Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Q.4 - Chương 30: Các Ngươi Tự Sát Đi
Đao quang cực lớn tới mặt Âu Dương Ấu Trĩ đầu tiên. Một khắc kia nửa bầu trời chợt chói lòa. Đúng vào lúc này, mắt vô số người chợt không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
Một tiếng nổ cực lớn đinh tai nhức óc vang lên, khiến màng tai mọi người đều chấn động. Năng lượng khủng bố nổ manh, hóa thành sóng trùng kích bốn phía. Gió thổi mãnh liệt khiến những cây cổ thụ phía dưới cổ thụ đều bị thổi ngã trái ngã phải.
-Sao?
Vào thời điểm đó, Tiêu Lãng cũng giống như người vừa mù vừa điếc. Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại. Mắt hắn sáng tới mức dọa người, không dám tin tưởng nhìn về phía trước.
Hắn lại sống sót?
Vụ nổ cường đại như vậy, cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng công kích mình lại không chút tổn thương? Hắn sững sờ nhìn một lồng ánh sáng bảy màu cực lớn bao phủ phía trước toàn thân Âu Dương Ấu Trĩ, nhìn chiếc váy màu hồng nhạt của nàng phát ra hào quang bảy, trong đầu cảm thấy rất mờ mịt.
Y phục này là bảo vật gì vậy?
Nó lại có thể cứng rắn chống đỡ một đòn toàn lực của cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng sao? Điều này chưa phải là điều quan trọng nhất. Nó còn có thể bảo vệ hắn và đám người Thanh Minh Tiểu Bạch phía xa? Thậm chí năng lượng cường đại kia còn không thể có một tia nào lọt qua người nàng.
Tuy nhiên Tiêu Lãng chỉ cảm thấy mơ hồ trong giây lát. Bởi vì thân thể nhanh chóng rơi xuống, hắn không thể không thu hồi ánh mắt.
Không chỉ có Tiêu Lãng cảm thấy vô cùng mơ hồ, ngay cả mấy chục vạn người có mặt tại đó đều giống như đang nằm mộng. Thế gian này còn có bảo vật như vậy sao? Lẽ nào tiểu cô nương này là cường giả tuyệt thế của gia tộc Thần Khải? Cái váy kia chính là Chung Cực Thần Khải trong truyền thuyết?
Nhưng cho dù là Chung Cực Thần Khải, tiểu cô nương này chỉ có chút thực lực như vậy cũng không phát huy ra được uy lực của nó!
- Đứng thứ tám trong thập đại chí bảo trong thiên hạ — bảo giáp Nghê Thường!
Mấy chục vạn người ở núi Mê Tung đều không biết nhìn hàng, nhưng có hai người đoán được lai lịch của bảo vật này. Lão già áo bào đen và Thập Tam trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Trên mặt hai người đều vẻ kinh hãi.
Tám mươi năm trước, bắt đầu từ khi bảo vật này xuất thế tại một tuyệt thế hiểm địa, lúc đó Thiên Châu đã huyên náo sôi sùng sục. Khi đó bọn họ không lớn tuổi lắm, nhưng đều nhớ được vô cùng rõ ràng. Bởi vì cướp giật chí bảo này đã có mấy cường giả Thiên Đế chết. Cuối cùng, bảo vật này bị một thế gia lớn siêu cấp vạn năm lấy được. Rất nhiều thế hệ trước đều biết về việc này. Cho nên thân thế của tiểu cô nương này cũng vô cùng sống động.
- Trốn!
Hai người hoàn toàn không do dự, vừa đoán ra thân thế của Âu Dương Ấu Trĩ, lập tức xoay người chạy trốn. Tốc độ của hai người đã đạt tới cực hạn. Bọn họ không chạy về phía Phá Thiên phủ y, trái lại chạy về phía tây.
- Hừ, bắt nạt Tiểu Ấu Trĩ nhà ta, còn muốn trốn sao?
Một giọng nói đầy hờ hững đột ngột vang lên. Giọng nói này giống như từ trên trên cửu thiên truyền đến, cực kỳ lúc có lúc không. Giọng nói không lớn, nhưng lại vang vọng ở trong tai mọi người. Âm thanh này vẫn dường như có ma lực, khiến ánh mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về một phía trong không trung.
- A...
Thân thể Tiêu Lãng vẫn còn đang rơi ở giữa không trung, ánh mắt đã nhìn về phía đó. Sau khi nghe được lời nói kia, hắn nhất thời vui mừng. Cường giả của gia tộc Âu Dương Ấu Trĩ đã đến sao?
Điều khiến hắn có chút nghi hoặc chính là tại sao lại tới trùng hợp như thế? Chỉ có điều sau một khắc, hắn đã không có thời gian suy nghĩ việc này nữa. Hắn nhìn thấy một tình cảnh khiến hắn hoàn toàn sợ ngây người.
Giữa không trung, hai bàn tay lớn đột nhiên từ trong không trung đưa ra, sau đó bắt đầu xé rách không gian, lộ ra hư không tối đen bên trong. Một nam tử anh tuấn mặc chiến giáp màu nâu bước ra.
Thời điểm nam tử trung niên này xuất hiện, dường như tất cả không gian xung quanh đều đông cứng lại. Thân thể của Tam trưởng lão và lão già áo bào đen đang chạy trốn chợt ngừng lại trong không trung, vẫn giữ nguyên dáng vẻ vội vã chạy. Thân thể Tiêu Lãng cũng ngừng rơi xuống, cảm giác thân thể giống như bị một lực lượng không biết bao chùm. Rất nhiều người vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc. Mọi người đều không nhúc nhích được.
- Đây là người hay là thần vậy?
Tiêu Lãng vô cùng khiếp sợ. Đây là lực lượng gì vậy? Có thể cầm cố không gian sao?
Cũng may tình huống quỷ dị kia chỉ kéo dài một giây, mọi người lại có thể động đậy được. Thân thể Tiêu Lãng tiếp tục rơi xuống phía dưới. Nhưng mọi người ở đó vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tập trung vào người trung niên mặc chiến giáp màu nâu.
- Bay qua hư không, quả nhiên là người của Âu Dương gia!
Tuy rằng thân thể lão già áo bào đen có thể cử động, nhưng hắn và Thập Tam trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Hai người biết rõ mình sắp chết, không tiếp tục chạy trốn nữa.
Bọn họ có thể dễ dàng cảm ứng được, người đến đây là cường giả Thiên Đế. Tuy rằng thực lực của lão già áo bào đen đã đạt được Nhân Hoàng đỉnh cao, nhưng ở trước mặt cường giả Thiên Đế thật giống như một hài tử, hoàn toàn không có lực đối kháng.
- Bay qua hư không?
Lời nói của lão già áo bào đen khiến rất nhiều người bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vẻ nghi ngờ trong mắt bọn họ đã biến mất, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Tất cả mọi người quỳ một đầu gối xuống, không dám có nửa điểm phản kháng, chờ đợi phán quyết sinh tử của cường giả này.
Thế gia lớn siêu cấp có lịch sử mười vạn năm ở Thiên Châu, mỗi gia tộc đều có độc môn tuyệt kỹ nổi tiếng trong thiên hạ. Ví dụ như Tiểu Đao của gia tộc Thần Khải, mỗi con cháu của bọn họ đều có thể thức tỉnh thần hồn Thần Khải, lực phòng ngự cường đại vô song. Ví dụ như một đại thế gia ở phía tây, con cháu trong gia tộc của bọn họ có tốc độ thiên hạ vô song.
Mà một trong thập đại thế gia vạn năm có một loại độc môn tuyệt kỹ, có thể bay vượt qua hư không. Cường giả gia tộc bọn họ có thể xé rách hư không, mượn không gian hư vô bay vượt qua hư không, có thể trong thời gian vô cùng ngắn, ngang qua mấy vạn phủ vực, thậm chí còn nhanh hơn so với ngồi Truyền Tống Trận vô số lần.
Gia tộc này có danh tiếng hiển hách tại Thiên Châu, cơ bản những võ giả đi tới Thiên Châu mấy năm đều biết tới gia tộc này. Bởi vì gia tộc này là Âu Dương thế gia đứng đầu trong thập đại gia tộc!
Rất nhiều người đã hiểu rõ ràng, vì sao tiểu cô nương Âu Dương Ấu Trĩ này lại một mình xuất hiện ở đây? Vì sao người nhà nàng không lo lắng cho nàng? Vì sao nàng có thể có thần binh chí tôn?
Âu Dương Ấu Trĩ có bảo giáp Nghê Thường, cho dù một chiêu của cường giả Thiên Đế cũng không thể giết chết được nàng. Một khi có người công kích, động tới bảo giáp Nghê Thường, cường giả trong gia tộc nàng chắc hẳn có thể dễ dàng cảm ứng được, sau đó dựa vào phương vị bay vượt không không gian đến.
Vị trí của gia tộc Âu Dương ở ngay trung bộ Thiên Châu, bay vượt qua hư không đến đây chỉ là thời gian trong chớp mắt. Nàng có thể xảy ra chuyện gì?
Võ giả trung niên tóc nâu, tướng mạo cao lớn anh tuấn, không phóng ra bất kỳ khí tức nào, nhưng bản thân đứng sừng sững ở trên hư không đã giống như một mặt trời chói lọi, khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thu hút ánh mắt của mọi người.
Hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người đang có mặt tại đó, hờ hững mở miệng nói:
- Hừ, bắt nạt Tiểu Ấu Trĩ nhà ta sao? Tất cả võ giả Nhân Hoàng cảnh ở đây tự sát đi!
Khí phách!
Cuối cùng Tiêu Lãng coi như nhìn thấy được khí phách của chí cường giả tại Thiên Châu, coi thường động thủ, trực tiếp đến nói một câu các ngươi tự sát đi? Còn nói rất trôi chảy, giống như người khác thật sự sẽ nghe lời hắn nói.
Kết quả…
Lão già áo bào đen và Thập Tam trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đồng thời phun ra một búng máu tươi, thân thể đột ngột rơi xuống phía dưới, đập vào mấy cây cổ thụ, cuối cùng treo ở trên cây. Giờ phút này Tiêu Lãng vừa vặn rơi xuống mặt đất. Hắn chỉ vừa kiểm tra một chút, đã biết bọn họ thật sự chết rồi!
Vèo! Vèo!
Giữa không trung, thân thể mấy võ giả Nhân Hoàng đột nhiên bắn ra vài búng máu. Sau đó từng thi thể từ trong không trung vô lực rơi xuống. Lại có những võ giả khác tự sát...
Thanh Minh lặng lẽ bay tới, đứng cùng với Tiêu Lãng ở dưới một cây cổ thụ. Ánh mắt hai người lóe lên. Các cường giả Nhân Hoàng nhìn nhau, sau đó tự sát mà chết, vẻ mặt cũng không có gì kinh sợ. Trong lòng bọn họ lại dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Cái gì gọi là cường giả?
Đây chính là cường giả!
Một câu nói, hơn mười mấy cường giả Nhân Hoàng ở núi Mê Tung, bao gồm một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, tất cả đều tự sát!
Trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy nóng lên. Giờ phút này hắn lại vô cùng khát vọng được trở nên mạnh mẽ hơn. Trên đời này nếu như có thể giống như người này, hời hợt nói một câu khiến mười mấy cường giả Nhân Hoàng tự sát, đời này đúng là sống không uổng phí.