We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 437: Áp Lực Đã Có Tôi Gánh Vác!
ành Viễn Chinh phát biểu trước cán bộ Phòng công an huyện hơn nửa giờ. Kế tiếp là bộ máy Phòng công an huyện họp hội ý.
Bành Viễn Chinh làm Phó chủ tịch thường trực huyện, tuy kiêm nhiệm Cục trưởng Cục công an, nhưng hắn không thể quản lý công tác cụ thể của Cục, mà muốn thông qua Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ thực hiện ý đồ của hắn.
Bành Viễn Chinh biết rằng, đến nước này, không chỉ ở huyện, từ trên xuống dưới có rất nhiều ánh mắt đều đang ngó chừng hắn, mà cả lãnh đạo thành phố cũng đang hết sức chú ý. Cho nên hắn phải thực hiện công tác một cách hiệu quả, nhanh chóng ổn định tình hình ở huyện Lân này.
Đa số người cho rằng Bành Viễn Chinh miễn chức Lận Đại Dung là để lập uy, thông qua việc đó để thể hiện uy quyền cá nhân, nhưng thật ra mục đích thật sự của hắn không phải chỉ nhỏ hẹp như vậy.
Bành Viễn Chinh nhận thấy, bắt Lận Đại Dung, xóa sạch bang Lão Hổ là một cái “đột phá khẩu” để tiến hành cứu vãn và chấn chỉnh tình hình rối loạn ở huyện Lân.
Thật sự hiểu được ý đồ của Bành Viễn Chinh, có lẽ chỉ có Cung Hàn Lâm. Về phần Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, chưa chắc không hiểu, nhưng dù có hiểu, y cũng giả hồ đồ.
Y đã “hồ đồ” nhiều năm, có lẽ cũng chỉ có thể tiếp tục hồ đồ, mới có thể bảo toàn được mình.
Tới lúc này, Tôn Tuyết Lâm đã thấy rõ: chỉ cần huyện Lân không xảy ra rối loạn lớn hơn nữa, chỉ cần y giữ mình trong sạch, không phạm tội tham nhũng lớn, cho dù lãnh đạo thành phố không hài lòng với công tác của y, nhưng cùng lắm là điều y đi nơi khác, tuy có thể mất đi cương vị Bí thư Huyện ủy, nhưng cấp bậc và chính sách đãi ngộ thì vẫn giữ được.
Cho nên, đối với hành động của Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh, y thấy rõ nhưng làm bộ không hiểu. Nếu Bành Viễn Chinh thành công, y đương nhiên được hưởng lợi, còn nếu Bành Viễn Chinh thất bại, cũng không tổn thương lợi ích chính trị của y…
Sau khi bộ máy Phòng công an huyện hội ý xong, Bành Viễn Chinh giữ lại Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ.
- Chủ tịch huyện Bành.
Trọng Tu Vĩ đĩnh đạc mỉm cười:
- Đã trễ thế này, tôi mời lãnh đạo ăn cơm!
Tạ Huy giật mình, thầm nghĩ, dường như quan hệ giữa Trọng Tu Vĩ và Bành Viễn Chinh không tầm thường…Thật ra y đã đoán sai, quan hệ giã Trọng Tu Vĩ và Bành Viễn Chinh còn xa mới có thể gọi là mật thiết, chỉ là tính cách Trọng Tu Vĩ vốn như thế.
Bành Viễn Chinh cười:
- Được, lát nữa, tôi mời hai người uống rượu.
Bây giờ, tôi nói mấy vấn đề, hai người phải tập trung tinh thần và sức lực mà làm.
Giọng Bành Viễn Chinh trở nên nghiêm nghị.
Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ vội mở sổ ra ghi chép.
- Thứ nhất, phải ổn định lại cục diện Phòng công an huyện. Tạ Huy, dù thế nào, không thể để xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Ai cản trở, ai muốn làm hỏng việc trong thời điểm mấu chốt này, lập tức triệt ngay! Ra tay phải ổn, chuẩn, nhanh và độc!
Thứ hai, về công tác điều tra Lận Đại Dung, hai người tự thành lập một tổ điều tra, không cần để ý đến người của Ủy ban Kỷ luật, có đầu mối gì lập tức báo cáo cho tôi!
