Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Q.4 - Chương 5: Ta Từ Chối
Từ bốn phương tám hướng không ngừng có võ giả phóng lên phía trên đỉnh núi. Chỉ một lát gần vạn Phá Thiên quân đã bay lên đỉnh núi, bao vây xung quanhTiêu Lãng và Thanh Minh. Huyền khí vờn quanh trên người, mấy tên thống lĩnh ở trong không trung chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ khiến hai người trở thành từng mảnh nhỏ.
Tiêu Lãng không động thủ. Giờ phút này còn động thủ chính là chết càng nhanh hơn. Bởi vì mấy tên cường giả huyết giáp đang đứng trong không trung thực lực rõ ràng đều là Nhân Hoàng cảnh. Trong đó có hai người thực lực còn sâu không lường được. Tiêu Lãng hoàn toàn cảm ứng không tới.
Một võ giả trung niên có dáng vẻ vừa mập lại vừa lùn, trong ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ, nhìn về phía một lão già có khí tức cường đại nhất:
- Tiểu tử này lại có thể phá tan vách đá kia sao? Cánh tay màu ánh kim kia thật quỷ dị! Chiến kỹ Thiên Ma lại tu luyện tới tam trọng sao? Đại thống lĩnh, làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta bắt bọn chúng về gia tộc trước?
- Trước tiên bắt đi đã!
Đại thống lĩnh thản nhiên phất phất tay. Thân thể của võ giả trung niên mập mạp kia lập tức lóe lên. Trước khi Tiêu Lãng kịp phản ứng, một tay hắn đã nắm lấy bả vai Tiêu Lãng. Một lực lượng mạnh mẽ từ trong tay của hắn tràn vào thân thể Tiêu Lãng/
Tiêu Lãng nhất thời cảm giác toàn thân vô lực, mặc cho trung niên mập mạp kia nắm lấy đứng trong không trung. Thanh Minh cũng hoàn toàn không bất ngờ, bị một tên tiểu đội trưởng dễ dàng bắt lấy.
Lão già tóc nâu phát hiện Tiêu Lãng luyện hóa huyền thạch trước hết, lại mắt lạnh quan sát Tiêu Lãng một chút, thâm trầm nói:
- Trực tiếp giết chết. Công tử Phá Hài nói, bất kỳ người nào có hành động khác thường giết chết không cần luận tội!
Đại thống lĩnh hơi nhíu mày. Thực lực của lão già này không cao, nhưng địa vị lại tương tự với hắn. Lão già này đã mở miệng, Đại thống lĩnh bắt đầu có chút do dự.
Hắn có thể dễ dàng cảm ứng được Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Bằng chừng ấy tuổi lại đột phá chiến kỹ Thiên Ma tam trọng? Nếu như tiếp tục tu luyện, nói không chừng còn có thể biến thành cường giả. Hắn vốn định đưa về gia tộc để trưởng lão gia tộc đưa ra quyết định. Giờ phút này lão già tóc nâu mở miệng, hắn lại không thể không để ý tới ý định của lão già này.
Vèo!
Vào thời điểm này, phía xa trên bầu trời truyền đến một tiếng xé gió. Một chiếc chiến xa tản ra kim quang từ phía xa phá không đến. Phía trước chiến xa này lại là bốn con ngựa hai cánh trắng như tuyết kéo, xem ra cực kỳ phong cách.
Đại thống lĩnh trầm ngâm một chút, lập tức đưa ra quyết định:
- Công tử đến. Vậy cứ để công tử quyết định đi!
Tinh thần tất cả các tiểu đội trưởng hộ vệ huyết giáp đều chấn động. Tất cả ánh mắt nóng rực nhìn chiến xa ngựa kéo từ phía xa phá không đến, xương sống thẳng tắp, sắc mặt sùng bái cùng cung kính.
- Công tử Phá Hài?
Ánh mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo nhìn chiến xa ngựa kéo phía trước. Xem ra vận mệnh của mình và Thanh Minh nằm ở trong tay người này.
- Ừm? Náo nhiệt như vậy sao? Các ngươi đang chơi trò gì vậy?
Chiến xa ngựa kéo dừng lại ở trong không trung. Một giọng nói có chút ngả ngớn từ bên trong chiến xa truyền đến. Tiếp theo một bàn tay thon dài vén rèm xe lên. Một công tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trên mặt lộ rõ vẻ bất cần đời tuổi đi ra. Cánh tay hắn vẫn ôm một thiếu phụ kiều diễm thân hình đẫy đà, công khai bay lên trên đỉnh ngọn núi.
- Tham kiến công tử!
Đại thống lĩnh và mấy tên cường giả Nhân Hoàng kia khom người hành lễ. Đám hộ vệ huyết giáp phía dưới lại quỳ một gối xuống, cùng kêu lên.
- Nào, nào. Tất cả đứng lên đi!
Công tử Phá Hài xem ra không có chút uy nghi của người phía trên. Trên mặt hắn luôn lộ ra một nụ cười nhạt bất cần đời cười, khiến trong lòng người ta nảy sinh thiện cảm. Hắn không chút kiêng kỵ ôm quý phụ kiều diễm kia, bay đến phía trước mặt Đại thống lĩnh, tò mò nhìn Tiêu Lãng vừa bị bắt. Đặc biệt khi nhìn thấy cánh tay màu ánh kim của Tiêu Lãng, con mắt càng sáng hơn. Hắn mở miệng nói:
- Người này làm sao vậy? Tại sao cánh tay của hắn lại biến thành như vậy?
Đại thống lĩnh chưa nói chuyện, võ giả trung niên mập mạp vừa nãy lập tức bay qua cười nịnh nọt giải thích một hồi.
- Thần kỳ như vậy sao? Ngay cả vách đá mỏ mạch này cũng có thể đào xuyên qua?
Công tử Phá Hài càng tò mò nhìn cánh tay Tiêu Lãng hơn. Sau đó hắn lại nhìn thông đạo phía trên đỉnh núi một chút. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở trên khuôn mặt Tiêu Lãng, mở miệng hỏi:
- Tiểu tử, cánh tay này của ngươi là thần thông gì vậy? Là thiên phú của chủng tốc các ngươi sao?
Mắt Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào công tử Phá Hài, lại thoáng liếc nhìn quý phụ kiều diễm bên cạnh hắn, trong lòng thầm nghĩ, tên của người này cổ quái, tuổi còn trẻ lại quang minh chính đại ôm một quý phụ xem ra ít nhất phải ba mươi tuổi rêu rao khắp nơi. Lẽ nào hắn cũng giống như tên, thích kiếm những nữ tử dâm đãng để xuyên xỏ sao? (Phá Hài = nữ tử dâm đãng)
Hắn trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Đây thật là thiên phú thần thông của bộ tộc ta. Cái này gọi là Liệt Thần Thủ!
- Có thể phá vỡ được đá tím kết hợp bên ngoài huyền thạch, Liệt Thần Thủ này thật ra không phụ danh tiếng của nó!
Công tử Phá Hài gật đầu. Sau đó hắn lại hôn một cái trên khuôn mặt của quý phụ kiều diễm kia. Điều đó khiến quý phụ kiều diễm kia toàn thân run rẩy giận dữ không chịu nghe theo.
Đám người Đại thống lĩnh lập tức dời ánh mắt không dám nhìn thẳng. Tiêu Lãng cũng nhìn sang chỗ khác, trong lòng thầm nói người này thật không biết kiềm chế. Tình tình sợ rằng còn cổ quái hơn cả mình.
Công tử Phá Hài cười dài một tiếng, lúc này mới quay đầu lại nhìn Tiêu Lãng thản nhiên nói:
- Tiểu tử, Liệt Thần Thủ này của ngươi không tồi. Chuyện ngươi giết hộ vệ của ta coi như xong. Sau này theo bản công tử được không?
Đám người Đại thống lĩnh không ngớt kinh ngạc. Trong mắt của võ giả trung niên mập mạp kia lại loé lên một tia vẻ đố kỵ. Các hộ vệ huyết giáp phía dưới đều ước ao đố kị nhìn Tiêu Lãng. Không ai sẽ nghĩ tới, Tiêu Lãng ở trong động mỏ giết hộ vệ, không chỉ có không bị chết, lại còn số cứt chó như vậy.
Chỉ có điều nghĩ đến tính tình cổ quái của công tử Phá Hài, mọi người lại trở lại bình thường. Vị tiểu chủ nhân này chính là quái nhân có tiếng tăm lừng lẫy trong tất cả vạn phủ phía đông Thiên Châu.
- Theo ngươi sao?
Tiêu Lãng cũng kinh ngạc. Trong mắt Thanh Minh lại sáng lên. Vừa nãy hắn còn tuyệt vọng. Không ngờ lại còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy?
Chỉ có điều câu nói sau đó của Tiêu Lãng làm cho Thanh Minh tuyệt vọng.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào mắt công tử Phá Hài một lát, lại mở miệng nói:
- Theo ngươi, có phải ý tứ là làm thủ hạ cho ngươi? Nếu là như vậy, ta... từ chối!
Tất cả mọi người đều xôn xao. Bất kỳ ai cũng không dám tin tưởng nhìn Tiêu Lãng, dường như đang nhìn một kẻ ngu si và một người chết!
Tuy rằng thực lực của công tử Phá Hài không cao, tính cách cũng vô cùng cổ quái, nhưng quyền thế của hắn ở Phá Thiên Phủ có thể thông thiên. Cho dù trưởng lão Phá Thiên Phủ nhìn thấy hắn cũng phải khách khí.
Không ngờ hiện giờ tiểu tử này lại dám can đảm trực tiếp mặt đối mặt từ chối hắn? Đây không phải là ở trước mặt nhiều người như vậy đánh vào mặt hắn sao? Tiểu tử này là ông lão thắt cổ, chán sống sao?
- Muốn chết!
Võ giả trung niên mập mạp Nhân Hoàng cảnh lập tức nổi giận, đánh một chưởng về phía Tiêu Lãng, rõ ràng muốn thể hiện một chút ở trước mặt công tử Phá Hài.
- Chờ một chút!
Công tử Phá Hài cũng ngây ngẩn cả người trước câu nói của Tiêu Lãng. Lúc này nhìn thấy võ giả trung niên mập mạp kia động thủ, hắn mới phất phất tay ngăn lại. Hắn không những không giận còn cười, nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tiểu tử, ngươi không sợ chết sao? Lại dám từ chối bản công tử? Phá Thiên Phủ này không có mấy ngươi dám từ chối đề nghị của ta. Cho ta một lý do. Lẽ nào làm thủ hạ cho công tử Phá Hài ta lại rất mất mặt sao?
Tiêu Lãng cố hít sâu một hơi nói:
- Không mất mặt! Chỉ có tiểu... Tiểu ca ta không có thói quen là thuộc hạ của người khác!
Mọi người lại ngạc nhiên. Nhưng công tử Phá Hài quát to một tiếng, thu hút sự chú ý của bọn họ:
- Có cá tính, có dũng khí! Ta thích! Được!
Tiêu Lãng cũng nhếch miệng nở nụ cười. Ánh mắt hắn vẫn tập trung vào công tử Phá Hài, lại nói một câu khiến người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi:
- Vị công tử này, ngươi cũng đừng đóng kịch nữa. Đưa ra điều kiện của ngươi đi!