However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1260
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 445: Kế Hoạch Trả Thù Vừa Hấp Dẫn Vừa Thâm Độc
hông thể nói hết bao nhiêu kinh ngạc khi Hướng Nhật nhanh chóng bay trở về nhà, hắn vừa mới rơi xuống sân thượng bất chợt một âm thanh vang lên:
- Đã trở về rồi.
Hướng Nhật thân thể nhất thời có chút ngưng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.Từ trong bóng tối, Phạm Thải Hồng chầm chậm bước ra, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến hắn không nhịn được phải nhíu mày:
- Ngươi cũng đã nhìn thấy?
Có thể nói một câu như vậy, lại nhìn biểu hiện của nữ nhân điên, Hướng Nhật khẳng định rằng nàng ta đã nhìn thấy mình từ trên bầu trời rơi xuống, có thể cô ả đã sớm biết mình sẽ bay trở lại mà chờ trước ở chỗ này rồi.
- Vừa rồi, lúc ngươi từ nơi này bay đi, ta cũng chỉ vô tình nhìn thấy.
Phạm Thải Hồng thản nhiên đáp, trong mắt lại toát lên vẻ cuồng nhiệt, chỉ có điều ánh sáng ở đây cũng đủ để che giấu đi ánh mắt của nàng.
Vừa rồi? Hướng Nhật không tin chuyện trùng hợp này, nhất định nữ nhân điên lại phát huy khả năng bám đuôi hắn từ phía sau, cho nên mới bắt được một màn bay thử kia của hắn.
- Ta nói này, ngươi luôn thích theo dõi người khác như vậy sao?
Phạm Thải Hồng bĩu môi, vẻ mặt cao ngạo nói:
- Vậy còn để xem đó là người nào, một số người để cho ta theo dõi, ta còn khinh thường đấy.
- Nói như vậy, ngươi không chỉ theo dõi ta mà còn là để mắt đến ta?
- Ngươi có thể cho là như vậy.
Phạm Thải Hồng không sợ chuyện theo dõi bị người ta vạch trần mà ngược lại ngang nhiên thừa nhận.
Hướng Nhật cười như chẳng có chuyện gì, hắn cũng chẳng muốn đôi co với đối phương nữa, nữ nhân điên này thích nói gì thì nói, cũng chẳng liên quan gì đến mình. Hơn nữa, gần đây cái thế lực ngầm kia cứ như chó điên cắn xé mình, bản thân mình thì cũng không ngại, nhưng mấy vị đại tiểu thư có thể gặp nguy hiểm. Tốt nhất là
không nên quá đắc tội với nàng ta, kẻo đến lúc cần nàng ta lại không chịu ra tay giúp sức.
Hắn quẳng lại một câu.
- Không còn chuyện gì nữa ta trở về phòng đi ngủ đây.
Rồi xoay người rời đi ngay lập tức.
- Chờ một chút!
Phạm Thải Hồng có lẽ không muốn bỏ qua cho nam nhân, liền tiến lên phía trước ngăn hắn, trong giọng pha chút bất mãn mà nói.
- Chẳng nhẽ ta đang chán ghét đến như vậy sao.
- Không phải là chán ghét vậy thôi đâu.
Hướng Nhật thản nhiên nói, muốn sửa lại lời của đối phương cho đúng.
- Phải nói là vô cùng chán ghét.
- Ngươi...
Phạm Thải Hồng trên mặt tràn đầy cơn giận dữ, đột nhiên tựa như nhớ đến cái gì, liền kìm nén xuống, hơn nữa thấp giọng nhỏ nhẹ nói.
- Ta đã xin lỗi rồi mà còn không được sao, chuyện trước kia cũng đã qua sao ngươi còn để bụng đến vậy. Ngươi có phải là đàn ông hay không?
- Theo như ta nhớ thì đây là lần thứ hai ngươi hỏi ta có phải là đàn ông hay không?
Hướng Nhật nhìn thoáng qua đối phương, ánh mắt đầy thâm ý, sau đó lại tiếp tục nói:
- Vả lại, đối với một người lúc nào cũng tìm kiếm thời cơ để đoạt vợ của người khác, ngươi cho rằng người như vậy có đáng ghét hay không?