Tạ Huy nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên một cái, mồ hôi rịn ra. Từ lời nói của Bành Viễn Chinh, cho thấy hắn muốn chỉnh Lận Đại Dung tới “chết”!
- Vấn đề Lận Đại Dung nhất định phải điều tra rõ ràng, hơn nữa tốc độ phải nhanh! Tôi hy vọng hai người sẽ đi trước Ủy ban Kỷ luật huyện một bước. Đồng thời, tổ công tác Ủy ban Kỷ luật có hướng đi gì, cũng phải báo cáo với tôi.
Ở đây không có người ngoài, tôi có vài lời chân thực muốn nói. Lận Đại Dung công tác nhiều năm ở Cục công an như vậy, rất nhiều người vây quanh y chắc chắn cũng không sạch sẽ. Nhưng vấn đề không nghiêm trọng, có thể để sau. Những kẻ đã dây nước bẩn quá nhiều, không thể giặt sạch sẽ, thì không thể nhân nhượng!
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nghiêm nghị nói:
- Thời kỳ đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt, hai người cứ mạnh dạn mà làm, gặp trở ngại và khó khăn, tôi sẽ phối hợp giải quyết.
Thứ ba, chính là chuyện cấp bách trước mắt, điều tra rõ vụ hai nam sinh trường trung học bị hành hung, bắt hung thủ trừng trị, cho dân chúng một câu trả lời công bằng. Đồng thời, lần đến ngọn nguồn gốc rễ, xóa sạch bang Lão Hổ!
- Chủ tịch huyện Bành, không thành vấn đề, vụ án nhỏ như vậy, vào tay tôi chỉ ba ngày là kết án.
Trọng Tu Vĩ hết sức tự tin nói.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, vỗ vỗ vai y, nói:
- Tôi tin vào năng lực của anh, tôi lên thành phố cầu viện lãnh đạo thành phố, là vì vậy đấy.
Tạ Huy trầm mặc, muốn nói lại thôi.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng ngắm nhìn y, thản nhiên nói:
- Tạ Huy, có chuyện cứ nói, ở trước mặt tôi, không có gì phải kiêng kị.
- Chủ tịch huyện Bành, nếu chẳng may điều tra ra một số…
Tạ Huy ấp úng, mắt hơi lóe lên.
Y công tác ở Phòng công an huyện nhiều năm, tuy Lận Đại Dung không giao quyền cho y, nhưng thân ở trong dòng nước xoáy, y hiểu rõ từng ngóc ngách.
Lận Đại Dung là tâm phúc của Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu, Bí thư Ban chính trị và pháp luật Vưu Đào, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm, Lận Đại Dung như vậy, ba người kia sao có thể sạch sẽ được? Mà chỗ dựa vững chắc của bang Lão Hổ chính là Lận Đại Dung!
Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát, xua tay:
- Tôi đã nói rồi, bất kể liên quan đến ai, kỷ cương phép nước treo cao, nhất định phải điều tra tới cùng!
Sắc mặt Ta Huy hơi phức tạp. Thái độ của Bành Viễn Chinh rất kiên quyết và Tạ Huy biết lãnh đạo thành phố cũng ủng hộ hắn, nhưng ba người Kế Siêu không phải là Lận Đại Dung, không phải muốn động là có thể động, muốn điều tra là có thể điều tra.
Ba người đó là nhân vật đại diện cho thế lực bản địa của huyện Lân, là đại diện cho cả một “hệ thống lợi ích” (1) khổng lồ của huyện. Mà Huyện ủy và các ban ngành của Ủy ban nhân dân huyện, bao gồm cả Cục công an, từ trên xuống dưới đều có tai mắt cùng chân tay người địa phương, thậm chí nghe nói Kế Siêu còn có “quan hệ thầy trò” với lãnh đạo chủ chốt cấp trên, ô dù khá vững chắc, muốn khai đao với Kế Siêu, một khi không cẩn thận, chính mình sẽ bị thương.
- Tôi biết, rất khó. Nhưng dù khó, chúng ta cũng phải làm.
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:
- Để bảo đảm đạt được mục đích, trước hết hai người âm thầm điều tra, chúng ta đi một bước, xem một bước! Tôi đã trước mặt Bí thư Thành ủy Đông Phương lập quân lệnh trạng, không thanh lọc được cục diện huyện Lân, tôi lập tức từ chức!
Đôi mắt Bành Viễn Chinh lóe lên tia sáng khác thường:
- Hai người yên tâm, tôi làm việc trước sau vẹn toàn, nếu quả thật đã đến mức “sơn cùng thủy tận”, trước hết tôi sẽ bố trí tốt đường rút lui cho hai người, không để hai người chịu thiệt.
Bành Viễn Chinh đã nói tới mức này rồi, có thể nói là thẳng thắn, chân thành, Tạ Huy và và Trọng Tu Vĩ liếc nhau một cái, cùng đứng dậy, thẳng lưng ưỡn ngực cao giọng nói:
- Xin Chủ tịch huyện Bành yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm tận lực!
- Áp lực, đã có tôi gánh vác! Mọi chuyện, hai người cứ làm!
Bành Viễn Chinh cười:
- Tốt lắm, công tác chỉ bàn tới đây, chúng ta đi ăn cơm, tôi mời hai người uống rượu!
***
Khu cư xá Hồng Kỳ.
Trong thùng rác lầu ba, là một bó hoa tươi lộng lẫy. Lão Hoàng nhặt ve chai vừa lẩm bẩm, vừa cẩn thận nhặt bó hoa lên, đặt lên xe ba bánh của mình. Đây đã là lần thứ tư Lão Hoàng nhặt được nhưng bông hoa đẹp đẽ như vậy từ trong thùng rác nơi đây, mặc dù ông lão chưa từng mua hoa, nhưng cũng biết nó rất đắt.
Ngày hôm qua, ông còn tìm thấy một hộp sô cô la tinh xảo trong bó hoa, đem vè cho đứa cháu nhỏ ăn.
Trên ban công phía đông lầu ba, Bạch Tuyết mặc áo ngắn quần sóoc đứng nhìn Lão Hoàng mang bó hoa mình vứt bỏ đi, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ưu tư.
Cô biết hoa là do ai đưa tới, nhưng cô kiên quyết không nhận. Cô chỉ có thể đem hoa vứt bỏ để thể hiện sự phản đối và phẫn nộ của mình. Hai ngày gần đây, những người quen thuộc với cô, đều đã biết tin do Trương Đại Hổ, “bang chủ” bang Lão Hổ truyền ra, nói cô là người phụ nữ y nhắm đến, ai dám tranh giành sẽ chết chắc!
Vốn, cha mẹ cô cùng nhiều đồng nghiệp đều tranh nhau giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng bây giờ nghe như vậy, mấy người đó đều rút lui, không ai dám chọc một Trương Đại Hổ nhiều tiền thế lớn, ở huyện Lân, y chính là một con hổ ăn thịt người mà không chớp mắt.
Cha mẹ cô đều là giáo viên về hưu ở huyện, coi như là phần tử trí thức ở địa phương nhỏ này.
Thôi Ngọc Trân, mẹ cô lo lắng nhìn con, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Tuyết, con lên tỉnh ở với anh con một thời gian ngắn, đừng quay về huyện. Dù sao, bây giờ đang nghỉ hè. Nếu thật sự không ổn, thì dứt khoát tìm việc làm trên tỉnh, mình không thể chống lại y, nhưng còn có thể trốn chứ?
- Mẹ, con đi rồi cha mẹ làm thế nào?
Bạch Tuyết buồn bã nói:
- Con không sợ y, con cũng không tin, y còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!
Thôi Ngọc Trân thở dài:
- Tiểu Tuyết, mẹ sợ tên kia sẽ đánh con đấy, loại lưu manh ác bá này, chuyện gì không dám làm?
(1) Hệ thống lợi ích: có lẽ cũng như các “nhóm lợi ích” thao túng và khuynh đảo ngành ngân hàng cũng như giá vàng và nhiều ngành, nhiều lĩnh vực khác ỏ Việt Nam, tạo ra ảnh hưởng hết sức tiêu cực và tai hại cho kinh tế Việt Nam trong nhiều năm qua, nhưng gần đây mới được báo chí Việt Nam nhắc đến thường xuyên, dù còn úp mở, chưa điểm mặt chỉ tên, có lẽ vì…chưa được phép của chính phủ!
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư