Số lần đọc/download: 4385 / 10
Cập nhật: 2017-11-10 15:43:30 +0700
Chương 431: Tuyết Đế Tam Tuyệt
H
oắc Vũ Hạo gật đầu. Về thập hung thú ở nội viện hắn chẳng học gì cả, cho nên đối với Tuyết Đế cũng không biết rõ.
Ngưu Thiên nói:
- Cực bắc có ba hồn thú mạnh nhất xưng là Tam Đại Thiên Vương, là Tuyết Đế, Băng Đế và Thái Thản Tuyết Ma Vương. Trong ba cường giả, Tuyết Đế và Băng Đế đều có hạng trong thập hung thú. Võ hồn băng của ngươi chính là Băng Bích Đế Hoàng Hạt, năng lực của nó ắt ngươi biết rõ. Còn huyền thoại về Tuyết Đế càng nổi tiếng hơn.
- Có hai câu đối hình dung tam tuyệt của Tuyết Đế:
Kiếm chưởng lệnh Thiên Băng Tuyết Hàn
Đế Kiếm Đế Chưởng Đế Hàn Thiên.
- Đế Hàn Thiên chính là năng lực lĩnh vực mà ngươi thi triển lúc nãy. Ta thấy có vẻ lĩnh vực này dung hợp vào võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt đã có một số biến đổi thăng hoa, uy lực đã cường đại hơn. Tuyết Đế được xưng tụng là Đế Hàn Thiên bởi năng lực này có tên là: Tuyết Vũ Diệu Dương. Nghe nói Tuyết Đế ở cực bắc mới chân chính là mạnh nhất, trong phạm vi vạn mét đều bị bao phủ torng lĩnh vực của nàng, mưa tuyết trở thành cấm địa trần gian, ngay cả ánh mặt trời cũng không cách nào lọt vào được.
- Đế Chưởng, chính là một chưởng vừa rồi ngươi tấn công Thái Thản. Đế Chưởng là huyền thoại, nghe nói không ai có thể cường ngạnh kháng lại công kích của Đế Chưởng, biện pháp duy nhất là tránh né. Đế Chưởng cốn có uy lực lớn, nhưng có khuyết điểm là phải dùng chính tay trần của chủ thể tấn công đánh trúng đối phương mới phát huy được đầy đủ, tên gọi là Đại Hàn Vô Tuyết. Ta cũng là lần đầu tiên được chứng kiến Đại Hàn Vô Tuyết tỏ uy lực. Nếu là bản thể Tuyết Đế sử dụng, ngay cả hai ta toàn lực ứng phó e cũng chỉ có thể tạm lánh phong ba.
- Đế Kiếm, chính là kiếm vừa nãy ngươi chém ra, Băng Cực Vô Song. Băng phong cực hạn, một kiếm vô song, uy lực tuyệt cường. Ngay cả Thái Thản cũng không tự giác giải phóng võ hồn mới có thể trụ nổi, dù vậy vẫn bị đóng băng. Ta nghĩ, Hồn Đế bình thường muốn ngăn cản ngươi cũng rất khó khăn a. Với ba hồn kỹ vừa nãy kết hợp võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, ngươi cũng đã thi triển năng lực băng đến cực hạn.
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm ghi nhớ hai câu đối về Tuyết Đế.
Tuyết Đế Tam Tuyệt thật khí phách a! Nhưng, Tuyết Đế đặt trên võ hồn cực hạn băng có đến bốn hồn kỹ, hồn hoàn màu cam cuối cùng là cái gì?
Hoắc Vũ Hạo biết, chính mình vừa rồi thi triển đích này ba hồn kĩ hạng cường đại, này uy có thể, đã muốn hoàn toàn siêu việt chính mình nguyên bản sở có được đích băng hệ hồn kĩ. Không chỉ có như thế, ở tiểu Tuyết Nữ đích phụ trợ hạ, hắn có thể cảm giác được, chính mình tái thi triển gì băng đế võ hồn đích hồn kĩ, uy lực cũng đồng dạng hội nhân, tựa như vận mệnh chi mắt đối với linh mâu võ hồn hồn kĩ đích tăng phúc giống nhau.
Ngay cả nhị tông chủ cũng bị vây trong khốn cảnh, thì thu hoạch lần này của mình thật sự là quá lắm. Tuyết Đế hồn linh sinh ra, tựa hồ so với hấ[ thu võ hồn Tuyết Đế, từng bước mở phong ấn, rồi kiếm được hồn cốt của nàng phải tốt hơn nhiều.
Cũng là bốn hồn kỹ, tuy Tuyết Đế hồn linh chiếm nhiều vị trí hồn hoàn, nhưng năng lực hỗ trợ tác chiến của nó thì không hồn kỹ nào sánh bằng. Vả lại Tuyết Nữ dường như càng lớn dần khi chính mình cũng lớn lên. Một ngày nào đó trở thành siêu cấp đấu la, có khi nào Tuyết Đế sẽ hồi sinh hoàn mỹ hay không?
Thái Thản đến lúc này mới bức ra hết được uy lực Đại Hàn Vô Tuyết trùng kích trong cơ thể, dần dần khôi phục cảm giác nơi cánh tay.
- Hàn khí thật kinh khủng, chui thẳng vào tâm mạch, nếu ta không kịp bảo vệ huyết mạch, e là phiền toái.
Thái Thản tuy tính tình tùy tiện, nhưng cũng rất sảng khoái.
Ngưu Thiên nói:
- Còn không phải do ngươi chiến đấu theo thói quen mới ăn khổ sao. Ỷ cái thân bồ tượng đối mặt công kích gì cũng đưa đầu ra đỡ, việc đó ngu lắm đấy. Nếu là bản thể Tuyết Đế, lúc nãy không mất mạng thì cũng không dễ chịu đâu.
Thái Thản cười lảng đi, nói:
- Không phải ta chỉ đánh với Vũ Hạo sao? Nếu thật là Tuyết Đế, ta làm sao dễ dàng cho nàng đánh trúng như thế a! Nói thật, từ khi hiểu biết Tuyết Đế Tam Tuyệt, ta luôn muốn cùng nàng giao thủ, xem ai mạnh hơn.
Ngưu Thiên nói:
- Vũ Hạo, vừa rồi ngươi đã muốn nắm được hồn kỹ Tuyết Nữ, cần luyện tập nhiều, mới có thể chân chính phát huy đầy đủ. Ngươi ở lại đây luyện tiếp đi, chúng ta về trước.
- Khoan đã!
Thái Thản đột nhiên nói, dáng vẻ của lão rõ ràng không phục
- Vũ Hạo, năng lực cuối cùng mà tiểu nha đầu định thi triển là gì? Ta rất muốn biết hồn kỹ nào lại có thể thương tổn đến ta, lại khiến ngươi ngăn cản nàng, ngươi nghĩ Thái thúc thúc yếu ớt vậy sao?
- Oác...
Hoắc Vũ Hạo lúng túng nhìn ánh mắc sáng quắc như tinh tinh của Thái Thản. Nói tránh đi chắc chắn là không xong, chỉ đành phải thành thật:
- Lúc đó Tuyết Nữ định thi triển hồn kỹ Băng Bạo của ta. Khi đó cơ thể ngài bị Băng Cực Vô Song hoàn toàn bao phủ, cánh tay bị Đại Hàn Vô Tuyết đóng băng, Đại Hàn Vô Tuyết do tay trái của ta thi triển, mà trong tay trái là hồn cốt Băng Bích Hạt, có hồn kỹ Băng Bạo dung hợp. Nàng là muốn trong ngoài song bạo hợp kích, vì Băng Bạo có đặc tính rất giống Đại Hàn Vô Tuyết cần phải tiếp xúc mục tiêu mới phát huy uy lực lớn nhất, nân cánh tay ngài chứa hồn lực đồng hóa với Băng Bạo, nếu mà nổ thì chính là hồn lực của ngài phát nổ, trong ngoài đều bùng nổ, hơn nữa Băng Cực Vô Song lại là nhiệt độ tuyệt đối, ta sợ....
Thái Thản càng nghe càng kinh hãi, hai mắt trợn ngược, há mồm nhìn gương mặt độc ác mà đáng yêu của cô bé tiểu Tuyết Nữ đang ngồi trên vai Vũ Hạo.
- Ta... tiểu nha đầu ngươi ra tay quả là tàn nhẫn
Cổ họng khô khốc, Thái Thản cất giọng khó khăn.
Tiểu Tuyết Nữ lại cúi đầu, gương mặt oan ức vươn hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, bộ dáng đã biết sai.
- Ngươi...
Thái Thản nhìn thấy bộ dáng đó, chỉ cảm thấy cục tức lên tới ngực bị ngẹn lại, khó chịu vô cùng, đối mặt tiểu nha đầu ranh mãnh như thế, tận dụng tối đa vẻ ngoài đáng yêu thì làm sao lão ra tay cho được a!
Ngưu Thiên đứng bên cạnh nén cười, trong lòng cũng kinh hãi. Hay ột cái Băng Bạo! Lão dĩ nhiên biết hiệu quả của hồn kỹ đó ra sao. Cũng như Tuyết Đế Tam Tuyệt giúp Tuyết Nữ nổi danh, Băng Bạo lại khiến cho người ta kinh sợ loài Băng Bích Hạt. Một khi trúng đòn trong cơ thể, ngươi càng cường đại thì càng dễ chết. Lực phòng ngự có cường hãn cũng khó chống nổi lực phá hoại từ trong chính cơ thể mình bộc phát ra!
Nếu chỉ có Băng Bạo, thực lực như Ngưu Thiên và Thái Thản cũng không quá lo, vì nó căn bản không thể xuyên qua phòng ngự bên ngoài để vào được cơ thể đóng băng họ lại.
Nhưng khi nó duy hợp với Đế Chưởng, Đại Hàn Vô Tuyết, thì.... chỉ cần bị chạm phải, cường giả như họ muốn hóa giải càng thêm gian nan a! Chỉ duy nhất có một cách là không cho tay trái của Hoắc Vũ Hạo chạm vào người.
Nếu có thể biết rõ bí mật đó đương nhiên sẽ phòng tránh được, nhưng ngoại trừ hai lão, hiện tại trên đấu la đại lục không còn kẻ thứ ba biết được.
Thái Thản trợn to mắt nhìn tiểu Tuyết Nữ cả nửa ngày, không thốt ra được lời nào, sắc mặt cực kỳ khó coi, cuối cùng ảo não nói
- Ngươi thắng!
Lão hậm hực quay về Hạo Thiên Bảo.
Hoắc Vũ Hạo hơi lo lắng nhìn theo Thái Thảo, cũng không dám đuổi theo. Thái Thản tha cho tiểu Tuyết Nữ, không có nghĩa là sẽ không xử hắn, đưa gương mặt cầu xin nhìn Ngưu Thiên, nói:
- Ngưu thúc thúc, Thái thúc thúc.....
Ngưu Thiên cười lớn:
- Yên tâm đi, hắn không sao cả, chỉ là nhịn không nổi nên khó chịu thôi. Quả thật hắn rất thích Tuyết Nữ, nếu là kẻ khác e rằng tình trạng lúc này chẳng tốt lành gì rồi, cứ đợi khi hắn thuận khí lại là được
Đang nói chuyện, trong Hạo Thiên Bảo đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, nhưng rất lạ là "ầm" rồi "bủm"...
Có ai đó xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn:
- Giải phóng ra được, thật là thoải mái.....
Hoắc Vũ Hạo đơ mặt, thì ra thuận khí là như vậy sao? Tiểu Tuyết Nữ thì bịt mũi chui tọt vào người Hoắc Vũ Hạo mất tăm mất tích
Ngưu Thiên cũng chậc chậc vài tiếng, vỗ vai hắn
- Tên kia không sao cả, bất quá Đại Hàn Vô Tuyết có thêm uy lực Băng Bạo, quả thật rất mạnh, sau này luyện đến lô hỏa thuần thanh sẽ trở thành đòn sát thủ. Bất quá đừng nói bí mật cho kẻ khác nghe, khuyết điểm cần phải chạm vào đối thủ thật quá rõ ràng.
- Ngoại trừ Vương Đông, ta cũng không nói cho bất kỳ ai khác.
Hoắc Vũ Hạo tự nhiên đáp lời.
Ngưu Thiên hơi ngạc nhiên, mỉm cười:
- Được, ngươi cứ cân nhắc đi.
Nói xong, lão cũng quay về Hạo Thiên Bảo, tới cổng thì mở to hai cánh cổng khổng lồ ra cho thoáng khí một lát, mới tiến vào trong, rống lên giận dữ:
- Thái Thản, ngươi ra đây cho ta, đánh rắm thối cả dặm, ta phải đập ngươi.
Hoắc Vũ Hạo rốt cục bật cười, hai vị tông chủ quả thật thú vị. Trong lòng cũng thấy ấm áp hơn, mới đầu còn không có chút hảo cảm nào, dần dần cảm tình đã tốt hơn, dù Thái Thản ra vẻ đối với hắn ác hình ác trạng, nhưng trong khi luận bàn vừa rồi chưa hề công kích hắn một lần nào, thậm chí còn không ra tay ngăn cản mình thi triển hồn kỹ, chỉ đơn thuần làm bia ình thử chiêu thôi a! Nếu không, lấy tu vi của lão, căn bản là không có nhiều cơ hội thi triển hồn kỹ như thế. Nhất định phải cố gắng thật tốt, nhanh chóng thành thạo năng lực phối hợp với Tuyết Nữ.
