Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 481-482
hương 481: Hữu phượng lai nghi.
Thấy Minh Chính không vòng vèo lằng nhằng mà nói thẳng thừng luôn thì Đường Kính Chi rất vui mừng, y thích quan hệ với những người sảng khoái thẳng thắn như thế, bớt đau đầu, vội đặt chén trà xuống:
- Tấn Lương Bá quá khiêm tốn khách khí rồi, Hoàng thái hậu đã tuyển chọn ngài lo việc này, tức là nói rõ Hoàng thái hậu rất tán thưởng ngài, tin tưởng ngài, sau này có chuyện chúng ta nên cùng nhau tham khảo bàn bạc mới đúng.
Nghe Đường Kính Chi nói vậy Minh Chính thở phào, hắn thực sự sợ thanh niên mới tấn thăng lên Trung Nghĩa Bá này đang độ đắc ý, ỷ được hoàng đế và hoàng thái hậu trọng dụng mà lên mặt.
Mặc dù hắn lành tính, giỏi nhẫn nhịn nhưng chung quy có ai thích phải nhìn mặt người khác mà sống chứ?
Đường Kính Chi tiếp đó giới thiệu đại khái ý hướng kinh doanh toàn vương triều của y, đồng thời nói rõ tình hình năm châu phương nam trừ Vân Châu ra thì bốn châu còn lại đều đã có người hợp tác.
Minh Chính tuy là người tầm thường, nhưng hiểu rõ đạo đối nhân xử thế, biết Đường Kính Chi nói gì cũng là khách khí thôi, nên trong quá trình đó chỉ gật đầu thi thoảng phụ họa vài câu, không góp ý gì, có điều hắn thực sự khâm phục thanh niên trẻ tuổi có năng lực và tham vọng này.
Vương quản gia ở bên hầu hạ, thi thoảng cũng góp ý, chủ yếu là việc phụ trợ, còn việc kinh doanh không xen vào nửa lời, ông ta tuy không có tước vị gì, song là tâm phúc của Hoàng thái hậu, nên hai người còn lại không dám xem nhẹ ý kiến của ông ta.
Cứ thế ba bọn họ ngồi trò chuyện nửa canh giờ.
Bọn họ trước đó không quen không biết, nhưng nói rất hợp ý vì ai cũng rõ vị trí của mình.
Sắp tới giờ cơm tối, cuối cùng Thị Mặc cuối cùng dẫn đám tiểu nha hoàn cùng toàn bộ vật dụng ở nhà cũ tới, cả Trịnh Hân Như cũng đi cùng..
Đám tiểu nha hoàn kia đã bao giờ nhìn thấy đại viện xa hoa như thế, đứa nào đứa nấy mắt mở to tròn xoe, mặc dù ở nhà cũ chủ tử rất hiền hòa, nhưng tới đây đứa nào cũng bất giác trở nên rụt rẻ, ngay cả đi lại cũng cẩn thận, sợ dẫm bẩn mặt sàn sáng bóng dưới chân.
Đường Kính Chi thì chẳng để ý, chỉ dặn dò Vương quản gia vài câu, bố trí cho bọn chúng chỗ ăn ở.
Do chuyện kinh doanh không thể thiếu Thị Mặc cho nên Đường Kính Chi định để Trịnh Hân Như sang bên này giúp quản lý nội viện, dù sao Hồng Phong nói không vội kết hôn. nguồn
Dù Trịnh Hân Như không nói về quá khứ của mình, nhưng nhìn cách ứng xử khéo léo, chừng mực, lễ độ ưu nhã, thấp thoáng mang khí chất đại gia khuê tú, biết nàng có xuất thân cực cao, không phải tiểu thư hào môn cũng là thê thiếp quan viên gặp nạn.
Đợi Vương quản gia đi rồi Minh Chính cũng cáo từ, Đường Kính Chi định giữ hắn lại ăn cơm, nhưng Minh Chính từ chối, nói y vừa mới chuyển tới nhà mới, nhiều việc bộn bề không muốn quấy nhiễu thêm.
Vừa rồi nói chuyện rất hợp ý cho nên Đường Kính Chi khách khí đích thân tiễn Minh Chính ra tận cửa lớn, Minh Chính vừa nhận lấy cương ngựa thì thấy phía đầu kia con đường có một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa, bên cạnh là hai hàng quân sĩ mấy chục người mặc khôi giáp cầm ngân thương sáng loáng, hắn vừa nhìn rõ mã phu trên xe thì mặt biến sắc, vội vàng dừng động tác lên ngựa, giao dây cương cho tùy tùng dắt ngựa sang một bên.
Đường Kính Chi thấy Minh Chính mặt đổi sắc, hai tay nắm chặt, hiển nhiên trong lòng rất khẩn trương thì tò mò lắm, làm cho một vị bá tước phải như thế, xem ra chủ nhân của chiếc xe ngựa kia phải cực cao rồi.
Trong khi đang quan sát đoàn người đó thì chiếc xe ngựa chầm chậm đi tới gần rồi còn dừng trước cổng nhà mình, Đường Kính Chi càng thêm ngạc nhiên.
Xe vừa dừng bánh, hai hàng quân sĩ xông tới vây kính lấy xung quanh, nắm chặt trường thương, mắt cảnh giá nhìn mọi động tĩnh bốn xung quanh, thực ra khu vực này vốn vắng người, người qua lại đều thuộc gia tộc có thân phận, không tới mức tò mò hiếu kỳ như người dân thường, song những quan sĩ cầm trường thương kia lại chẳng tỏ ra có chút lơi lỏng nào.
Xa phu kia tuổi không còn ít nữa, tóc trắng hết cả, song da dẻ mịn màng, khí sắc rất tốt, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, chỉ dùng một tay nắm càng xe là thoải mái chạm đất.
- Bẩm chủ tử, tới phủ Trung Nghĩa bá rồi.
Xa phu đặt roi dài sang bên, nhỏ giọng nói vào trong xe ngựa, tiếp đó một người chạy tới, quỳ bốn chân tay xuống mặt đất.
Đường Kính Chi nhìn thấy cảnh này xuyên qua khe hở đám quân sĩ thì cả kinh, ai thế này? Lấy người làm ghế xuống xe nữa?
Rèm xe được xa phu vén lên, một cái chân nhỏ đi tú hoa hài màu hồng đưa ra thoáng chốc, tiếp đó bị mép váy dài che đi, bàn tay trắng như bạch ngọc nắm lấy cửa xe, rồi khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy xuất hiện, hai mắt Đường Kính Chi mở lớn hết cỡ.
Hoàng thái hậu?
Đường Kính Chi quả thực không tin vào mắt mình nữa, đưa hai tay lên dụi mắt mấy lần, nhưng mỹ phụ trước mắt quả thật là Hoàng thái hậu đã bỏ đi cung trang kim phượng hoàng thường thấy.
Hoàng thái hậu vịn tay cung nữ, dẫm lên lưng người kia xuống ngựa, trước tiên nhìn lướt qua tấm biển đề ba chữ "Trung Nghĩa bá" trước cổng, ròi mới quan sát tình hình xung quanh, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt không thể tin nổi của Đường Kính Chi, môi khôm kìm được hơi cong lên.
Chưa bao giờ bà nghĩ mắt Đường Kính Chi lại có thể mở lớn tới thế.
Vì quá mức chấn động cho nên tới tận khi Hoàng thái hậu còn cách năm bước chân Đường Kính Chi mới hoàn hồn, đang định quỳ xuống thỉnh an thì Hoàng thái hậu lắc đầu nói nhỏ:
- Vào trong nói chuyện.
- Vâng.
Đường Kính Chi khom lưng lùi sang một bên nhường đường cho Hoàng thái hậu.
Trước đó trò chuyện, Minh Chính phát hiện ra Đường Kính Chi hòa nhã lịch thiệp, không phải là kẻ tiểu nhân đắc chí, vốn cho rằng hợp tác với y là chuyện thoải mái, nhưng hiện giờ chợt trở nên căng thẳng.
Người thanh niên này được sủng ái đến độ như thế này đúng là chưa nghe thấy bao giờ.
Hắn cố áp kinh sợ trong lòng, ngoan ngoãn theo sau Đường Kính Chi, thầm hạ quyết định sau này vạn vạn lần y bảo sao nghe vậy, vốn có ý nhờ vả để họ hàng kiếm chác được phần nào trong vụ kinh doanh lớn này cũng bỏ luôn.
Hoàng thái hậu lúc này hứng trí rất cao, cởi bỏ bộ cung trang chuyên môn may cho mình rời khỏi hoàng cung bốn phía tường cao áp lực, cảm giác toàn thân thư thái hơn rất nhiều, bước chân nhẹ nhõm, không phát hiện ra mình đi nhanh hơn thường ngày rất nhiều.
