Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Iv – Vụ Án 15 – Chương 3
hương 3: Thi thể thất lạc
Bức thư Lâm Nhược nhận được tuy chỉ có một câu ngắn nhưng trong lúc này lại toát lên một vẻ quỷ dị khó tả.
Những người bạn của Lâm Nhược đến từ những quốc gia khác nhau, sử dụng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau.
Triển Chiêu nhìn một chút, khẳng định, “Là thư của cùng một người gửi.”
Lâm Nhược gật đầu, “Cậu cũng nghĩ như thế?”
Triển Chiêu lại có chút bất ngờ, hỏi Lâm Nhược, “Sao anh cũng nghĩ là một người?”
“Không phải tôi nghĩ, tôi tìm người xác nhận rồi.” Lâm Nhược lấy ra một ít văn kiện cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Tôi tìm một vài nhà ngôn ngữ học, giám định căn cứ, có 80% khả năng là một người gửi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— quan hệ của Lâm Nhược rất rộng nha.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Lâm Nhược reo, anh ta cầm lấy nhìn một chút, nói tiếng xin lỗi rồi chạy đi tiếp chuyện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mơ hồ nghe được anh ta đang từ chối xã giao.
Bạch Ngọc Đường lật xem tư liệu điều tra chi tiết, “Rất có hệ thống.”
”Hẳn là người khác giúp anh ta lấy được.” Triển Chiêu vuốt cằm, nhìn về phía Lâm Nhược đang ở bên ngoài. Nói như thế nào nhỉ … Có thể là bởi vì tuổi trẻ đắc chí, đường làm quan rộng mở, hoặc bởi vì ông trời cho anh ta quá nhiều ưu ái, ở người này luôn toát ra một loại cảm giác dương quang xán lạn, lại luôn luôn mỉm cười.
”Miêu Nhi.”
Triển Chiêu quay đầu lại.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chính mình, “Nhìn bên này này, cậu nhìn bên kia thêm nữa tôi sẽ ghen đấy.”
Triển Chiêu bật cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Anh ta khiến tôi nghĩ đến cậu mà.”
“Loại chèo chống này không có tác dụng đâu.” Bạch Ngọc Đường ý kiến.
“Không có lí do khác đâu.” Triển Chiêu khoác vai anh cùng nhau nhìn ra ban công, Lâm Nhược không biết đà tiếp đến cuộc điện thoại thứ mấy rồi, hình như là từ chối không xong, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan giống như một học sinh bị cấm túc vậy …
“Gia thế tốt, điều kiện bẩm sinh tốt, có thể lực lại có trí tuệ, tính cách hoàn hảo lại có rất nhiều bạn bè.” Triển Chiêu ôm lấy cánh tay kết luận, “Quả thực y như cậu, thuộc về kiểu người được ông trời ưu ái, có đúng hay không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Theo ý tôi, ông trời nếu như đối với tôi là ưu ái thì đối với anh ta quả thực chính là cưng chiều đến kiêu căng,… ít nhất … Tôi không có cái loại khéo léo và tính cách tốt như thế.”
“Sorry!” Lâm Nhược nói chuyện xong thì chạy lại, nhưng mà điện thoại anh ta vẫn giữ khư khư trong tay.
Triển Chiêu hỏi, “Anh có cần hỗ trợ gì không?”
Lâm Nhược nhếch khóe miệng, “Quả nhiên là người thông minh… Vậy thế này đi, mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp, các cậu buổi tối có rảnh hay không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— gần đây không có án tử nên không cần tăng ca a.
“Không bằng gọi thêm Cẩm Đường, bạn bè các cậu cũng gọi tới đi, địa điểm tôi chọn.” Lâm Nhược rất thân thiện, “Chúng ta uống rượu liên hoan thế nào?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười.
“Có hứng thú không?” Lâm Nhược cười tủm tỉm.
“Anh muốn cùng bạn bè tụ tập, nhưng sợ cha anh không đồng ý, nên mới kéo thêm chúng tôi chứ gì?” Triển Chiêu hỏi ngược lại anh ta.
”Ách…” Lâm Nhược thấy bị vạch trần, hai tay tạo thành hình chữ thập cầu giúp đỡ, “Giúp tôi chút đi, tôi bị nhốt ở nhà đến phát bệnh rồi.”
Triển Chiêu nhìn một chút Bạch Ngọc Đường, ý là —— Bạch đội trưởng, có thể đảm bảo an toàn không?
Bạch Ngọc Đường nhún vai, nhiều người như vậy ở cùng nhau, an toàn hẳn là không thành vấn đề, với lại mọi người đã lâu không tụ tập lại, cũng không tệ.
Thấy hai người gật đầu, Lâm Nhược liên tục nói cảm ơn, rồi chạy ra gọi điện thoại.
Quả nhiên, Ông Lâm lúc nghe con trai nói muốn ra ngoài tụ tập với bạn bè sắc mặt liền trầm xuống, nhưng khi nghe thấy đi cùng với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lập tức hòa hoãn lại, còn hỏi xem đến chỗ nào.
Lâm Nhược nói là ở nhà một người bạn tốt người nước ngoài tên là Stephen.
Ông Lâm hình như có biết, gật đầu, dặn anh ta về nhà sớm một chút, sau đó phân phó bốn người vệ sĩ đi theo bảo hộ an toàn.
Trên đường quay về cục cảnh sát cùng Bao Chửng, Triển Chiêu nhìn địa chỉ địa điểm tụ tập mà Lâm Nhược đưa cho, hiếu kỳ, “Stephen này, có phải chính là vị Stephen kia không a?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cậu đang nói cái gã dân IT mới nổi kia ấy hả?”
“Ừ.” Triển Chiêu sờ cằm, “Hình như cũng là bạn của anh hai? Tôi trước đây thấy trên báo nói họ có hợp tác.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Trí nhớ của cậu với mấy thứ báo chí thật rõ ràng đó.”
Triển Chiêu nheo mắt, cười xấu xa, “Bổn đại gia chưa bao giờ biết cái gì gọi là quên nha.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì.
“Có tiến triển gì không?” Bao Chửng vừa lái xe vừa hỏi hai người.
“Ngoại trừ ba bức thư không tên ra, những cái khác chỉ còn là lời thuật lại.” Bạch Ngọc Đường tựa ở ghế sau mở điện thoại gửi tin nhắn liên lạc mọi người về chuyện tụ họp buổi tối, dù sao hiện nay trong thành phố S cũng không có phát sinh án mạng, anh cũng không có hứng thú với truyền thuyết thần thoại như Triển Chiêu, bởi vậy không có hào hứng.
“Có thể là người Lâm gia khẩn trương quá hay không…?” Triển Chiêu tựa người vào lưng ghế hỏi Bao Chửng, “Cho tới bây giờ, Lâm Nhược còn chưa bị uy hiếp hoặc có dấu hiệu gặp nguy hiểm mà.”
“Vậy các cậu coi như biết thêm một người bạn đi.” Bao Chửng lười biếng nói một câu, “Các cậu cũng hợp nhau mà.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— nói lại cũng đúng, Lâm Nhược tổng thể mà nói đúng là hoàn mỹ đến mức không sứt mẻ, mọi mặt đều khiến người khác yêu mến, hơn nữa lại là bạn của anh hai, yêu ai yêu cả đường đi thôi.
“Đúng rồi, Lam Kỳ gần đây tình trạng thế nào ạ?” Bạch Ngọc Đường gửi tin nhắn xong, nghĩ xem có nên mời luôn hai anh em Lam Tây Lam Kỳ không, liền ngẩng đầu hỏi Bao Chửng.
“À, khỏe lại rồi, hiện tại có thể chạy nhảy, nghe nói đã cầu hôn thành công, qua đợt này muốn cùng Hác Linh kết hôn.” Bao Chửng nói đến đây thần thái trở nên phấn khởi.
“Được nha… Thế mới nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.” Bạch Ngọc Đường gửi tin cho Lam Tây, có lẽ gần đây tất cả mọi người đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên vừa nghe đến tụ họp đều phấn khích hẳn, còn nói muốn mang theo thân nhân đi nữa, trong chốc lát đã lên đến mười mấy người.
“Người nhiều như vậy được không a?” Triển Chiêu gọi điện thoại hỏi Lâm Nhược xem có nên đổi địa điểm sang địa bàn của Bạch Cẩm Đường không?
Nhưng Lâm Nhược lại nói Stephen vô cùng hiếu khách, lần này chủ yếu tụ họp là để xem hầm rượu vang mới và vườn hoa hồng, còn mời mấy người đầu bếp chuẩn của Pháp đến, người càng đông càng tốt.
“Hầm rượu, thức ăn Pháp, vườn hoa hồng a…” Triển Chiêu nhếch miệng với Bạch Ngọc Đường, “Kẻ có tiền là kẻ độc ác.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, thấy Bao Chửng trên xe có mấy cuốn tạp chí du lịch, thì cầm lên lật xem, “Cục trưởng Bao, chú muốn đi du lịch a?”
“Nga, không có, Dương Dương mấy ngày hôm trước mua về đó, chắc định chọn nơi tuần trăng mật cho Lạc Thiên và Mã Hân.” Bao Chửng thuận miệng trả lời, phát hiện phía trước hình như có tai nạn xe cộ thì có chút bực dọc, đành phải tiến vào hàng xe dài, chờ đợi.
“Dương Dương làm con thế này, thực sự là phí sức lao động, ngay cả hôn sự của cha mình cũng phải giúp xử lý.” Triển Chiêu thấy có kẹt xe, liền đơn giản đẩy Bạch Ngọc Đường sang một bên, sau đó xoay người nằm xuống, dựa vào anh bắt đầu ngủ.
Bạch Ngọc Đường vừa làm tấm đệm thịt vừa lật xem tạp chí, có lẽ là bởi vì trời quá nóng, hình ảnh biển xanh trên tạp chí du lịch trở nên rất mê người. Bạch Ngọc Đường xoa cằm, nhìn một chút Triển Chiêu bên cạnh đang híp mắt lười biếng ngủ gật—— hình như đã lâu không đi du lịch, không biết có đợt du lịch du thuyền tiểu đảo nào không? Đi khoảng nửa tháng mười ngày gì đó.
“Sao lại có cảnh sát?” Bao Chửng một tay cầm vô lăng, thò đầu ra ngoài nhìn về phía trước, phát hiện có mấy cảnh sát giao thông đang thông đường, bên tường phòng hộ có một chiếc Buick Sedan có rèm che bị đụng vào, mấy người cảnh sát còn giăng dây cảnh giới, chẳng lẽ đã đâm chết người rồi?
“Xảy ra chuyện gì?” Bao Chửng hạ cửa kính xe xuống, hướng về phía địa điểm tai nạn, hỏi một vị cảnh sát trẻ.
Bao Chửng với đặc điểm nổi bật là khuôn mặt đen thui đã sớm thành dấu hiệu nhận biết chói sáng đối với đồng nghiệp thuộc cấp trên dưới trong ngành. Tiểu cảnh viên nọ bật thẳng người đáp lời, “Cục trưởng, xảy ra tai nạn xe cộ!”
Bao Chửng bị anh ta chọc cười, “Cục trưởng không bị tai nạn, là tai nạn của ai?”
“Ách…” Cảnh viên gãi đầu, “Là như vầy, chủ nhân của chiếc xe Buick Sedan kia vừa lên đường cao tốc, thì một thi thể từ trên trời rơi xuống đập vào mui xe, ông ta sợ quá không khống chế được tay lái nên đụng vào tường phòng hộ, hai chiếc xe phía sau phanh lại không kịp nên tông vào đuôi xe này, ba vị tài xế bị thương nhẹ.”
“Cậu nói cái gì từ trên trời rớt xuống cơ?”
Bạch Ngọc Đường mở cửa sổ sau của xe, ló đầu ra ngoài hỏi, Triển Chiêu tựa trên người anh vừa mơ màng ngủ, cũng tỉnh lại.
Cũng giống như khuôn mặt đen của Bao Chửng, những gương mặt đẹp trai đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ của SCI cũng là dấu hiệu được biết đến rộng rãi.
”Bạch đội trưởng, là một thi thể từ trên trời rớt xuống!” Tiểu cảnh viên đưa một ngón tay chỉ về phía cách đó không xa, ở giữa vùng cảnh giới, có một thi thể đang nằm …
Bao Chửng nhíu mày dừng xe sang một bên, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường—— cái số hung thần!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô tội nhìn nhau —— lại bị khinh bỉ nữa rồi.
Hai người xuống xe, ánh nhìn đầu tiên không dừng ở thi thể, mà là ngẩng mặt hướng lên phía trên.
Nơi này là cầu vượt, hai bên không có nhà cao tầng, sao lại có thi thể rớt xuống? Chẳng lẽ là máy bay bay qua rồi thả xuống? Không có khả năng, nếu như là máy bay hàng không dân dụng thì chuyện này không thể nào xảy ra, vậy là máy bay tư nhân? Không phận bên này hình như không có mở đường bay a …
Bạch Ngọc Đường đi qua đi thăm dò thi thể.
Tình trạng tổn hại của thi thể không nghiêm trọng như tưởng tượng, nam giới, xem ra chỉ mới hơn ba mươi tuổi, y phục rất đẹp, cà- vạt, thắt lưng đều là hàng hiệu xa xỉ. Bạch Ngọc Đường chụp một tấm ảnh, gửi cho Tương Bình điều tra thân phận người chết.
Triển Chiêu tuy rằng không phải pháp y, thế nhưng phát hiện vết thương quanh thân thi thể hình như có vấn đề. Nếu như đúng theo như lời người cảnh sát kia, là từ trên trời rớt xuống, vậy thi thể hẳn phải bể nát biến dạng mới đúng, nhưng thi thể này vết thương bể nát lại không nghiêm trọng, ngược lại quanh thân vết trầy da nhỏ rất nhiều, càng giống như từ một chỗ thấp ngã nhào xuống hơn.
“Thấy thế nào?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Thay vì nói là thiên tiên giáng trần, tôi thà tin là từ một cái xe vận tải nào đó ngã xuống còn hơn.” Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại kêu Tương Bình tra xét camera an ninh đoạn gần nơi xảy ra tai nạn, quả nhiên phát hiện một chiếc xe tải container lớn, trên thùng đựng hàng có một người chết. Tương Bình chụp lại biển số xe, lúc này… Ngải Hổ bọn họ cũng đưa người đến.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thức thời lui về trong xe, để tránh bị nói là quản quá nhiều thứ, cùng Bao Chửng quay về cục cảnh sát.
Bao Chửng vừa lái xe vừa lắc đầu, lẩm bẩm, “Lúc rảnh rỗi chắc phải thay đổi phong thuỷ này nọ thôi, hai cậu chắc chắn có âm hồn thụ thể rồi!”
Trở lại cục cảnh sát, mọi người không ngoài dự đoán đều đang chuẩn bị cho tốt để tham gia tiệc tùng, có gia quyến nào đều chạy đi đón hết, để lại mỗi mình Tương Bình cô đơn ngồi gõ bàn phím. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều từng nghĩ tới vấn đề này, nếu có một ngày Tương Bình kết hôn, không khéo cô dâu chính là nhân vật hư cấu ra … Nhưng cũng từng có lời đồn cậu ta đã kết hôn nha, đương nhiên, trong lời đồn đó, cô dâu cũng là một cô dâu ảo.
“Sếp, biết người chết là ai không?” Tương Bình không đầu không đuôi nhả ra một câu.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, “Ai chết cơ?”
Tương Bình nhìn trời, “Anh không phải vừa gửi ảnh chụp về sao?”
“À …” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nhớ ra, nhưng đúng là cũng có vài phần hiếu kỳ, một người trang phục đẹp như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại chết ở trên nóc thùng đựng hàng, còn bị cho rơi xuống xe.
“Người này tên là Đinh Nguyên, hai anh nghe qua chưa?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Trong kho trí nhớ vô tận của cậu có lý lịch trích ngang không?”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, “Ông trùm ngành da thuộc đó, cậu chưa từng nghe qua à?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “May mặc?”
“Đúng ra là cung cấp nguyên vật liệu cho những nhãn hiệu thời thượng, rất có danh tiếng.” Triển Chiêu ôm tay lắc đầu, “Sao lại chết trẻ như thế a.”
“Oa… Không phải trùng hợp như vậy chứ.” Tương Bình kiểm tra tư liệu, trong miệng còn ngậm ống hút hút đồ uống, cũng không biết nhìn thấy gì mà biểu tình trên mặt trở nên rất phức tạp.
“Có vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Eo … Chắc sẽ không ma quái vậy chứ, chỉ là trùng hợp thôi.” Tương Bình yếu ớt quay đầu lại, “Lúc trước đội thuyền tham gia chuyến hành trình tìm kiếm Emilia của Lâm Nhược có tổng cộng ba chiếc, trong đó một chiếc là do Đinh Nguyên cung cấp.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau.
“Ui ui …” Tương Bình chà xát cánh tay, “Có lẽ chỉ trùng hợp thôi, nổi hết cả da gà, hơn nữa mấy người trước đều là chết đuối, gã đây là ngã chết, không liên quan a.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi bỏ ra ngoài, Triển Chiêu nghĩ có lẽ cậu ta đến tầng hầm, vì vậy cũng đuổi theo.
Tầng hầm là địa bàn của Dương pháp y, cục cảnh sát thành phố S có hai cấm địa người ngựa chớ lại gần, một là phòng pháp y trên tầng mười ba của Công Tôn, còn lại chính là phòng pháp y và nhà xác ở tầng hầm thứ hai của Dương pháp y.
Nguồn cung cấp điện của thành phố S không biết đã khôi phục từ lúc nào, nhưng tầng hầm thứ hai này vốn không cần máy lạnh cũng đã lạnh lẽo đến gai người.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đẩy cửa phòng giải phẫu ra thì thấy Dương pháp y và mấy người trợ thủ của ông đang giải phẫu thi thể vừa đưa tới.
Triển Chiêu nhìn sang, đúng thật là Đinh Nguyên.
”Lão Dương.”
“Ôi.” Dương pháp y ngẩng đầu nhìn hai người, phản ứng đầu tiên là che chắn lấy thi thể, “Hai cậu lại thay Công Tôn đến chỗ tôi đoạt thi thể à? Tôi không cho a! Đã lâu lắm rồi không được tươi mới như vậy.”
Triển Chiêu nhịn cười, Bạch Ngọc Đường thì đỡ trán, lão Dương vừa bình phục lập tức hoạt bát như xưa. Sau khi Bobby chết bệnh, lão Dương trở lại ngục giam thăm Satan, lại chẳng khác nào chăm sóc con gái ruột của mình, chiếu cố Hác Linh và Lam Kỳ, nghe nói trong hôn lễ sắp tới của họ, lão Dương còn tự mình làm người chứng hôn.
“Không có, cháu chỉ muốn đến hỏi thăm xem người này chết như thế nào thôi.” Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh bàn giải phẫu, nhìn thi thể trắng bệch trên bàn.
“Chết đuối.” Lão Dương đáp lời.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— thật kỳ dị.
“Còn có.” Lão Dương cầm lấy một mảnh thủy tinh bên cạnh đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Từ trong phổi của gã tìm được một ít tảo, là loại tảo chỉ tồn tại trong biển.”
“Chết đuối ở biển?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Tôi chỉ có thể nói là chết đuối trong nước biển, còn có đúng là ở biển hay không thì không dám cam đoan.” Lão Dương vuốt cằm, “Thời gian tử vong có lẽ là đêm qua.”
“Đúng rồi, tôi còn phát hiện một chuyện kỳ quái.” Lão Dương nâng tay người chết lên, cầm cái đèn pin tia cực tím, chiếu cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem.
Chỉ thấy trên da có một ấn ký, như là bị con dấu nào đó in lại, bên trong khung tròn là một con thuyền buồm cổ xưa.
“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
”Giống như con dấu đồ chơi của bọn trẻ con.” Trợ thủ của lão Dương đang đứng bên cạnh đáp lời, cô ấy đã là mẹ của hai đứa con trai nên tương đối có kinh nghiệm, “Hiện tại có một khu vui chơi, mỗi lần chơi một trò, sẽ in lên tay một con dấu. Loại mực in dấu này khi tẩy đi, trên da vẫn lưu lại vết tích, dùng đèn tia cực tím chiếu vào sẽ hiện ra.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhớ đến loại con dấu này, Dương Dương và Tiểu Dịch có không ít, đến khu vui chơi cũng thích in dấu lên tay—— nhưng Đinh Nguyên với tư cách một nhà phú hào thành thục, vả lại vẫn độc thân không có con cái, sao lại có dấu ấn như vậy trên tay?
“Con dấu đó cô biết không?” Bạch Ngọc Đường hỏi vị trợ thủ.
Cô ấy lắc đầu, nói rất chắc chắc, “Hai thằng nhóc nhà tôi là Hỗn Thế Ma Vương, toàn bộ nơi vui chơi trong thành phố S tôi còn quen thuộc hơn so với phòng bếp nhà mình, tuyệt đối không có con dấu nào như vậy.”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm cái hình một hồi rồi lấy điện thoại ra, anh mới nãy ở thư phòng của Lâm Nhược đã chụp vài tấm ảnh làm tư liệu, trong đó có Emilia trong truyền thuyết.
Đem ảnh chụp ra so sánh với con dấu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai mắt đều mở lớn thêm vài phần —— y như nhau! Con thuyền chính giữa con dấu đó, chính là Emilia.
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã