Số lần đọc/download: 3992 / 74
Cập nhật: 2017-06-18 21:14:09 +0700
Chương 452: Phát Điên Vì Động Phủ
S
ự khác biệt lớn nhất chỉ là cái thân thể phân thân này không mạnh mẽ bằng nhục thể của hắn. Hiển nhiên là mặc dù Thần Kiêu Pháp Giới vô cùng thần diệu, có thể biến ra một cái thân thể, nhưng so sánh với thân thể mình tự thân tu luyện là không bằng được. Nhưng Thần Kiều Pháp Giới cũng có thần diệu khác, cái pháp y do vầng sáng ngưng tụ lại, cũng có lực phòng ngự bất phàm. Không biết có phải hay không lúc Thần Kiêu Vương luyện chế món pháp bảo này, cũng nhận ra thân thể không bằng bản tôn, nên đã đặc chế như vậy.
Lúc Thần Kiêu Pháp Giới hút khí huyết và chân nguyên, hết sức mạnh mẽ, dường như có thể phân giải hoàn toàn thân thể của người tu đạo. Khi Lạc Bắc sử dụng Thần Kiêu Pháp Giới, nó lập tức rút sạch chín phần khí huyết và chân nguyên của hắn. Số khí huyết và chân nguyên trong cơ thể Lạc Bắc đủ để hắn duy trì thân thể không suy tàn, chậm rãi tu luyện cũng sẽ khôi phục được nguyên khí rồi tiếp cận trạng thái cực hạn.
Chính vì gần như rút sạch khí huyết và chân nguyên trong cơ thể Lạc Bắc, hơn nữa cùng với khả năng của Thần Kiêu Pháp Giới nên tu vi của phân thân mới không kém bản tôn là bao.
Trên thực tế vị chân nhân viết ra giám bảo bí lục đó, thì ba đời sư đồ đều kiểm tra sự độc đáo của pháp bảo, say mê với chúng. Sự say mê đó chẳng khác nào người thích đồ cổ. Cho dù không có được món đồ cổ đó những cũng hiểu được nó tới tận chân tơ kẽ tóc. Cho nên sư đồ Tàng Phong chân nhân nghe thấy ai có pháp bảo lợi hại lập tức bám dính lấy người đó, thậm chỉ không tiếc đan dược, pháp bảo trao đổi để đối phương cho mình giám định và thưởng thức một chút về thứ pháp bảo đó. Cho nên Giám bảo bí lục của Tàng Phong chân nhân biên soạn có thể nói là hết sức kỹ càng, ít có sai lầm. Những miêu tả đối với Thần Kiêu pháp giới không có viết rõ tu vi của phân thân và bản tôn chênh lệch bao nhiêu, chỉ nói không nhiều lắm cũng không phải vì Tàng Phong chân nhân không biết mà vì y không thể cảm nhận được sự khác biệt nhỏ nhoi đó.
Loại thần diệu này của Thần Kiêu Pháp Giới, tuy rằng phân thân và bản tôn đạt tới mức thật giả khó phân, nhưng Lạc Bắc cũng nhận thấy: ”pháp quyết thân ngoại hóa thân, sau khí biến ra thân ngoại hóa thân, thì thân thể liền trở thành một cơ thể trống rỗng. Tuy Thần Kiêu Pháp Giới so với thân ngoại hóa thân tốt hơn, nhưng trên cơ bản bản tôn cũng không còn lại sức mạnh, căn bản không thể đối địch…Nói cách khác, sau khi biến ra phân thân này, dùng phân thân này đi làm sự việc gì, không khác gì bản tôn làm. Nhưng bản tôn lại không đối địch được, chỉ đành trốn đi, tu luyện khôi phục nguyên khí.
-Thì ra là thế! Sau khi nghe Lạc Bắc giải thích, mọi người đều hiểu rõ Thần Kiêu Pháp Giới là loại pháp bảo gì.
