Số lần đọc/download: 2049 / 14
Cập nhật: 2016-08-23 00:11:40 +0700
Chương 430 : Giao Chiến Trên Cây.
Rất xa, một đạo kim sắc lưu quang từ trên bắn nhanh xuống.
Đồng tử Lâm Tiêu co rụt lại, thân hình không lùi mà tiến tới.
Hắn vừa nhảy lên, bay lên một chạc cây bên trên, dọc theo một bên không ngừng bay lên cao.
Kiếm quang chém lên thân Thiên Mộng thánh thụ liền biến mất, thân cây không hề sứt mẻ chút nào.
- Tiểu tử, chạy đi đâu!
Kim Minh lạnh lùng quát, thân hình thật cẩn thận bay lên, đồng thời nhanh như chớp bay về hướng Lâm Tiêu.
- Muốn đuổi theo ta sao? Đến ah!
Lâm Tiêu cười lạnh, thân thể không ngừng di chuyển trong tàng cây, đồng thời hướng thẳng chỗ kình phong thổi tới dọc theo nhánh cây lao ra bên ngoài.
- Tiểu tử kia dám lao ra ngoài, chẳng lẽ muốn chết?
Tư Không Hạo, Tử Xa Sơn, Tổ Diệu, Phục La, La Tuấn, Mạnh Giang đều trợn mắt há hốc mồm.
Trong Thiên Mộng thánh thụ, cơn lốc cũng không phải từ bên ngoài thổi tới, mà là trống rỗng quỷ dị xuất hiện, bởi vậy dù là bên trong hay bên ngoài nhánh cây cũng như nhau, nhưng ở bên trong thì an toàn hơn, bởi vì dù bị thổi xuống cũng có thể nương theo thân pháp mà rơi xuống chạc cây bên dưới, nhưng ở bên ngoài thì khác, nếu bị cuốn vào tàng cây còn may mắn, nhưng nếu bị cuốn văng ra khỏi thánh thụ thì đúng là tuyệt vọng.
Hô hô…
Cuồng phong kịch liệt thổi tới, nhánh cây không ngừng lay động, lá cây ma xát ầm vang như sấm, mà Lâm Tiêu đứng trên nhánh cây bên ngoài không ngừng phập phồng theo gió.
Đi tới độ cao này, cơn lốc chung quanh thật sự quá cường liệt, cho dù là Kim Minh cũng không dám xem thường, một khi bị cuốn ra ngoài cũng không ai cứu được hắn.
- Tiểu tử này quả thật là muốn chết!
Nhìn thấy Lâm Tiêu đi tới bên ngoài nhánh cây, trong lòng Kim Minh vui vẻ, kiệt lực bảo trì thân thể cân bằng, đi tới cách Lâm Tiêu không xa.
- Chết!
Không tiếp tục lao về phía trước, Kim Minh chém ra một kiếm, kim sắc kiếm quang bay ra, phát ra tiếng xé gió kịch liệt trong hư không, nhanh như chớp bắn về hướng Lâm Tiêu.
- Nhìn ngươi còn chạy đi đâu!
Trong lòng Kim Minh cười lạnh, vị trí của Lâm Tiêu không thể tránh né, còn nằm ở bên ngoài thánh thụ, muốn bảo trì cân bằng rất khó, một khi bị gió cuốn đi nhất định phải chết.
Nhóm người Tư Không Hạo đều lắc đầu thở dài, nhưng ngay sau đó vẻ mặt họ ngẩn ngơ.
Chỉ thấy Lâm Tiêu nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình đong đưa trong cơn lốc, giống như mảnh lá rụng nhẹ nhàng rơi lên nhánh cây khác, thật dễ dàng tránh thoát công kích của Kim Minh.
- Hắn lại tránh được!
- Thật sự là vận khí tốt!
Mọi người mở trừng hai mắt.
- n?
Kim Minh cũng ngẩn ra.
- Hừ, bất quá là vận khí mà thôi, một kiếm này nhất định lấy mạng của ngươi!
Trong mắt Kim Minh lộ ra lệ mang, trường kiếm run lên hóa thành kim mang nổ bắn đầy trời, rậm rạp ập về hướng Lâm Tiêu.
- Muốn bằng vào kiếm quang giết ta?
Lâm Tiêu cười lạnh, thân hình nhảy lên, chiến đao vung ra, liên tiếp bổ ra vô số đao ảnh.
Đinh đinh đinh đinh…
Thanh âm vang vọng không ngừng, thân hình Lâm Tiêu phiêu đãng trong cơn lốc cùng kiếm quang, thân ảnh chuyển động giữa các nhánh cây, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
- Chết!
Kim Minh đột nhiên rống to, bắt lấy cơ hội thừa dịp Lâm Tiêu còn chưa đứng vững, nháy mắt bổ ra một kiếm.
Xuy…
Kiếm quang bắn tới trước mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vung đao ngăn cản, thân thể bị kiếm quang oanh kích bay ngược ra sau, lúc này một cơn lốc đánh úp lại cuốn Lâm Tiêu bay thẳng ra ngoài Thiên Mộng thánh thụ.
- Ha ha, chết đi!
Kim Minh lộ ra nụ cười dữ tợn.
Thần sắc Lâm Tiêu không chút biến đổi, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người thân hình chợt nhoáng lên, nháy mắt thoát khỏi cơn lốc thổi quét nhẹ nhàng hạ xuống một nhánh cây bên ngoài, phiêu nhiên như tiên, như giẫm trên đất bằng.
- Cái gì?
- Không có khả năng!
Nhóm người Tư Không Hạo trợn mắt há hốc mồm, mà Kim Minh cũng trợn tròn mắt, tình huống như vừa rồi ngay cả hắn cũng không có năng lực như vậy, chỉ có thể bị cơn lốc cuốn ra khỏi Thiên Mộng thánh thụ, nhưng Lâm Tiêu lại không bị ảnh hưởng, điều này làm cho hắn không cách nào lý giải.
Lâm Tiêu đứng trên nhánh cây, thân hình theo gió phập phồng, cười lạnh nói:
- Kim Minh, ngươi không phải muốn giết ta sao? Như thế nào, không dám đi ra đây sao?
Đơn đả độc đấu hắn không phải đối thủ của Kim Minh, nhưng ở khoảng cách như vậy còn có Thanh Nguyên Giáp phòng ngự, Lâm Tiêu hoàn toàn không sợ bị Kim Minh công kích.
- Đáng giận!
Đôi mắt Kim Minh phun lửa, hận không thể đem Lâm Tiêu bầm thây vạn đoạn, nhưng hắn thoáng do dự, cuối cùng bất đắc dĩ cắn răng, quát lạnh:
- Có bản lĩnh ngươi vĩnh viễn đứng ở đó đừng đi vào!
Nói xong, Kim Minh oán hận xoay người đi về vị trí của mình.
- Kim Minh, vì sao không tiếp tục động thủ đây? Chẳng lẽ ngay cả một võ giả tam chuyển đỉnh mà ngươi cũng không giải quyết được?
Kim Hà quận Tư Không Hạo cười nói.
- Tư Không Hạo, có bản lĩnh thì ngươi đi giết đi!
Kim Minh hừ lạnh một tiếng, ở nhánh cây bên ngoài thánh thụ vô cùng hiểm ác, cho dù là hắn nếu có sơ sẩy sẽ chết, tự nhiên sẽ không đi mạo hiểm.
- Muốn giết hắn, tùy thời đều được, cho hắn sống thêm một lát!
Trong lòng Kim Minh tự nhủ.
- Kim Minh này thật sự là cẩn thận!
Nhìn thấy Kim Minh không tiếp tục động thủ, trong lòng Lâm Tiêu thầm lắc đầu, hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội đánh chết Kim Minh, chỉ cần tên kia tiến ra bên ngoài, hắn sẽ toàn lực ra tay. Ở trong hoàn cảnh như vậy, nếu ở trong thời khắc mấu chốt thi triển Ô Nguyên Toa, sau đó lợi dụng cơn lốc chung quanh, hắn có bảy thành nắm chắc có thể đánh văng Kim Minh ra khỏi thánh thụ, làm cho hắn phải rơi xuống dưới.
Đáng tiếc Kim Minh quá mức cẩn thận, không đi ra bên ngoài, làm cho hắn tìm không được cơ hội.
Thân hình phiêu đãng trong cơn lốc, Lâm Tiêu tiếp tục bay lên cao, trong khoảnh khắc đã đi tới ngang độ cao cùng đám người Kim Minh.
Không hề ngừng lại, Lâm Tiêu tiếp tục đi lên.
- Sao có thể? Tiểu tử này còn có thể đi lên trên?
Đám người Tư Không Hạo trợn mắt há hốc mồm, ở độ cao như vậy ngay cả bọn hắn cũng phải kiệt lực bảo trì cân bằng, không phải bọn hắn không muốn lên cao hơn, mà là không khả năng, nhưng không nghĩ tới Lâm Tiêu lại có thể làm được.
Trong ánh mắt khó thể tin của bọn họ, Lâm Tiêu rốt cục dừng lại ở địa phương cao hơn trăm thước.
- Đã tới cực hạn, còn đi lên chỉ sợ mình cũng phải gặp nguy hiểm.
Cảm thụ kình phong mãnh liệt chung quanh, Lâm Tiêu dừng lại, tìm địa phương khoanh chân ngồi xuống.
- Tiểu tử này thật đúng là cuồng vọng, cũng dám ngồi trên đầu chúng ta tu luyện.
- Cuồng vọng thì cuồng vọng, nhưng thực lực cũng không tầm thường.
- Hừ!
Nguyên bản họ ôm tâm tình xem kịch vui nhìn Lâm Tiêu cùng Kim Minh chiến đấu, nhưng hiện tại trong lòng họ đều khó chịu, lại bị võ giả cảnh giới thấp hơn ngồi trên đầu mình sao?
Nhưng dù khó chịu bao nhiêu, họ cũng không cách nào đi lên tới độ cao như Lâm Tiêu, nếu không chẳng khác gì tự tìm đường chết.
- Thật sự là sảng khoái.
Nguyên khí chung quanh vô cùng dồi dào, Lâm Tiêu cảm giác toàn thân mình vô cùng thư giãn, ở nơi này tu luyện chẳng khác nào luôn sử dụng tam phẩm, tứ phẩm Nguyên Khí đan, loại cảm giác nguyên khí dồi dào làm nguyên lực trong người không ngừng tích lũy.