Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 447: Người Tây Lương Tức Giận
ưới sự hộ vệ của mọi người, Hoàng đế lui tới hậu điện Quang Minh Điện, sau khi ngồi xuống, Doanh Nhân đã thân thiết hỏi:
- Phụ hoàng, ngài thế nào?
An Quốc Công cũng lui theo Hoàng đế, quỳ xuống nói:
- Chúng thần vô năng, khiến Thánh thượng chấn kinh, tội đáng chết vạn lần, khẩn cầu Thánh thượng giáng tội!
Văn thần võ tướng cùng vào lập tức đều quỳ trên mặt đất, cả đám vẻ mặt sợ hãi.
Tuy rằng vẻ mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt không che giấu được tức giận, quốc yến hôm nay, không ngờ xảy ra chuyện ám sát như thế, điều này khiến thể diện Hoàng đế bị hao tổn rất lớn.
- Triệu Tuyên ở chỗ nào?
Hoàng đế rốt cuộc lạnh lùng hỏi.
Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên cũng ma xui quỷ khiến theo sát đến hậu điện, giờ phút này đầu óc gã vẫn đang trống rỗng, hết thảy xảy ra trong đại điện, hiện giờ gã vẫn không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế gọi tên gã, gã thậm chí nghe không rõ, An Quốc Công đã quay đầu lại, trầm giọng nói:
- Triệu Tuyên!
Lúc này Triệu Tuyên rốt cuộc giật mình tỉnh lại, a một tiếng, lập tức nhìn thấy ánh mắt mọi người đều chăm chú trên người gã. Gã giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt vô cùng âm tàn của Hoàng đế đang chăm chú trên mặt mình, lại rùng mình một cái, rốt cuộc hiểu được tai vạ đến nơi, cả người như nhũn ra, run giọng nói:
- Thánh thượng, vi thần.. vi thần…!
Giờ phút này chẳng những khuôn mặt trắng trắng béo béo của gã đổ mồ hôi như mưa, ngay cả trên người mồ hôi lạnh cũng chảy ròng, trong nhất thời nói không ra lời.
Hoàng đế mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Những thích khách này, là ngươi mang vào trong cung sao?
Thân thể mập mạp của Triệu Tuyên giống như đống thịt chất đống trên mặt đất, hồn bay phách lạc:
- Thánh thượng, vi thần.. vi thần tội đáng chết vạn lần, nhưng… nhưng vi thần không biết họ là thích khách, vi thần…!
Hoàng đế tựa trên ghế, lạnh lùng nói:
- Trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn ám sát trẫm, hay là muốn ám sát Ma Ha Tàng? Hay là ngươi muốn trẫm và Ma Ha Tàng đều chết trên điện?
Trán Triệu Tuyên dán trên mặt đất, cả người run rẩy:
- Thánh thượng, vi thần… vi thần không dám…!
- Trẫm biết ngươi không dám, trẫm muốn biết, là ai cho ngươi lá gan này?
Trong mắt Hoàng đế tràn ngập sát khí:
- Ngươi bị ai sai khiến, làm ra việc ngỗ nghịch như thế?
Triệu Tuyên nói:
- Thánh thượng, vi thần… vi thần tuy có tư tâm, nhưng… nhưng tuyệt đối không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế.
Gã biết mạng sống đã nguy trong sớm tối, chỉ có thể nói:
- Vi thần muốn trải qua quốc yến này, đạt được… đạt được sự vui mừng của Thánh thượng, cho nên lúc sứ đoàn Tây Lương còn chưa tới kinh thành, đã nghị ngợi xử lý lần quốc yến này thế nào. Chủ gánh tạp nghệ kia gọi là Thường Dịch, đàu tiên hắn nhận thức quản gia của vi thần, sau đó quản gia dẫn tiến cho vi thần, vi thần… vi thần vốn cũng không muốn tiếp xúc với người này, nhưng… nhưng hắn tặng ba trăm lạng bạc, vi thần nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền gặp gỡ hắn, sau đó bị hắn dùng ngôn ngữ mê hoặc một phen, đáp ứng an bài gánh tạp nghệ của hắn vào cung biểu diễn… Vi thần cho rằng họ muốn nhân cơ hội này đạt được Thánh thượng ban thưởng, tuyệt đối không thể ngờ được họ mang điều ác trong lòng, là vi thần xem xét không chu đáo, nhưng… nhưng vi thần tuyệt đối không có lòng phản nghịch, Thánh thượng, vi thần có tội, cầu Thánh thượng tha mạng…!