Dù thế tuy đầu giữ thẳng, bước đi khoan thai, tay giấu kín trong ống tay áo, chân không lộ khỏi mép váy, song mắt bà đưa hết sáng trái rồi sang phải, môi ẩn chứa nụ cười vui vẻ.
Lúc này Hoàng thái hậu mặt bừng bừng sức xuân, thêm một vài phần hoạt bát tươi vui, trẻ hơn thường ngày rất nhiều, nếu như mái tóc đen nháy kia chẳng vấn cao, nhìn từ đằng sau e nghĩ là thiếu nữ nhà nào đó bị nhốt lâu ngày trong khuê phòng nay mới được ra ngoài đường.
Đi tới đại sảnh, Hoàng thái hậu ngồi xuống ghế rồi, Đường Kính Chi, Minh Chính, Vương quản gia đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.
Được Hoàng thái hậu cho đứng dậy, Đường Kính Chi không nén được tò mò nhìn trộm bà, thấy vẻ mặt Hoàng thái hậu tươi tỉnh, tâm tình cực tốt, bộ váy tím vừa người, lộ ra đường cong mê người mà thường ngày bị bộ cung trang rộng thùng thình che khuất, làm tim y bất giác loạn nhịp tới vài cài.
- Đường ái khanh có vừa lòng về tòa phủ này không?
Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi lấm lét nhìn trộm mình không tức giận mà còn thấy vui vẻ, có chút đắc ý, tiểu tử thối, cuối cùng cũng nhận ra ai gia là đại mỹ nữ rồi chứ.
Hôm nay sở dĩ bà thay bộ cung trang hoa lệ, một là vì không muốn để người khác phát hiện ra, hai là thì không một ai nghĩ tới, muốn Đường Kính Chi nhìn rõ, trừ thân phận cao quý, bà còn là một đại mỹ nhân.
Chương 482: Chữ "ai".
Nghe được hỏi Đường Kính Chi vội thu lại ánh mắt không thành thực, mí mắt cũng hạ xuống, đáp:
- Bẩm Hoàng thái hậu, tòa phủ này ngoài hoa lệ, trong trong nhã, lại có hậu hoa viên rất đẹp, vi thần rất hài lòng.
Lòng lại nghĩ, có lẽ hoàng thái hậu tưởng những thứ ở kinh thành này là tốt nhất thiên hạ rồi, thực ra đem sao với Đường phủ thì nơi này chẳng có mấy thứ hơn được ngoại trừ tấm biển treo bên ngoài.
- Ngươi đã thích như vậy thì phải bỏ ra chút gì chứ nhỉ?
Hoàng thái hậu đột nhiên cười khẽ, nói di dỏm.
Minh Chính xém chút nữa cắn phải lưỡi, tuy hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Hoàng thái hậu, nhưng giọng nói này làm hắn sinh ý nghĩ hoang đường, vị này đúng là Hoàng thái hậu thật ư? Không phải người khác đóng giả chứ?
Xa phu lúc nãy đứng phía sau Hoàng thái hậu như tượng gỗ, từ đầu tới cuối mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì.
- Bỏ cái gì ạ?
Đường Kính Chi chẳng hiểu ra sao:
Hoàng thái hậu trừng mắt lên, sẵng giọng:
- Còn phải hỏi, tòa phủ này ai gia đích thân lựa chọn từ trong biết bao nhiêu phủ dành cho hầu tước, ngươi tưởng là miễn phí à?
Đường Kính Chi dở khóc dở cười, định đáp thì chợt nhận ra...
Ai gia?
Thời khắc này, hai chữ chỉ có nữ nhân mất đi phu quân làm hoàng đế mới dùng như mũi gai chích nhẹ vào lòng y.
Chữ "ai" đó trở nên thật đáng thương.
Cho dù thân phận cao quý thì sao nào? Cho dù là bậc mẫu quốc thì sao nào? Cũng phải sống đời quả phụ tới khi nhắm mắt xuôi tay, hàng đêm chỉ một mình nằm trong tòa cung điện rộng lớn, đối diện với bóng đêm cho tới khi trời sáng.
Trong lòng bất giác dâng lên lòng trắc ẩn, Đường Kính Chi nghĩ một chút rồi đáp:
- Nếu đã là tòa phủ do đích thân hoàng thái thậu lựa chọn, vậy vi thần tất nhiên phải có báo đáp, có điều lễ vật này khá đặc thù, mong hoàng thái hậu cho thần chút thời gian để chuẩn bị.
- Ồ!
Hoàng thái hậu vốn chỉ định trêu y, muốn làm Đường Kính Chi bối rối rồi bêu xấu, ai dè y lại muốn tặng quà gì đó cho mình, không khỏi chờ mong, thanh niên trẻ này lúc nào cũng mang lại cho người ta bất ngờ.
Bất giác nhớ tới lần Đường Kính Chi tặng khăn gấm cho mình, khết quả khiến xảy ra chuyện hiểu lầm thẹn người đó.
Tim Hoàng thái hậu đập lộn bậy một hồi, khuôn mặt xinh đẹp cũng phơn phớt ráng hồng đáng yêu, bà gắng sức để giọng nói mình không có gì khác thường:
- Ai gia cho ngươi thời gian, có điều không được để ai gia thất vọng, cũng không được quá lâu, nếu không ai gia bảo hoàng thượng thu lại tòa phủ này đấy.
Mặc dù biết lời uy hiếp của Hoàng thái hậu không phải là thật, nhưng Đường Kính Chi vẫn hết sức trịnh trọng gật đầu:
- Hoàng thái hậu yên tâm, nhất định không quá lâu, trước khi rời kinh, thần sẽ tới cung Từ Ninh từ biệt đồng thời trình lên người.
- Ngươi nói cái gì?
Đường Kính Chi vừa dứt lời, mặt Hoàng thái hậu tái đi, giọng lớn hơn vài phần, hỏi tới:
- Ngươi nói ngươi muốn dời kinh?
Mình vừa mới bảo hoàng thượng phong cho y tước vị, y lại muốn rời kinh, chẳng lẽ y không hiểu được hàm ý phong hiệu Trung Nghĩa bá này sao?
Đôi mắt phượng nhìn xoáy vào Đường Kính Chi, trong lồng ngực ngợp lửa giận hờn.
Không ngờ Hoàng thái hậu có phản ứng lớn như thế, cảm thấy bà có hơi chút là lạ, song Đường Kính Chi không kịp suy nghĩ, khom lưng đáp:
- Đúng ạ, đợi vi thần xử lý xong chuyện kinh doanh ở Ni Lạc Thần, sẽ rời kinh tới Tịnh Châu, tìm kiếm phú thương thích hợp để mở rộng hợp tác.
Lửa giận vừa bốc lên trong lòng thoáng cái đã tan biến cả, khuôn mặt vừa tái đi lại ửng hồng, Hoàng thái hậu vừa thẹn vừa tức.
Tên tiểu tử thối này làm việc không có đầu có cuối gì cả, cứ làm cho người ta hiểu lầm.
Ngồi ngay ngắn trở lại, Hoàng thái hậu ho khẽ một tiếng, nói:
- Ở đây ai gia còn nhiều việc phải dựa vào ngươi, chẳng lẽ ngươi nhất định phải tự mình rời kinh lo việc này sao?
Thảo nào, hóa ra là sợ thần tài chạy mất, Đường Kính Chi cân nhắc một hồi vẫn lắc đầu:
- Bẩm hoàng thái hậu, e là thần phải đích thân đi một chuyến mới được, lần này làm ăn quá lớn, thần lại không có nhiều trợ thủ đắc lực, dù có Tấn Lương bá và Vương quản gia giúp, muốn đem chuyện kinh doanh này trải khắp vương triều thì nhân lực vẫn giật gầu vá vai.
- Đường gia các ngươi chẳng phải có cửa hiệu ở nhiều nơi à, tại sao không chuyển hàng tới đó rồi tự bán?
Hoàng thái hậu đã điều tra rất kỹ về Đường gia từ trước khi Đường Kính Chi lên kinh giải thích về ngọc điệp.
- Đường gia đúng là có mở cửa hiệu nhiều nơi, nhưng đại bộ phận là kinh doanh nhỏ như trà lâu, khách sạn, không thể chuyển nghề. Hơn nữa nếu như không tìm được người hợp tác, thì lấy đâu ra nhiều thợ thêu như vậy ạ, lại còn chuyện quản lý thế nào, làm sao bảo mật không để hình mẫu bị những kẻ có ý đồ trộm mất, rồi nếu như vận chuyển từ Ni Lạc Thần đi sẽ tăng thêm một phần phí vận chuyển.
Đường Kính Chi giải thích:
- Cho nên thần nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cứ đem quyền kinh doanh bán đi như bán cho Tần gia tốt hơn, như thế tiền kiếm được không ít, hơn nữa không quá tổn hao công sức.
Hoàng thái hậu gật đầu, hỏi tiếp:
- Vậy thì khi nào ngươi lên đường, nhanh nhất khi nào về được?
- Chuyện này khó nói lắm ạ vì đường xa, còn phải tìm người bàn.
Đường Kính Chi tính toán:
- Năm châu phương nam thì giao quyền Bình Châu và Lưu Châu cho Giả gia, Liễu Châu và Hải Châu cho Tần gia, còn lại Vân Châu đã được Tần công tử giúp liên hệ, hắn kết giao rộng, Tần gia lại có tiếng không nhỏ, hẳn không lâu nữa sẽ có tin truyền tới. Bốn châu phương bắc do gặp nạn châu chấu, cho nên kinh doanh chắc chắn sẽ kém, một mình các cửa hiệu của Đường gia có thể lo được. Lỗ Châu, Xuyên Châu, Liên Châu ở phương tây nghèo khó, thần định để Tấn Lương Bá cùng tùy tùng theo bên vi thần gần mười năm qua đó bàn bạc. Vương quản gia sẽ tới Hùng Châu, nơi này giàu có cần có người chuyên môn tọa trấn. Còn thần qua Tịnh Châu, sau đó sẽ tới ba châu còn lại ở phía đông là Hà Châu, Việt Châu, Ngân Châu.
Xuất phát từ Ni Lạc Thần, cho dù ngựa không ngừng vó tới Tịnh Châu, qua Việt Châu, Hà Châu rồi tới Ngân Châu phải mất hai tháng, chưa tính thương lượng chuyện làm ăn phải mất trăm ngày, như vậy tính cả đi lẫn về cũng ngót ngét nữa năm rồi.
Hoàng thái hậu mày nhíu chặt, trầm mặc hồi lâu rồi xua tay bảo Minh Chính và Vương quản gia lui ra ngoài.
- Đường ái khanh, mặc dù suy nghĩ của ngươi tốt, kế hoạch rộng lớn, nhưng thời gian không đợi người. Hiện giờ tình thế kinh thành phức tạp, nhưng vương triều đang có dấu hiệu đi vào ổn định lại, những kẻ kia ắt không đợi lâu được, chỉ còn đợi cơ hội để hành động. Nếu như không mau chóng nghĩ cách kiếm tiền, để triều đình có tiền mua lương thực hỗ trợ nạn dân quay về quê, một khi có kẻ cầm đầu gây chuyện, sẽ không ít kẻ vào hùa.
Hoàng thái hậu thở dài:
- Hơn nữa sắp tới thời gian reo mầm vụ mới rồi, nếu nạn dân không sớm quay về, để lỡ mất thời gian này, như thế tới mùa thu, triều đình không thu được thuế ở phương bắc nữa. Năm ngoái đã mất tới bảy phần thuế rồi, năm nay còn để tình hình này tiếp diễn thì triều đình vừa mất thuế lại còn phải tiếp tục chẩn tai, như vậy sẽ có rất nhiều nhân tố khó lường.
Đường Kính Chi nghe vậy lòng nặng trĩu, làm sao để nạn dân sớm ngày trở về trồng cấy đúng là chuyện cấp bách nhất hiện nay.
Rơi vào trầm tư, Đường Kính Chi quên luôn cả Hoàng thái hậu còn đang ngồi trước mặt, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong đại sảnh, nghĩ biện pháp khả thi.
Hoàng thái hậu nhìn Đường Kính Chi suy nghĩ quên hết cả xung quanh, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, người này xem ra thực sự suy nghĩ cho hoàng thất rồi.
Đúng một tuần trà sau Đường Kính Chi đột nhiên dừng bước, quay đầu sang nhìn về phía Hoàng thái hậu với bộ váy tím ôm lấy cơ thể thành thục gợi cảm:
- Thần có cách này có thể tạm thời hóa giải lo âu của Hoàng thái hậu.
- Ồ, cách gì thế, mau nói cho ai gia nghe xem nào.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân