Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 451: Ba Mươi Sáu Mũi Tên
T
hân là Đại sư huynh, y đương nhiên biết rõ tài bắn cung của tiểu sư đệ biến thái cỡ nào, bằng không cũng sẽ không nghĩ ra quỷ kế để trục xuất sư đệ khỏi sư môn.
Chỉ cần sư đệ muốn giết người, thì không có kẻ nào có thể thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Người đàn ông mặt xám không dám chạy trốn, như vậy sẽ kéo mình vào vực sâu nhanh hơn, mũi tên nhọn như một ánh mắt dài, đâm vào đầu mình.
Đối mặt với mũi tên đoạt mệnh của Viên Tử Trình, y chỉ có thể ăn miếng trả miếng.
Nghĩ tới đây, y rút cuộc đã quyết tâm, giương cung, một mũi tên nhọn đã hướng về phía mũi tên đây hơi thở của sự chết chóc kia.
Tên pháp của y luôn chuẩn xác, nếu thiện xạ, cũng chỉ có công phu bình thýờng, với bản lĩnh tên ðối tên tinh diệu thế này, ðối với y mà nói, chẳng qua là vực biển. Không chút nghi ngờ, mũi tên nhọn này bắn ra, giải quyết nguy cõ trýớc mắt.
Nhưng y đã lầm, lầm hoàn toàn, hai mũi tên nhọn chạm vào nhau trong nháy mắt, mũi tên to dài của Viên Tử Trình không ngờ bị tách làm đôi, tốc độ và độ chính xác của mũi tên không có chút phai giảm, thần hồn nát thần tính, hướng về phía y.
Đại sư huynh kinh hãi mướt mồ hôi lạnh, vội vàng lê bước chân, thay hình đổi vị, tránh thoát sự công kích của hai mũi tên.
- Đại sư huynh, cảm giác bị ngươi ta coi là con mồi thế nào?
Viên Tử Trình cười lạnh nói:
- Thù mới hận cũ, chúng ta kết thúc hết trong hôm nay. Ngươi không phải luôn muốn có được tuyệt kĩ độc môn của sư phụ sao—một phát ba mươi sáu mũi? Hôm nay ta sẽ để ngươi thể lĩnh hội một chút sự độc đáo của nó..
- Chư vị sư huynh, các vị có thể cẩn thận tìm hiểu chút.
Viên Tử Trình nhìn người đàn ông mặt xám, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một bó tên dài, hắn cầm lấy một mũi, chỉ và cây cổ thụ cách Đại sư huynh khoảng hai mươi trượng, cười lạnh nói ;
- Đại sư huynh, phong cảnh của cây đại thụ kia thế nào? Ta sẽ đóng ngươi lên cây đại thụ đó, hưởng thụ sự mát mẻ của bóng cây, ngươi vừa lòng chứ?
- Viên Tử Trình, ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi sao? hừ…nộp mạng ra đây…
Người đàn ông mặt xám biết rõ mình không thể ngồi chờ chết, luận về tên pháp, y đương nhiên không bằng Viên Tử Trình, nhưng công lực của y và Viên Tử Trình lại sàn sàn như nhau.
Chỉ cần có thể tiếp cận gần được hắn, vật lộn, là có thể còn con đường sống.
Y đảo mắt, như con báo dữ nhằm về phía Viên Tử Trình, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người lại từ hai mươi trượng chỉ còn mười trượng.
Viên Tử Trình đoán trúng mưu kế của y, trong nháy mắt, toàn thân con báo hai chân duỗi ra, di chuyển mười trượng, khoảng cách hai người lại thành hai mươi trượng.
Lúc này gã vận nội công, sắc mặt trở nên sáng tỏ trong khói, giống như, bị hấp trong lồng, trong sương mù biến thành màu đỏ, Viên Tử Trình hét lên một tiếng, cánh đuôi tên trong tay phát ra những tiếng ong ong, tốc độ không thể tưởng tượng nổi đột nhiên bắn ra, đám tên sắc nhọn, bắn thẳng vào ngực Đại sư huynh.
- Tên thật nhanh….
Trần Tiểu Cửu không khỏi kinh ngạc, với nhãn lực đặc thù của hắn, không ngờ cũng không nắm bắt được đường tên bay, cái này…thật không thể tin nổi.
Nguyệt Thần nhẹ nhàng buông xuống sau lưng hắn, khuôn mặt tái nhợt ai oán nói:
- Có gì mà kinh ngạc chứ, đây là lần thứ hai ta thấy rồi.
- Nàng nói gì?
Trần Tiểu Cửu trong lòng nghiêm nghị:
- Lần thứ hai nhìn thấy?
Nguyệt Thần nháy mắt nói:
- Ngươi tin không? Nếu ta không bị thương, mũi tên này, ta có thể tay không bắt được.
Trần Tiểu Cửu ho khan một tiếng, cười nói:
- Tiểu nương tử, ta đương nhiên tin nàng! Nàng ngay cả đạn hỏa lôi cũng có thể trốn được, cái tên nho nhỏ này, nàng sao có thể đặt vào trong mắt chứ..
- Lời ngon tiếng ngọt…
Nguyệt Thần bĩu môi oán trách nói.
- Nhưng tiểu đạo đồng nhất định có thể bắt được…
Trần Tiểu Cửu bỡn cợt nói.
- Đại dâm tặc..ngươi lại chọc tức ta..
Đại sư huynh đang trong cục diện này, cảm nhận được tiễn thế nghiêm nghị nhiều hơn người ngoài nhiều! Y đột nhiên cảm thấy có một cơn gió tên vây quanh toàn thân mình, cho dù mình giẫy dụa thế nào, cũng khó có thể thoát khỏi sự trói buộc của đám tên.
Mưa tên tốc độ cực nhanh, y còn chưa kip có vẻ mặt khủng hoảng, còn chưa kịp toát mồ hôi lạnh, mũi tên nhọn vụt nhanh cách ngực y chỉ còn một khoảng cách cực ngắn, y không thể tiếp tục suy nghĩ, cố gắng trốn về bên trái.
- Sỉ….
Một tiếng buồn đau, mưa tên tuy không bắt vào tim phổi, lại xuyên thủng qua ngực y, đuôi cánh tráng kiện trong ánh mắt kinh hãi của y, không ngừng lung lay cơ thể, dường như nói ra sự vui sướng của thắng lợi.
- Cái này…đây là liên hoàn ba mươi sáu mũi tên sao?
Người đàn ông mặt xám không cam tâm nói:
- Được…được tên nhanh, sư phụ…ông thật bất công, ta…ta giết ông, không oan uổng chút nào, ta không hối hận…
Cái chết của con người, nói rõ ra, cũng không thể ngờ, trước khi y chết, khi kích động, không ngờ lại nói hết bí mật tự đáy lòng mình ra, các vị sư huynh đệ trợn tròn mắt, đều kinh hãi không hiểu, trong mắt ẩn chứa lửa giận và sự hối hận.
- Ngươi sai rồi…Đại sư huynh, đây chỉ là mũi tên thứ nhất trong liên hoàn ba mươi sáu tên, ta thật không ngờ, ngươi ngay cả mũi tên đầu tiên cũng không tránh thoát.
Viên Tử Trình vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Bây giờ, ta sẽ biểu diễn ba mươi lăm mũi tên còn lại cho ngươi coi, ngươi nhìn cho kỹ, chết cũng không muộn…
Hắn nói xong, lấy tư thế, tên dài trong tay đặt vào phía trên vòng cung, vận công, ánh sáng mũi tên lóe lên như điện, liên hoàn phát ra, dưới đêm trăng gió lạnh, dệt lên một dải ngân kiều ngắn ngủn, ngăn nắp.
Thân thể Đại sư huynh suy kiệt, đâu còn sức mà tránh, một mũi tên xuyên thủng vai y, quán tính và khí thế lớn lao đã kéo cơ thể cồng kềnh của y bay xa về phía sau.
Y lạc vào cảnh giới kì lạ, cảm nhận được nỗi đau của cái chết, đôi mắt đầy sự hoảng sợ và bất lực, khi y ngốc nghếch rơi xuống, mũi tên thứ ba lại liên tiếp bắn ra xuyên thủng cơ thể quái vật của y, kéo y bay trên không trung.
Viên Tử Trình lại vận công, mây mù trên đỉnh đầu vẫn còn, mũi tên mang theo khí phách không thể địch nổi hướng về phía Đại sư huynh, giải hết lửa giận trong lòng bao năm.
Chỉ một lúc sau, cơ thể cồng kềnh của Đại sư huynh, dưới tác dụng mạnh mẽ của mũi tên, treo lơ lửng trên cây đại thụ.
Các sư huynh đệ không ai nói gì, không biết là mừng hay buồn! Đều nhìn y, đập vào mắt, y sao giống với một chưởng môn của Nhạn Đãng? Rõ ràng là một con nhím trên cây to.
Đại sư huynh nháy đôi mắt ảm đạm, miệng phun máu tươi nói:
- Ba mươi lăm tiễn.
- Đại sư huynh, đây là liên hoàn ba mươi sáu mũi mà ngươi vẫn ước ao, ngươi nhìn thấy rõ chưa?
Viên Tử Trình lạnh lùng nói nói:
- Còn mũi tên cuối cùng, ngươi có thể vui vẻ rời khỏi trần thế.
- Ta muốn chết…
Đại sư huynh kích động, nỉ non lẩm bẩm.
Bàn tay Viên Tử Trình run lên, mũi tên cuối cùng vững vàng bắn ra, tinh khiết, xuyên thủng trái tim đang nhảy kịch liệt của Đại sư huynh.
Đại sư huynh hơi mở to miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ là kích động vài cái, liền không cam lòng nhắm mắt lại mãi mãi.
Một đời chưởng môn, kết thúc tính mạng như vậy.