- Xem ra sau khi phân thân, bản tôn cũng chỉ có thể trốn đi tĩnh dưỡng, còn phải cẩn thận tránh bị người khác giết chết. Nếu như phân thân bị giết chết, thì nguyên khí đại thương.
Sau khi biết rõ đây là loại pháp bảo gì. Đông Nhan liền quay sang nói với Nhan Thọ Sơn:
- Nhan đại lão bản, ngươi định dùng Thần Kiêu Pháp Giới biến ra phân thân, đi Tử Kim Hư Không tìm kiếm tinh thạch thiên thần, cũng không phải biện pháp tốt a. Nếu không Thần Kiêu Pháp Giới này trước hết cho ngươi dùng, ngươi biến ra phân thân đi Tử Kim Hư Không giúp chúng ta thu thập tinh thạch thiên thần. Xuyên qua tử kim sao băng, dù cho phân thân bị tiêu diệt ngươi cũng sẽ không chết. Một lần không được thì lần hai, lần hai không được thì lần ba. Mỗi ngày ngươi thử một lần, ước chừng khoảng mười ngày nửa tháng, cũng có thể tiến vào Tử Kim Hư Không giúp chúng ta thu thập tinh thạch thiên thần rồi trở về.
“Mỗi ngày thử một lần…Thử cái mẹ ngươi á!” Sắc mặt Nhan Thọ Sơn trắng bệch, nắm chặtt hai tay, sắp không nhịn được mà liều mạng với Đông Nhan.
Vừa rồi Nhan Thọ Sơn cũng thấy rõ ràng khi Lạc Bắc thi triển Thần Kiêu Pháp Giới, nhận thấy phân thân giống như thịt cắt từ trên người. Hơn nữa y không có khí huyết mạnh mẽ như Lạc Bắc hay sức sống tràn đầy, khôi phục lại nhanh. Nếu không cẩn thận phân thân bị hủy, đừng nói là một ngày một lần, dù cho mười ngày nửa tháng một lần, bản tôn cũng không khôi phục lại. Liên tục hai ba lần… Thì thật sự muốn cái mạng già của y rồi.
- Thần Kiêu Pháp Giới đúng là là một vật chí bảo hiếm có.
Lạc Bắc không để ý Nhan Thọ Sơn bị Đông Nhan trêu chọc và y cũng sắp nổi giận. Suy nghĩ một chút, hắn tháo Thần Kiêu Pháp Giới, để vào túi tơ tằm ở trong ngực.
Dù thế nào, Thần Kiêu Pháp Giới cũng là một kiện pháp bảo bảo mệnh độc nhất vô nhị. Có Thần Kiêu Pháp Giới, có sự tình nguy hiểm, thì có thể cho phân thân đi làm. Cho dù phân thân bị giết, bản tôn nguyên khí đại thương, thì vẫn còn tốt hơn là cả thân xác và linh hôn đều bị hủy diệt.
Nói cách khác, có Thần Kiêu Pháp Giới trong tay, chẳng khác nào trên người cóthêm một cái mạng.
Đối với Lạc Bắc mà nói, pháp bảo như thế, phải cất đi, không cho người khác biết rõ. Bất cứ pháp bảo mạnh nào, không thể để cho đối thủ biết. Đợi đến lúc sử dụng, có thể tạo ra hiệu quả lớn.
“Khi dễ người quá đáng… Trên người ta không có nhiều pháp bảo lợi hại, lại không có pháp thuật lợi hại như các ngươi… Thử, thử con mẹ các ngươi a…” Lúc này sắc mặt của Nhan Thọ Sơn vẫn y như cũ, nghiến răng nghiến lợi, nội tâm đang trong trạng thái nóng giận. Mà đúng lúc này khi Lạc Bắc cất Thần Kiêu Pháp Giới đi lại lấy ra một cái giống như chiếc là vàng, bên trên có hoa văn núi non sông ngòi, còn có vô số phù văn nhấp nhô giống như nòng nọc, đưa tới trước mặt Nhan Thọ Sơn hỏi:
- Người có biết lai lịch của đồ vật này không?
Đồ vật này, chính là bản đồ Thần Kiêu động phủ mà Lạc Bắc đã lấy được từ rất lâu.
-Ngay cả hạng liên của Thần Kiêu Vương cũng ở trên người ngươi!
Nhan Thọ Sơn thừ người ra…Lập tức điên cuồng mắng ông trời bất công… Sau đó nét mặt y thay đổi liên tục, rồi hai mắt Nhan Thọ Sơn chợt tối sầm, phun ra một ngụm máu.
- Không phải chứ?
Đông Nhan luôn lấy việc trêu chọc Nhan Thọ Sơn làm thú vui. Nàng cảm thấy báu vật này thật sự rất quý. Nhìn thấy hai mắt Nhan Thọ Sơn tối sầm, còn phun ra một ngụm máu. Đông Nhan trợn tròn mắt, không kìm nổi nói:
- Nhan đại lão bản, ngươi thật lợi hại, chỉ bảo ngươi nhìn cũng thổ huyết thì ngươi là người thứ nhất trong giới tu đạo đấy.
- Ta… - Nhan Thọ Sơn vốn đã dừng thổ huyết, nghe thấy Đông Nhan nói câu này, không kìm được lại thổ huyết.
- ….. Ta còn chưa nói hết ngươi lại thổ huyết. Ngươi dùng Thần Kiêu Pháp Giới là chính xác, máu của ngươi nhiều như vậy, một ngày một phân thân chác chắn không thành vấn đề a. - Đông Nhan lè lưỡi nói.
“Ta có muốn thổ huyết đâu! Cũng tại ngươi chọc tức!.. Nhan Thọ Sơn muốn nói mà không nói được, lại phun ra một đống máu tươi.
- Được rồi, đừng ói nữa, nói lại ói nữa đấy. - Đông Nhan nhận ra cứ tiếp tục như vậy Nhan Thọ Sơn sắp tức chết rồi, không khỏi bật cười, nói:
- Nhìn bộ dáng ngươi này, tờ bản đồ Thần Kiêu động phủ hình như không phải vật bình thường. Ngươi nhanh chóng nói ra ảo diệu của nó đi.
- Bản đồ Thần Kiêu động phủ gì chứ?
Khiến Đông Nhan hoảng sợ chính là, Nhan Thọ Sơm không có thổ huyết nữa, nhưng lại nói đầy điên cuồng:
- Đây là Thần Kiêu tiểu thiên động phủ của Thần Kiêu Vương.
- Thần Kiêu tiểu thiên động phủ? - Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thục liếc đều giật mình nhìn nhau.
- Nhan Thọ Sơn! Ngươi nói đây không phải là bản đồ Thần Kiêu động phủ, mà là Thần Kiêu tiểu thiên động phủ.Ngươi có ý gì?
- Bản thân Thần Kiêu giới và cái này đều là hai đại chí bảo của Thần Kiêu vương. Ban thân nó chính là một động phủ.
Nghe Lạc Bắc nói. Trái lại Nhan Thọ Sơn lại có chút tỉnh táo, sau khi liên tục thở dốc mấy lần, liền nói:
-Thần Kiêu Vương là một tán tu. Nên cũng giống như tán tu khác, cho dù kiến tạo động phủ xong, cũng không có đệ tử bảo vệ. Một khi ra ngoài, thì động phủ không còn an toàn, có gì trong phủ lại tiện cho người khác. Vì thế bình thường nếu tán tu không khai tông lập phái, sẽ không kiến tạo động phủ. Nhưng Thần Kiêu Vương lại có cách khác. Lão luyện chế ra một cái tiểu thiên động phủ. Cái động phủ này lúc nào cũng ở trên người. Như vậy, lão có thể giống tất cả các tán tu khác, muốn đi chỗ nào thì đi, không cần lo lắng động phủ của mình lại tiện cho người khác.
- Không ngờ cái này không phải bản đồ, mà chính là một cái động phủ.
Lạc Bắc biết thời thượng cổ có một số người tu đạo, có thể lợi dụng pháp thuật, hay pháp trận, ở một số địa phương, tạo ra một vùng không gian lớn. Loại thủ đoạn này, so với phép thuật xé rách hư không của người tu đạo có tu vi cao còn huyền diệu hơn.
Thời đó một số người tu đạo lợi hại, có thể tạo ra bên trong một viên đá một vùng không gian lớn. Truyền thuyết vài ngàn năm trước lợi hại nhất là bảo sinh pháp sư, có thể từ trong ánh sáng mở ra một thông đạo, dùng để cất giữ đồ vật. Cái đó được gọi là quang vi thế giới.
Nhưng mấy ngàn năm nay những thứ pháp thuật huyền diệu như vậy gần như đã thất truyền toàn bộ. Bích căn chân nhân muốn tìm một kiện pháp bảo có tiểu thiên thế giới, tìm kiếm đạo lý huyền bí. Lão muốn mình giống như người tu đạo thượng cổ làm được vòng tay trữ vật, hay tiểu thiên bảo đại, có kích thước nhỏ nhưng bên trong là một không gian riêng biệt, có thể để được rất nhiều đồ vật và pháp bảo.
Chẳng qua Bích Căn Sơn nhân không tìm thấy một kiện pháp bảo nào như thế. Thời điểm Lạc Bắc lần đầu tiên gặp Đông Nhan, là lúc có được vật này. Mặc dù có nó nhiều năm, nhưng hắn chỉ cho rằng nó là một tấm bản đồ động phủ của Thần Kiêu Vương, mà không ngờ chính nó là động phủ.
Đây là cơ duyên.
Nếu không phải tính cách của Lạc Bắc chính trực, tính tình kiên cường, uy vũ bất khuất, không được Hắc Phong lão tổ thích, thì đã bị lão giết chết. Cái thứ này cũng không có khả năng tới tay hắn.
Trong cuộc đời, có rất nhiều cơ duyên, cứ cho rằng đó là may mắn, nhưng trên thực tế, cùng một sự việc, cùng một kết quả, nhưng do bản thân lựa chọn thời điểm, đã tạo ra như thế.
- Thần Kiêu tiểu thiên động phủ này mở ra như nào?
Lạc Bắc nhớ lại Hắc Phong lão tổ mất đi, trong lòng không kìm nổi khẽ thở dài, nhìn Nhan Thọ Sơn hỏi:
- Vào trong động phủ này như nào?
- Muốn tiến vào động phủ, cần phải có một pháp thuật đặc biệt.
Ánh mắt Nhan Thọ Sơn lóe lên, không nói gì, dường như đang cẩn thận nhớ lại pháp thuật mở ra động phủ của Thần Kiêu Vương trong giám bảo bí lục. Một lúc sau, y nói cho Lạc Bắc khẩu quyết pháp thuật.
- Xem ra huyền thiên bí lục có nhiều chỗ hữu dụng. Có lẽ nên để cho Nhan Thọ Sơn nói ra, rồi sao chép một phần.
Lạc Bắc ghi nhớ pháp quyết mà Nhan Thọ Sơn đọc ra, rồi phỏng theo pháp quyết, tâm niệm vừa động, chân nguyên dựa theo pháp quyết bắt đầu di chuyển.
Chợt thấy tia ánh sáng màu đen như sợi tơ xuất hiện từ trên tay Lạc Bắc, quấn quanh Thần Kiêu tiểu thiên động phủ có hình như tấm bản đồ.
Thần Kiêu động phủ bình thường giống như lá vàng trong tay Lạc Bắc bất chợt xuất hiện vô số điểm sáng màu vàng lợt, tụ hội trước người hắn rồi tạo thành một cái cửa màu vàng.
Trên cái cửa cao hơn người này có nhiều đồ án chằng chịt, tràn đầy khí tức thần bí.
Lạc Bắc chăm chú quan sát cái cửa màu vàng này, rồi vươn tay mở cửa.
Cái cửa này rõ ràng là do những điểm sáng màu vàng lợt hội tụ thành, nhưng khi chạm tay vào lại hết sức nặng và lạnh như băng, như do tinh kim đúc thành. Bên trong chỉ có một màu đen, không nhìn thấy cảnh tượng.
Lạc Bắc không hề do dự, đi vào trong.
- Thần Kiêu Vương thật lợi hại!
Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thục, Đông Nhan, và Nhan Thọ Sơn cũng đều đi theo Lạc Bắc.
Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau bọn họ là cái cửa màu vàng lợt kia, bên ngoài cánh cửa vẫn là con đường núi. Mà Thần Kiêu tiểu thiên động phủ như chiếc lá vẫn còn ở trong tay Lạc Bắc. Thần Kiêu tiểu thiên động phủ của Thần Kiêu Vương giống như là một cái chìa khóa mở cửa, hay là bản thân Thần Kiêu tiểu thiên động phủ….Nhưng hiện tại khiến mọi người khiếp sợ, lại không phải thủ đoạn của Thần Kiêu Vương, mà vì cảnh tượng trong tiểu thiên động phủ của lão.
Phạm vi tiểu thiên động phủ của Thần Kiêu Vương cũng không rộng lớn, tựa như một thung lũng trống trải, không đến mười dặm, tuy nhiên lại cao đến mấy trăm trượng. Trên đỉnh và bốn phía thung lũng, đều có những vầng sáng lưu động, hiển nhiên là pháp trận có hạn, đã đến điểm cuối.
Nhưng ở giữa thung lũng có một gốc Bảo Thụ cao hơn năm mươi trượng đứng sừng sững.
Toàn thân cây Bảo Thụ màu trắng, tỏa ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng hiền hòa. Vô số cành lá của nó rủ xuống, giống như liễu rủ, buông thẳng xuống mặt đất. Mỗi một cành cây đều đong đưa theo làn gió, tỏa ra ánh sáng lung linh màu trắng
Ánh sáng màu trắng hội tụ cùng một chỗ trên không trung tạo thành một dải ánh sáng màu trắng. Thứ ánh sáng màu trắng này mang theo một mùi thơm mát trong lành, hơn nữa đều tỏa ra thiên địa linh khí nồng đậm..
Trong sơn cốc, không có bất kỳ kiến trúc nào. Nhưng điều làm cho mọi ngươi chấn động là ở phía dưới gốc cây Bảo Thụ, có một đài sen màu vàng. Phía trước đài sen, là một con suối đang chảy cuồn cuộn.
Con suối chảy ra bốn phía, chia sơn cốc ra làm bốn nơi.
Trong bốn địa phương này, một nơi tuyết trắng, một nơi nóng bức như lửa, một nơi không khí như cuối thu, một nơi là xuân hoa đua nở.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng khác nào nhìn năm tháng trôi qua, bốn mùa nối tiếp nhau trong nháy mắt.
Động phủ này của Thần Kiêu Vương rông không đến mười dặm, nhưng lại chia ra thành bốn mùa xuân hạ thu đông.
- Đây là Thông Thiên Diệu Thụ.
Nhìn thấy gốc cây toàn thân trắng như bạch ngọc, tỏa ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng mang điềm lành, huyệt Thái dương của Nhan Thọ Sơn giật giật liên tục.
- Không ngờ được trong động phủ của Thần Kiêu Vương, lại có Thông Thiên diệu thụ. xem ra ngươi thật sự là người mà số mệnh chỉ định.
Nhan Thọ Sơn đột nhiên thở dài, cúi người thi lễ với Lạc Bắc:
- Hôm nay Nhan Thọ Sơn thề, nguyện toàn lực đi theo yêu vương, vì yêu vương dốc sức phục vụ.
- Chẳng lẽ Thần Kiêu Vương chán luyện chế pháp bảo, còn luyện chế đan dược.
Hiện tại Đông Nhsn đang cực kỳ khiếp sợ. Vì nàng nhìn thấy, trong sơn cốc, gieo trồng đủ loại linh dược… Hoàn cảnh cần thiết để linh dược sinh trưởng phần lớn khác nhau, nhưng ở trong động phủ lại chia rõ bốn mùa, đáp ứng đủ hoàn cảnh sinh trưởng cần thiết của đa số linh dược. Hơn nữa linh dược ở đây sinh trưởng không biết đã bao nhiêu năm rồi, đối với bất cứ người tu đạo nào mà nói đều là bảo vật vô giá. Ngay cả linh dược luyện chế đan dược cứu chữa Tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu, ở nơi này, nhìn qua gần như cũng chỉ thiếu hai ba loại.
Trong lúc Đông Nhan đang cực kỳ khiếp sợ, đột nhiên lại nghe Nhan Thọ Sơn nói như vậy, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, nàng trợn tròn con mắt:
- Nhan Thọ Sơn, ngươi không thổ huyết chứ… Ngươi có bị thần kinh không.
- Ta không biết thân phận của yêu vương. Nếu biết cho ta lá gan lớn như trời, cũng không dám có ý gì với yêu vương. Hiện tại khí vận thiên hạ thay đổi, yêu vương đối lập với Côn Luân, thanh thế vô song. Người ta đồn rằng yêu vương là nhân vật do số mệnh sinh ra, khí vận thiên hạ thay đổi bốn trăm năm này, chính là ứng với ngài.
Nhan Thọ Sơn cúi thấp người, tâm trí không còn vẻ uể oải mất mát và hối hận lúc trước. Dù bị Đông Nhân liên tục trêu chọc y vẫn bình tĩnh nói:
- Lúc trước ta cũng biết Yêu Vương có thể đối lập cùng Côn Luân, khẳng định không phải là nhân vật cùng cấp bậc như chúng ta. Thế nhưng ta hoàn toàn không tin, hơn nữa nói thật ta cũng hoàn toàn không tin ngài có thể địch nổi Côn Luân. Côn Luân hiệu lệnh tuyệt đại đa số chính đạo huyền môn, lại lấy đại nghĩa giết yêu trừ ma. Nhưng đến hôm nay ta tin, yêu vương ngài đúng là vì thời mà sinh, là nhân vật thay đổi khí vận thiên hạ.
- Nhan đại lão bản! Ngươi điên rồi à? - Đông Nhan nhìn thấy Nhan Thọ Sơn hết sức nghiêm túc.
- Sao ngươi đột nhiên nói như thế? Sớm không nói muộn không nói, chúng ta đang hưng phấn đi xem động phủ của Thần Kiêu Vương, đột nhiên ngươi nói câu này. Chẳng khác nào một đám người đi du ngoạn, đến nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, ngươi lại nhảy ra nói một câu, vịt nướng ăn ngon, ta muốn ăn vịt nướng.
- Hiện tại ta nói như vậy là có nguyên nhân của nó, không phải điên. - Nhan Thọ Sơn cười khổ. Khi đối mặt với Đông Nhan y luôn không biết phải làm như thế nào. Thế nhưng lần này tâm trạng của y lại hết sức bình thản, không hề tức giận, chỉ vào gốc cây Bảo Thụ ở giữa thung lũng đang tỏa ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng màu trắng mang điềm lành, nói:
- Sở dĩ ta nhận ra yêu vương đúng thời điểm sinh ra, là nhân vật thay đổi khí vận thiên hạ chính là vì gốc thông thiên diệu thụ này.
Ánh mắt Đông Nhan nhìn vào gốc cây tựa như một cây trụ cột trong động phủ của Thần Kiêu Vương. Thông thiên diệu thụ chống đỡ toàn bộ động phủ Thần Kiêu Vương. Đông Nhan biêt gốc Thông thiên diệu thụ này là một kiện chí bảo do Thông Thiên giáo chủ luyện chế. Thông thiên diệu thụ có lực không gian đặc biệt, cách xa hư không vẫn có thể hút linh khí thiên địa.
Nói cách khác, Thông thiên diệu thụ tương đương với một cái linh mạch liên tục tản ra linh khí của trời đất nông hậu