Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 468: Cảnh Giới Nhân Sinh
S
ớm, khi ở huyện Khổng, Lý Dật Phong đã từng có một cuộc đối thoại với Quan Doãn, cũng trong một lần đối thoại kia, Quan Doãn hiểu được trong quan trường còn có một con đường chính trị khác —— con đường của cán bộ tham mưu cao cấp.
Tuy nhiên, Quan Doãn cũng không muốn đi theo con đường của cán bộ tham mưu cao cấp, rất phiền toái, có lẽ đang trong quá trình chờ đợi và vận sức chờ phát động, sẽ phải đi một đường vòng lớn, thậm chí sẽ lệch khỏi quỹ đạo cách xa đầu mối chính vạn dặm, thứ hai Quan Doãn tự biết mình, hắn cho rằng hắn vẫn chưa đủ tư cách làm cán bộ tham mưu cao cấp.
Tuy nói trong thời gian hắn ở đây đảm nhiệm chức thông tín viên ở Huyện ủy và thư ký số một của Thành ủy, đều hoàn thành khá tốt các hạng mục công việc, cũng giành được sự tán thành của Lãnh Phong và sự công nhận của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng từ sâu trong nội tâm của Quan Doãn vẫn có một niềm đam mê háo hức không ngăn chặn được, hắn vẫn khát vọng vào một ngày có thể tự do giương cánh bay cao.
Cái gọi là tự do tự tại, chính là không chịu trói buộc, chính là muốn làm con cá thỏa thích vùng vẫy trong biển rộng, chim giang cánh bay trên trời cao, mà không phải dấn thân lao vào công việc thư ký lộn xộn mà nhiều hạn chế.
Bởi vậy, nếu có cơ hội sẽ hắn sẽ tự mình giải quyết bước tiếp theo, Quan Doãn muốn là chủ quản của một phương, đương nhiên, với kinh nghiệm của hắn bây giờ còn chưa đủ tư cách lên làm Chủ tịch của một huyện, hơn nữa hắn bây giờ còn chưa được giải quyết chính sách đãi ngộ cấp Cục phó.
Tuy nhiên mọi chuyện đều do chính mình quyết, hiện tại kinh nghiệm và sự từng trải của Quan Doãn chưa đủ, nhưng ngược lại hắn có mạng lưới quan hệ khá tốt, hắn và Tề Ngang Dương sau khi bàn bạc quyết định, nếu điều đến thành phố Yến, tốt nhất tranh thủ mưu cầu lên chức Phó chủ tịch huyện, bất kể là Phó chủ tịch thường trực huyện hay là Phó chủ tịch huyện, cố gắng tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ.
Việc này, sau khi trưng cầu ý kiến của Hạ Đức Trường, đang bước vào giai đoạn vận hành đầu tiên. Hạ Đức Trường cũng muốn điều Quan Doãn đến thành phố Yến, về phía lập trường của y, y cũng không muốn Quan Doãn nghe theo sự sắp đặt của Mộc Quả Pháp đến Cục thuế nhà nước áp chế Đại Gia, chủ yếu là hiện tại Mộc Quả Pháp thất thế, khi nào mới đứng dậy còn chưa biết được, hơn nữa với khả năng quan sát phán đoán của Hạ Đức Trường, trong khoảng thời gian ngắn, Mộc Quả Pháp không có khả năng quật dậy Đông Sơn, như vậy Quan Doãn không cần phải trói chân cùng một chỗ với Mộc Quả Pháp.
Hơn nữa dựa vào mối quan hệ giữa Quan Doãn và Tề Toàn. Hắn hiện tại cũng không cần buộc chân cùng một chỗ với Mộc Quả Pháp, hắn không phải là không có có con đường lựa chọn. Bởi vậy, Hạ Đức Trường khẩn thiết hy vọng Quan Doãn điều đến tỉnh thành. Ít nhiều muốn mượn Quan Doãn kết giao với Tề Toàn.
Tư lợi của Hạ Đức Trường, Quan Doãn biết rõ, tính tình của Hạ Đức Trường chính là dựa thế mà đứng lên. Lúc có thể dựa vào thời thế của Mộc Quả Pháp. Mối quan hệ của y và Mộc Quả Pháp rất tốt, hiện tại Mộc Quả Pháp thất thế, y đã từ từ gây bất hòa với Mộc Quả Pháp, bản tính tầm mắt nông cạn vẫn không thay đổi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách và vận mệnh, muốn cho Hạ Đức Trường học được cách buông cần câu câu cá, cũng là làm khó y.
Ông cụ Dung chỉ cái ghế:
- Ngồi
Sau đó đưa cái bánh nướng lên cắn, uống một ngụm nước trà, nói.
- Cửa hàng bánh nước ở thành phố Yến đang trang hoàng, nếu khai trương, phải đến mùa thu
Mùa thu? Còn lâu như vậy? Trong lòng Quan Doãn khẽ giật mình, vội hỏi:
- Nói như vậy, trong thời gian ngắn chắc là Bí thư Tưởng sẽ không rời khỏi Hoàng Lương?
- Bây giờ là tháng sáu. Trong vòng ba tháng, Tưởng Tuyết Tùng sẽ không chuyển chỗ.
Ông cụ Dung lại cắn cái bánh nướng, dáng vẻ tự đắc.
- Ba tháng cũng đủ để người ta triển khai hoạt động rồi.
Quan Doãn giật mình, chẳng lẽ Ông cụ Dung biết hắn đang có kế hoạch vận tác chức Phó chủ tịch huyện. Làm sao có thể? Hắn vội hỏi:
- Vận tác cái gì?
- Giải quyết cấp Cục phó, lẻn vào Bắc Thành Nhất Kiến, khai quật chỗ hỏng của Chương Tiện Thái. Trước khi rời khỏi Hoàng Lương, việc cần phải làm thật không ít.
Quan Doãn ngầm thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Ông cụ Dung chỉ hù dọa như thế này, dọa hắn giật mình, nếu Ông cụ Dung biết chính xác sự tình mà hắn và tề Ngang Dương đang liên kết triển khai, ông quả là lão thần tiên rồi.
- Con muốn đi thành phố Yến, bắt đầu như thế nào mới tốt, hay là ở lại Tỉnh ủy rèn luyện thêm một thời gian nữa?
Quan Doãn cố ý thử Ông cụ Dung.
- Việc này phải xem cậu có ý kiến như nào.
Ông cụ Dung bình tĩnh nói, tuổi của ông không nhỏ, nhưng răng rất tốt, bánh nướng kỳ thật rất cứng, bình thường người lớn tuổi như vậy cũng không cắn được đến nửa cái, nhưng ông lại ăn ngon lành và cảm nhận được mùi thơm ngon của bánh.
- Ba phần vận số, bảy phần vận tác, cậu không thiếu vận may, chỉ thiếu vận tác mà thôi.
- Con làm gì có vận may?
Quan Doãn cố ý hỏi.
- Từ phương diện nhỏ mà nói, có tôi thay cậu đi tiền trạm, có Tề Ngang Dương giới thiệu cậu cho Tề Toàn, đây là vận may về mặt nhân hòa. Từ phương diện lớn mà nói, Tưởng Tuyết Tùng nhất định sẽ rời khỏi Hoàng Lương, cậu tiếp tục ở Hoàng Lương, không thấy triển vọng, cũng là lãng phí thời gian, đây là vận may về mặt địa lợi. Thêm vào đó, Ông cụ kia qua đời ở Bắc Kinh, vận mệnh chính trị trong nước lâm vào đại biến, thời đại của thập kỷ tới sẽ là một thời kì tạo dựng anh hùng, đây là vận may về mặt thiên thời.
Ông cụ Dung chậm rãi nói, nếu không phải ông vừa ăn bánh nướng vừa chỉ vẽ giang sơn, thật là có hình tượng của một cao nhân ngoại thế, chỉ tiếc, nửa cái bánh nướng làm nền, ông nhìn sao cũng không giống cán bộ tham mưu cao cấp lưu lạc dân gian.
Tuy nhiên nói lại, đừng trong mặt mà bắt hình dong, nếu không phải Quan Doãn đã từng chứng kiến ánh mắt cao vời của Ông cụ Dung, hắn cũng không tin Ông cụ Dung có thể phân tích thời cuộc.
Ông cụ Dung còn nói tiếp:
- Nếu cậu còn muốn bước lên bậc thềm của quan trường, muốn sớm đón Kim nhất Giai vào cửa, thì tranh thủ từ cấp cơ sở. Nếu cậu muốn bước lên con đường danh vọng cao hơn, phải đi Tỉnh ủy. Tất cả đều có cái tốt, cũng đều có cái không tốt.
- Con muốn đi từ cơ sở làm một số thực tế.
Quan Doãn nói thật.
- Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cách nghĩ của con là đội ngũ cán bộ phải đi ra từ quần chúng, mới có thể làm được mặc kệ tới vị trí nào đều phải nhận được sự ủng hộ từ quần chúng.
Những quan chức cấp cao không hiểu nổi khổ của người dân, cho dù có trái tim vì dân, cho dù xuất phát điểm nào cũng tốt, cũng rất có thể trong chính sách chế định có lúc lệch lạc. Bởi vì cái gọi là sai một ly, đi nghìn dặm, nhiều chính sách hướng tới quốc gia chung là tốt, nhưng tới cơ sở thường thường biến thành việc lớn hám công to làm hao tốn tiền của của nhân dân, vì sao?
Chính là vì người đưa ra chính sách chế định không hiểu tình huống cơ sở, chưa từng trải trong cơ sở, cho nên khi đưa ra chính sách chế định, không phải xuất phát từ thực tế, mà là bụng rỗng kêu to - chắc là vậy rồi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao một số con nhà quan và con nhà giàu mới nổi hoặc là con cháu quý tộc chỉ biết ở bên ngoài kiêu căng sao cũng được, giống như lời nói của một ông vua mất nước thời cổ đại —— sống ở trong thâm cung, trưởng thành trong tay người phụ nữ —— chưa bao giờ biết cha từng trải qua gian khổ, cũng không biết niềm vui của phấn đấu, có mọi thứ quá dễ dàng, liền không biết quý trọng, như thế đến lúc mất đi cũng là điều dễ hiểu.
- Ý tưởng không tồi.
Ông cụ Dung gật đầu nói.
- Chẳng qua có một số việc không giống như cậu nghĩ, có người ngay từ đầu xuất phát từ quần chúng sau đó kế thừa chức cao, nhiều đến đếm không xuể, nhưng cuối cùng đều thoát ly khỏi quần chúng, hoặc là chỉ lấy quần chúng làm công cụ sớm nắng chiều mưa. Chính trị, lúc mới bắt đầu rất ôn hoà, đến giữa sẽ thay đổi hương vị từ từ, đến cuối cùng, liền biến thành máu tươi đầm đìa tàn khốc.
Tâm tư của Ông cụ Dung nhất định là có cảm xúc nên mới nói ra như vậy, hơn nữa lời nói của ông đều có ám chỉ. Ánh mắt của ông toàn cảnh là tang thương và tinh thần chán nản, đâu đâu của nhắc nhở Quan Doãn, đã từng trải qua niên đại hăng hái sôi nổi bảo vệ giang sơn đất nước, Ông cụ Dung nhất định rất đau đớn, thế nhưng không biết phải làm sao, không có sức xoay chuyển trời đất, chỉ có thể ở ẩn không xuất thế.
Quan Doãn không tiếp lời của Ông cụ Dung, là vì hắn không biết nên tiếp thế nào, hắn không trải qua niên đại toàn dân điên cuồng bảo vệ tổ quốc, nên không thể tưởng tượng được thời đại đó điên cuồng quẫn trí như thế nào, dường như hát bài hát yêu nước kêu gọi lòng trung thành giành lại quyền thống trị của nhà nước, kết quả là ruộng đồng hoang phế, sự nghiệp và tuổi thanh xuân, và sự cuồng nhiệt đã qua đi, quả đắng cũng do chính mình nhấm nháp. Giống như hít thuốc phiện, sự cuồng hoan ngắn ngủi qua đi chỉ lưu lại nỗi đau đớn mãi mãi.
Lại nhìn người cô độc tóc bạc như Ông cụ Dung, Quan Doãn trong lòng xót xa, nói cho cùng Ông cụ Dung là một người bị hại trong thời đại kia, nếu không ông cũng sẽ không cô đơn chịu khổ một mình lưu lạc dân gian. Bỗng nhiên, Quan Doãn nghĩ thông suốt ra cái gì, có lẽ nhận ra nguyên nhân căn bản Ông cụ Dung không quay về nhà họ Dung, Ông và Dung Nhất Thủy, Dung Tương Liên không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
- Ông cụ Dung, ông đừng có lúc nào cũng đối phó, ít nhất tự mình nấu chút cháo, xào chút rau đi, gặm bánh nướng cũng không phải là một chuyện tốt.
Quan Doãn thật nhịn không nổi nữa.
- Hay sau này Ông cùng con ăn cơm vậy
- Miễn đi, miễn đi, tôi quen rồi.
Ông cụ Dung cười ha hả, rung đùi đắc ý nói.
- Khổng Tử ở nước Trần không có lương thực, người đi theo đều đói chết, không thể đứng dậy, Tử Lộ rất tức giận nói, quân tử làm sao có lúc khốn cùng như thế, Khổng Tử nói...
- Khổng Tử nói, quân tử cố cùng, tiểu nhân cùng tư lạm hĩ*... Đạo lý này con hiểu.
Quan Doãn cướp lời nói.
*Quân tử cố giữ mình lúc khốn cùng, còn tiểu nhân gặp lúc khốn cùng thì làm bậy
- Cậu không hiểu, cậu thật không hiểu.
Ông cụ Dung dường như cố ý chọc giận Quan Doãn, lại dùng lực cắn một miệng bánh nướng lớn.
- Có một lần, Hạ Cai Tôn đến thăm đại sư Hoằng Nhất, thấy đại sư Hoằng Nhất ăn dưa muối, liền hỏi sao chỉ có dưa muối? Đại sư nói, dưa muối ngon, dưa muối có vị mặn. Khi đại sư ăn xong dưa muối sau đó chỉ uống nước nóng, Hạ Cái Tôn còn nói, uống nước nóng, không có lá trà, rất là nhạt nhẽo phải không? Đại sư Hoằng Nhất nói, không sao, nhạt có hương vị nhạt. Tiểu Quan, đời người có ba cảnh giới, thấy núi là núi, thấy nước là nước, đến thấy núi không phải núi, thấy nước không phải là nước, lại đến thấy núi là núi, thấy nước là nước, cảnh giới đầu và cảnh giới cuối cùng, ở giữ này cách nhau trăm núi ngàn sông…
Quan Doãn im lặng gật đầu, kỳ thật hắn biết hàm nghĩa của ba loại cảnh giới này, rất nhiều người nghĩ lầm loại thứ nhất và loại thứ ba chẳng qua chỉ là chơi chữ, là nói cuộc đời thật ra cũng chỉ như vậy, cuối cùng cũng là trở lại lúc đầu, kỳ thật không phải, người mà có cách nghĩ như vật rất thiển cận chưa từng trải qua nhân sinh cuộc đời.
Cảnh giới nhân sinh thứ nhất thấy núi là núi là đương nhiên, cho rằng núi chính là núi, nước chính là nước, cũng không có gì thần kỳ, giống như một tên nghèo hèn không có tiền, nhìn thấy xe sang biệt thự, liền miêu tả vẻ hời hợt, chẳng phải là một chiếc xe một tòa nhà sao?
Mà khi một người đã trải qua mọi thứ, đã có được mọi thứ, cũng không xem trọng mọi thứ, sau khi đã có được xe sang và biệt thự, lại quay đầu nhìn lại, trong lòng bình tĩnh như nước, không phải là một chiếc xe một tòa nhà sao?
Phán đoán của người trước là ếch ngồi đáy giếng, người sau là từ trên cao nhìn xuống.