Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiết Dữ 2
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 998 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 7 - Chương 47: Yên Chuyện Cho Xong
a ha ha, có câu làm quan phải nhân lúc trẻ tuổi mới phong lưu, Vân hầu mặc bộ triều phục này đã phát huy hết cái đẹp của nó, thiếu niên mặc áo bào, đúng là đẹp. Bàng Tịch là người đầu tiên bước ra chào hỏi Vân Tranh, thái độ thân thiết khác thường, chỉ là khuôn mặt tiền tụy hốc hác, tóc không chải cẩn thận, lòa xòa dưới mũ, đủ thấy nụ cười đó là miễn cưỡng thôi:
Ông ta là tể tướng thống quản mọi việc, xảy ra chuyện đêm qua, thế nào cũng có trách nhiệm, Vân Tranh vẫn giữ đúng lễ nghi, đi nhanh tới mấy bước rồi khom người thi lễ: - Bàng công quá khen, hạ quan còn cho rằng tảo triều đã bắt đầu, sao tới giờ cửa cung còn chưa mở?
- Ài, đều do trận hỏa hoạn hôm qua hại, tiến cung trước là người tam nha cùng Ngũ thành binh mã ti, bệ hạ muốn biết rõ ngọn nguồn để tiện quyết định, nghe nói nhà Vân hầu cũng bị cháy, có tổn hại nặng không?
Vân Tranh mặt âm trầm: - Thật là quái lạ, quân tuần phô dùng xe thủy long rưới dầu hỏa vào nhà sau đó châm lửa đốt, người thì không sao, nhưng ba viện tử bị Chúc Dung nuốt chửng rồi.
Bàng Tịch thở dài sườn sượt: - Nhà lão phu cũng bị cháy, chết mấy người, cây hạnh mà lão phu thích cũng bị hủy mất.
Thừa biết dụng ý của ông ta, Vân Tranh không phải loại ném đá xuống giếng, chủ động nói: - Quốc sự và nhà bếp hạ quan đều không muốn nhiều lời, chuyện này tự có bệ hạ quyết đoán, chỉ cần có người xây lại ba tòa viện kia, hạ quan sẽ không làm quá.
Bàng Tịch nhìn Vân Tranh một cái, nhẹ nửa người, Vân Tranh không thừa cơ sinh sự là may lắm rồi.: - Đúng lắm, đúng lắm, lúc này nên làm rõ ngọn nguồn đã, chút tổn thất không là gì, đạ tạ Vân hầu thông cảm cho nỗi khổ của lão phu.
- Bàng công có manh mối gì không, chẳng biết kẻ nào mà lại to gan như thế, hiện giờ Đông Kinh thời tiết hanh khô, bất cẩn một chút thôi là lửa cháy lan khắp thành, thế này có khác gì gây chuyện với toàn bộ mọi người Đông Kinh. Vân Tranh hạ giọng nói nhỏ: - Nhà hạ quan bắt được vài tên, sau khi thẩm vấn sơ bộ, biết được do thị vệ thân quan mã quân ti đô ngu hầu Trương Tuấn hạ lệnh.
- Hừm người có biết hôm qua nhà ai bị cháy thảm nhất không, chính là nhà Trương Tuấn đấy, từ già tới trẻ không ai thoát được.
Vân Tranh trầm mặc một lúc rồi lui về hàng ngũ võ quan, lần trước là cả nhà tuần kiểm thủy môn Trương Thọ chết, lần này cả nhà Trương Tuấn, bọn chúng diệt khẩu sạch sẽ rồi, có thể làm được chuyện này chắc chắn là thế lực ăn sâu bén rễ ở kinh thành, chỉ có thể là huân quý, thậm chí còn có khả năng là hoàng tộc, người chết hết, đúng như Địch Thanh nói, Đông Kinh sẽ ổn định lại, còn oan khuất của đám thiếu niên kia, e rằng chỉ đổi lại được một cái tặc lưỡi …
Cao Kế Huân tuổi đã ngũ tuần, vóc dáng vẫn gọn gàng cân đối, đem so với tướng môn huân quý thì dáng người này thuộc hàng ưu tú rồi, chỉ là lúc này sắc mặt hơi kém, chắp tay khẽ nói với Vân Tranh: - Hôm nay không thể sang chi viện cho Vân gia, xin Vân hầu chớ trách, không biết thiệt hại có lớn không?
- Chỉ cháy ít viện tử, người không sao cả, cám ơn Cao công quan tâm, vãn bối hiểu, Cao công đừng áy này. Vân Tranh chắp tay đáp lại, Cao gia hôm nay không sao, nhưng trong tình huống hỗn loạn địch ta không rõ như thế, tất nhiên là phải tự giữ nhà trước, hơn nữa tùy tiện cử người sang không khéo gây hiểu nhầm:
- Đa tạ Vân hầu hiểu cho, ngày khác sang nhà tạ lỗi. Cao Kế Huân nói xong khép mắt lại, Cao gia đông con nhiều cháu, giữ nhiều vị trí ở kinh thành, chuyện hôm nay mà truy cứu đến cùng, thế nào chẳng có vài đứa bị liên lụy, không có tâm trạng để nói chuyện.
Không lâu sau cửa cung mở rộng, hoạn quan hô "quần thần cận kiến!", võ võ bá quan tự giác dựa theo chức tước xếp hàng vào cung.
Không ngờ được ngự sử xếp vào vị trí thứ năm trong hàng võ quan, mặc dù viên ngự sử kia răng thiếu mấy cái, nói chuyện nghe rất buồn cười, nhưng mặt lạnh tanh an bài vị trí đâu vào đó. Vân Tranh toét miệng cười, nói một câu "áy náy", ngự sử kia coi y như không tồn tại.
Lần này đi đúng bên rồi, là phía trái tướng chủ Phủng Nhật quân Vương Triết cười lớn: - Vân hầu, tư vị đi phía bên phải thế nào?
Ai nấy mặt mày u ám, chỉ có hắn không dính dáng gì tới chuyện này, nói không chừng còn có lợi, tâm tình không tệ.
- Cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi ngự sử là yếu quá, Vương công thử mà xem.
- Thôi thôi, chuyện này chỉ người như ngươi mới dám làm, lão phu mà ra tay, bãi quan mất chức là chuyện nhỏ, e hại cả con cháu. Lát vào kia, cần nhờ Vân hầu nói giúp Lão Thạch vài câu, chuyến này Lão Thạch không dễ sống.
- Tất nhiên rồi, kẻ hôm qua bắt được ta đều giao cho Lão Thạch, lát nữa nếu không có ai giúp ta xây lại trạch viện, ta cũng tính lên người Lão Thạch.
Vương Triết nghiêm túc nói: - Tất nhiên nên thế, quân tuần pho do đệ đệ ông ta chỉ huy, gây ra họa lớn thế này, chúng ta nhất định không bỏ qua cho ông ta.
Huynh đệ Thạch gia đúng là rất thảm, khi Vân Tranh từ hành lang bộ hoa sảnh đi ra liền thấy Thạch Trung Tín và đệ đệ Thạch Đạt Tín quỳ dưới mái hiên Thùy Củng điện, xem ra đã quỳ một hồi rồi, bị gió làm mặt lạnh cứng, không dám nhúc nhích chút nào.
- Nhìn thấy khác biệt chưa, huynh đệ Lão Thạch quỳ trong gió lạnh, lũ quan văn chó má thì quỳ trong đại điện. Vương Triết đánh miệng về phía Khai Phong hình ngục công sự Lữ Công Trứ quỳ trong đại điện cùng với Bao Chửng mặt mệt mỏi nhắm mắt đứng bên.
Vân Tranh rút từ trong ống tay áo ra một cái lồng ủ tay, ném cho Thạch Trung Tín đang ngẩng mình mình cầu khẩn, Vương Triết cũng lấy cái của mình ra, huynh đệ Thạch gia vì tay đặt lên sàn đá nên lạnh tới tím lại rồi, đưa bọn họ lồng ủ ám chỉ mình sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hai huynh đệ Thạch gia cảm kích chắp tay tạ ơn, cho cái lồng ủ vào lòng.
Bàng Tịch đi tới trước mặt Lữ Công Trứ đang cúi gằm mặt, quát: - Thất chức thì cũng thất chức rồi, làm lại là được, biết hổ thẹn mà dũng cảm tiến tới, ngày sau chắc gì đã không phải là vinh diệu.
Lữ Công Trứ chắp tay bái tạ, quả nhiên ngẩng đầu lên, vẻ áy náy trên mặt đã không còn chút nào nữa, tựa hồ người khác đứng còn mình quỳ cũng không có gì khác nhau, chuyển biến trong chớp mắt đó làm Vân Tranh bội phục vị sư huynh này của mình sát đất.
Triệu Trinh ho khù khụ, vỗ long ỷ tới rung lên, giọng khàn đi không ít: - Ai nói với trẫm rốt cuộc là chuyện gì, đế đô với hơn năm vạn thủ vệ, mà một đêm phủ mười một vị đại thần bị thiêu, học cung gặp nạn, đường đường Khai Phong phủ cũng thiếu chút nữa bị Chúc Dung nuốt chửng. Chẳng lẽ cấm vệ Đại Tống đều là phường giá áo túi cơm, tam nha như đồ trưng bày, Ngũ thành binh mã ti lập cho có. Khai Phong phủ vì phá án bị ác tặc cắn trả, đây là điều chưa từng có, là xỉ nhục. Bàng Tịch, ngươi thân là bình chương sự, chẳng lẽ không có câu trả lời nào?
Hoàng đế chất vấn tể tướng ngay giữa triều dường, đây là điều rất hiếm có.
Bàng Tịch ôm triều vật rời hàng: - Khởi tấu bệ hạ, thiên hạ đều biết một đạo lý, tên bắn từ phía nào tới, chỉ cần xây từng phía đó là ngăn được, nếu tên bắn tới không có phương hướng, vậy phải xây cả căn nhà đề phòng tên hại chúng ta. Đạo lý đơn giản đó ai cũng hiểu, nhưng thực tế chúng ta không có bảo lũy kiên cố, chỉ có thuẫn bài chắn một hướng, tất nhiên khó tránh khỏi sơ hở.
- Ác tặc Trương Tuấn vì điều động chức vụ không hợp ý, lòng mang oán hận cho nên gây ra thảm họa này, thần không kịp thời tra ra gian nịnh, là lỗi của thần, tam nha là thượng quan, không biết nhìn người cũng khó thoát tội. Ác tặc Trương Tuấn đã chết trong lửa lớn, nên phơi thây ba ngày để răn đe kẻ khác.
*** Nhắc lại nếu các bác quên, Bành Lễ tiên sinh và Lữ gia cùng một sư thừa, Lữ Công Trứ thủa nỏi nổi danh thần đồng, chính vì Lữ Công Trứ mà Lữ gia soạn ra bài kiểm tra từng dùng kiểm tra ba người Vân Nhị, về vai vế là sư huynh của Vân Tranh.
Tam nha là ky cấu chưởng quản cầm quân, gồm: Hữu điện tiền ti, Thị vệ thân quân mã quân ti, thị vệ thân quân bộ quân ti, gọi chung là tam nha
Trí Tuệ Đại Tống Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2