Nghe hắn nói như vậy, Phạm Thải Hồng một lần nữa thần sắc lại không hề có chút tức giận nào, thậm chí còn nói:
- Được rồi, ta đáp ứng với ngươi, từ nay về sau sẽ không làm phiền Tiểu Uyển nữa, thế đã được rồi chứ gì?
Câu trả lời này làm Hướng Nhật cực kỳ kinh ngạc, nghe khẩu khí của đối phương có đôi chút miễn cưỡng, nhưng mà có thể khiến nữ nhân điên nói ra những lời này khẳng định là một đại kỳ tích.
- Ngươi hôm nay không phải uống nhầm thuốc đó chứ?
- Tuy nhiên, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện mới được.
Phạm Thải Hồng thản nhiên nói.
Vốn Hướng Nhật cũng không thèm quan tâm đến những lời đó, xoay người muốn bỏ đi, tuy nhiên mắt chứng kiến đối phương thay đổi một cách đáng kinh ngạc khiến hắn không khỏi tò mò. Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà có thể làm cho nữ nhân điên nói có thể buông tha nữ cảnh sát đây chứ? Nghĩ vậy hắn liền nhẫn nại đôi chút.
- Nói nghe thử chút xem.
- Dạy ta dị năng bay lên trời.
Trong mắt Phạm Thải Hồng tuôn ra một chùm tia sáng kỳ dị
- Ngươi nói thật đó hả?
Hướng Nhật hoảng hốt kêu lên, hắn cuối cũng đã hiểu được, thì ra nữ nhân điên đã tính toán từ trước.
- Chuyện này, dị năng có thể dạy sao? Mỗi người lại có một khả năng nắm giữ dị năng nhất định, hoàn toàn không giống nhau. Nếu có thể tùy tiện dạy thì ai ai trên thế giới cũng có thể có một loại dị năng rồi.
- Nhưng dị năng của người có thể dạy.
Mặc dù về nguyên lý thì nam nhân kia nói thực sự không sai, nhưng Phạm Thải Hồng lại bình tĩnh lạ thường, nói một cách chậm rãi:
- Đêm đó trong nhà xưởng kia, ngươi cùng cái đàn bà kia đánh cuộc, ngươi cũng không có sử dụng dị năng bay trên trời này, nếu như ta đoán không sai thì không phải ngươi không tính đến việc sử dụng nó mà căn bản lúc đó ngươi chưa hề biết dị năng này. Cho nên ta dám khẳng định rằng, dị năng này ngươi nhất định là vừa mới lĩnh hội được. Điều đó đồng nghĩa có thể giải thích được tại sao hôm nay ngươi lại cổ quái đến vậy, ngươi trốn trong phòng Tiểu Thanh hẳn là để làm thí nghiệm với dị năng phi thiên kia chứ gì. Tiếng động mạnh kia có lẽ do không gian phòng quá nhỏ hẹp, ngươi không cẩn thận nên đã đụng vào vách tường gây ra. Cho nên mới tìm cách ra ngoài, muốn
ở một nơi rộng rãi hơn để có thể luyện tập. Ta nói không sai đó chứ?
Không thể không thừa nhận, Phạm Thải Hồng suy luận hoàn toàn chính xác, cũng chính là nguyên nhân mà nàng muốn ngăn cản nam nhân.
Cứ thử hình dung xem, đối phương trong một thời gian ngắn đã có thể học được dị năng phi thiên này, vậy thì mình, về năng lực học tập bất quá cũng không thua kém ai có thể hoàn toàn tiếp thu được. Tưởng tượng đến một ngày không xa được tự do bay lượn trên không trung, Phạm Thải Hồng không kìm nén được sự phấn khích khôn cùng. Về phần đáp ứng nam nhân sẽ không quấy rầy đến nữ cảnh sát xinh đẹp kia đương nhiên chỉ là tạm thời, chỉ cần mình có thể lĩnh hội dị năng phi thiên này, có thể tùy ý bay lượn đến lúc đó há còn cần phải thực hiện những điều này sao.
Hướng Nhật cũng không hề hay biết ý định của đối phương, nhưng trong lòng y không khỏi khen thầm. Nữ nhân điên này không đi làm trinh thám quả thật là đáng tiếc.
Khen là việc của khen, hắn cũng không lấy đó mà sẽ sinh ra hảo cảm với đối phương, lạnh mặt nói:
- Cho dù người đã đoán đúng thế thì sao? Ta cũng sẽ không dạy cho ngươi, mà dạy cũng không được ngươi.