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba trăm lạng bạc, có thể mua Hồng Lư Tự Khanh Đại Tần ta, Triệu Tuyên, mạng của ngươi xem ra không đáng giá tiền!
Gã nhìn về phía An Quốc Công hỏi:
- An Quốc Công, lời Triệu Tuyên nói, ngươi xem là thật hay giả?
An Quốc Công nói:
- Thánh thượng, lão thần không dám vọng ngôn, nhưng chuyện tới nước này, lão thần nghĩ rằng Triệu Tuyên cũng không dám khi quân giấu diếm!
- Lời vi thần nói, đều là sự thật!
Triệu Tuyên xem ý thú, vẫn còn có một đường sinh cơ, vội vàng nói:
- Vi thần bị đám thích khách kia lừa gạt, tuyệt đối không dám có lòng phản nghịch!
Hoàng đế cũng không nhìn gã, tiếp tục hỏi An Quốc Công:
- An Quốc Công, thích khách ám sát, trăm phương ngàn kế, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, theo ý kiến của ngươi, ai có lá gan lớn như vậy, dám âm mưu ám sát lần này?
An Quốc Công nói:
- Thánh thượng, lão thần nghĩ rằng, mục tiêu lần ám sát này chưa chắc là Thánh thượng, mà là Ma Ha Tàng Tây Lương.
- Trẫm cũng nghĩ như thế.
Hoàng đế khẽ vuốt cằm:
- Mục đích ám sát Ma Ha Tàng là ở chỗ nào?
- Ngăn cản hai nước nghị hòa thành công!
An Quốc Công lập tức nói:
- Ma Ha Tàng là sứ thần Tây Lương, mục đích đúng là vì nghị hòa với Đại Tần ta. Thánh thượng anh minh, xu thế nghị hòa với Tây Lương đã thành công, lúc này lại có người muốn đâm Ma Ha Tàng ở quốc yến, mục đích tất nhiên là muốn phá hỏng nghị hòa. Nếu Ma Ha Tàng chết ở Quang Minh Điện, cho dù là ai giết, người Tây Lương sẽ cho rằng là Đại Tần ta làm ra, hai nước không thể nghị hòa thành công, mặc kệ người Tây Lương xảy ra vấn đề gì, Vương tử của họ chết tại Đại Tần ta, họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, khói lửa sẽ lại bùng lên giữa hai nước!
Hoàng đế vuốt cằm nói:
- Lời Quốc Công nói rất đúng, xem ra có người muốn phá hỏng hai nước nghị hòa.
Lão hơi trầm ngâm, hỏi:
- Vậy theo ý kiến của ngươi, là ai muốn phá hỏng hai nước nghị hòa?
An Quốc Công suy nghĩ, mới nói rất cẩn thận:
- Thánh thượng, tuy rằng lão thần không dám đoán nhiều, nhưng cái tên đầu tiên lão thần nghĩ đến trong đầu, đó là Thiên Môn Đạo!
Lời vừa nói ra, Chu Đình, Lâm Nguyên Phương cùng vài tên võ tướng bên cạnh đều khẽ vuốt cằm, ngay cả Thẩm Khách Thu vẫn đối lập với An Quốc Công, lúc này cũng không kìm nổi gật gật đầu.
- Thiên Môn Đạo?
- Đúng vậy!
An Quốc Công nói:
- Đại quân triều đình vây khốn Thiên Môn đạo chúng ở Giang Hoài, Thiên Môn yêu đạo muốn chống đối triều đình Đại Tần ta, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đấu xe, tự chịu diệt vong. Một khi đàm phán hòa bình thành công với người Tây Lương, triều đình toàn lực tiêu diệt Thiên Môn Đạo, dùng sự vũ dũng của tướng sĩ Đại Tần ta, Thiên Môn Đạo bị diệt là chuyện trogn sớm tối.
Lão dừng một chút, thấy Hoàng đế hơi thoáng suy nghĩ, tiếp tục nói:
- Thiên Môn yêu đạo đương nhiên cũng hiểu được mấu chốt này, lần này trăm phương ngàn kế ám sát Ma Ha Tàng, một khi thành công, Đại Tần ta sẽ gặp phải áp lực của người Tây Lương, Thiên Môn yêu đạo sẽ có thời cơ thở dốc!
Chu Đình lập tức nói:
- Thánh thượng, lời An Quốc Công nói rất đúng. Ám sát hôm nay,thủ pháp của thích khách rất quỷ dị, sương khói tràn ngập, yêu thuật này cũng chỉ có người của Thiên Môn Đạo thích sử dụng!
Lâm Nguyên Phương không mất thời cơ nói:
- Thánh thượng, Thiên Môn yêu nhân giỏi về yêu pháp, hôm nay lại dùng yêu pháp quấy phá, yêu môn tà đạo như thế, nhất định phải trừ!
Hoàng đế khẽ vuốt chòm râu, đúng lúc này, liền nghe được tiếng bước chân, Lâm Nguyên Phương nghe được tiếng bước chân kia, số lượng không dưới mười người, trogn lòng biết tuyệt đối không thể là thích khách, lại hú lên quái dị, đứng dậy tiến lên, bảo vệ trước người Hoàng đế, hai tay mở ra, kêu lên:
- Bảo hộ Thánh thượng!
Liền thấy người tới là đám người Hán Vương Doanh Bình, Doanh Bình đi phía trước, Hiên Viên Thiệu cũng theo sát phía sau. Doanh Bình quỳ rạp xuống đất, tự trách:
- Nhi thần hộ giá không chu toàn, khiến phụ hoàng chấn kinh, tội đáng chết vạn lần!
Hiên Viên Thiệu cũng quỳ xuống:
- Thần quản lý Cận Vệ Quân trong cung, không thể bảo hộ chu toàn, tội không thể tha, khẩn cầu Thánh thượng giáng tội!
Hoàng đế đã hỏi:
- Doanh Bình, tình hình Ma Ha Tàng thế nào?
- Hồi bẩm phụ hoàng, Ma Ha Tàng chịu một vài vết thương nhẹ, cũng không lo ngại!
Doanh Bình trả lời:
- Bảy thích khách, năm người bị giết, hai người còn lại đã bắt được!
Chúng thần nghe vậy, lúc này đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Ma Ha Tàng không chết, như vậy mục đích của thích khách cũng không đạt tới, quan hệ giữa hai nước chưa hẳn không thể xoay chuyển.
Hoàng đế giơ tay lên nói:
- Tất cả các ngươi đứng lên.
Lão nói với Hiên Viên Thiệu:
- Việc lần này không thể trách ngươi, thích khách này hết sức giảo hoạt, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hôm nay ngươi không có tội, trái lại có công, nếu không phải mũi tên kia của ngươi, có lẽ trẫm đã không còn trên nhân thế rồi!
Hiên Viên Thiệu lập tức nói:
- Thánh thượng hồng phúc tề thiên, ông trời phù hộ, tà ma tất nhiên không thể thương tới Thánh thượng.
Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Hiên Viên Thiệu, giơ tay lấy một mũi tên trong hộp tên của Hiên Viên Thiệu, lại cười nói:
- Trẫm có Hiên Viên Thiệu, gặp dữ hóa lành, Hiên Viên Thiệu có tên, vô địch thiên hạ!
Lâm Nguyên Phương đang muốn phụ họa vài câu, đột nhiên nhìn thấy Hoàng đế xoay tay đâm ngược, mũi tên trong tay phốc một tiếng, không ngờ xuyên qua sau gáy Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên.
Việc này quả thật xảy ra đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới Hoàng đế đang mỉm cười nhẹ nhàng nói chuyện, lại đột nhiên ra tay, hơn nữa ra tay cực nhanh như vậy, cái đâm ngược này của lão, lực đạo mười phần, mũi tên xuyên thấu cổ Triệu Tuyên.
Tên của Hiên Viên Thiệu, tất nhiên không phải tên bình thường, mũi tên sắc bén, thân tên cứng rắn, mũi tên sắc bén kia xuất hiện tại yết hầu Triệu Tuyên, hai mắt gã nhất thời lồi ra, hai cánh tay nâng lên bưng kín yết hầu, trong ánh mắt vạn phần kinh hãi của mọi người, ngã đập đầu xuống đất, trong cổ họng phát ra tiếng ộc ộc, thân thể co giật hai cái, liền không động đậy nữa.
Toàn thân mọi người lạnh lẽo.
Hoàng đế nam chinh bắc chiến, tất nhiên tay đầy máu tươi, nhưng sau khi đăng cơ, đã rất lâu không tự tay giết người, tuy nói Hoàng đế vẫn sát phạt quyết đoán, số lượng thần tử bị giết trong triều cũng không ít, nhưng những năm gần đây, có thể bị Hoàng đế tự mình ra tay giết chết, cũng chỉ có một mình Triệu Tuyên, Hoàng đế lòng dạ độc ác, ra tay càng độc.
Giết chết Triệu Tuyên, vẻ mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh tự nhiên, trầm giọng nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức phái người kê biên tài sản phủ Triệu Tuyên, gia quyến đến nhốt vào tử lao, ba ngày sau do Hình Bộ Thượng Thư Cừu Tuấn Hao tự mình giám trảm, lập tức giao hai thích khách tới Hình Bộ, suốt đêm thẩm vấn, hôm sau lúc trẫm tỉnh lại, Hình Bộ phải bẩm báo lai lịch thích khách cho trẫm, nếu không Cừu Tuấn Hao tự mình xách đầu vào cung!
Lão nhìn Chu Đình nói:"
- Chu Đình, sứ thần Tây Lương chấn kinh, ngươi hay thay mặt trẫm đi an ủi, nói cho họ biết, trẫm sẽ cho bọn họ một lời giải thích!
Chu Đình đáp ứng.
Đúng lúc này, một gã Thông Sự Xá Nhân vội vã mà vào, quỳ rạp xuống đất xa xa, giọng kinh sợ nói:
- Khởi tấu Thánh thượng, việc lớn không tốt rồi!
Hán Vương đứng dậy, mày kiếm căng thẳng, trầm giọng nói:
- Không nên hoảng sợ, xảy ra chuyện gì?
- Sứ thần Tây Lương đang muốn rời hoàng cung, họ nói tối nay muốn rời khỏi kinh thành Lạc An trở về Tây Lương!
Thông Sự Xá Nhân nói rất cẩn thận.
Hoàng đế nhíu mày, Nạp Ngôn Chu Đình đã chắp tay nói:
- Thánh thượng, hiện giờ thần đi khuyên bảo sứ thần Tây Lương!
Cổ tay Ma Ha tàng vừa bị dây thừng quấn, để lại vết thương, cũng may chỉ là tổn thương da thịt, vẫn chưa động tới gân cốt, sương khói trên điện còn chưa hoàn toàn tan đi, lúc này cửa điện đã mở ra, đám Cận Vệ Quân xem xét không ít đại thần té trên mặt đất, phát hiện họ còn hô hấp, xem ra sương khói này mặc dù có độc, nhưng cũng không khiến chết người, chỉ khiến người ta hôn mê mà thôi.
Thi thể cũng được mang ra đại điện, các đại thần vẫn chưa hoàn hồn lúc này không dám ở lại đại điện, cũng không dám rời cung, đều ở quảng trường bên ngoài điện, cả đám chưa hoàn hồn, tập trung nói chuyện, tất nhiên đều cảm thấy không thể tưởng tượng được đối với chuyện hôm nay, không ít người đã tức giận mắng Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên, muốn đổ trách nhiệm lên người Triệu Tuyên, cũng có người đang tập trung bàn bạc, lập tức buộc tội Triệu Tuyên thế nào, chỉ là họ cũng không biết, lúc này Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên đã mất mạng trong tay Hoàng đế.
Ma Ha Tàng vẫn biểu hiện tục tằn lúc trước, lúc này lại rất điềm tĩnh, trái lại Lễ quan Tây Lương Cổ Tát Hắc Vân lúc trước vẫn trầm ổm lại nổi giận lôi đình, lúc đi ra đại điện với Ma Ha Tàng, đã chỉ tay vào chúng thần Đại Tần, lạnh lùng nói:
- Người Tần các ngươi không ngờ thiết kế hãm hại Vương tử Tây Lương ta, hành vi ti tiện như thế, Đại Tây Lương ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Gã lại nói với Ma Ha Tàng:
- Vương tử điện hạ, tối nay chúng ta lên đường, lập tức trở về Tây Lương!
Ma Ha Tàng không đáp lại, chỉ nắm chặt tay, mặt không chút thay đổi, đi xuống theo thềm ngọc, nhìn như vậy là muốn rời khỏi hoàng cung lúc này, quần thần thấy thế, ngơ ngác nhìn nhau, có hai thần tử bước tới ngăn đón, chắp tay nói:
- Ma Ha Vương tử, việc này có nguyên do khác, kính xin an tâm một chút chớ vội, chúng ta…!
Không chờ họ nói xong, Ma Ha Tàng trợn mắt hổ, lạnh lùng nói:
- Tránh ra!
Đại thần chăm chú nhìn, thấy Ma Ha Tàng cao lớn uy phong, trong nhất thời không dám ngăn cản, đành tránh ra. Ma Ha Tàng sải bước về phía trước, Cổ Tát Hắc Vân theo sát phía sau, hai người xuống bậc thềm ngọc, theo đường lớn ngọc thạch, sải bước tiến tới, đi vô cùng kiên quyết, các thần tử ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng biết, chuyện ám sát tối nay, đã xảy ra chuyện lớn.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu