lại còn vui vẻ như thế, giống như đứa trẻ con vậy.
Đường Kính Chi trượt vài lượt rồi, thấy Hoàng thái hậu vẫn cứ đứng bên bờ nhìn xuống, liền chạy tới, xung quanh chỉ có mỗi vị thái giám già mặt như người chết kia, chẳng lo ai dám tới gần, liền dụ dỗ:
- Hoàng thái hậu, đứng nhìn thì làm sao biết lạc thú thực sự của trượt băng.
Bất giác y nhớ tới giày trượt băng ở thời đại của y, tiếc là ở đây muốn làm một cái như vậy rất khó, thầm tính không biết có cách gì thay thế không, năm nay bận rộn không làm kịp rồi, qua năm sau nếu còn ở kinh sẽ làm tặng Nhu Nhi một cái, nhất định cô bé này sẽ thích mê.
Hoàng thái hậu do dự, từ nhỏ tới lớn bà chưa trượt băng lần nào, quay đầu lại, nhìn về phía sau, chỉ thấy cửa viện ngoài thái giám tin cẩn ra không còn ai khác nữa, bà hít sâu một hơi, tay vén mép vấy, rụt rè bước xuống, tưởng chừng không phải bước xuống mặt hồ đóng băng mà như bước lên bàn chông vậy.
Hoàng thái hậu không biết mặt hồ trơn thế nào, thêm vào mặc váy dài, hành động bất tiện, chân trước vừa bước xuống, chân sâu nhấc lên, liền trượt một đoạn, người ngã ra đằng sau.
- Á.
Một tiếng hét kinh hãi phát ra:
Đường Kính Chi luôn theo dõi Hoàng thái hậu, sợ bà nghĩ, thấy thế vội vàng vươn tay ra, vòng qua eo hoàng thái hậu, cảm giác thật mềm êm ái như nước, làm lòng y chao đảo.
Hoàng thái hậu thì đang hoảng sợ, theo bản năng đưa cả hai tay ôm lấy cánh tay Đường Kính Chi, hoàn toàn chẳng hề nhận ra rằng hai bầu vú trước ngực bị ép vào cánh tay Đường Kính Chi tới biến hình.
Một tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh mềm mại như không xương, tiếp đó tay cảm nhận được bầu ngực đầy đặn cọ vào, ngửi hương thơm thục nữ truyền vào mũi, tim Đường Kính Chi nhảy múa trong lồng ngực.
Lúc này Hoàng thái hậu luống cuống như tiểu cô nương, mái tóc vấn cao bị xõa ra, buông xuống hai vai, che đi vành tai trắng mịn.
Cả hai đều sững người...
Chỉ khác là đôi mắt sáng như trăng của Hoàng thái hậu biến hóa không ngừng, có chút hoảng loạn, còn ánh mắt Đường Kính Chi mang theo một tia lửa nhỏ, nhưng đầy sức nóng, nhìn cổ áo của bà, chỉ thấy làn da trắng ngần sáng dìu dịu như ánh ngọc, tiếp đó là hai bầu ngực phập phồng hết sức gấp gáp, tuy cách lớp vải, nhưng có thể tưởng tượng ra được đường cong đầy sức sống phía dưới.
Trừ mê luyến dung mạo xinh đẹp cùng thân hình mềm mại nóng bỏng của đại mỹ nhân trước mắt, trong lòng y còn trào dâng một khoái cảm chinh phục, phạm thượng.
Phải biết rằng diễm phụ trong lòng y là quốc mẫu, là Hoàng thái hậu, là mẻ đẻ của hoàng đế.
Nếu là người khác nhìn bà một lần cũng khó, vậy mà y lại đang bị y ôm ở trong lòng. xem tại
Y thề, kết quả này không phải do y cố ý đặt bấy, nhưng ôm mỹ phụ thành thục ấy trong lòng, từ tận đáy lòng có khao khát hưởng thụ quả táo chín mọng cấm kỵ này.
Vì thế tay phải tăng thêm lực siết lấy cơ thể yêu kiều đó kéo vào trong lòng, hai thần hình dán sát vào nhau, sinh ra sự dụ hoặc cực lớn, tay trái đưa ra đỡ nhẹ lấy chiếc cằm thon nhỏ nâng lên, nhìn ngắm kỹ dung mạo Hoàng thái hậu, khóe mắt có nếp nhăn lờ mờ, nhưng không làm nét đẹp bà giảm đi phần nào, ngược lại tăng thêm vẻ quyến rũ, làn da vẫn trợn láng như da thiếu nữ, cái mũi xinh xinh, tiếp đó là cánh môi hồng hé mở.
Nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận đang run run đó, tim Đường Kính Chi đập thình thịch, nhìn thấy hàm răng trắng chỉnh tề như trâu châu, cùng một phần đầu lưỡi nhỏ lộ ra ngoài không khí, làm y cảm thấy môi khô cong, cổ họng khô cháy, nếu chẳng phải trong lòng còn chút lý trí thì y cúi xuống ngấu nghiến nó rồi.
Hoàng thái hậu trải qua hoảng sợ ban đâu đã dần hồi tỉnh lại, vốn bà muốn vịn Đường Kính Chi đứng lên, nhưng đột nhiên ý thức được chuyện không xong, bà là ai chứ, sao có thể để một nam tử trưởng thành ôm ấp trong lòng như thế?
Ý thức được vấn đề khuôn mặt Hoàng thái hậu nóng như phát sốt, áng hồng đốt tận tới cổ, tệ hơn nữa trước ngực và eo hông trở nên đặc biệt mẫn cảm, bà nhận rõ mồn một nằm ngón tay mạnh mẽ chạm vào da thịt mình, từng hơi nóng từ đó truyền qua cơ thể.
Ù ù...
Gió lạnh bên hồ mang theo hơi thở nam nhân dồn dập đổ ập vào, Hoàng thái hậu cảm thấy toàn thân bủn rủn, như không còn chút xương nào.
Đặc biệt là ánh mắt mang đầy dã tính nóng bỏng kia khiến hơi thở bà trở nên gấp gáp, trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi.
Bầu ngực phập phồng kịch liệt, vô hình trung cọ sát mạnh hơn vào cánh tay Đường Kính Chi, còn cách mấy lớp áo, thực sự không có cảm giác gì, nhưng chính "ma" trong lòng mê hoặc khiến người ta sinh tưởng tượng không thực, cảm giác tê tê truyền tới, làm bà nhận thấy hai núm vú của mình không ngờ đã săn cứng rồi.
Phải đẩ ra, lý trí nói vậy nhưng sinh lý lại là chuyện khác, tay bà không có chút sức lực nào.
Đường Kính Chi thời khắc này mặc dù còn giữ được lý trí, song cũng không còn kiểm soát được cơ thể nữa, con người là thế, rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảnh khoắc, thấy ánh mắt Hoàng thái hậu né tránh, không dám nhìn mình, sự yếu đuối đó càng khiến y không muốn buông nữ nhân cao quý này ra.
Bình thường chưa bao giờ có ý nghĩa mạo phạm Hoàng thái hậu, nhưng dưới tình huống đặc thù nà không bỏ được bản sắc nam nhân, từ từ áp môi xuống...
- Khụ.
Thực ra mọi việc diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhưng đôi nam nữ ôm nhau cảm giác thời gian rất lâu, như cả thế kỷ trôi qua rồi, tứi tận khi thái giám tóc trắng kia đột ngột ho một tiếng, hai bên như bị sét đánh, vội vàng tách nhau ra.