Câu cuối cùng đó chính là sự thật nhưng Phạm Thải Hồng lại nghĩ hẳn là nam nhân bịa ra lý do để từ chối dạy cho nàng, liền lên giọng khích tướng:
- Cuối cùng ngươi chỉ không muốn người khác lợi hại giống với ngươi mà thôi, thật uổng cho ngươi là một thằng đàn ông mạnh mẽ lại sợ một người phụ nữ lợi hại hơn mình.
Hướng Nhật ánh mắt như tóe lửa, hắn thừa nhận lời nói của nữ nhân điên này không có từ nào nghe lọt tai cả nhưng lại đánh trúng tim đen của hắn. Bị một nữ nhân đáng ghét nói mình sợ hãi bị đối phương vượt quá nên mới giấu diếm vài ngón nghề như vậy.
- Nói như vậy là ngươi nhất định muốn học ư?
Hướng Nhật trong mắt ánh lên vẻ đăm chiêu.
- Người đã đồng ý dạy ta sao?
Phạm Thải Hồng hỏi lại.
- Ta sẽ dạy, nhưng nếu như ngươi mà học không nổi lúc đó đừng trách ta.
Hướng Nhật cười lạnh, hắn dám đánh cuộc đối phương nhất định sẽ không học nổi, bởi vì loại dị năng này căn bản không thể học theo phương thức thường mà là dựa vào chính lực lượng bản thân hắn đã được biến đổi khi hoán đổi thể xác. Trừ phi có người có khả năng trải qua việc tương tự như đã xảy ra với hắn, nhưng điều này lại có thể sao?
- Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo không hề giấu diếm điều gì khi dạy ta, ta không tin ta không thể học được.
Lời nói của Phàm Thải Hồng tựa ẩn hàm ý đương nhiên là nhắc nhở nam nhân không được giấu giếm. Nếu như giấu đi mấu chốt của vấn đề thì mình không thể học được.
Hướng Nhật cũng chẳng muốn giải thích gì thêm, chuyển hướng sang vấn đề khác.
- Có biết hôm nay vì sao ta đột nhiên tìm một đồ vật không?
- Tại sao?
Đối với câu hỏi này Phạm Thải Hồng cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng đột nhiên nam nhân lại hỏi vào lúc này khiến nàng cũng mơ hồ nắm bắt được một ít.
- Chẳng lẽ vật ngươi đang tìm có thể giúp học thành dị năng bay trên trời gì gì đó?
- Ngươi đoán đúng rồi đó, quả thật là ta tìm một loại đồ vật như thế, mà thứ đó chính là vật có thể dạy ta nắm giữ cách bay trên trời.
- Vật kia ở đâu, mau mau dẫn ta đi.
Vừa nghe nói mấu chốt có thể luyện thành dị năng phi thiên là tại đây, Phạm Thải Hồng không một chút chần chứ nói.
- Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì đi theo ta.
Hướng Nhật trên mặt tràn
đầy sự thú vị tủm tỉm cười, dẫn đầu đi trước.
Phạm Thải Hồng cũng không chú ý tới thần sắc nam nhân biểu lộ có chút thất thường, liền vội vội vàng vàng bám sát lấy hắn.
Dẫn theo nữ nhân điên đi vào phòng, Hướng Nhật cũng không cần phải sợ mấy đại tiểu thư ghen ghét, họ đều ở dưới lầu xem ti vi cả rồi.
Từ trong phòng của đồ đệ đi ra, Hương Nhật đem theo mấy tờ giấy vụn rách nát mang vào gian phòng của mình. Mặc dù một lần hắn đã có ý hủy mấy tờ giấy này, nhưng vì cũng không lo lắng rằng ai có thể học được nên liền lưu lại, biết đâu sau này lại có thể dùng, nói không chừng khi lão già họ Trương đến tìm mình, mình lại có công đầu cũng nên.
Hướng Nhật trực tiếp chỉnh sửa lại mấy trang giấy vụn, tiện tay đưa luôn cho kẻ đang lộ rõ vẻ háo hức trên mặt theo dõi từng hành động của hắn.
- Đây là cái gì?
Phạm Thái Hồng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mới nhận thức thứ trong tay nam nhân mở ra nhìn bên ngoài toàn giống giấy vụn.
- Không chừng có thể giúp người luyện thành dị năng bay trên trời gì gì đó.
Hướng Nhật đáp, trên miệng thể hiện sự trào phúng.
Phạm Thải Hồng hừ nhẹ một tiếng, tay cẩn thận cầm lấy tờ giấy vụn đọc.
Nàng đọc phải đến hơn nửa giờ, càng đọc càng nhíu mày, cuối cùng không nhịn được bắt đầu thử nghiệm.
Cũng giống như nam nhân lúc trước, đầu tiên nàng thử ngiệm dị năng cách không thủ vật, vươn tay chộp về phía cái gối trên giường Hướng Nhật, đương nhiên là không có kết quả gì.
- Sao lại thế?
Nàng không tin vào chuyện quỷ quái này, rõ ràng là đã thực hiện theo những gì ghi trên tờ giấy vụn kia, nhưng sao mục tiêu lại không nhúc nhích?
- Bây giờ thì ngươi tin chưa, căn bản là ngươi không thể học nổi.
Hướng Nhật ở bên cạnh nhìn mà muốn cười thật to, nữ nhân này chẳng lẽ thật sự cho rằng mọi việc đều đơn giản như nhau vậy sao? Tuy rằng đối phương tại trường học đã từng trong một quyền đem chính mình đánh bay, còn vỡ cả cửa nhà vệ sinh nữ, nhưng đây là thừa dịp trong lúc mình không đề phòng. Nghiêm túc mà nói, cũng chưa chắc biết ai bị đánh bay đâu. Hướng Nhật cũng không cho rằng lực lượng của đối phương có thể làm được như hắn! Bởi vì tất cả đều lấy lực lượng làm cơ sở, lực lượng không đủ, đừng nói là cách không lấy vật, chỉ đem lực lượng phóng xuất ra ngoài cơ thể thôi cũng là hy vọng xa vời.
Liếc nhìn nam nhân bên cạnh có chút hả hê, Phạm Thái hồng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Nói, có phải người đã đem điểm trọng yếu đi dấu rồi phải không?
Hướng Nhật khinh thường cười mắng:
- Ngươi tự mình xem lại xem, tại mỗi trang đều có ẩn chứa ý nghĩa của nó, thật sự không hề có chút lừa dối nào, ngươi có thể cầm cái này đến hỏi Trương lão thử xem. Mà này, cái đống rách nát này chính là ông ta đưa cho ta đấy.
- Trương lão?
Phạm Thải Hồng trong lòng không khỏi xuất hiện hình tượng một lão già âm trầm, hơn nữa lúc đầu quả thật nàng đã từng nghe qua nam nhân này là sư đệ của lão nhân đó, nếu đối phương ngay cả đối chất cũng không sợ, có vẻ lời nói của nam nhân hoàn toàn là sự thật. Hắn không có cất giấu đi thứ quan trọng. Nhưng...Phạm Thải Hồng vẫn không chịu tin, vẻ mặt âm trầm hỏi.
- Tại sao ta thực sự không học được?
Nàng không hề muốn chấp nhận sự thật rằng, ngay cả chính mình cũng không bằng được nam nhân đáng ghét kia.
- Bởi vì lực lượng của ngươi không đủ, không thấy bên trong đều có nhắc đến
phải lợi dụng lực lượng hay sao?
Hướng Nhật giải thích một cách thoải mái.
- Vậy làm sao để có thể tăng cường lực lượng?
Phạm Thải Hồng gấp gáp hỏi, dị năng phi thiên này đối với nàng có sức hút rất lớn rất lớn.
Liếc nữ nhân điên đang khao khát nhìn chính mình, Hướng Nhật giật mình nhớ lại cảnh tượng trước đây cùng đồ đệ Thạch Thanh kết bạn và nàng cũng đã hỏi một câu tương tự, làm hắn không khỏi sinh ra ý niệm trêu trọc trong đầu:
- Rất đơn giản, cùng ta trên giường là được...
- Ngươi...
Phạm Thái Hồng nộ khí xung thiên, những tưởng nàng ta sẽ giương răng nanh múa vuốt lao về phía nam nhân, nào ngờ rốt cuộc lại nhịn được, nhưng hai mắt thì như bắn ra tia lửa giận hỏi:
- Ngươi có chắc chắn rằng cùng ngươi trên giường có thể tăng cường lực lượng sao?
- Không sai!
Hướng Nhật bất động trả lời một cách khẳng định nói, tâm lý như đang được trả thù phóng ra một cỗ khoái cảm thật sảng khoái.
- Được! Ta đáp ứng ngươi.
Trầm tư một lúc lâu, rốt cục Phạm Thải Hồng cắn răng nói.
- Ngươi không phải đang nghiêm túc đó chứ?
Giờ đến phiên Hướng Nhật cực kỳ hoảng loạn, hắn vốn chẳng ngờ được nữ nhân điên này lại có thể ra một quyết định điên cuồng đến mức như vậy.
Phạm Thải Hồng cũng không thèm liếc nhìn sắc mặt nam nhân nói tiếp.
- Nếu như ngươi lừa ta, ta sẽ rời khỏi nơi ở này đi.
- Hả?
Hướng Nhật ngẩn người ra, điều kiện này rõ ràng là không hợp với tính cách của đối phương một chút nào, nghe đối phương nói câu trước một cách tàn nhẫn những tưởng câu sau sẽ nói giết mình nhưng lại không phải.
Hướng Nhật bần thần hỏi lại lần nữa:
- Nếu như lừa ngươi, ngươi còn muốn rời đi?
Bị mình gạt lên giường sau đó một chút cũng không muốn trả thù lại còn muốn bỏ đi. Hướng Nhất vốn không tin trên đời lại có chuyện tốt như vậy, huống hồ nữ nhân điên với hắn có mối hận thù sâu nặng như vậy, lại càng khó có khả năng để hắn chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy được.
Quả nhiên, kế tiếp đối phương giải thích cho hắn mục đích chân chính của việc muốn rời đi.
- Có phải ngươi cảm thấy quá tiện nghi cho ngươi? Ta cho ngươi biết, ta có một phương pháp khiến cho lần đầu cùng nam nhân làm cái sự tình này là đã có thể mang cốt nhục của đối phương.
Một lần là mang thai ư? Hướng Nhật trợn trừng hai tròng mắt, loại chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng, tuy nhiên đối với nữ nhân điên đã 40 tuổi mà có thể giữ được một dáng vóc con gái 20 thì Hướng Nhật cũng không dám hoài nghi lời nói của nàng, thậm chí còn rất tin không một chút nghi ngờ.
- Không sai, sau đó ta sẽ rời đi. Nhưng ngươi cứ chờ xem, 18 năm sau, cốt nhục của bản thân ngươi sẽ tới tìm ngươi báo thù!
Phạm Thải Hồng giọng nói có chút điên cuồng.
"Thù cái ccc!" Hướng Nhất lớn tiếng mắng to trong lòng. Cách trả thù này thật sự rất tàn độc, chuyện cốt nhục tương tàn vậy mà nữ nhân điên này cũng nghĩ ra, quả thật là người điên mà.
Có suy nghĩ này, Hướng Nhật cảm giác không nên trêu trọc đối phương quá mức. Ai có thể chắc được nữ nhân điên này lúc lên cơn sẽ có thể làm chuyện điên khùng tới cỡ nào cơ chứ. Vừa nghĩ hắn vừa cười:
- Ha ha! Kỳ thật vừa rồi ta mới chỉ là gạt ngươi mà thôi, có cần phải kích động đến vậy không chứ? Chỉ là vui đùa một chút thôi mà, coi như một liều thuốc cười cho cuộc sống nhàm chán này.
- Gạt ta ư?
Phạm Thải Hồng ánh mắc sắc bén, từng tia từng tia bắn thẳng tắp về phía nam nhân.
- Tốt lắm, cuối cùng ngươi cũng thốt ra lời nói thật, bất quá ta không chắc là có thể buông tha cho ngươi hay không. Cho ngươi thời gian một tháng, nếu như đến lúc đó mà còn chưa nghĩ ra phương pháp để ta học được dị năng bay trên trời kia thì ta cũng sẽ không ngại đem cái kế hoạch vừa mới nghĩ ra kia biến thành sự thật.
Lời nói vừa chấm dứt, không cần để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của nam nhân, cô nàng liền xoay người lập tức ra khỏi phòng.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh