Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Quyển Iv – Vụ Án 15 – Chương 28
Triệu Trinh loanh quanh bên trong Emilia một hồi, bắt đầu ngứa tay ngứa chân.
Anh tỉ mỉ quan sát một lúc, bắt đầu động thủ, rờ rờ vào mấy chỗ bản lề gì đó..
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— Triệu Trinh định tháo thuyền sao?.
“Có cần dụng cụ gì không?” Lạc Thiên đi lên hỏi..
Triệu Trinh cười lắc đầu, “Làm sao xài dụng cụ được a, thợ mộc giỏi chưa bao giờ cần đến đinh.”.
Mọi người cũng không hiểu lời anh nói có ý gì, nhưng xem ra đang rất hài lòng, thôi thì cứ để kệ đi.
Triệu Tước bước tới ngồi xuống cạnh Mã Hân.
Mã Hân lúc này vẫn đang nâng cằm ngắm Lạc Thiên, khoé miệng khẽ nhếch, vẻ mặt thỏa mãn.
Triệu Tước tròng mắt hơi giật giật, khóe miệng cong lên giảo hoạt, mở miệng gọi Mã Hân, “Nè, em gái tay bắn tỉa.”
Mã Hân quay đầu lại, Triệu Tước hình như rất thích dùng biệt danh để gọi người khác, tỷ như luôn gọi Mã Hán là tay bắn tỉa, gọi Triệu Hổ là ngốc qua, Tương Bình là anh chàng vi tính … Gọi cô là “em gái tay bắn tỉa”, hoặc “tiểu tùng nhà pháp y”.
Mã Hân đang nghi hoặc, chợt nghe Triển Chiêu nhàn nhạt nói, “Dùng biệt danh để gọi người, chứng tỏ sự ấu trĩ của lão.”
Mọi người nhìn ra chỗ khác —— trò chơi của Triển Chiêu và Triệu Tước luôn luôn là: khiêu khích → phản kích → khiêu khích lại → phản kích lại, không bao giờ ngừng nghỉ.
Triệu Tước liếc Triển Chiêu một cái, rồi tiếp tục hỏi Mã Hân, “Cô có tin trên đời này có quỷ không?”.
Mã Hân nháy mắt mấy cái, “Vâng, không bài trừ mọi khả năng.”.
Triệu Tước cười tủm tỉm, “Vậy nếu có một ngày, cô đứng một mình trong dãy hành lang hắc ám, trước cửa phòng pháp y, thấy một cô gái toàn thân trắng toát chặn trước mặt, mà cô ta đáng ra nên nằm trên bàn giải phẫu, phản ứng đầu tiên của cô là gì?”
Mã Hân ngửa mặt, rất nghiêm túc tưởng tượng, “Cái này ạ … Có thể cháu sẽ thấy hơi quỷ dị một chút, nhưng mà trước tiên có lẽ sẽ không nghĩ đến quỷ, mà là cân nhắc xem có phải người đó chưa chết hay không”..
Triệu Tước nhíu mày, “Như vậy a.”.
“Nhưng mà.” Mã Hân không quên bổ sung một câu, “Khả năng có người giả dạng là lớn nhất.”.
Triệu Tước híp mắt cười cười, cũng không nói gì nữa.
Triển Chiêu đứng cách đó không xa, Triệu Tước nói gì anh đều nghe thấy, vừa quay đầu nhìn ông ta một cái..
Triệu Tước đột nhiên đứng lên, chạy đến bên cạnh Triệu Trinh, “Tìm được gì rồi?”.
Triển Chiêu lúc này mới để ý thấy tất cả mọi người hầu như đã vây lại xung quanh Triệu Trinh.
Triệu Trinh như đang làm ảo thuật xếp gạch, xoay xoay mấy cái van để di chuyển những khối thép lớn, một hồi sau, sàn thuyền bị mở ra một tảng lớn.
Phía dưới boong tàu vừa bị lật lên xuất hiện một bảng thép cũ nát, màu trắng, còn có những vết rỉ loang lổ.
Triệu Trinh đưa tay gõ gõ, theo đó những tiếng “đương đương” vang lên.
“Chà.” Triệu Trinh vuốt cằm, bắt đầu quan sát..
“Đây là chiếc thuyền cũ được cải tạo lại sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Hẳn là không phải, có thể tôi tìm sai chỗ.” Triệu Trinh lẩm bẩm một câu, đứng lên, nhìn khắp nơi, cuối cùng tìm được một chỗ khác, là nơi những đường ống giao nhau, ngồi xổm xuống, lại bắt đầu lật lên..
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tìm gì vậy?”.
Bạch Ngọc Đường nhún vai.
Triệu Tước dè dặt thò đầu vô, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có cảm thấy gió lạnh từng đợt không?”.
Bạch Ngọc Đường nhìn ông ta một chút, Triển Chiêu đưa tay đẩy trán Triệu Tước ra, “Âm hồn bất tán thì có …”
“Đúng là âm hồn bất tán đó!” Triệu Tước thuận thế túm lấy cánh tay Triển Chiêu, mượn đà đu lên gác cằm lên vai anh, “Cô hồn dã quỷ này nọ thật là khủng khiếp a …”.
Triệu Tước vừa dứt lời, đột nhiên một chuỗi tiếng hét thảm thiết truyền đến ….
Tiếng hét này thình lình vang lên, hơn nữa sắc nhọn vô cùng, thanh âm không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng lại thê lương đến kinh người.
Trong cảnh tối lửa tắt đèn này, có lẽ chỉ cần hét thảm như thế thôi cũng đủ giết người, hét đến mức Mã Hân trực tiếp nhảy dựng lên, nhào vào lòng Lạc Thiên, thể nghiệm cảm giác được làm chim nhỏ nép vào lòng người, mấy đội viên đặc công mặt cũng biến trắng.
Triệu Tước trong lúc tiếng thét rền vang thì đưa tay bóp cổ Triển Chiêu.
Triển Chiêu giật mình lủi ra, xoa xoa cổ nhìn ông ta.
Triệu Tước như là đứa nhỏ đùa dai thành công, hắc hắc cười vui sướng.
Hiện trường chỉ có Bạch Ngọc Đường rất lãnh tĩnh, mặt không đổi sắc, nhìn Triệu Trinh phía trước đang bịt tai..
Hoá ra lúc Triệu Trinh đem vài tấm sắt và đường ống ghép lại, thì một cánh cửa sắt để khống chế quạt thông gió xuất hiện, anh vừa mở cánh cửa đó ra … tiếng “thét thảm thiết” lập tức truyền tới. Kỳ thực là do kim loại ma sát với không khí tạo thành lỗi giác chứ không phải có người thật, tiếng hét của con người chắc cũng không đạt đến mức đê-xi-ben này.
Lạc Thiên đưa tay giúp Triệu Trinh tháo tấm cửa sắt nặng chịch đó ra, Triệu Tước hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao cậu không sợ?”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn ông ta một cái, “Sợ cái gì a?”.
“Có người hét mà!” Triệu Tước nhắc nhở..
“Người hét chứ có phải là người ăn thịt người đâu, có gì phải sợ?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy mạc danh kỳ diệu, cũng không để ý nhiều, đi tới nhìn xem Triệu Trinh bọn họ phát hiện ra cái gì rồi.
“Eo.” Triệu Tước bất mãn lắc đầu, chọc chọc Triển Chiêu cũng đang bất mãn y chang, “Khuyết thiếu cảm giác sợ hãi nha.”
Triển Chiêu gật đầu, đồng thời không quên liếc Triệu Tước một cái, vừa rồi bị lão ta hù chết.
“Lại là tấm thép?” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm bên cánh cửa thông gió Triệu Trinh bọn họ vừa mở ra, bởi vì cửa nằm trên mặt đất, khi mở ra rồi, phía dưới sàn lộ ra một khoảng không gian so với vừa rồi rộng hơn một chút, có điều dưới đó vẫn là tấm thép trắng bị rỉ loang lổ.
“Lần này không giống.”.
Triệu Trinh từ trong túi tiền lấy ra một chùm chìa khóa.
Tất cả mọi người có chút khó hiểu, anh ta lấy chìa khóa ra làm gì a? Chợt thấy Triệu Trinh lấy ra một chìa khá mỏng, theo khe của tấm thép kia nhét vào, sau đó khẽ nạy ….
Cùm cụp một tiếng, khối thép màu trắng đó bị nạy lên, Lạc Thiên giúp Triệu Trinh khiêng nó ra ngoài, hoá ra là một cửa để thông vào khoang thuyền.
Dưới khoang thuyền xuất hiện một cầu thang rỉ sắt. Loại cầu thang xoay tròn này ở trên bất cứ con thuyền nào cũng có thể thấy được..
Mọi người đây đó nhìn nhau.
Triển Chiêu kinh ngạc, “Lẽ nào trong con thuyền này có giấu một con thuyền khác?”.
Triệu Trinh mỉm cười, “So với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn.”.
Nói xong anh định xuống phía dưới..
“Để tôi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo Triệu Trinh lại, “Tôi xuống trước.”.
Triệu Trinh nhìn anh một chút, “Khả năng có cơ quan nga, anh xác định anh xuống trước?”.
Bạch Ngọc Đường lấy súng ra, “Khả năng có hung thủ, cậu xác định cậu xuống trước?”.
….
Triệu Trinh lập tức làm một thủ thế “mời vào”, không quên nhắc nhở, “cố gắng đừng đụng vào bất cứ thứ gì.”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, rồi tiến lên đi xuống dưới trước. Triệu Trinh theo sát phía sau, tiếp đó là Triển Chiêu và Triệu Tước, Lạc Thiên rồi đến Mã Hân, cuối cùng là các đội viên đặc công có vũ trang hạng nặng.
Xuống đến gian phòng phía dưới, bên trong đen kịt một mảnh, Bạch Ngọc Đường cầm đèn pin chiếu khắp nơi, phát hiện nơi bọn họ tiến vào chính là một gian phòng nhỏ trong đống phòng trên thuyền.
Gian phòng có bố cục rất đơn giản, thậm chí là đơn sơ, có một chiếc giường lò xo, bên trên là thảm lông kiểu cũ, trên tường có treo một cái bánh lái bằng gỗ, còn có một cái bàn, một cái giá cắm nến, dưới sàn có trải thảm đỏ nhưng thực tế đã biến thành màu đen, một cửa sổ loại nhỏ trên tường, còn có một cánh cửa sắt rất hẹp, khắp nơi giăng đầy mạng nhện..
“Nha a!”.
Mã Hân đột nhiên hô một tiếng, đưa tay chỉ chỉ phía cửa sổ, tiếp tục ôm lấy Lạc Thiên..
Tất cả mọi người lắc đầu, ai chẳng biết Mã Hân danh xưng Mã Đại Đảm, đệ tử chân truyền của Công Tôn, cho dù có tiểu quỷ đứng trước mặt, phản ứng đầu tiên của cô cũng là cố bắt sống một con về dâng cho chủ tử thôi. Nhưng cô nương này dù sao cũng chỉ là một cô gái đang yêu mê luyến cảm giác được hưởng thụ ôm ấp của người trong lòng …
Lạc Thiên dùng đèn pin chiếu lên … Nhíu mày..
Bạch Ngọc Đường đi tới gần cửa sổ nhíu mày nhìn chằm chằm vào lớp kính, chỉ thấy trên đó có một vết tay đẫm máu in lên, đã khô từ lâu, thế nhưng ngay cả vân tay, chỉ tay đều có thể thấy rõ ràng, là từ bên ngoài cửa sổ ịn vào..
Triển Chiêu sờ sờ cằm, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
Triệu Trinh đi qua mở cánh cửa… Cửa không bị khoá, bên ngoài vẫn đen kịt như thế, là một dãy hành lang thật dài, hai bên có những gian phòng tương tự lần lượt sắp hàng..
Bạch Ngọc Đường đi tới hành lang chính, nương theo ánh sáng đèn pin, tìm được trên vách tường một cái chốt cùng loại với công tắc nguồn điện. Triệu Trinh kiểm tra một chút, đưa tay ấn xuống.
Một lát sau..
Khắp nơi một mảng an tĩnh, không gian vẫn đen kịt.
Triệu Trinh khẽ nhún vai với Bạch Ngọc Đường—— chắc là không có điện rồi ….
Thế nhưng anh đang nhún vai dở thì đột nhiên làm một động tác “suỵt”, rồi nghiêng tai lắng nghe..
Triệu Trinh làm động tác kêu mọi người đừng lên tiếng, dẫn đến khoé miệng Triệu Tước nhếch lên.
Triển Chiêu nhìn ông ta một cái, Triệu Tước quay lại làm một khẩu hình, như là nói —— di truyền nha~!.
Lúc này, mọi người như nghe được tiếng “ong ong” khe khẽ.
Sau đó, có ánh sang chợt loé.
“Máy phát điện đang khởi động.” Triệu Trinh vừa mở lời, trên đỉnh đầu đã xuất hiện ánh đèn. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, loại đèn hộp cổ xưa này bây giờ hầu như đã bị đèn tiết kiệm năng lượng thay thế hết, có thể thấy được… con thuyền này cũng khá già rồi.
Theo điện áp dần dần ổn định, ánh đèn cũng sáng đều hơn, soi rõ toàn bộ hành lang dài, nhưng mà… ánh sáng này chẳng mang đến chút cảm giác ấm áp nào, ngược lại còn làm cho người ta sợ hãi hơn.
Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.
Hành lang hai bên tường đều là màu trắng, nhưng trang trí trên đó là những vết máu đã thâm đen, có vết tay xoa máu thật dài, lại có hàng loạt những dấu máu không rõ hình dạng, khắp nơi đều là vết máu bắn tung toé … Trên mặt đất càng có nhiều tảng máu lớn nhuộm sàn nhà thành màu xám xịt, chỉ còn lại vài vết đốm trắng. Tuy rằng không có thi thể, nhưng trong không khí chỉ có mùi máu tươi cùng mùi rỉ sắt, làm người ta cảm thấy rất không khoẻ.
“Thật đẫm máu.” Hai đội viên đặc công nhịn không được mở miệng, “Đây là chốn nào a?”.
“Nhóc đoán sao?” Triệu Tước hỏi Triển Chiêu..
Triển Chiêu không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường phía trước.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cúi đầu, đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống, hình như đang quan sát thứ gì đó.
Mọi người theo ánh mắt của Bạch Ngọc Đường nhìn theo, chỉ thấy trên mặt đất, có một chuỗi thật dài những dấu chân đẫm máu.
Vết chân này đại khái chỉ dài như bàn tay của một người trưởng thành, hẳn là của một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, hoặc của một đứa trẻ mới lớn.
Vấn đề là chuỗi vết chân này rất có quy luật, như là đạp lên những vết máu mà bước đi, không có dấu hiệu nào của sự né tránh, cũng không mất trật tự như mấy vết máu xung quanh.
Cảm giác này, thật giống như trong một hiện trường gây án hỗn độn, có một đứa trẻ chân trần bước qua những vũng máu đỏ.
“Nhìn xung quanh vết chân.” Mã Hân cau mày nhắc nhở, bản năng của một pháp y giúp cô phát hiện một ít đầu mối..
Mọi người nhìn kỹ, thì thấy bên cạnh mỗi vết chân, đều có những dấu máu tròn nhỏ, theo dấu chân một đường đi phía trước.
“Đây là…” Triển Chiêu nhíu mày, “Vết máu nhỏ giọt …”.
Mọi người ngẫm lại một chút, lúc đứa trẻ này bước đi, có cầm trong tay thứ gì đó đang nhỏ máu từng giọt …
Nghĩ tới đây, vô thức nuốt nước bọt —— hung khí? Hay là đứa trẻ đó bị thương?.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, vô thức nghĩ tới thứ xuất hiện trên thân thể người chết lúc trước, một dấu tay rất nhỏ.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, theo hành lang tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Trinh đi theo phía sau..
Hành lang này rất dài, mọi người vừa đi vừa đánh giá kích thước con thuyền… Tuy rằng được giấu bên trong du thuyền Emilia cũng khá lớn, nhưng… Con thuyền này cũng không nhỏ a..
“Chờ một chút.” Triển Chiêu đột nhiên nói..
Bạch Ngọc Đường dừng bước.
Triển Chiêu đưa tay chỉ vào góc tường, “Có phải có tờ giấy gì đó không?”.
Mã Hân đeo găng tay vào, rút nhíp, đi qua nhặt tấm giấy nhuốm đỏ máu lên, nhìn thoáng qua, “Là vé tàu a.”.
“Vé tàu?” Triệu Trinh cũng nhìn thoáng qua, khẽ há miệng, “Chỉ xem được một nửa, nhưng tên thuyền còn nguyên ——PT.”
Triệu Trinh vừa dứt lời, con mắt mọi người đều trừng to thêm một vòng..
“Thuyền Emilia!” Mã Hân nhỏ giọng kêu sợ hãi, ” Emilia thật a!”.
Triệu Tước nhếch nhếch khóe miệng mỉm cười, vừa dùng cánh tay khẽ huých Triển Chiêu, “Chơi vui ha?”.
Triển Chiêu nhíu mày, “Stephen bọn họ chuẩn bị dùng Emilia giả, mang theo Emilia thật rời bến? Đến tột cùng …”
Triển Chiêu còn chưa nói xong, mọi người đã thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Lực chú ý của mọi người bị động tác của anh hấp dẫn, cùng nhìn về phía anh.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay rút súng, khẽ nhíu mày nhìn phía cuối hành lang, mọi người hiện tại đang đứng ở một hành lang chữ T, đằng trước mặt là phần giao nhau với một hành lang khác.
Bạch Ngọc Đường nhìn một hồi, mở miệng, “Có người.”.
Triệu Trinh thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn tưởng tôi bị hoa mắt.”.
Mấy đội viên đặc công hai mặt nhìn nhau —— căn bản không phát hiện..
“Rất thấp.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mặc đồ trắng, tóc rất dài, không thấy mặt.”.
Mọi người tuyệt đối không nghi ngờ thị lực của Bạch Ngọc Đường, tuy rằng hiện tại nghe thấy mấy lời đó thì cảm thấy quỷ dị không nói nên lời.
Trang phục trắng, tóc dài đen, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn… Ở trên thuyền Emilia phủ đầy bụi —— chẳng lẽ là hồn ma Emilia? Hay là Blue Doll mà Triệu Tước vẫn nhắc đến?