Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 459: Ý TưởNg Các Bên
Đối phương bị dọa chết kiếp rồi, dùng sức đẩy Quan Doãn ra, nhưng đẩy không được, ngược lại bị Quan Doãn ghì chặt hơn, cô cũng không dám mạnh miệng.
- Anh bước xuống được không? Phía dưới là tảng đá, rất cấn người.
- Cô nói cho tôi biết cô tên là gì, vì sao đi theo tôi, tôi mới xem xét có thả cô ra hay không.
Quan Doãn vẫn không chịu tha thứ, ngược lại cố ý giật giật thân mình.
- Hèn chi thích đè trên thân người, cảm giác được nằm đè trên người khác, quả thật thoải mái.
- Anh….
Cô gái áo đen tức đến nỗi xém khóc, nhíu cái mũi nhỏ xinh, nước mắt lượng vòng trên quầng mắt, sự diễm lệ lạnh lùng biến mất trên khuôn mặt, thay vào đó là sự khổ sở đáng thương.
- Anh buông tha tôi được không, tôi sai rồi, tôi không phải là người xấu, đi theo anh chỉ vì tò mò, cảm thấy anh có phong cách của một diễn viên, muốn mời anh lấn sân sang điện ảnh và truyền hình.
-...
Quan Doãn thiếu chút nữa bị chọc cười ha ha, hắn cũng không nói gì, cô gái áo đen này cũng không đơn giản, vừa giả làm người đáng thương vừa đang diễn trò, quả là diễn rất đạt, tuy nhiên không lừa được hắn, tay phải của hắn đang trượt dài trên đùi của cô, tay trái hướng xuống dưới, chạm phải ngực phải của cô, cảm nhận được sự mềm mại dễ chịu trong tay, hơn nữa với cảnh tượng hắn giả vờ nhe răng cười độc ác, thật là kích thích muốn phá cửa xông vào.
- Nói hay không?
Quan Doãn cười dâm đãng, cười đến nỗi chính hắn cũng cảm thấy da đầu ngứa ra, nhưng không có cách nào khác, vì muốn hỏi ra sự thật, chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
- Không nói, đừng trách tôi dùng sức mạnh.
Từ nhỏ đến lớn Quan Doãn ba lần đạt học sinh giỏi, không bao giờ chọc ghẹo hay đùa giỡn học sinh nữ, không có nhìn trộm học sinh nữ tắm, không chọc ghẹo cô giáo dạy toán, nhưng hiện tại hắn đang cưỡng chế một cô gái, còn thỉnh thoảng giở những động tác bất chính, đây là lần đầu tiên xảy ra trong đời.
Bản lĩnh của cô gái áo đen không tầm thường. Toàn thân mềm yếu bị Quan Doãn đè lên người, hiện tại cả người rả rời không thể động đậy, xấu hổ hơn nữa là trời sinh ra phụ nữ vốn yếu đuối, cho dù có bản lĩnh cũng không dám phát huy, cô rốt cục chống đỡ không nổi, khóc nức nở cầu xin Quan Doãn tha thứ:
- Quan Doãn, tôi nói. Anh tha cho tôi đi.
Một con hẻm nhỏ không tên tối tăm, Lưu Văn Vấn khắc cốt ghi tâm những tổn thương trong lòng, cô từ nhỏ đến lớn giữ thân như ngọc. Ngay cả người đàn ông va phải ngón tay cũng cảm thấy khó chịu, nhưng lần này lại bị một người đàn ông xa lạ đẩy ngã, còn bị hắn gắt gao đè dưới thân thể. Thiếu chút nữa thì… Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhục nhã hỗ thẹn, chỉ muốn cắn chết Quan Doãn người đang đè cô.
Cô hơn hai mươi năm qua vẫn yêu quý tính mạng quý báu của mình, bị Quan Doãn đè không nói, còn bị hắn sờ tới sờ lui, suýt nữa mò tới chỗ nhạy cảm nhất, trước kia cô còn cảm thấy Quan Doãn là người đàn ông có phong thái quân tử, hiện tại cô đã thay đổi ấn tượng với Quan Doãn, Quan Doãn trong mắt cô bị gắn với ba cái mác —— đồ lưu manh, ngụy quân tử, đồ dê cụ.
Nếu để cho Quan Doãn biết rằng trong lòng Lưu Văn Vấn đang đăm chiêu suy nghĩ, hắn nhất định sẽ hô to oan uổng. Tuy rằng hắn đè trên thân thể Lưu Văn Vấn, nhưng chỉ xuất phát từ lòng căm phẫn hoặc là sách lược, cũng không phải thật tâm nghĩ muốn chiếm đoạt Lưu Văn Vấn, hơn nữa nói thật nếu để cho bên ngoài biết hắn đường đường là thư ký số một của Thành ủy lại cưỡng hiếp, quả là vụ tai tiếng mất thể diện.
Chẳng qua có đôi khi vì muốn đạt tới mục đích. Nhất định phải sử dụng một số thủ đoạn bất đắc dĩ, huống chi đè trên người Lưu Văn Vấn, cũng là nhất thời trời đất run rủi, chứ không phải là cố ý gây nên.
Trong lời nói giản dị của Lưu Văn Vấn, Quan Doãn đã biết ngọn nguồn, cũng biết rõ lai lịch của Lưu Văn Vấn.
Lần trước cảnh tượng bị giữ lại ở cổng trạm đường cao tốc tại thành phố Yến. Còn lưu mãi trong ký ức của Quan Doãn, cuối cùng có một cô gái áo đen sau khi hỏi hắn có phải là Quan Doãn hay không ngay dưới mắt của cảnh sát nghênh ngang rời đi, hắn cũng vẫn chưa quên. Đúng vậy, Lưu Văn Vấn người mà đang bị hắn đè chính là cô gái áo đen vào thời điểm đó.
Lưu Văn Vấn là em của Lão đại Lưu Văn Siêu của bang Quyền Đầu.
Lần trước, lần đầu tiên giao thủ ở thành phố Yến—— tạm xưng là giao thủ, trên thực tế từ đầu đến cuối Lưu Văn Vấn cũng không trực tiếp đối mặt với Quan Doãn, chỉ khi ở thời khắc cuối cùng Lưu Văn Vấn lái xe tấn công Quan Doãn nhưng không có kết quả, sau cô mới lên tiếng hỏi tên Quan Doãn, sau đó đã bỏ chạy mất dạng —— Lưu Văn Vấn đối mặt với nguy hiểm không sợ đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho Quan Doãn, hơn nữa Quan Doãn uy danh hiển hách, là thư ký trẻ tuổi nhất Hoàng Lương, người mới trong giới quan trường nhưng lại có quyền thế rất mạnh, hơn nữa Quan Doãn lại có quan hệ cá nhân rất tốt với công tử số một tỉnh Yến, cô gần như đè nén không được ý niệm mãnh liệt trong đầu phải tìm hiểu con người của Quan Doãn.
Cũng là Lưu Văn Vấn từ nhỏ đến lớn rất tự cao tự đại, chỉ ở trong vòng tròn của mình, từ trước đến giờ cô chưa có người bạn cùng lứa ưu tú như vậy. Cho nên đối với Quan Doãn càng hiếu kỳ, cô lại càng chú ý mọi hành động của Quan Doãn, tìm mọi cách để đọc tư liệu về Quan Doãn, từ gia đình đến việc học của hắn, lại đến lai lịch của hắn ở huyện Khổng, cùng với những gì mà hắn làm sau khi được điều tới Hoàng Lương, thoạt nhìn lai lịch đằng sau khá đơn giản, nhưng dường như bên trong cất dấu rất nhiều bí mật mà người ta không thể biết.
Lưu Văn Vấn người rất thích để tâm vào chuyện vụn vặt, sau khi sự tò mò của cô càng dâng lên, không thể nào rút lại được, muốn tra ra manh mối mọi chuyện cho rõ ràng. Hơn nữa trận chiến lần trước, mặc dù cô đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn là sắp thành lại bại, khiến cho cô không phục lắm, lần này cô lại muốn dành lấy chiến thắng.
Khỗ nỗi làm thế nào cũng không có cơ hội, lại không nghĩ cấp trên đột nhiên truyền đến chỉ lệnh, yêu cầu mỗi bang phái một người đến Hoàng Lương uy hiếp Quan Doãn, mặc kệ chọn thủ đoạn gì, chỉ cần làm cho Quan Doãn cảm thấy sợ hãi là được, về phần tại sao phải đe dọa Quan Doãn, cấp trên không có giải thích, chỉ yêu cầu ba bang lớn làm theo là được.
Bang Thái Đao và bang Đầu Búa làm thế nào chấp hành chỉ lệnh của cấp trên, Lưu Văn Vấn mặc kệ, cô chỉ để ý chính mình, tuy nói anh trai Lưu Văn Siêu không muốn để cho cô đích thân hành động, nhưng cô vẫn cố thuyết phục anh trai, khiến anh của cô tin rằng chỉ cần cô đích thân ra mặt, nhất định có thể bất khả chiến bại.
Vốn ngay từ đầu mọi thứ đều thuận lợi, lúc mọi việc thuận lợi trôi chảy, không ngờ Quan Doãn trở tay phản đòn chế ngự được cô, Lưu Văn Vấn khóc không ra nước mắt, lúc này mới biết cô đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của Quan Doãn. Bây giờ còn bị Quan Doãn đè trên người ức hiếp, từ trước đến giờ thân thể trong trắng của cô chưa một lần bị đàn ông gần gũi nhưng lúc này lại bị Quan Doãn sờ soạng, cô vừa tức vừa thẹn, nếu chẳng phải không muốn để cho Quan Doãn cười nhạo sự bất lực của cô, cố ý làm bộ kiên cường trước mặt Quan Doãn, thì giờ đây nước mắt của cô đã sớm tuôn chảy thành sông.
- Được rồi, tôi sẽ nói, nói xong, anh thả tôi đi nhé?
Lưu Văn Vấn kể sơ qua vì sao cô theo dõi tình hình của Quan Doãn, có rất nhiều tin tức được lược qua không đề cập tới, chỉ nói một cách đại khái qua loa, cô dùng sức đẩy Quan Doãn ra.
- Tránh ra, đồ lưu manh.
Quan Doãn đã biết chân tướng, cũng không nỡ đè Lưu Văn Vấn, hắn vội đứng dậy, nhảy qua một bên, ha hả cười:
- Thật xin lỗi Văn Vấn, đè cô hồi lâu, để cho cô chịu nhiều tủi nhục.
Lưu Văn Vấn sau khi đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Quan Doãn, vốn muốn nói vài câu cứng rắn, nhưng chưa kịp nói trong lòng đã có chút thay đổi:
- Anh nhớ kỹ sự tình hôm nay, Quan Doãn, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho anh.
- Được, không tiễn.
Quan Doãn đã biết chắc, nếu trực tiếp giao đấu lúc này, hắn chưa hẳn là đối thủ của Lưu Văn Vân, nếu như nói Kim Nhất Giai luyện Taekwondo là vì muốn thân thể khỏe mạnh, như vậy Lưu Văn Vấn học võ không phải khoa tay múa chân để cho thân thể cường tráng, mà là bản lĩnh đưa ra chiêu chế ngự địch, tương tự như đánh đấm quân sự phải chú trọng hiệu quả thực chiến.
Cho nên, nếu Lưu Văn Vấn chẳng phải không đủ kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa trời sinh tâm lý của phụ nữ thường yếu đuối, hắn rất có thể đã bị đối phương chế phục rồi. Bởi vậy cũng nói, khi hai quân giao chiến, tâm lý luôn chiếm thế thượng phong.
- Hừ.
Cả người Lưu Văn Vấn đầy võ thuật nhưng cô không có tự tin, chỉ gằn giọng với Quan Doãn, sau khi nói một câu lãnh đạm, đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
- Sau này sẽ gặp lại.
Đây là lần thứ hai Lưu Văn Vấn nói câu sau này gặp lại với hắn, Quan Doãn lắc đầu, thầm nói, trận chiến này, tuy thắng mà không oai.
Tin tức của Lưu Văn Vấn lộ ra, khiến Quan Doãn hiểu thêm một sự thật, hắn đã tiến vào tầm mắt của kẻ phía sau màn, không, nói chính xác là, hắn đã trở thành đối tượng trọng điểm mà bàn tay khổng lồ phòng bị, nói không chừng có một ngày, còn sẽ trở thành đối tượng trọng điểm mà bàn tay khổng lồ sẽ thanh trừ.
Ngẫm lại cũng phải, bàn tay khổng lồ phía sau sẽ không bởi vì số phận cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc mà giận lây sang hắn, nhưng cũng sẽ bởi vì chuyện hắn đem toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc dời đi mà thẹn quá thành giận, năm trăm triệu là một con số không lớn cũng không nhỏ, chỉ sợ phía sau bàn tay khổng lồ chính là cấp quan lớn của Tỉnh bộ, bởi vì tổn thất thê thảm và nghiêm trọng mà nổi trận lôi đình.
Huống chi, hắn trực tiếp đem hơn ba tỷ phát cho dân chúng, chẳng khác gì muốn nói, mặc kệ đối phương không cam lòng, cũng mặc kệ đối phương tức giận đến hộc máu, ít nhất số tiền ba trăm triệu thuộc trong năm trăm triệu là không thể thu lại được.
Chỉ bằng điểm này, bàn tay khổng lồ phía sau cho dù muốn tính mạng của hắn cũng nằm trong dự liệu.
Nói như vậy, hắn mặc kệ có đi thành phố Yến hay không, sau này ắt hẳn sẽ sống không an ổn trong một thời gian dài?
Quan Doãn lắc đầu, nhìn đồng hồ, bước nhanh như bay rời khỏi con hẻm nhỏ, không bao lâu đã đi đến điểm hẹn của Hoàng Hán.
Hoáng Hán hẹn gặp Quan Doãn ăn cơm ở một quán cơm tên là Nhất Chiêu Tiên, quán cơm Nhất Chiêu Tiên cũng không lớn, đẳng cấp cũng không cao, cũng không phải quán cơm đặc sắc gì, phong cách trang trí hơi cổ xưa, chiếc đèn lồng màu hồng sắc đỏ trước cửa đã cũ ngã màu.
Lên trên lầu, đẩy cửa đi vào, Hoàng Hán đang ngồi đờ ra trước một bàn lớn.
Quan Doãn đã có một thời gian ngắn không gặp Hoàng Hán rồi, Hoàng Hán dường như hơi gầy, cau mày, đang sững sờ, thấy Quan Doãn bước vào, theo bản năng đứng lên, nói:
- Đại thư ký Quan đến rồi.
Trong phòng chỉ có một mình Hoàng Hán, bữa tiệc hôm nay không phải bữa tiệc, hẳn là cuộc nói chuyện.
Quan Doãn và Hoàng Hán vốn đã quen biết, không cần hàn huyên, hắn đi thẳng trực tiếp vào vấn đề:
- Cục trưởng Hoàng, tìm tôi, có chuyện gì không?
- Ngồi đi đã.
Hoàng Hán mời Quan Doãn ngồi xuống, y đích thân rót trà cho Quan Doãn.
- Đại thư ký Quan, cậu đến Hoàng Lương cũng hơn nửa năm rồi, trong khoảng thời gian này Hoàng Lương đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói gió nổi mây phun, hiện tại tình hình của Hoàng Lương cũng chưa được tốt lắm, phải ngẫm lại bước tiếp theo rồi.
Hoàng Lương quả thật đã xảy ra rất nhiều sự kiện, Hoàng Hán vì Hoàng Lương ở sau lưng cũng làm ra nhiều chuyện, có thể nói, Hoàng Lương có cục diện hôm nay, không thể không nhắc tới công lao của Hoàng Hán, như vậy Hoàng Hán gọn gàng dứt khoát nhắc tới bước tiếp theo, là có ý nghĩ gì?
Hơn nữa trên người Hoàng Hán, cũng có rất nhiều bí mật mà Quan Doãn chỉ biết một mà không biết hai, ví như vụ án Bát Lý Đồn chưa giải quyết, ví như cái chết của Trịnh Hàn, đến cái chết của Trịnh Thiên Tắc, còn có một sự kiện quan trọng nữa, trong tay Hoàng Hán còn nắm giữ cuyền quyết định cuối cùng chuyên án cửa hàng bán xe Audi độc quyền.