Ngưng thần nội thị, đầu tiên kiểm tra hồn lực còn lại trong người. Sau một loạt bùng nổ vừa rồi, nhưng hồn lực trong cơ thể hắn vẫn còn nhiều hơn 50%, tốc độ khôi phục cũng khá nhanh, dường như hắn có thể hấp thu hàn khí trên đỉnh Hạo Thiên Phong, tăng tốc hồi phục thêm 20%. Có Tuyết Nữ hỗ trợ, mỗi khi đến những vùng đất rét lạnh hoặc có nước, năng lực khôi phục của bản thân được tăng cường khá nhiều.
Hơn nữa khi thi triển Đại Hàn Vô Tuyết, hắn cảm nhận rõ một chưởng đó không có tiêu hao hồn lực, mà ngược lại hồn lực dường như còn được khôi phục, giống như là đem hết thảy lực lượng Tuyết Vũ Cực Băng Vực thu vào để phát động công kích, quả thực là hồn kỹ cường đại đến mức nghịch thiên a! Tuyết Đế hồn linh không chỉ giúp cho bản thân cường hóa chiến lực, còn tăng cường năng lực chiến đấu liên tục a!
Không tiếp tục thử nghiệm với Tuyết Nữ ngay, hắn tìm một chỗ ngồi xuống, tiến vào trạng thái minh tưởng suy ngẫm. Hắn cần tĩnh tâm để nhìn lại, để có thể tìm ra phương án kết hợp Tuyết Đế Tam Tuyệt với năng lực bản thân một cách tốt nhất, nắm vững những biến hóa do tiểu bảo bối Tuyết Nữ mang đến.
Có một điều hắn có thể khẳng định, nếu chiến trường ở cực bắc, với năng lực của tiểu Tuyết Nữ, bản thân hắn đã thừa sức đơn độc so đấu với cường giả Hồn Thánh có được võ hồn chân thân.
Trong khi suy ngẫm, hắn đã dần chìm vào trạng thái nhập định. Bất kể sương hay gió trên đỉnh núi bay đến trước mặt hắn đều tự động biến mất, trên người hắn màu cam lại càng thêm đậm.
Tiểu Tuyết Nữ tựa hồ rất thích nơi này, không biết từ khi nào đã chui ra ngồi trên vai Hoắc Vũ Hạo. Bộ dáng xinh xắn đáng yêu, cũng bắt chước cái bộ dáng khoanh chân, yên lặng ngồi đó, giống như búp bê trên vai hắn, chỉ có hào quang màu cam rực rỡ mới khiến người khác phát hiện nàng không tầm thường.
Hai ngày, Hoắc Vũ Hạo vẫn còn tu luyện, Ngưu Thiên và Thái Thản cũng không ai quản hắn, tùy ý hắn thể ngộ.
Hoắc Vũ Hạo cơ hồ rất ít trở về phòng, bình thường đều là ra đỉnh núi nhìn biển mây xa xa, tưởng niệm Y lão, thể ngộ biến hóa bản thân, cho đến khi.....
- Ta đã về rồi!
Hào quang lam kim rực rỡ đột ngột hiện ra giữa không trung, Vũ Hạo đang ngắm biển mây bất giác ngẩng đầu nhìn. Vương Đông với đôi cánh bướm diễm lệ từ trên trời giáng xuống, bay đến chỗ hắn đang đứng.
Hoắc Vũ Hạo há miệng tròn mắt:
- Ngươi, tại sao ngươi lại trở về từ bầu trời? Chỉ bằng võ hồn của ngươi lại có thể bay cao như thế? Ngọn Hạo Thiên Phong cao cũng hơn 3000m a! Cường giả Phong Hào Đấu La cũng không thể bay cao như vậy, trừ phi kẻ đó có hồn đạo khí phi hành cấp 9 thì may ra. Càng cao không khí càng loãng, hồn sư thì phải hít thở chứ, dù võ hồn của ngươi trời sinh cho đôi cánh, cũng không thể nào bay trên trời cao như thế.
Vương Đông cười bí hiểm:
- Đó là tuyệt mật của Hạo Thiên Tông, ngươi chẳng biết được đâu. Trừ phi ngươi trở thành người của Hạo Thiên Tông...
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Nếu ta không gia nhập Đường Môn, thì đầu quân vào Hạo Thiên Tông cũng tốt, nhưng hiện tại không được rồi.
Vương Đông nói:
- Cũng không nhất định, về sau không chừng có cách khác đó. Thôi không nói nữa, mấy ngày ta đi, có nhớ ta không?
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Nhớ ngươi làm chi? Ngươi không phải gái đẹp, nếu mà ngươi giới thiệu tỷ tỷ cho ta, có lẽ ta nhớ nàng chứ cũng không thèm nhớ ngươi.
Vương Đông hừ một tiếng
- Trọng sắc khinh bạn!
Hoắc Vũ Hạo cười lớn:
- Thế nào? Việc thu hoạch hồn hoàn ra sao?
Vương Đông giơ tay chữ V
- Mã đáo thành công!
Hoắc Vũ Hạo vui vẻ nói:
- Hồn kỹ gì?
Vương Đông nói:
- Bí mật. Chờ ngươi trở về học viện chúng ta sẽ biết, chỉ cần biết nó cực kỳ cường đại là được
Hoắc Vũ Hạo cũng cười bí hiểm:
- Không nói thì thôi, ta cũng có bí mật, không biết ngươi có muốn nghe hay không?
- Bí mật gì?
Vương Đông tò mò hỏi lại.
Hoắc Vũ Hạo điềm nhiên trả lời:
- Chờ ta trở về học viện chúng ta sẽ biết, chỉ cần biết nó cực kỳ cường đại là được
- Ngươi.... doc truyen tai. ta lặn lội đường xa từ Sử Lai Khắc chạy tới đế quốc Nhật Nguyệt tìm ngươi, sướng lắm sao chứ? Ngươi còn ở đó mà đùa giỡn ta, đồ vô lương tâm!
- Ặc......
Nhìn hắn chống nạnh sửng cồ cả lên, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy quái quái buồn cười
- Thôi được, cho ngươi xem, Tuyết Nữ, ra đây!
Hoắc Vũ Hạo khẽ gọi, nhất thời hào quang màu cam lóe ra, Tuyết Nữ xinh xắn liền bay ra, cái yếm trắng phất phơ lơ lửng trước mặt hai người.
Bất chợt nhìn thấy Tuyết Nữ, hai mắt Vương Đông trợn tròn ngây ngốc, bất giác thấy rõ cô bé con xinh đẹp đáng yêu, đích ánh mắt liền dại ra, nhìn thấy này trắng ngần đích tiểu nữ anh, trong lúc nhất thời ánh mắt nháy mắt nhu hóa.
- Wpa, bé con đáng yêu quá đi! Này, gì thế này?
Vương Đông luôn miệng xuýt xoa, giơ tay muốn chạm vào Tuyết Nữ.
- Đừng!
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hét lớn, có tình huống Thái Thản khi trước, thật hắn sợ Tuyết Nữ sẽ làm tổn thương Vương Đông, cô bé này cũng không phải muốn sờ là sờ a! Dù cho chỉ dùng năng lực của Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại là năng lực Hồn Vương cực hạn băng a.
Nhưng không như Hoắc Vũ Hạo lo lắng, cô bé Tuyết Nữ không hề phản kháng, mặc kệ Vương Đông xoa nắn gương mặt bầu bĩnh xinh xinh của mình, rồi "viu" một tiếng bay vào lòng Vương Đông, mặc cho hắn ôm ấp.
Một giây, tiểu Tuyết Nữ chinh phục Vương Đông chỉ dùng một giây. Vương Đông nhìn nàng với đôi mắt âu yếm yêu thương, quả thật xem như một đứa em gái...
- Đáng yêu quá! Da dẻ thật là mịn màng, sờ thật là thích, ta hôn một cái.
Nói là làm liền, Vương Đông nâng Tuyết Nữ lên hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn.
Tiểu Tuyết Nữ cười hì hì, không phản kháng, cũng không chùi đi, thậm chí còn quay người ngồi lên vai Vương Đông, ôm sát mặt của hắn.
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
- Tiểu nha đầu, chuyện gì thế hả? Sao ngươi dễ dãi với hắn thế, thích trai đẹp à? Ngay cả papa ngươi mà còn không được.
- Papa? Ngươi nói ngươi?
Vương Đông tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt quái dị, nếu mà nói đây là đôi mắt hung tợn thì không có gì quá đáng.
- Ngươi kích động cái gì? Chỉ là cái cách gọi mà thôi. Tuyết Nữ, trở về.
Hoắc Vũ Hạo đúng là ghen tị, nhìn Tuyết Nữ và Vương Đông thân thiết vô cùng, trong lòng cũng ngứa ngáy.
Vương Đông buông Tuyết Nữ, mặc cho nàng bay vào lòng Hoắc Vũ Hạo. Rồi chợt hắn bước từng bước tới, gương mặt rõ ràng là đang nổi sùng:
- Ngươi... ngươi có vợ hồi nào, nói!
- Ngươi bị cái gì vậy, Vương Đông?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.
Vương Đông đột nhiên nắm cổ áo hắn:
- Nói mau, có phải... có phải... của Quất Tử hay không? Ngươi thật khiến ta thất vọng, à không tỷ tỷ của ta thất vọng!
Hoắc Vũ Hạo không hiểu ra sao:
- Nói gì mà loạn cào cào cả lên. Việc này liên can gì tới tỷ tỷ ngươi? Của Quất Tử gì chứ? Ngươi không nghe ta gọi nàng là gì sao?
- Tuyết Nữ?
Vương Đông ngẩn người.
Hoắc Vũ Hạo bất giác giật mình, vì những chuyện của Tuyết Đế này nọ thì hắn nói với hai vị tông chủ hết cả, nhưng chưa hề nói cho Vương Đông. Lập tức, vẻ mặt áy náy:
- Có vài việc phải nói từ từ...
Vương Đông sắc mặt đã hơi tái, lui lại
- Ta không muốn nghe, không cần nói.
Rồi hắn co giò chạy về Hạo Thiên Bảo.
- Chuyện gì đây a....
Hoắc Vũ Hạo loạn cả đầu óc, dường như Vương Đông trở về có cái gì đó không bình thường, hắn liền động thân đuổi theo, mà Tuyết Nữ cũng ra tay hỗ trợ, nàng giơ ngón tay nhỏ chỉ về cổng Hạo Thiên Bảo, một tia sáng lam thẫm hiện ra, cổng lớn Hạo Thiên Bảo hoàn toàn bị đóng băng.
Vương Đông giật mình dừng bước, quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, rồi nhìn ánh mắt lung linh của tiểu Tuyết Nữ, nói:
- Được, nói đi!
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới kể tường tận chi tuyết những chuyện về Tuyết Đế khi trước, cả chuyện của Y lão, thậm chí cả việc gặp Băng Đế ở cực cũng nói, chỉ duy nhất chưa nói về Thiên Mộng Băng Tằm.
Vương Đông nghe mà kinh ngạc không thôi
- Vậy, võ hồn thứ hai của ngươi không phải do trời sinh mà có? Dung hợp với Băng Bích Đế Hoàng Hạt sinh ra? Không ngờ cơ thể ngươi lại chứa hai vị trong Tam Đại Thiên Vương cực bắc.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Vương Đông, ngươi đừng có nổi khùng nữa. Nghĩ lại đi, nếu đổi lại là ngươi, bí mật đó có thể nói cho người khác nghe sao? Không sợ bị người ta mổ xẻ ra à? Chưa nói cái khác, chỉ riêng hồn cốt đã có giá trị bao nhiêu chứ?
Vương Đông cũng đã bình tĩnh
- Ta không giận nữa!
- Ặc... ngươi thật là mưa nắng thất thường, sao lại nhanh thế! Không lẽ vữa rồi ngươi gạt ta?
- Gạt ngươi đó, thì sao?
Vương Đông hất mặt trả lời
- Ngươi thắng!
Hoắc Vũ Hạo giơ tay đầu hàng, lúc này chợt đồng cảm với Thái Thản khi đối diện tiểu Tuyết Nữ.
- Hồn linh, thật thú vi. Không ngờ hồn sư còn có thể đạt được hồn linh. Vũ Hạo, ngươi có chắc chắn chế tạo được một hồn linh khác không?
Vương Đông hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Theo lý thuyết thì có thể, khẳng định sẽ không nguy hiểm như Tuyết Nữ. Dù sao Tuyết Đế quá cường đại, lại còn xuất hiện trường hợp âm cực dương sinh quá mức kinh khủng. Nhưng muốn dung hợp một hồn linh, tinh thần lực bản thân không hề ít, theo tính toán của ta, hồn linh càng cường đại, khế ước dung hợp sẽ càng khó. Ngươi muốn thử sao?
Vương Đông hí hửng nói:
- Đương nhiên! Đừng quên, ta cũng là võ hồn song sinh, ngươi có thể dung hợp hồn linh Tuyết Đế 70 vạn năm, ta chỉ cần một hồn linh tu vi thấp hơn một chút, sao lại không được?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vậy ngươi tính khi nào thì làm?
Vương Đông nói:
- Khi nào thì ngươi có thể tuyệt đối chắc chắn?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tuyệt đối thì khó nói, bởi vì ta còn chưa thử nghiệm khống chế dung hợp hồn linh, đáng tiếc, lão sư......
Ánh mắt hắn chợt buồn
Vương Đông nhẹ nhàng vỗ vai hắn
- Vũ Hạo, đừng đau lòng! Hai tía của ta không phải nói rồi sao, sư phụ ngươi ra đi rất bình an, hơn nữa sáng tạo ra bí pháp hồn linh, đã trở thành vĩ nhân lưu danh thiên cổ. Ngươi phải đem bí pháp đó phát dương quang đại khắp thế giới. Ta không ngại trở thành vật thí nghiệm của ngươi. Hơn nữa ta nghĩ hồn linh cường đại như Tuyết Đế hẳn là ngươi không có khả năng chế tạo ra nữa. Lúc trước tuy nguy hiểm, nhưng lại tạo thành tuyệt phẩm tiểu Tuyết Nữ. Không chừng ngươi chế tạo hồn linh cho ta, chỉ có thể chiếm được một hồn hoàn thôi. Thôi được rồi, đợi sau Đấu Hồn Đại Tái, ngươi lại đến Hạo Thiên Tông chúng ta, đệ tử trong tông không hề ít, đều có thể giúp ngươi thử nghiệm, giúp ngươi hoàn thiện năng lực này.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Vẫn phải thử nghiệm mới được.
Vương Đông nói:
- Ta sẽ nói với hai tía dặn dò đệ tử trong tông không cần thêm hồn hoàn khi tới bình cảnh, rồi đi tìm một vài hồn thú sắp đến thọ hạn. Những hồn thú đó không ít, tin rằng tìm chúng không khó.
Bình cảnh mà hồn thú phải vượt qua không chỉ 10 vạn năm mới có, mà mỗi trăm năm đều gặp phải, tiến hóa thành ngàn năm, lại mỗi ngàn năm phải vượt qua, tiến hóa thành vạn năm.... Càng lên cao khó khăn càng chồng chất, nếu không đại lục trải qua nhiều thời gian như vậy, đã có không ít hồn thú 10 vạn năm tồi tại.
Hoắc Vũ Hạo vui mừng:
- Nếu có thể thông qua bí pháp hồn linh giải quyết mâu thuẫn giữa hồn sư và hồn thú, vậy thì không gì tốt hôn, dù chưa giải quyết triệt để được, thì cũng dịu đi không ít.
Vương Đông thành công đạt được hồn hoàn thứ sáu trở về, chuyến du lịch Hạo Thiên Bảo cũng chấm dứt. Sau khi cáo biệt Ngưu Thiên và Thái Thản, hai người xuống núi, đi thẳng về phương nam, cuối cùng tạm biệt nhau ở một nơi nào đó giữa hai học viện.
Chia tay lần này không bịn rịn như xưa, dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ còn vài tháng nữa sẽ trở về Sử Lai Khắc.
Không hiểu sao, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khi chia tay, Vương Đông có cái gì đó bí hiểm, lại có vẻ hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn mình rất quái đản.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, những bí mật của bản thân hầu hết đã nói ra, cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Như hai vị tông chủ nhận xét, hiện tại hắn đã có khả năng đảm đương nhiều việc, chỉ cần tiếp tục khổ luyện, thực lực sẽ tăng tiến càng lúc càng nhanh.
Võ hồn thứ hai có đủ năm hồn hoàn, hồn lực Hoắc Vũ Hạo đã có thể tiếp tục tăng lên, tốc độ tuy luyện cũng đã gia tăng hơn nhiều, tuy còn kém Vương Đông, nhưng sau khi có tiểu Tuyết Nữ, hạn chế của võ hồn cực hạn đã bị giảm đi nhiều.
Ngoái đầu lại nhìn Vương Đông lần cuối, hắn mở ra đôi cánh hồn đạo khí phi hành, toàn lực bay đi. Trước khi rời khỏi học viện Nhật Nguyệt, hắn có vài chuyện quan trọng cần hoàn thành, mà vài tháng cuối cùng này là quan trọng nhất.
Vương Đông đứng xa xa nhìn bóng lưng Hoắc Vũ Hạo, gương mặt anh tuấn đỏ ửng
- Hắn đúng thật là ngu ngốc a!
Lấy ra một cẩm nang, trong đầu hồi tưởng lại trước khi rời khỏi Hạo Thiên Tông, Ngưu Thiên đã dặn dò
- Đông nhi, ta và nhị tía của ngươi đã khảo nghiệm, Hoắc Vũ Hạo rất khá, soo với những người cùng tuổi phải trầm tĩnh hơn nhiều, cảm tình với ngươi rất chân thành tha thiết. Nhưng các ngươi có thể tiến tới hay không, còn phải xem duyên phận. Đại tía cho ngươi một cẩm nang, nếu có một ngày, hai ngươi thật có thể tiến tới, hãy giao cẩm nang cho hắn, đây cũng không phải do ta làm, mà do chính tay phụ thân ngươi giao cho. Cha ngươi nói, chỉ có khi hoàn thành được sự tình trong cẩm nang này, mới đủ tư cách ở cùng với ngươi.
- Đại tía, phụ thân khi nào thì trở về? Tại sao ta không thể nhớ nổi gương mặt ông ấy?
- Đại tía cũng không biết. Nhưng Đại tía có thể khẳng định, ngày mà ngươi thành thân, đó là lúc song thân ngươi trở về.
- Vậy ta sẽ thành thân thật sớm...
- Đừng a! Chuyện cả đời người có thể đùa sao. Đại tía tin vào ánh mắt của ngươi, cẩm nang phải giữ kỹ, không được nhìn trộm! Trên đó có phong ấn của cha ngươi, ngươi xem không được đâu.
Nhìn lại cẩm nang màu lam trong tay, Vương Đông cực kỳ tò mò, trong cẩm nang đến tột cùng là cái gì? Tại sao lại chỉ cho Vũ Hạo xem? Phụ thân muốn thế nào a?
Nghĩ thế, hắn lại cảm thất bất mãn. Cha mẹ từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ trở về thăm ta, còn muốn quản chuyện của ta, hừ!
Tuy trong lòng ương bướng, nhưng vẫn trân trọng cất cẩm nang vào người.
"Không biết khi hắn trở về Sử Lai Khắc, lúc đó có thể cho hắn xem cẩm nang chưa nhỉ?"
Hai má Vương Đông lại đỏ lên.
Khi Hoắc Vũ Hạo trở về, vốn vì chuyện hắn nghỉ hơi bị lâu nên khiến Lâm Giai Nghị đang luống cuống cũng an tâm lại, báo cáo cho Kính Hồng Trần.
Kính Hồng Trần gần đây cũng không có tâm tư để ý những chuyện trong học viện. Việc tranh vị trong hoàng gia đã đến lúc gay cấn, thái tử dù có ưu thế cực lớn, nhưng đe dọa cũng rõ ràng, vì hắn tàn tật, có thể nguy đến quốc thể! Hai vị hoàng tử kia nắm lấy điểm này mà không ngừng công kích. Còn hoàng đế thì càng ngày càng nguy ngập.
Do vậy nhưng sự tình về trao đổi sinh, Kính Hồng Trần chỉ muốn bình an kết thúc kế hoạch lần này, không muốn đùa giỡn hay giở thủ đoạn gì, mọi chuyện tương lai đều phải chờ đợi sau khi thái tử đăng vị. Lão đã không dễ lựa chọn, thì khi chọn phải là người thắng cuối cùng.
Trở lại học viện Nhật Nguyệt, Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu cuộc sống yên lặng bình thường, nhưng có phần nhanh hơn.
Hoắc Vũ Hạo bình thường khi chế tạo hay nghiên cứu, đều chỉ dùng kim loại thường, kim loại hiếm mấy năm nay kiếm chác được đều dành dụm. Nhưng hiện tại, Hiên Tử Văn thấy hắn khi chế tạo đều dùng kim loại hiếm, thậm chí còn mời lão đến hỗ trợ luyện hóa vài hợp kim.
Mỗi ngày đều không ngừng chế tác, thí nghiệm vài thứ đơn giản, thế nhưng với hiểu biết hồn đạo khí của Hiên Tử Văn, cũng không rõ lắm hắn làm cái món gì, chỉ mơ hồ hắn chế tạo gì đó khá giống Gia Cát Thần Nỏ mà ngày xưa từng khoe với lão, nhưng lại phức tạp hơn nhiều.
Hiên Tử Văn cũng từng hỏi, nhưng Hoắc Vũ Hạo trả lời chỉ là nụ cười bí hiểm, cũng không ngại quan sát hắn chế tạo, dù vậy cũng chỉ thấy vài linh kiện, phần quan trọng nhất hắn đều làm việc ở trong phòng riêng. Đôi khi hắn cũng chế tạo khắc vài pháp trận, nhưng hầu hết đều do Hiên Tử Văn dạy, vậy thì có cái gì mà nhìn?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Suốt 4 tháng, 120 ngày, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn ngụp lặn trong đó, mỗi ngày trừ chế tạo và nghiên cứu, chỉ có minh tưởng, nói chuyện rất ít, muốn tìm hắn chỉ có phòng thí nghiệm và ký túc xá. Ngay cả Phàm Vũ cũng mơ hồ thấy hắn chuẩn bị thứ gì đó rất lớn, nhưng cũng không hỏi, đợi sau khi trở về hỏi cũng không muộn, vì lão rất tin tưởng đệ tử này.